Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọt Đến Chết Ruồi - Chương 9

Phiên bản Dịch · 1125 chữ

Hôm ấy tôi gặp ác mộng, giật mình thức dậy, nhìn lên đồng hồ khoảng 5.30. Nhưng sợ quá tôi không thể tiếp tục ngủ, đành mặt dày chui qua phòng anh. Anh ngủ không khóa cửa, bởi vì sợ tôi nữa đêm đại loại như gặp ác mộng, đau dạ dày,... Anh không ở đây, mới sáng sớm mà đi đâu nhỉ?! Tôi lấy điện thoại gọi nhưng điện thoại lại reo trong phòng. Việc gặp ác mộng lúc nãy vẫn còn khiến tôi sợ, xốc chăn kên, chui vào bên trong giường của anh. Suy nghĩ vu vơ, nếu như một ngày anh đột ngột biến mất thì cuộc sống của tôi sẽ như thế nào? Sợ rồi lại tiếp tục sợ, thành ra khóc luôn, tại sao bây giờ anh lại không ở đây. Mệt quá tôi lại tiếp tục ngủ. Sau khi thức dậy thì mùi đồ ăn bay vào mũi tôi, giật mình anh cầm khăn bên cạnh lau mặt cho tôi.

-Mới sáng sớm anh đi đâu vậy?

-Lúc tối em nói muốn ăn há cảo và bánh trứng, nên sáng nay anh dậy sớm xếp hàng mua cho em, nếu không sẽ hết.

-Cho ôm một cái.

-Anh chuyển cả người lên giường ôm lấy tôi.

-Sao thế, sao lại khóc, mặt mũi tèm lem như con mèo, còn làm ướt cả gối anh?

-Em gặp ác mộng...

-Đừng nghĩ nữa, anh ở đây.

-Sau đó em nghĩ nếu như một ngày anh đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời em, thì em phải làm sao?

-Không cần nghĩ, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

-Lần sau ra ngoài nhớ đem điện thoại.

-Anh biết rồi. Em muốn ngủ thêm chút không? Anh ở đây với em, lát nữa sẽ ăn sáng sau.

-Được.


Hôm nay cả ngày ông trời thất tình, không khí ảm đạm, âm u. Tôi bật hết đèn trong nhà, vào bếp nấu thức ăn cho bữa tối. Đang cắt gừng, tiếng cụp một cái cả căn nhà tối đến không thấy đường. Hình như cầu dao bị tắt rồi. Tôi ghét cái thể loại cầu dao này, nhưng anh nói lấp cầu dao này sẽ an toàn hơn, nhỡ bị chập điện thì nó sẽ tự cúp tất cả mạch điện trong nhà. Để điện thoại trong phòng mất rồi, mắt tôi đặc biệt yếu trong bóng tối, anh không biết rõ điều này, tôi không muốn nói, sẽ rất phiền. Bỏ con dao xuống, định nhờ ánh lửa nhỏ đi qua tắt bếp, ai nhè quơ tay ngay cái nồi đang sôi, thế là bỏng, đỗ nồi nước xuống sàn nhà. Không phải là hậu đậu, mà chính xác là không thấy đường. Tay mò theo vách tường đi vào phòng, quên mất có tấm thảm, tiếp tục vấp tấm thảm té. Chưa hết đâu, chới với không điểm tựa. Định ngồi dậy lại đập đầu vào cạnh bàn. Có phải buổi sáng ra đường bước nhầm chân rồi không, hay gặp phải thứ đó đó mà không hay biết? Xuôi đến tận mạng rồi, khi nào anh mới về đây! Mò thấy túi xách, lục tìm điện thoại, cuối cùng cũng mở được đèn điện thoại, Nghe thấy tiếng chìa khoá mở cửa, tôi như với được cứu tin, không cần điện thoại nữa, chạy ra cửa. Cái bàn để đèn, bị tôi đá trúng, chân đau đến ra nước mắt.

-Sao nhà tối hù vậy vợ?

-Giúp em với.

-Sao vậy, em ở đâu? Anh bật đèn pin đã… Sao em lại ngồi ở đây.

-Em té, cúp điện rồi.

-Anh giúp em lên ghế, đợi anh. Chắc là mưa.

5 phút sau.

-Để em giúp anh cởi áo khoác trước đã.

-Không cần, em ngồi đi.

-Đau.

-Ở đâu?

-Nói nhỏ vậy mà cũng nghe hả?

-Anh xem. Sao lại bị như vậy, đầu thì chảy máu, tay thì phỏng. Để anh lấy đồ sơ cứu cho em.

Tôi nhanh chóng kéo cái váy ở nhà che đầu gối bị bầm một phần.

-Anh sơ cứu cho em. Còn chỗ nào bị thương không?

-Không, hết rồi. Nhưng trong bếp rất bẩn.

-Được rồi, để đấy anh dọn cho. Còn cơm tối, anh chuẩn bị cho.

15 phút sau.

-Anh xong chưa? Em đói bụng.

-Được rồi vào ăn cơm.

-Em vào liền.

Chân tôi rất đau, nhưng nếu ngồi đây thì anh sẽ nghi ngờ. Chịu đau đi vào bếp. Sau khi ăn xong, tôi đuổi anh đi tắm,

tôi sẽ rửa chén. Đi cà nhắc đến bồn rửa vài cái chén, nhanh chóng đi trở về phòng. Đang đi bị anh nhất lên, bế về phòng.

-Chân em bị gì?

-Không bị gì.

-Kéo cái váy lên.

Tôi chần chừ, không muốn kéo.

-Nhanh!

-Kéo thì kéo, sao anh nạt em.

-Ngoan. Bị thế tại sao không nói. Em có phải ăn gan hùm rồi không, dám lừa anh. Nằm im đi.


-Mưa rồi.

-Tối nay em muốn ngủ phòng anh hay phòng em?

-Tất nhiên là phòng em, sao phải qua phòng anh. Phòng anh, anh ngủ, phòng em, em ngủ.

-Nhưng tối nay sẽ có sấm.

-Kệ đi.

“Rầm…” Không phải là có sấm sét như anh nói chứ. Tôi ôm gối nhanh chóng chạy qua phòng anh, chui vào trong chăn.Anh quya sang như thường lệ.

-Có phải bị dọa rồi không?

-...

-Anh đã nói rồi mà không tin. Phải cho em bị một lần mới biết sợ. Ngủ đi, một chút sẽ hết. Em xem tim em kìa, như bị lọt ra ngoài.


Có một lần đi xem phim, lúc vào phòng, anh một tay nắm tôi, một tay cầm hộp bắp rang. Lúc đi lên cầu thang, có một bóng đèn led bị hư, tôi không thấy bất thang vấp phải.

-Em có phải bệnh hậu đậu không?

-Em không thấy đường đi.

-Cầm hộp bắp cẩn thận vào, không là em sẽ không có gì ăn đấy.

-Anh làm trò gì nữa thế.

-Em như thế nữa sẽ té dài dài, anh bế em đi cho nhanh.

Cả cái rạp nhìn tôi như người ngoài hành tinh.


Đang ngủ tại sao lại mệt thế nhỉ. Dạo này tần suất chui qua phòng anh hình như hơi bị nhiều.

-Anh…

-Sao không ngủ?

Chắc anh cảm nhận được cơ thể tôi đang nóng dần lên, anh ngồi dậy bật đèn, không biết có bị dọa cho không. Anh lây tôi

dậy nhưng không dậy nổi. Lát sau, cảm gaíc được torng miệng có vị đắng của thuốc được nghiền nhuyễn và nước đưa vào miệng tôi. Cảm giác được anh ôm còn ấm áp hơn trùm thêm một cái chăn.

Bạn đang đọc Ngọt Đến Chết Ruồi của Tiểu Lạc Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.