Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1752 chữ

Hạ Nhược Vũ khi mở cửa xe ra, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Dương Nhất Thiên. Cô không hiểu tại sao anh ấy ở đây, giật thốt mà lui ra: “Là cậu….”

Người kia nhìn cô bằng cặp mắt lạnh lùng không cảm xúc, Hạ Nhược Vũ bị anh nhìn chầm chầm như thế mất tự nhiên mà nói: “Cậu ….tại sao lại ở đây”

Dương Nhất Thiên nhìn cô không nói, một lúc sau quay về phía cửa sổ xe bên trái thấp giọng nói: “Sao lại không? Lên xe”

Cô không tự chủ bản thân, người kia lại đáng sợ như thế nên cô ngoan ngoãn lên ngồi. Suốt cả chuyến đi từ trường về nhà người bạn của mẹ, cô thật sự không thể chịu nổi nữa. Cả một không gian im lặng, không ai hé một lời nào lại cộng thêm cạnh bên cô có một tảng băng. Hạ Nhược Vũ cảm thấy buồn chán liền nhanh chóng, lấy trong cặp ra chiếc điện thoại chơi. Nhận thấy không có tín hiệu của wifi cô bực mình nói: “Bác ơi, không có wifi sao a?”

Bác tài xế nói: “À không cháu ạ”

Hạ Nhược Vũ: “Dạ….”

Không may thật!!! Hạ Nhược Vũ cô rất chán thế này lại không mạng để bấm game, cô sắp chết trong hoàn cảnh này cô không thể làm gì khác a. Dương Nhất Thiên thấy cô như vậy cũng chả thèm liếc mắt đến, chỉ trung thành nhìn ra cửa kính. Hạ Nhược Vũ thấy thế liền tò mò hỏi: “À…Dương Nhất Thiên?”

Dương Nhất Thiên: “???” tuy quay lại nhìn cô nhưng lại không nói tiếng nào

Hạ Nhược Vũ: “Cậu sao lại ở đây a? cũng đến có việc sao?”

Dương Nhất Thiên: “….”

Bác tài xế thấy Dương Nhất Thiên không trả lời liền thay anh đáp lại: “Hạ Tiểu Thư không biết rồi, Dương thiếu gia là con trai ruột của phu nhân nên ở đây là đúng rồi. Cô thắc mắc việc gì thì cứ hỏi tôi “

Hạ Nhược Vũ: “Wow… Không việc gì nữa đâu bác”

Cuối cùng sau mười lắm phút đồng hồ mà Hạ Nhược Vũ xem như dài đằng đẳng cũng kết thúc. Mới vừa bước ra khỏi cửa xe, nhưng đập vào mắt cô là một ngôi biệt thự to lớn, lại còn rất sang trọng. Xung quanh hai bên có rất nhiều cây xanh ở giữa có con đường đi thẳng vào nhà. Hạ Nhược Vũ cô tuy không phải là nghèo khổ lần đầu thấy biệt thự cao to này, nhưng mà cô không ngờ rằng nhà của người quen của mẹ cô lại tốt thế, mẹ cô quen được sao??

Dương Nhất Thiên không để ý cô mà đi thằng vào nhà. Hạ Nhược Vũ thấy vậy liền chạy nhanh vào theo anh.

Vào nhà, Dương Nhất Thiên chào mẹ anh một cái rồi đi lên lầu. Không ngờ rằng lại bị Dì Dương bảo lại sau đó quay ra chào đón Hạ Nhược Vũ: “Tiểu Vũ.. dì đã nghe mẹ con nhắc nhiều về con. Không ngờ lớn lên lại xinh đẹp thế, con đừng lo lắng nha cứ tự nhiên ở đây xem đây là gia đình thứ hai”

Hạ Nhược Vũ vui vẻ đáp lại: “Dạ..con cảm ơn dì”

Dì Dương: “Không có gì đâu…”

Sau đó Dì Dương nói chuyện với Dương Nhất Thiên một lúc lâu, dì đã mời Hạ Nhược Vũ ở phòng khác đợi, đem đến cho cô một tách trà. Cô ngồi ở đây mà thưởng thức một lúc thì Dì Dương lại ra nói: “Xin lỗi vì để con chờ lâu nhé! Để Nhất Thiên đưa con lên phòng rồi tắm rửa nghĩ ngơi, ăn cơm sớm nữa. Mai còn đi học”

“Dạ”

Hạ Nhược Vũ cũng chỉ vâng lời lên phòng, đi đằng sau Dương Nhất Thiên đến căn phòng xa lạ lại xa xỉ. Cô chỉ biết thốt lên: “Phòng này sẽ là của tớ sao?”

Dương Nhất Thiên nhìn cô: “Ừ…”

“Phòng tắm bên này, còn kia là nơi cô có thể giải trí ăn uống, phía sau là phòng ngủ. Nếu cảm thấy buồn… tôi phòng bên, với nên tự nhiên như nhà cô”

Khi vào phòng của mình, cô còn được Dương Nhất Thiên tận tình chỉ cái nơi, cách dùng trong phòng. Rồi cũng nói thêm vài lời an ủi để cô có thể vui vẻ ở lại đây. Bây giờ cô cảm thấy hạnh phúc cũng không còn buồn chuyện rời nhà lâu. Hạ Nhược Vũ hiện tại lại nhìn Dương Nhất Thiên ở khía cạnh khác, cứ ngỡ anh chỉ lạnh lùng làm người khác sợ. Nhưng hiện tại thì người này còn biết quan tâm an ủi cô, mỉm cười nhạt gật gật đầu.

Dương Nhất Thiên ra khỏi phòng một lác, chỉ bảo cô ngồi đây đợi hoặc nghỉ ngơi gì đó. Đối với tính cách của cô sẽ không nghỉ ngơi mà sẽ ngồi ở đây đợi người kia. Đúng là chỉ khoản mười phút sau, anh quay lại còn mang theo một bộ đồ. Đó là chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khiết có điều là chiếc áo đó khá rộng, ngoài ra còn có chiếc quần gin ngắn. Hạ Nhược Vũ thắc mắc liền ôn tồn hỏi: “Hử? đồ này là….”

Dương Nhất Thiên đưa cho cô thấp giọng nói: “Mặc”

Hạ Nhược Vũ : “Vâng… đồ này là của ai thế?”

Dương Nhất Thiên: “Tôi”

Hạ Nhược Vũ lúc đầu còn do dự nhưng nghe anh nói xong thì chỉ biết đỏ thôi, không phải cô đa tính gì a mà tại vì cái tính của anh thẳng quá. Làm cô không biết đáp lại thế nào, thế còn đây là đồ của anh!!! Hạ Nhược Vũ cô là nữ đấy!! nếu không ngại chỉ có thể là có vấn đề não!!!!

Bao nhiêu cảm xúc điều hiện rõ trên mặt của cô, cố gắng bình tĩnh, cô nói lí nhí: “Thật…thật ra không cần đâu hay…hay là tớ kiếm xem..”

Dương Nhất Thiên nghe cô nói vậy, lại nhu thuận hơn nói: “không có…mặc đỡ cái này, Vũ”

Hạ Nhược Vũ ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Được rồi, tớ sẽ mặc a. Cậu..cậu đi ra ngoài trước đi”

Dương Nhất Vũ gật đầu vâng lời đi ra ngoài như con cún, anh rất cẩn thận đóng cửa cũng không phát ra tiến động. Hạ Nhược Vũ ở đây nhìn thấy người đi cũng thở phào nhẹ nhỏm. Lấy hai tay đặt lên má, rồi cô lại suy tư nhưng những gì cô đang nghĩ thì chắc chắn là về anh rồi.Hạ Nhược Vũ lần đầu gặp Dương Nhất Thiên thì luôn cho là người này khó gần, thế mà khi mới về nhà thì anh lại rất gần gũi quan tâm cô. Với cả, mỗi lần anh tiến gần không hiểu sao tim cô đập rất nhanh, đập một cách dồn dập. Tuy mới hồi chiều, anh phạt cô chép lại bài văn năm mươi lần nhưng cô không ghét anh, ngược lại còn rất thuận mặt nữa.

Không suy nghĩ nhiều nữa, cô nhanh chóng đem quần áo vào phòng tắm. Khoảng ba mươi phút sau thì cô đã đi ra ngoài, Hạ Nhược Vũ đến bên gương nhìn lại, dáng người cô thấp bé còn Dương Nhất Thiên thì khỏi phải nói, đó chính là cao lại gầy. Nên khi cô mặt quần áo của anh tất nhiên phải rộng rồi, nhìn vào gương phản chiếu lại chính bản thân cô liền cảm thấy ngại ngùng không nên lời. Mặt cô đỏ lên, cô cũng không dám nhìn gương nữa lấy hay tay che mặt mình lại nói: “Đây không phải mình a”

“Cốc cốc cốc”

Có người gõ cửa bên ngoài, cô quay đầu lại nói lớn: “Vào đi”

Là Dương Nhất Thiên, anh hình như cũng tắm rồi nên thay bộ đồ khác. Tiến lại gần cô mà vẻ mặt không chút thay đổi nào: “Đã xong?”

Hạ Nhược Vũ khó hiểu vẫn gật đầu: “Ừm…”

Dương Nhất Thiên nhìn cô một lúc thì thấy đầu cô ướt sủng, do cô có thói quen gội đầu xong không lao tóc mà cứ để thế. Anh đánh giá xơ lược cô rồi nói: “Sao không lao khô?”

Hạ Nhược Vũ cười gượng nói: “Hì… thật ra là thói quen rồi a. Mà không có sao đâu một lúc sau nó sẽ khô thôi”

Dương Nhất Thiên nhíu mày lại, bất chớt nắm lấy tay cô đi đến bên giường. Bàn tay chơi bóng rỗ nhiều năm của anh khi chạm vào tay Hạ Nhược Vũ lại mang đến cho cô một cảm giác ấm áp. Có lẽ vì từ nhỏ ba cô mất sớm nên cô không cảm nhận được tình cảm của cha, hiện tại thì cô lại tưởng như anh giống ba mình.

Dương Nhất Thiên đặt cô ngồi xuống giường rồi sau đó lấy chiếc khắn lau tóc giúp cô không bị cảm lạnh. Anh ân cần cầm những sợi tóc của cô mà lau. Một lúc sau, khi tóc cô đã khô nhưng vì cảm thấy tóc cô mềm lại mượt nên anh cứ sờ mãi. Hạ Nhược Vũ cảm thấy có gì đó không đúng lắm quay đầu lên hỏi: “Đã xong chưa thế… tớ cảm thấy hơi lâu”

Dương Nhất Thiên thấy cô như thế thì đỏ mặt lên ngại ngùng quay hướng khác, lại đẩy đầu cô hương khác nói: “Xong rồi”

Hạ Nhược Vũ mỉm cười: “Cảm ơn cậu nhiều nha, lúc nãy dì nói tắm xong rồi xuống. Nên tớ đi trước nha”

Dương Nhất Thiên thấy cô đi cũng không quay đầu lại: “Ừ”

“Cạch”

Thấy người đã đi, nên anh mới an tĩnh mà ngồi xuống giường, gục mặt xuống suy nghĩ chuyện lúc nãy. Khi nãy nhìn thấy cô anh liền đỏ mặt lên, cho đến hiện tại anh không dám nhìn cô a. Từ lúc cô về nhà anh, thì Dương Nhất Thiên cảm thấy mình không được bình thường lắm. Cứ hay để ý đến cô, dù mẹ không bảo, rõ ràng chỉ lúc ở trường anh đã rất ghét cô khi thấy cô không làm đủ bài tập. Vậy mà khi về đến nhà thì anh không còn thấy vậy nữa, có khi là …thích. Anh thích? Sao?

                                                                             Hết Chương 2
Bạn đang đọc [Ngôn Tình] Yêu Cậu Là Điều Tuyệt Vời Nhất - Trần Dĩ Tịnh sáng tác bởi Tran_di_tinh_30

Truyện [Ngôn Tình] Yêu Cậu Là Điều Tuyệt Vời Nhất - Trần Dĩ Tịnh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tran_di_tinh_30
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.