Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 1145 chữ

Chương 5: Vợ Tôi Là Con Hầu.

Trên bàn ăn, Ông Phú hộ đang bàn việc với cậu cả thì ngoài phủ truyền đến tiếng hỗn loạn đến khi nhận thức thì đã thấy lũ tai sai dẫn hai kẻ bị còng vào.

Thằng Ất thấy cậu chủ, nó mừng như được mùa kêu lên:

- Cậu ơi cứu con.

Cậu hai nghe nó gọi liền quay mặt lại, quả là không sai vào đâu được, thằng Ất và con Lượm đang bị lũ người của cha còng lại dắt đi chẳng khác gì con cún.

Ông Bà Phú Hộ có mặt ở đó không tỏ vẻ gì làm lạ, bình thản hỏi.

- Ất... Mày ăn cơm của phủ mà lo chuyện bao đồng thế à, còn lén thả tội nhân, ông không phạt mày thì sao làm gương cho kẻ hậu người hạ đây.

Ất mếu máo.

- Xin ông tha cho con.

Nói rồi Ất dập đầu tạ tội với ông nhưng một mực không khai tên cậu. Lượm thấy thằng Ất vì mình mà liên lụy nó áy náy lắm nó nói:

- Là lỗi do con, con xúi Ất thả con, xin ông đừng phạt anh ấy.

- Thân mày còn lo chưa xong ở đó mà bảo vệ nó, đúng là lũ cặn bã chỉ biết ăn hại.

Ông hội đồng không chút nhân nhượng sai lính lôi thằng Ất và Lượm ra ngoài định đánh một trận nên đòn, ai ngờ cậu hai bước tới chắn ngang tầm mắt. Cậu nhìn bọn lính sai lạnh giọng.

- Là người của tao, ai dám đụng vào!?

Ông Phú Hộ nhìn sang cậu Quát lớn.

- Loạn cả rồi, bây giờ mày muốn đối đầu với cha mày có đúng không?

- Cha... Dù gì thằng Ất là người của con, muốn đánh muốn giết cũng phải do con quyết định, cha làm vậy con còn mặt mũi nào nữa, sau này đám gia nô trong phủ được nước lại ngồi lên đầu thằng này.

Ông Phú Hộ trầm ngâm

- Vậy thằng Ất cha giao cho mày xử trí, còn con Lượm là tội nhân, tao phải đánh cho bỏ cái tật phách láo.

- Nhưng con Lượm cũng là người của con, con nhận nó làm hầu gái rồi.

Mặt ông Phú Hộ xám xịt trên trán gân xanh nổi đậm hơn.

- Mày nói gì hả? Mày nhận nó làm hầu? Mày có điên không hả Thành, cả cái phủ này đâu thiếu người để hầu mày, sao mày lại nhận nó? Hay mày muốn chọc chết tao đây?.

- Chuyện con nhận nó làm hầu là thật,người đã nhận rồi không thể bỏ được.Nếu vậy cha cứ đánh con trước đi, thân làm chủ mà quản kẻ hầu không xong nên phạt nặng hơn.

Bà Phú Hộ nghe cậu hai nói tới đây liền xót, bước tới nắm tay Ông Phú Hộ gằng giọng.

- Có chuyện bé tí mà ông làm khó tụi nó chi, thôi thì cứ để Liên Thành giải quyết, con nó lớn nó tự hiểu việc nó làm ông đừng làm khó nó nữa.

Thật lòng mà nói Ông Phú Hộ cưng cậu hai nhất, so với cậu cả thì hơn rất nhiều, ông cứng cỡ nào cũng không nở đánh cậu, thôi thì tùy ý tụi nó, ông đây cũng mệt rồi.

Ông Phú Hộ không nói thêm gì, quay người bỏ đi, cậu cả ở đó chứng kiến đầu đuôi mọi chuyện, ngầm hiểu cha sẽ như thế nếu Liên Thành ra mặt, lúc nhỏ đã vậy, vốn không công bằng giữ hắn và Liên Thành, hắn thu sếp sổ sách rồi rời đi không để lại câu chào.

[…]

Đoạn trong phòng chỉ còn mỗi 3 người,cậu hai ,Ất và Lượm. Cậu hai từ tốn uống trà còn thằng Ất xoa xoa cái trán, vừa xoa nó vừa rên.

- Eo ôi... Sao cậu không ra mặt sớm tí hả cậu, để con dập đầu mấy cái giờ xưng cả trán rồi này.

- Lâu lâu mày bị một lần, có khi như thế lại thông minh ra.

- thôi cho con xin, cứ thế này hoài chắc mạng nhỏ con không giữ nổi,mà cậu nhận Lượm làm hầu gái khi nào sao không nói con, làm con lo quá trời.

Con Lượm nghe vậy vội quơ tay bác bỏ.

- Em có nói làm hầu của cậu đâu? Do cậu bịa ấy.

Cậu hai nghe Lượm nói thế từ tốn đặt ly trà trên bàn nói.

- Thế bây giờ tao ra nói với cha là mày không phải hầu gái của tao, chỉ do tao thương hại mà cứu mày nhá.

- Ơ... Sao cậu nỡ làm thế với em, quân tử nhất ngôn, đã nói thì phải giữ lời.

- Thì tao giữ lời rồi còn gì, mới nảy mày không chịu nhận tao làm chủ nữa là...

- em hầu cậu thì tía em ra sao??? Tía có mỗi mình em, em đi rồi tía ở với ai?

Không hiểu sao khi hiểu ý Lượm muốn từ chối, cậu lại khó chịu Cậu nghiêm túc nói nó.

- Mày hầu tao chứ có ở luôn với tao đâu mà sợ, một tháng tao cho mày về thăm tía mày hai lần.

- Không được, một tháng thăm tía hai lần ít lắm cậu, như thế tía sẽ nhớ em đến kiệt quệ cho xem.

- Thế mày muốn sao???

Lượm ấp úng.

- Khi nào rãnh thì cậu cho em về thăm tía, em thăm một tí là đi ngay thôi.

Cậu nhìn nó sắc lạnh.

- Trên đời này chỉ mỗi mày ra điều kiện với tao Lượm à. Nhưng thôi, nghĩ tình xóm giềng tao cho phép.

Con Lượm mừng húm nó lao tới ôm chầm lấy cậu, rồi hôn cái chụt lên má.

- Cảm ơn cậu chủ, tía em dặn muốn trả ơn là phải hôn thật nhiều, cậu muốn em hôn mấy cái nào?

Cả người cậu cứng đơ như tượng, cậu không ngờ Lượm lại làm thế, nụ hôn đầu đời chứ có phải đùa, nhưng sao tim cậu đập nhanh thế này, cả người nóng khan, chắc cậu sốt thật rồi, cậu đẩy mạnh con Lượm ra quát.

- Ai bảo mày làm thế, lần sau... Lần sau còn dám làm vậy tao sẽ phạt mày có nghe không???

Lượm hoảng sợ, nó không nghĩ phản ứng của cậu lại dữ dội như thế, bình thường nó hôn tía, tía rất vui là đằng khác.

-Em xin lỗi, em không dám nữa.

Cậu không thèm để ý phất tay bỏ đi.

Đoạn cậu đi xa, Thằng Ất đứng xem nảy giờ, giờ mới dám lên tiếng.

- Ai chỉ mày hôn bừa bãi thế hả? Cậu trước nay ưa sạch sẽ, mai mốt có làm thế thì làm với tao nè.

Lượm nhìn mặt thằng Ất giang manh nên lắc đầu quầy quậy.

- Em hổng thèm.

Bạn đang đọc Ngôn Tình : Vợ Tôi Là Con Hầu sáng tác bởi MộcThầnQuân

Truyện Ngôn Tình : Vợ Tôi Là Con Hầu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MộcThầnQuân
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.