Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào câu, bạn cùng bàn...

Tiểu thuyết gốc · 1106 chữ

Ngay cái ngày đầu đi học, tôi đã thấy tồi tệ rồi nha, về nhà tôi còn không tin nổi mình lại học chung với tên đáng ghét Mạn Phong ấy. Chỉ cần nghĩ mỗi ngày đến trường nhìn thấy tên đó là lục phủ ngũ trạng của mình lộn hết cả lên. Tôi vội dẹp những suy nghĩ đó, và lao vào game. Độc chiến chống chọi để vượt hạng hì hụt tăng lực chiến bổ sung máu, thì một tin nhắn trên Bang reo lên. Treo máy, tôi vào đọc tn. Hóa ra là ma mới, tên cậu ta là Mp.hong, tôi nổi trận lôi đình vì tên Nv vốn dĩ y chang Phong đáng ghét kia. Tôi thù tên đó, vội vào đọ tài cao thấp với cậu ma mới, dĩ nhiên cậu ta phải thua lão làng như tôi, tôi cười ra mặt.

Bang chủ inbox tôi mắng sao lại ăn hiếp người thế, kết quả phạt tôi cống hiến phẩm quý cho bang và bồi thường đồ cho cậu ta. Cậu ta ibox tôi hỏi chuyện, tôi và cậu ta giải tỏa hiểu lầm và cùng làm nhiệm vụ. Haizz, cũng tại tên trời đánh đó làm tôi mất trang bị và phẩm hiếm. Kết thúc những chuyện trên game, tôi trở lại với nhiệm vụ của mình, làm bài tập xong và đi ngủ.

Sáng 5h tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi lạ, nó reo đc một hồi tôi chưa kịp bắt máy thì đã tắt, cuộc gọi lạ đó lặp đi lặp lại 4 5 lần gì đó, khiến tôi bực mình. Chuẩn bị đâu đó, tôi chạy xe đến trường, vừa vào cổng chưa kịp định hình, một vật gì đó rất nặng nhảy vồ ngồi vào yên sao xe tôi. Tôi và xe loạng choạng tông vào chiếc xe đc xếp ngay ngắn của lớp bạn, đồng loạt một dàn xe ngã đùng xuống, tôi nghe tiếng cười thô bỉ vang lên. Tôi đỏ mặt quay ra sau, ôi trời lại là tên đáng ghét đó, mới sáng mà hắn đã ám tôi, đã làm bậy mà còn cười to nhất, hắn nhảy xuống xe kéo cái nón trên đầu tôi xuống treo lên cây phượng gần đó.

- Ráng mà xếp lại đống xe lộn xộn đó nhé, à mà ... xong rồi thì đi tìm cái thang lấy nón nhé, tui sợ lát bà ra phải đội đầu không về.

Mắt tôi cay cay, lúc đó hình như tôi gục đầu xuống, mắt rưng rưng rồi hay sao á, im lặng lụm và xếp đống lộn xộn ngắn nắp lại rồi đi vào lớp. Hắn cũng im rồi len lén khiều cái nón xuống bỏ vô cặp đi vào lớp, lớp học ồn ào đột nhiên im phắc đi. Chuông reo vào lớp, một cô gái tóc dài, bộ áo dài màu hồng, có đeo kính, tay xách chiếc túi nhỏ khá d.thương bước vào. Cả lớp im lặng, thì ra cô gái ấy chính là giáo viên chủ nhiệm năm đầu của tôi.

Cô ra hiệu cho chúng tôi đứng lên, và nghe cô giáo huấn, bởi đã là hs C3 mà chả có chút ý tứ gì, thầy cô vào mà không đứng lên chào. Bầu kk trở nên đáng sợ, cô ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô đi một vòng tham quan từng ngóc ngách trong lớp, cô bảo cả lớp dọn đồ chuẩn bị chuyển chỗ, ai ai cũng nghe theo nhưng trong lòng ko khỏi sợ sệt. "Em, đúng em đấy, qua kia, em này ngồi đây, ... " cứ thế chúng tôi đã có chỗ mới, tôi đc ngồi với Kim Dung, tên khó ưa Mạn Phong vẫn chưa có chỗ ngồi, tôi thấy hơi lo lo. Cuộc sống C3 của tôi bị vụt tắt khi cô quyết định cho tên đó ngồi cạnh tôi, ôi không oan gia ngõ hẹp đây mà, lại là tên khó ưa đó, bộ mặt đáng ghét đó.... GRỪ...

Tôi phải sống làm sao đây, tôi bất lực nằm gục xuống bàn, hắn ta quay sang khiều khiều kêu tôi : " Chào cậu, bạn cùng bàn. Ơ mà... " Cậu ta đứng phắt dậy :" Dạ cô ơi, chả nhẽ cô cho em ngồi gần bạn 3m bẻ đôi chưa tới sao cô. " Cả lớp cười ầm lên, lăn lộn bò chườn đủ thứ kiểu.Mọi người nói thử xem còn ai số đen giống tôi không nào. Hắn ta nói chuyện cứ đem chiều cao của ngta ra nói là sao đây chứ.

Cô ra lệnh cho hắn ngồi xuống và im lặng. Cô không nói gì nữa, cô bước ra. Thế là cuộc sống đen tối của tôi cứ thế mà bắt đầu như thế đấy. Tôi không điếm xỉa đến tên đó nữa, hắn ta cũng im lặng, hắn nhìn xa xăm sao đó là gục xuống bàn ngủ hết tiết này sang tiết khác. Tiếng chuông ra chơi vang lên, hắn tỉnh dậy nhìn qua chỗ tôi, sao đó đi ra ngoài.

Tầm 10p sau hắn trở lại tay cầm chai nước khoáng và cây kẹo mút. Hắn đưa tôi chai nước và nhờ tôi chuyển qua cho Kim Dung cây kẹo. Tôi bán tính bán nghi nhưng cũng hầm hực nhận. Sau đó vào, tiết hắn không chọc tôi mà cứ nằm ngủ đến cuối tiết. Chuông reo báo hiệu ra về, hắn dậy, mở cặp và đưa tôi cái nón kèm theo vẻ mặt nghiêm túc :" Chào cậu, bạn cùng bàn. Mai gặp. "

Tôi hơi ngạc nhiên, và rồi tôi và Kim Dung ra nhà xe. Ác mộng cứ bám lấy tôi, lớp trưởng chạy về phía tôi reo lớn : " Ngạn Tuyết, xe bà..., xe bà..., xe bà bị thủng hai bánh rồi kìa. Tôi đứng lặng người một lúc, rồi tức giận đi nhanh về phía nhà xe, ôi chiếc xe... chiếc xe của tôi bị thả xì mất tiêu. rồi. Biết là vậy, cũng không thể ở lại đó đc nên tôi đành phải nhờ người đèo về giùm. Trong lòng tôi chắc hẳn là do tên Mạn Phong đáng ghét đó chứ không ai nữa.

Đi đc nữa đường thì gặp hắn, tôi hỏi hắn vụ chiếc xe, hắn cười gật gật cái đầu,hắn không quên trêu tôi :" 3m bẻ đôi chưa tới sao không đi bộ cho mau lớn." Tôi hậm hực im lặng, thâm tâm tôi quyết sẽ trả mối thù này.

( trễ rồi nên tạm dừng nhé, mong đc ủng hộ nè. Love all :) )

Bạn đang đọc Ngộ Nhận sáng tác bởi Nhược.Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhược.Anh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.