Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi ở

Tiểu thuyết gốc · 1253 chữ

Không có quá nhiều thứ để giới thiệu về bản thân tôi ngoài cái tên Phạm Tư, năm nay tôi hơn hai mươi tuổi với công việc văn phòng nhàm chán. Tôi thuộc tuýt ngươi mơ mộng và thích tìm hiểu về tâm linh. Cho nên câu chuyện đầu tiên tôi muốn kể chính là...

Lúc còn bé tôi thường được là Cáo Nhỏ, bởi vì tính cách có chút gian manh xảo quyệt cho nên tôi hay ăn trực, xin tiền hay thuyết phục người lớn đáp ứng nhu cầu của mình. Tôi được sinh ra tại Thành phố Hồ Chí Minh, từ bé đến lớn hầu như đều ở đây ít khi về quê, ngoại trừ một khoảng thời gian...

Hồi bé tôi thường hay chơi trò trốn tìm cùng mấy đứa nhỏ bằng tuổi trong xóm. Xóm tôi có một con kênh thối, người dân xung quanh hay gọi là "Ao cá Bác Hồ", theo như lời nội tôi kể lại thì: "Sau khi giải phóng, bà chủ con kênh đó dâng tặng cho nhà nước. Hồi đấy bà ấy giàu lắm, đất đai trù phú, có thể nói cả cái xóm này đều là đất của bả. Mà tội, bả mê cờ bạc lắm, mãi mấy mươi năm sau bả thua hết tiền thì bán đất dần. Cạn kiệt rồi thì đâm đơn lên chính quyền xin lại con kênh với cái mảnh đất hoang cỏ mọc um tùm gần đó. Cơ mà chính quyền lại không giải quyết im lặng đến giờ, cho nên người ta bảo cái gì cho Bác rồi thì không lấy lại được. Lâu ngày, người dân quanh đó gọi con kênh thối ấy là ao cá Bác Hồ luôn!"

Ao cá dài lắm! Chắc cũng hơn cây số chứ chẳng đùa. Năm tôi còn nhỏ thì dân cư thưa thớt, đa số là người sống lâu năm hoặc mới chuyển về. Mảnh đất hoang cỏ mọc xanh rơn có mấy ngôi mộ to nhỏ không rõ chủ nhưng vẫn có tên tuổi trên bia. Cứ đến chiều thì người ta thả trâu bò cho nó đến gặm cỏ. Trong mảnh đất hoang dài cả cây số người dân xung quanh tỉa sạch một khoảng rộng, cốt để cho đám trẻ trong xóm chiều chiều ra đây thả diều, mấy ông đàn an thì nhậu nhẹt đàn ca tài tử. Lâu lâu cũng có đoàn lô tô đến thuê khoảng đất rộng vài hôm, cho nên mấy cái mộ ở đấy cũng chẳng hề hà đáng sợ. Nhưng, hầu như mấy cái mộ đều nằm khuất trong khoảng đất cỏ mọc cao quá đầu.

Gia đình tôi mua một căn nhà nằm ở giữa xóm cùng khoảng đất khá rộng tầm trên dưới năm mươi mét vuông. Như đã kể thì bà chủ đất do đam mê cờ bạc nên... bà nội tôi đã mua lại cả khu đất ấy với một giá khá hời.

Vì nhà tôi không nằm ngay mặt tiền đường mà thuộc căn thứ hai từ ngoài đếm vô, một cái dốc lớn đổ xuống khoảng sân rộng trước nhà với đầy cây cảnh do ông nội tôi gieo trồng, chăm sóc. Còn có một cây trâm rất to ở ngay dưới con dốc, nghe bảo nó đã ở đây từ lâu rồi. Lâu đến mức mà những người già nhất cũng chẳng rõ là bao giờ. Căn thứ ba vẫn là của nội tôi, thứ tư thứ năm và thứ sáu thì không phải. Cho đến căn nhà rộng bỏ hoang cuối hẻm thì đến mãi mấy năm sau do thiếu tiền nên bà chủ đất bán luôn với giá cực ưu đãi. Nhà cạnh bên ông tôi dùng để nuôi tôm, cá cảnh và dành cho khách khứa ở xa đến chơi ngủ lại. Nhà cuối hẻm thì để cho người ta thuê vì có rất nhiều phòng, nhưng có một điều rất kỳ lạ là... chẳng ai ở đó quá một tháng cả.

À chưa kể, cái dốc đổ xuống ấy là đường phân chia ranh giới giữa nhà ở và... cái nghĩa trang vô chủ. Tại sao lại bảo vô chủ? Vì hầu hết những nấm mộ đều không có bia, chúng giống như hố chôn tập thể trước khi giải phóng. Nấm mộ đất nào cũng to, cỏ mọc xanh mướt, cây ăn trái gieo hạt cũng lớn rất nhanh và trĩu quả. Xung quanh có những hố sâu hậu chiến tranh, nhưng may mắn sau đó thì người dân cũng chung tay lấp chúng. Vì họ sợ mùa mưa bão làm tích tụ nước, ai lỡ sảy chân rơi xuống thì toi. Sau đó họ cũng xây một cái rìa cao bằng xi măng bao quanh mấy nấm mộ đất to, cũng vì thế mà mỗi khi mưa xuống thì ở đấy cũng biến thành hồ nước nông và rất nhiều cá lóc tự đâu xuất hiện.

Điểm đặc biệt là cái mộ xi măng duy nhất cuối hẻm cũng nằm chung những nấm mộ kia, nhưng may thay người này có bia khắc rõ tên tuổi - H hưởng dương hai mươi sáu tuổi. Tôi vẫn thường ra đây ngồi lên bia mộ H tâm sự, lúc đấy còn nhỏ tôi vẫn chưa ý thức được bản thân đã vô tình chạm vào ranh giới, một ranh giới vốn dĩ không được phép đụng chạm gì nhau.

Khu nhà tôi nằm giữa hai cái hẻm, thế nên ai cũng xây cửa trước cửa sau. Hẻm trước thì như nãy tôi miêu tả đấy, còn hẻm sau thì sao? Hẻm sau lại nối liền ra một con đường khác, mà ở đấy cũng có một cái nghĩa trang và hàng tre già cao vun vút. Nói thật là chẳng ai dám đi qua khi ông mặt trời vừa khuất bóng, nghe bảo... bảo rằng... đã có người bị giấu đó đấy...

Khi ấy tôi chỉ độ tầm bốn năm tuổi nên cũng không thắc mắc tại sao bản thân đang ở ngôi nhà khang trang, cao tầng lại chuyển đến đây. Mà, nơi này cũng tốt, nhà rất rộng, đất thì bao la.

Một hôm, ba tôi theo thói quen thường giật mình tỉnh giấc vào giữa đêm, ba đi đến cạnh cửa sổ phòng khách trông ra ngoài. Ngoài kia là những nấm mồ vô chủ ẩn mình sau vườn cây cảnh của ông nội cùng bóng đêm bao trùm tứ phía. Ánh sáng từ phòng khách hắt ra bên ngoài như ẩn như hiện soi tỏ một khoảng đất nhỏ, thứ ánh sáng ấy đang in hằn bóng hình ba bên dưới sân. Ba đốt một điếu thuốc, rít hơi dài rồi nhả nhẹ làn khói trắng mỏng, nó cứ thế theo tâm tư của ba tự do bay lượn qua từng song sắt cửa sổ. Gió đêm lành lạnh thổi vào nhà qua cánh cửa sổ mở tung, làn khói từ điếu thuốc vẫn thả mình bay lượn trong không trung. Ba tôi lại nâng lên rít một hơi nữa, đốm lửa từ đầu thuốc bừng lên rồi dịu xuống báo hiệu rằng ba tôi vừa rút đi một chút gì đó sức sống từ nó. Lần này, ba tôi chưa kịp nhả khói thì đã bất ngờ đưa mắt nhìn theo cái bóng đen vừa lướt qua bên ngoài, nó đứng ở gốc cây trâm, thù lù ở đó mà đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào ba tôi.

Bạn đang đọc Nghiệp Duyên, Oán và Ranh Giới sáng tác bởi tamhalcyon

Truyện Nghiệp Duyên, Oán và Ranh Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tamhalcyon
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.