Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức tỉnh

Tiểu thuyết gốc · 3119 chữ

Tất cả những người còn tỉnh đều nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiên, chính xác hơn là Lâm Nghị! Kẻ đang được xem là đại diện của Tử Thần, kẻ đang đứng ở bên cạnh hai cái xác chết ghê rợn! Họ thật sự chấn kinh rồi! Trước đó cũng có giết người, mười hai người chết! Tất cả đều do một tay Nguyễn Kiên làm, nhưng lại không mấy đáng sợ với mọi người. Lần này thì khác, Lâm Nghị giết người thật sự gây sợ hãi rất lớn, những âm thanh đáng sợ, hình ảnh máu tươi phun tung tóe, hắn như một sát nhân thực thụ. Chết thì chết, mục đích giống nhau, nhưng hình ảnh khác nhau lại mang đến cảm nghĩ khác biệt! Nhưng Nguyễn Kiên hay Lâm Nghị gì, cả hai người này đều sẽ chẳng quan tâm gì cả, vì tay họ đã nhuốm quá nhiều máu tươi rồi!

Lâm Nghị là như thế ~ ! Hắn quyết đoán ~ ! Hắn tàn nhẫn ~ ! Trên tay hắn tràn đày huyết tinh ~ ! Con đường hắn đi được lót bằng xương cốt của vô số người ~ ! Nhưng đó đều là kẻ thù của hắn, những kẻ có thâm cừu đại hận với hắn ~ ! Hắn có thể là sát thần với kẻ địch, nhưng hắn luôn là tri kỷ với bằng hữu và người thân ~ ! Đó là đạo tâm cường giả của hắn ~~~ !!!

Nguyễn Kiên cũng giống như vậy, Lâm Nghị nhận ra điều đó! Cũng chính vì thế mà đối với người chủ nhà bất đắc dĩ này thì hắn vẫn luôn dành một sự kính trọng và chân thành đối đãi. Đó là lòng tri ân đối với một người tri kỷ…bất đắc dĩ!

Lâm Nghị nhận ra ánh mắt của những người kia… Hắn hiểu được, hắn và họ ở hai thế giới khác nhau! Thế giới của họ là sự yên bình, là ấm êm và hạnh phúc. Là một cuộc sống bình thường! Còn Lâm Nghị, hắn đã bước đi trên con đường Nghịch Thiên! Cuộc sống của hắn là tranh đấu đổ máu, sự yên bình chỉ ở cuối đường đi mà đến hắn cũng chẳng thể hình dung! Để tốt cho cả hai bên, hắn không nên ở lại…

Lâm Nghị trở về linh giới và thân xác Nguyễn Kiên đổ gục xuống. Mọi người nhận ra, nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận! Trần Ngọc Kỳ động, ngay sau đó là Hồ Thiên Ái động! Hai nàng cùng tiến lên, không màng máu tươi nhuộm trên người Nguyễn Kiên vấy vào người, họ cùng nhau đỡ hắn lên và cẩn thận dìu đi, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống trên ghế. Vợ chồng họ Hồ cũng hồi thần lại, họ có thể không kịp tiếp nhận sự thật nhưng họ vẫn còn đứa con trai đang bị nửa con trâu đè lên. Họ vất vả lật Võ Hùng qua một bên, hắn quá nặng nên chỉ có thể để nằm trên đường đi. Lại đưa Quốc Nghĩa nằm lên ghế rồi Hồ Đức Nhân mới nói với con gái mình:

- Tiểu Ái ~ ! Con xem xét cẩn thận cho cậu Kiên rồi qua chăm sóc anh con nhé ~ ! Cậu Hùng thì có vẻ không sao rồi… Bố mẹ đi xem xét nhóm cơ trưởng ở phòng lái đây ~ !

- Vâng ạ ~ !

Hồ Thiên Ái đáp lời trong khi vẫn đang tập trung kiểm tra tình trạng của Nguyễn Kiên. Chỉ cần biết suy nghĩ một chút thì đủ hiểu ý đồ của Hồ Đức Nhân là gì. Võ Hùng và Hồ Quốc Nghĩa chỉ là va chạm với nhau và bị chấn động mà bất tỉnh, cho nên thương thế của họ là chẳng đáng lo! Còn Nguyễn Kiên, tình trạng của hắn ngay trước khi chiến đấu cùng ba anh em họ Ứng đã là vô cùng tệ và quái lạ, đã vậy hắn còn gắng gượng để đánh giết ba tên sát thủ. Có thể nói, Nguyễn Kiên là người gặp nguy hiểm lớn nhất lúc này! Mặc dù Hồ Đức Nhân nói là xem xét cẩn thận cho hắn nhưng đó cũng chỉ là chút ân nghĩa giữa hai bên, quan trọng là việc chăm sóc ai kìa, và đó là Hồ Quốc Nghĩa. Xét hết tất cả, tâm ý của Hồ Đức Nhân chính là muốn con gái mình tránh xa Nguyễn Kiên! Cũng không thể trách chú ta, bởi vì chính Nguyễn Kiên và Lâm Nghị cũng sẽ quyết định như vậy! Mặc dù Trần Ngọc Kỳ và Hồ Thiên Ái cũng như nhau, nhưng Trần Ngọc Kỳ đã là chính thức dính líu tới Nguyễn Kiên, đã là không còn đường lui nữa. Hồ Thiên Ái vẫn có thể rút ra khỏi, và quyết định ra sao là ở nàng!

- Anh ấy có sao không ~ !!? - Trần Ngọc Kỳ nhìn thấy Nguyễn Kiên mặt mũi trắng bệch, tóc của hắn cũng bị bạc đi một mảng lớn thì lo lắng hỏi Hồ Thiên Ái.

- Có lẽ anh ấy đã bị hao tốn tinh thần quá nhiều, tình trạng này tôi chưa từng thấy qua, thậm chí là nghe nói cũng chưa từng ~ !!?

Cũng không thể trách nàng, bởi tình trạng của Nguyễn Kiên là vô cùng hiếm lạ, thậm chí ở tu chân giới cũng ít thấy được.

- Tôi thực sự vô phương giúp đỡ anh ấy, có lẽ sư phụ của tôi cũng không thể làm gì hơn ~ !…Có lẽ chúng ta chỉ có thể nhìn anh ấy tự lực tự cường thôi ~ ! Tôi cảm giác anh ấy có thể bình an, dù rất mơ hồ nhưng tôi tin tưởng như vậy ~~~ !!! - Nàng buồn bã vì bản thân không thể giúp ích được gì cho hắn… Nàng nhẹ nhàng nói rồi đi qua xem xét cho anh mình.

Nguyễn Kiên đã cứu nàng, cứu gia đình nàng, mặc dù nàng biết rất rõ, chính hắn và bạn của hắn đã mang đến những rắc rối này. Nhưng nàng cũng biết, hắn hoàn toàn không cố ý! Và khi gặp nguy hiểm, hắn hoàn toàn có thể không quan tâm đến gia đình nàng, lúc đó hắn có thể tự do chiến đấu và sẽ không gặp phải tình trạng tồi tệ như bây giờ. Nhưng Nguyễn Kiên đã làm như thế nào ~ !!? Hắn không màng sống chết, không hề vị kỷ bản thân, hắn đánh đổi tất cả để bảo vệ những người ở đây! Bởi vì hắn hiểu rõ, đấy là trách nhiệm của kẻ mạnh, là trách nhiệm của hắn!

Hồ Thiên Ái chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Trần Ngọc Kỳ cũng thế! Nàng vẫn cứ nghĩ dù mình có thể sẽ gặp phải nguy hiểm nhưng cũng không quá lớn đến mức có thể mất mạng. Nhưng ngay khi nàng vừa trốn đi, nguy hiểm đã ập tới và suýt chút nữa nàng đã chết, cả người bên cạnh nàng và người vô tội cũng gặp nguy hiểm suýt nữa thì xong đời. Trước đó nàng không hề biết Nguyễn Kiên có được năng lực chiến đấu như vậy mà vẫn tìm đến nhờ hắn giúp. Nếu bản thân hắn không có năng lực đánh giết như vậy thì hắn đã bị nàng làm liên lụy và mất mạng. Trần Ngọc Kỳ biết nàng đã sai, đã quá coi thường những nguy hiểm nàng sẽ gặp phải, và kết cuộc là Nguyễn Kiên đang bị bất tỉnh, gặp nguy hiểm, nhưng nàng không thể giúp được gì… Nàng chỉ biết hi vọng, cầu khấn cho hắn bình an! Như Hồ Thiên Ái đã nói, chỉ có thể tin vào hắn, tin vào trực giác của mình ~ !

- Hoặc là chúng ta đều muốn tin như vậy ~ !…

Bên trong linh giới, một bóng người hiện ra, hắn mở mắt, đôi mắt sắc bén và sâu thẳm. Đó là Nguyễn Kiên, chính xác hơn thì hẳn là linh hồn của hắn. Nguyễn Kiên đưa mắt nhìn không gian xung quanh mình, nó vô cùng rộng lớn, tươi sáng, và nó cũng hư ảo vô cùng. Hắn không biết vì sao bản thân lại đến nơi đây, nhưng hắn cũng không lo lắng về hiện tại nữa. Hắn biết bản thân vẫn chưa chết, điều đó có nghĩa là ba tên sát thủ họ Ứng đã gặp hạn rồi. Hiện giờ hắn chỉ muốn tạp trung quan sát và tìm hiểu nơi này. Thế giới này khác lạ, hắn chưa thấy bao giờ! Nhưng hắn lại có cảm giác, nó vô cùng thân thuộc với bản thân… Nguyễn Kiên bước đi, từng bước, hắn “giác ngộ”, hắn cảm nhận thế giới này…

Thân thuộc, như một phần của hắn…

Hư ảo, phiêu miễu, mà lại chân thực! Là linh hồn, là Tinh Hồn, và là của hắn ~ !

Thế giới này, không, phải nói là không gian này! Nó không có nhật, nguyệt, tinh thần! Nó không tồn tại cái gọi là nguyên tố!…

Nhưng nó rực rỡ, tươi sáng, vì sao ~ !!? Nó vững chắc, đạp lên như thể đại địa, lại vì sao ~ !!? Nó cao xa, như thể là vòm trời, vẫn là vì sao ~ !!? Hắn bước đi trong không gian này, tồn tại nhưng không tồn tại, cuối cùng vẫn là vì sao ~ !!?

- Đó là vì nơi đây chỉ là cõi sơ khai, là một vùng đất hỗn độn! Không gian của nơi này vẫn còn khuyết thiếu rất nhiều thứ! Nó khuyết thiếu những quy tắc và sự bồi dưỡng cần thiết! Nếu thiên địa là một cây cổ thụ, thì không gian này chỉ mới là một hạt mầm…

Một thanh âm với khí thế oai hùng vang vọng trong không gian, vô tình hữu ý mà giải đáp những câu hỏi và nghi vấn lớn trong đầu Nguyễn Kiên!

- Đến đây ~ !!! Tại nơi trung tâm của không gian này, ta còn đang chờ ngươi… Đã tới lúc hai chúng ta nên đối mặt nói chuyện…

Nguyễn Kiên hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Từ sau khi bị sét đánh ở võ đường thì hắn đã có nghi ngờ về bản thân mình, chính xác là nghi ngờ có bí mật tồn tại ở bên trong bản thân mà chính hắn cũng không biết. Và cả chuyện Hư Thể Xuyên Hồn Thuật được chỉnh sửa thành Khinh Thiên Phách Hồn Thuật nữa… Tất cả đều nói lên một điều!

- Ngươi chính là Lâm Nghị ~ !!? Đệ nhất tu chân giả ở Thiên Nhật Đại Lục ~ !!? Nghịch Thiên Tiên ~ !!?…

Trước mặt Nguyễn Kiên lúc này là một thanh niên, hắn không tuấn tú như những nam thần điện ảnh, nhưng nếu gặp được người này một lần thì sẽ không bao giờ quên được ~ ! Thanh niên này có một gương mặt góc cạnh hiện rõ hai chữ cương nghị, đặc biệt là ánh mắt sâu thẳm vô cùng, tựa như hắn có thể nhìn thấu mọi thứ trên đời ~ ! Từ hắn toát lên khí thế duy ngã độc tôn, sự cuồng ngạo và bá đạo vô địch ~ ! Nhưng Nguyễn Kiên lại nhìn thấy từ hắn một sự cô độc lặng lẽ, có một sự chân thành của một người bằng hữu tri kỷ ~ !!!

- Đúng vậy ~ ! Có vẻ như chúng ta đều biết rõ về nhau cả rồi ~ !…

Lâm Nghị bình tĩnh trả lời, câu trả lời cũng đã thể hiện cả hai người đều đã hiểu rất rõ về nhau! Lâm Nghị biết Nguyễn Kiên đã nhìn ra được con người thật của hắn chỉ trong một cái nhìn! Hắn đồng dạng không việc gì phải che giấu việc bản thân cũng hiểu thấu Nguyễn Kiên.

Giữa hai người có một sơi dây liên kết vi diệu ~ ! Họ không chỉ giống nhau về nhân cách, họ còn có một viên cường giả chi tâm, họ đều có sự tương đồng về cuộc đời và mục đích sống! Một thứ đặc biệt khác đã góp phần hình thành sợi dây liên kết giữa họ chính là “Song hồn nhất thể” ~ ! Đây chính là cốt lõi, chính điều này đã tạo nên sự tương giao từ tận linh hồn giữa họ!

- Trước hết, chúng ta có vài chuyện phải nói về tình trạng hiện tại ~ !!!

- Cùng ý nghĩ!… - Cả hai đều hiểu phải giải quyết chuyện gì trước, cho nên Nguyễn Kiên ngồi xuống và lắng nghe Lâm Nghị nói về “Song hồn nhất thể”!…

- Vậy ta là chủ nhà rồi ~ !!? Ha ha ha… ~~~ !Tính ra thì ngươi vẫn chưa trả đủ tiền thuê a ~~~ ! Thôi thì ta sẽ đòi lại sau, giờ thì nói chuyện chính trước đã ~ !

- Tên điên kia ~ ! Ngươi đừng có mà tham lam, ta đã hai lần xuất thủ để giữ lại cái mạng cho ngươi mà còn đòi hỏi à ~ !!? Ta còn chưa đòi nợ ngươi là bổn đại nhân này đã vô cùng tử tế rồi đấy ~ !

- Hừ ~ ! Cứu ai hả tên hãm tài kia ~ ! Nên nhớ là chúng ta đang đồng sinh cộng tử, nếu ta chết thì ngươi cũng chết, cứu ta cũng là bảo vệ ngươi ~ ! Cho nên về sau đừng có nói như vậy nữa bằng hữu a ~~~ ! Chúng ta đều hiểu rất rõ về nhau mà ~ !

Hai tên liên tục đấu khẩu và tung hết thực lực chặt chém nhau không một chút nhân từ. Hiển nhiên là cả hai đều muốn tranh thủ được lợi ích lớn nhất cho mình, nhưng chính vì sự liên kết đặc biệt nên hai tên này đã quá hiểu nhau rồi! Kẻ tám lạng, người nửa cân, đôi co mãi cũng không thể lấy thêm được lợi ích khác, cả hai đều đã hết kiên nhẫn rồi. Nguyễn Kiên chỉ còn cách lui một bước, hoàn thành việc quan trọng trước!

- Kết nối lại hai phần linh hồn và khôi phục trí nhớ của ta trước ~ ! Sau đó ta sẽ tính tới việc tạo điều kiện cho ngươi hồi phục tốt nhất có thể ~ !

- Thành giao ~ !

Lâm Nghị không chút do dự mà đồng ý. Hắn cũng hiểu đã không có nhiều thời gian để đôi co nữa. Vẫn còn những chuyên quan trọng khác cần phải nhanh chóng xử lý.

Nguyễn Kiên nhìn vào hai phần linh hồn của hắn vẫn đang giao thoa. “Hắn” hiện tại cũng là linh hồn, nhưng nó là ý chí chuyển từ thể xác bên ngoài, nó chỉ là hiện thân của Nguyễn Kiên khi tiến nhập linh giới. Thực ra Nguyễn Kiên có thể tiến vào lúc này là nhờ Lâm Nghị tác động, Lâm Nghị đã dùng vài thủ đoạn để sắp xếp cho Nguyễn Kiên tiến vào linh giới sớm hơn bình thường. Lẽ ra Nguyễn Kiên tu luyện đến tầng bảy của Khinh Thiên Phách Hồn Thuật thì mới có thể tiến nhập linh giới!

- Ngươi tiến vào giữa hai phần kia, ta sẽ dùng bí pháp để thúc đẩy quá trình ~ ! Cái ngươi cần làm là “giác ngộ”, phải cố gắng kết nối các phần trí nhớ! Nếu ngươi không làm được thì ta cũng không thể bỏ đại giá ra trợ giúp nữa ~ ! Tất cả phụ thuộc ở chính bản thân ngươi ~ !

Lâm Nghị dặn dò rõ ràng mọi chuyện rồi tiến vào vị trí, Nguyễn Kiên cũng tiến vào “giác ngộ” và cảm nhận rõ ràng hai phần linh hồn của mình! Lâm Nghị liên tục biến đổi những thủ quyết huyền ảo khiến không gian xao động, những tia Tinh Hồn của Nguyễn Kiên đang phiêu tán trong linh giới như nhận được sự chỉ dẫn mà nối tiếp nhau tụ tập lại, chúng sẽ hỗ trợ Nguyễn Kiên khôi phục.

Nguyễn Kiên tập trung, hắn cố gắng dùng ý chí, liên tục tâm niệm “hơp, hợp hơp,…”. Thân ảnh của Nguyễn Kiên được kết bằng ý chí dần rõ ràng hơn. Hai phần linh hồn nhờ được liên kết bởi cây cầu trung gian mà tăng tốc độ giao thoa, dần tụ hợp lại vào “hắn”. Những hình ảnh, ký ức đã mất dần quay trở về, tái hiện rõ mồn một trong đầu Nguyễn Kiên.

Hai mắt hơi nhói rồi đỏ lên, những giọt nước mắt dần chảy xuôi trên gương mặt kiên cường của hắn! Hắn khóc, khóc vì hắn đã tìm lại được bản thân, khóc vì hắn hiểu rõ những chuyện mình đã trải qua, khóc vì hắn đã từng dùng mọi cách để tìm kiếm đáp án, khóc vì hắn biết, chính hắn đã chối bỏ kí ức của mình. Chối bỏ! Chỉ sau khi trải qua những chuyện gần đây, hắn mới hiểu được bản thân đã sai lầm, cuộc sống hạnh phúc hắn mong muốn sẽ không đến nếu hắn từ bỏ những gì bản thân đã trải qua. Những gì hắn có được, kinh nghiệm của hắn, trí tuệ, kĩ năng, mọi thứ, tất cả hợp lại đã tạo nên con người hắn. Đó là Nguyễn Kiên! Khi hắn vứt bỏ một phần kí ức, linh hồn mình, hắn đã đánh mất phần nào “Nguyễn Kiên”. Bản thân khuyết thiếu thì làm sao có thể an tâm mà đi tìm hạnh phúc?

Lâm Nghị lặng yên nhìn Nguyễn Kiên khóc. Hắn hiểu những gì Nguyễn Kiên đang trải qua, vì hắn cũng đã từng khóc. Vì hắn đã từng chối bỏ bản thân, căm hận bản thân yếu đuối, phế vật.

Người đàn ông không dễ rơi nước mắt ~~~ !!! Nhưng khi họ khóc, không phải vì đau đớn! Mà đó chính là lúc họ trưởng thành hơn, đó là lúc họ hoàn thiện bản thân! Và khi giọt nước mắt ngừng rơi, người đàn ông đó, sẽ là mối nguy hiểm với kẻ thù, sẽ là nơi gửi gắm niềm tin của bằng hữu, sẽ là tấm lưng vững chải cho người thân, là người đầu đội trời chân đạp đất, là người có thể lật tung trời vì người hắn yêu.

Hợp nhất linh hồn ~~~ !!! Nguyễn Kiên ta,… đã thức tỉnh ~~~ !!!

Bạn đang đọc Nghịch Thiên - Vô Thiên sáng tác bởi Anh..Ba..Lúa..Xanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anh..Ba..Lúa
Thời gian
Cập nhật Anh..Ba..Lúa..Xanh
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.