Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động tĩnh tứ phương - Chuẩn bị đi Hà Nội

Tiểu thuyết gốc · 3219 chữ

Nguyễn Kiên và Võ Hùng đang trên chuyến xe buýt trở về Sài Gòn. Nguyễn Kiên đã từng có một cuộc gọi về Sài Gòn trước khi vào rừng Nam Cát Tiên để tìm gặp ông nội Võ Hùng. Cuộc gọi đó là cho Vương Thế Hải, trưởng phòng tuyển dụng nhân sự của chi nhánh số ba Trần thị Tập đoàn.

Lần trước khi Nguyễn Kiên nhận việc ở chi nhánh số ba đã gặp qua ông ta. Đối với Vương Thế Hải, Nguyễn Kiên mới vào mà đã được đề cử nhận vị trí cao trong công ty, điều này đã nói lên quan hệ hoặc năng lực của Nguyễn Kiên, thậm chí cả hai đều rất lớn! Tương lai của hắn chắc chắn sẽ là vô cùng tươi sáng. Vì thế ông ta đã rất muốn bắt kèo một quan hệ tốt với Nguyễn Kiên. Tiếc là lúc đó Trần Ngọc Kỳ đi vào và nói chuyện trực tiếp với Nguyễn Kiên nên ông ta không có cơ hội tiếp xúc. Khi Nguyễn Kiên chuẩn bị rời khỏi thì ông ta đã giao cho hắn danh thiếp của mình.

Nguyễn Kiên không phải là kẻ ngu ngốc, hắn hiểu được ý của Vương Thế Hải. Sau khi dự tính trước sẽ ra Hà Nội, Nguyễn Kiên đã gọi cho Vương Thế Hải và nhờ ông ta đặt hai chiếc vé máy bay ra Hà Nội. Một việc tốt cho mình đồng thời còn tạo một mối quan hệ hữu hảo thì Nguyễn Kiên rất vui lòng thực hiện. Huống chi đối với hắn, Vương Thế Hải cũng không có điều tiềm ẩn gì đáng phải lo.

Hiện giờ Nguyễn Kiên và Võ Hùng đang đi thẳng về sân bay Tân Sơn Nhất số ba để lên chuyến bay đi Hà Nội đã chuẩn bị sẵn. Sân bay Tân Sơn Nhất số ba được xây dựng khoảng bốn năm về trước, chiếm diện tích hơn năm trăm héc-ta ở phía đông cách TP Hồ Chí Minh mười lăm cây số. Đây là trung tâm vận chuyển hàng không của Nam bộ, tần suất hoạt động là vô cùng lớn…

Trước giờ bay vài tiếng đồng hồ...

Chi nhánh số ba,

Trần Ngọc Kỳ đang đọc các báo cáo hoạt động của công ty và nghe thông báo mới. Một tin nhắn vang lên khiến nàng dừng lại, nàng ngước đầu lên nhìn vào người thư ký trước mắt mà ngạc nhiên hỏi:

- Vậy là Nguyễn Kiên và Võ Hùng đang chuẩn bị đi Hà Nội? Có xác định được họ ra đó làm gì không?

- Dạ không ạ! Chỉ biết được vào buổi chiều hai ngày trước, Nguyễn Kiên đã gọi một cuộc điện thoại cho ông Vương Thế Hải, nhờ ông ta đặt hai chiếc vé máy bay ra Hà Nội. Chuyến bay sẽ khởi hành sau vài giờ nữa!

Ngọc Kỳ im lặng nghe người thư ký trả lời, nàng trầm tư suy nghĩ một chút rồi bảo:

- Phiền chị xếp lại lịch của tôi chiều nay và vài ngày tới, lại đặt một chiếc vé máy bay đi Hà Nội cùng chuyến với hai người kia… Mong chị giữ bí mật cho tôi, đừng để bất kì ai khác biết chuyện này, đặc biệt là ba và em tôi!

- Vâng ạ! Tôi đi chuẩn bị ngay đây!

Hiển nhiên cô thư ký là một người thân tín của Ngọc Kỳ nên mới giúp nàng làm những chuyện như vậy mà không có một thắc mắc! Ngọc Kỳ sắp xếp lại toàn bộ tài liệu, chuẩn bị vài thứ cần thiết rồi rời khỏi công ty! Nàng hướng về sân bay mà lái xe đi.

Trụ sở tập đoàn trần thị, tầng cao nhất.

Trần Viễn Nam đang nghe người trợ lý thông báo các tin tức mới nhất! Một tiếng chuông tin nhắn đặc biệt vang lên, người trợ lý tự giác dừng lại và giữ im lặng ông Nam đọc xem tin nhắn. Gương mặt ông Nam hơi thay đổi rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Nhưng từ đôi mắt thâm trầm kia, nếu nhạy bén thì có thể nhận ra được tâm tình khó chịu của ông ta!

- Cậu xem qua tin nhắn, rồi cho ba anh em họ Ứng hành động đi, nhiệm vụ là... giám sát... và diệt trừ nếu cần thiết! - Ông Nam ra lệnh với một giọng nói vô cảm, nó còn lạnh lùng hơn cả băng giá mùa đông!

Một nơi nào đó, ở sâu bên dưới lòng đất, tồn tại một trung tâm quân sự với những trang bị tối tân! Và trong một trong phòng họp lớn, một người trên thân mặc toàn đồ đen, che kín từ trên xuống dưới. Đó chính là Hắc y nhân đã bị Nguyễn Kiên đánh cho te tua chạy trốn, hắn đang đứng nghiêm và báo cáo lại thông tin cho những kẻ ngồi trong phòng họp.

- Vậy là Xích đang ở Hà Nội!!? Có kẻ đang giam giữ hắn và trùng hợp làm sao đó lại chính là Hoắc gia!!? - Một tên người gốc Phi lên tiếng.

- Xích là một nhân tố quan trọng của đội Sắc, hắn cũng nắm giữ nhiều bí mật của tổ chức. Hoắc gia lại là một đối tác quan trọng sắp tới của chúng ta! Xét cả công và tư thì việc này cần phải xử lí cẩn trọng. - Một tên người Anh lên tiếng nhắc nhở những đồng nghiệp của mình.

- Theo báo cáo của Hắc thì chúng ta cũng phải đề phòng một kẻ gọi là Nguyễn Kiên này nữa! Hắn đã hạ Hắc chỉ trong vòng ba chiêu, sau đó còn đối công chính diện rồi giết chết Quỷ Diện nữa! Nguy hiểm hơn là hắn có thể giải ra manh mối của Xích chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Điều mà đội ngũ giải mã của chúng ta ở đó chẳng thể nào làm được, dù là đã có một quỹ thời gian dài đến thừa!!! Ta cần phải điều tra rõ ràng lai lịch của hắn và sớm đưa ra quyết định hành động ra sao! Là giết!!? Hay là như nào khác!!?

Một kẻ khác lên tiếng, hắn che kín toàn thân trong một cái áo choàng đen. Nhưng từ giọng nói âm trầm lạnh giá và vóc người lý tưởng thì có thể đoán ra được hắn đã thọ khá nhiều và có tu vi võ đạo rất cao!

Trong phòng họp ồn ào những tiếng tranh luận và đề nghị, nhưng chung quy cũng chẳng có bao nhiêu ý kiến đồng đều. Kẻ thì im lặng, kẻ thì chỉ lo chăm chú cho cái tôi của bản thân... Dù có vẻ như đây là một tổ chức lơn nhưng sự hợp tác cao tầng không được tốt cho lắm. Và cuối cùng, một âm thanh quái lạ vang lên. Âm thanh đó là một tiếng nói, không thể xác định nam nữ hay già trẻ,... bất kì thứ gì! Nhưng khi tiếng nói đó vang lên thì tất cả những kẻ khác đều im hơi lặng tiếng.

- Ta đã có kế sách xử lí vẹn toàn chuyện lần này rồi! Ta cần xác định thêm chút điều! Hắc, ngươi hãy ở lại và cho ta biết thêm vài thứ! Giờ thì giải tán đi!

- Quân sư đã có kế sách, chúng ta hẳn là không cần lo lắng nữa a ~~~ !!!

- Phải đó, vậy ta đi đây!

Từng tên từng kẻ bắt đầu đứng dậy rời khỏi phòng họp. Khi đi thì ai cũng chào hỏi tán dương kẻ gọi là quân sư kia một tiếng, nhưng...

Hà Nội, trong một tòa biệt thự rộng lớn ở khu vực Phú Quý, đây chính là nhà của Hoắc Mã Tâm. Bên trong tòa nhà, trong căn phòng khách xa hoa tráng lệ, lão Hoắc đang bàn chuyện với con cháu và trợ thủ của mình.

- Theo như tin tức mới nhất truyền về, Võ Hùng là một người con cháu của Võ gia, cùng với Nguyễn Kiên là một người bạn của hắn. Cả hai đã tìm ra manh mối mà tên Võ Cường Khả để lại, đoạt lấy chứng cứ và giết chết sáu người của chúng ta, bao gồm Quỷ Diện tiên sinh! Hiện tại chúng đang nắm giữ chứng cứ và tiến ra Hà Nội với ý định cứu tên kia và phá hoại chuyện tốt của chúng ta.

Tên trợ thủ liên mồm nói như một cái máy và thông tin cho những người ở sảnh biết. Cái chết của những kẻ cải trang công nhân không được nhắc đến, chứng tỏ những kẻ không có vai trò nhất định thì dù có chết cũng chẳng được nhớ tên. Đó cũng chính là sự tàn độc của Hoắc gia!

Sau khi tên trợ thủ nói xong thì một tiếng hừ lạnh vang lên. Xuất phát từ một kẻ mặt trắng gầy gò, trông ốm yếu đến mức tựa như gió thổi là bay. Nhưng gã lại là một cao thủ võ đạo! Gã chính là đệ nhị cao thủ dưới trướng Hoắc Mã Tâm, Bạch Diện Đào Hậu La! Thực lực của Bạch Diện là không phải bàn cãi, vì gã xếp trên Quỷ Diện!

- Hừ ~~~ !!! Tên Quỷ Diện kia thật vô tích sự, mang danh đệ tam cao thủ mà lại không xử lí được hai con kiến hôi! Ngược lại còn mất luôn cái mạng của mình. Xếp chung một lứa với hắn thật làm ta hổ thẹn!

- Bạch Diện tiên sinh đừng nóng giận, dù gì thì hai tên kia cũng có chút thực lực. Nếu chúng dùng chút thủ đoạn hiểm ác thì chuyện giết được Quỷ Diện tiên sinh cũng không lạ gì. Giờ thì chúng đang đến đây, phiền tiên sinh đi tìm và gọi Sát Lão trở về. Tôi cũng đã sắp xếp nhân thủ theo đuôi chúng, nếu có cơ hội nhóm đó sẽ thu hồi chứng cứ và diệt khẩu luôn những kẻ phiền phức kia! Tuy nhiên vẫn cần phải đề phòng một chút, nên nhờ tiên sinh vậy...

Một lão trung niên mập vẫn còn chút anh khí mở miệng nói nhẹ. Lão chính là Hoắc Mã Tâm! Lời nói nhẹ nhàng bình tĩnh của lão tưởng như đuổi ruồi nhưng lại khiến Tên Bạch Diện luôn kiêu ngạo chỉ biết im lặng lắng nghe phân phó.

- Được rồi, ta sẽ đi ngay!...

Quay trở lại với Nguyễn Kiên và Võ Hùng, hiện bọn họ đang ở một khách sạn gần sân bay. Đây chính là nơi hẹn gặp của Nguyễn Kiên và Vương Thế Hải. Nguyễn Kiên giờ đang đi xuống phòng ăn để gặp ông ta, Võ Hùng thì nghỉ ngơi ở phòng và đợi chờ tới giờ bay. Theo kế hoạch thì sẽ bay chuyến đêm, lúc khuya thì đến sân bay Nội Bài ở Hà Nội nên hắn cần nghỉ ngơi, chuẩn bị cho lần đầu đi máy bay này, hắn là nhà quê lên tỉnh đấy a ~~~ ! Nguyễn Kiên vừa tiến vào phòng ăn thì đã nhìn thấy Vương Thế Hải đang vẫy tay gọi hắn, bên cạnh ông ta còn có một người khác, Nguyễn Kiên thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó. Mặc dù vậy nhưng mặt ngoài Nguyễn Kiên vẫn bình tĩnh. Hắn đi đến chào và đi vào chuyện chính ngay!

- Chào trưởng phòng Vương, tôi thực sự phải cảm ơn ông rất nhiều! Sau này nếu có cơ hội thì tôi sẽ báo đáp ông sau,... còn bây giờ thì...

- Không có gì! Không có gì ~~~ !! Có thể giúp đỡ trưởng phòng Kiên là là niềm vinh dự của lão Hải tôi mà. Còn đây chính là hai chiếc vé máy bay, giờ bay là vào lúc tám giờ tối, mọi chi tiết khác đều có trên chiếc vé, nếu có gì chưa rõ thì cậu Kiên cứ liên hệ với nhân viên. Còn nữa, mọi thủ tục cho chuyến bay đều đã hoàn tất nên cậu chỉ cần chờ thôi! Vậy nhé, lão già này có việc nên phải đi ngay bây giờ đây, tạm biệt tiểu đệ nha!

Ông Hải giao cho hắn hai chiếc vé máy bay xong thì lấy cớ đi mất. Chỉ trong một lời nói mà ông ta đã liên tục thay đổi cách xưng hô đến năm lần. Hắn hiểu dụng ý của ông hải, cả về chuyện xưng hô và chuyện lấy cớ trốn đi mất. Nguyễn Kiên quay sang người thiếu nữ đang đứng bên cạnh, từ lúc hắn vào cho đến giờ thì nàng vẫn luôn bình tĩnh và điềm đạm, từ trên người nàng toát ra một khí chất cao quý khó chạm đến! Nàng thu hút mọi ánh mắt nhìn!

- Chào giám đốc a ~ ! Cô có công việc ở đây? - Nguyễn kiên mở lời giải khai thế bế tắc mà lên tiếng chào nàng trước. Còn ai khác ngoài Trần Ngọc Kỳ băng thanh ngọc khiết!!?

- Chào anh, Nguyễn Kiên, hay tôi nên gọi là trưởng phòng Kiên đây!!?

- Ha ha ~~~ ! Giám đố...c... Cô Ngọc Kỳ cứ đùa. - Nguyễn Kiên vốn định gọi nàng là giám đốc nhưng từ lời chào của Trần Ngọc Kỳ và thái độ của nàng thì hắn hiểu mình nên xưng hô như thế nào cho hợp lí. - Cô cứ gọi tôi là anh Kiên hay Nguyễn Kiên gì cũng được. Đổi lại thì tôi cũng gọi cô là Ngọc Kỳ cho gọn!

Là một người đàn ông, Nguyễn Kiên hiểu khi đối diện với một cô gái như Trần Ngọc Kỳ thì việc mở lời trước chọn cách xưng hô là rất quan trọng. Càng lớn hơn đó là phải gọi như thế nào cho hợp lí, không xa lạ quá mà cũng đừng gần gũi quá. Việc này thật sự rất rất là khó a ~~~ !!!

- Tôi cũng không có công việc gì, nếu nói có thì đó chính là tìm anh! Tôi có việc cần nói với anh! Nguyễn Kiên! Tôi, Trần Ngọc Kỳ, rất cần anh giúp đỡ vào lúc này!

Trước sự ngơ ngác của toàn trường, Trần Ngọc Kỳ vốn luôn bình tĩnh và cao quý lại nói những lời rung động! Nàng lúc này lại chân thành mở lời xin giúp đỡ từ Nguyễn Kiên! Không chỏ thế, nàng còn dùng hành động chứng minh sự thành tâm của mình! Nàng vừa nói, vừa hơi cúi người trước mặt Nguyễn Kiên!

Nguyễn Kiên hơi đứng hình vài giây khi thấy hành động của mỹ nhân trước mắt này. Trong lòng Nguyễn Kiên, Ngọc Kỳ là một cô gái cao quý! Nàng luôn bình tĩnh trước mọi sự việc, nàng như một viên ngọc quý khiến mọi người muốn nâng niu nhưng lại không dám chạm đến vì sự trong sạch, băng thanh ngọc khiết của nó. Hiện tại nàng lại thay đổi, lời nói của nàng vô cùng chân thành, thẳng thắn, hơn cả là hành động cúi người của nàng, nó nói lên nàng vô cùng thành kính cầu xin giúp đỡ.

Ngoài ra Nguyễn Kiên phải dừng hình vài giây cũng vì hành động này của nàng, dáng người của nàng trước nay hắn chưa hề để ý qua! Lần này nàng cúi người trước mặt hắn, một thân hình hoàn hảo với đường cong hình chữ S, ngọc đồn cao cao vểnh lên, một cặp tiểu bạch thố mập mạp năng động, một vòng eo thắt đáy lưng ong. Tất cả đều khiến Nguyễn Kiên phải cảm thán, chỉ với hai chữ: “Hoàn hảo ~~~ !!!”.

Hắn nhanh chóng hồi thần lại, từ bên tai truyền đến những tiếng thở nặng khiến hắn ngạc nhiên. Nguyễn Kiên hơi liếc mắt nhìn quanh, hóa ra trong toàn phòng ăn, mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng! Nguyễn Kiên biết không nên ở lâu trong này nữa, hắn lên tiếng:

- Ngọc Kỳ ~ ! Cô đừng như thế nữa, trước hết hãy kiếm chỗ yên tĩnh đi, rồi chúng ta lại nói xem chuyện gì. - Hắn vừa nói vừa di chuyển thân mình và nhận lấy những ánh mắt thù địch của người trong phòng ăn.

- Được rồi, vậy thì về phòng tôi đi!

Nguyễn Kiên nghe được nàng nói mà trong đầu ong lên một cái! Hắn mặc dù không phải kẻ háo sắc nhưng cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đối diện một nhân gian cực phẩm mỹ nữ, lại nghe chính miệng nàng mời về phòng thì cũng không thể nào trách hắn nghĩ về những chuyện cô nam quả nữ cùng làm. “Ái chà ~~~ !!! Ở đời có những chuyện có thể nghĩ nhưng không thể làm a ~~~ ! Bình tĩnh nào Nguyễn Kiên ơi, nhà người ta còn có ơn cứu mạng với ngươi mà!…” Hắn thầm nhủ trong đầu vô số điều, tự nhắc bản thân bình tĩnh, cuối cùng hắn quyết định vào trạng thái vô ngã, chấm dứt mọi suy nghĩ trong đầu. Anh hùng gặp mỹ nhân đều tơi tả như vậy sao!!?

Nguyễn Kiên không biết rằng, Ngọc Kỳ đã thoáng đỏ mặt khi nói ra câu đó. Nàng cũng biết rõ thái độ của những người trong phòng ăn, kể cả Nguyễn Kiên! Tất cả đều mất hồn khi nàng hơi cúi người! Nàng cũng có chút vui khi Nguyễn Kiên để nàng dừng lại, và trong vô tình hữu ý, hắn đã di chuyển và che chắn tầm mắt của những người khác nhìn về nàng. Nàng không biết đó là bản năng của đàn ông, dù không háo sắc nhưng nếu có cái đẹp để ngắm thì ai lại muốn chia sẻ cho kẻ khác, huống chi còn là một nhân gian cực phẩm mỹ nữ như nàng!

Thực ra từ trước đó, nàng đã có hảo cảm với Nguyễn Kiên. Từ lâu nàng đã thấy được Nguyễn Kiên khác với những kẻ nàng từng tiếp xúc. Bất kỳ ai cũng nhìn nàng với ánh mắt háo sắc. Chỉ riêng hắn, lúc trong bệnh viện, lúc nói chuyện tuyển dụng, cả lúc ban đầu gặp nàng ở đây! Hắn đều nhìn nàng bằng ánh mắt của sự kính trọng, quý mến, không chút dục niệm. Nếu không phải đã từng thấy qua tiểu Kiên lúc cứu hắn thì nàng đã tưởng hắn được nuôi lớn trong “hồ hoocmon ostrogen”. Sau khi thấy ba nàng đối xử khác biệt với hắn, bằng vào trí tuệ của mình, nàng có thể hiểu được. Sau đó nàng đã cho người tìm hiểu thông tin của Nguyễn Kiên, và nàng đã thực sự ngạc nhiên. Nàng luôn tự hào bản thân thông minh tài giỏi, nhưng so với Nguyễn Kiên, nàng không là gì. Từ tất cả, với một thiếu nữ đặc biệt như nàng, Nguyễn Kiên là một nhân tố lạ trong cuộc đời nàng. Bây giờ, khi nàng đối mặt với cơn giông tố sắp đến, nàng không có cách nào khác ngoài cầu cứu Nguyễn Kiên. Nàng hi vọng, hắn sẽ giúp nàng, nàng sẵn sàng trả giá, dù là bất cứ thứ gì.

Bạn đang đọc Nghịch Thiên - Vô Thiên sáng tác bởi Anh..Ba..Lúa..Xanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anh..Ba..Lúa
Thời gian
Cập nhật Anh..Ba..Lúa..Xanh
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.