Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 29: CHUYỆN CŨ

Phiên bản Dịch · 1677 chữ

Thấy lão giả đứng im nhìn mình ới ánh mắt đề phòng Hà đại phu đoán lão nhất thời chưa nhớ ra mình là ai và có thể lão nghĩ mình là cừu nhân tìm đến cho nên Hà đại phu thở dài nói: “Tiêu Minh, ngươi nhìn kỹ lại xem ra là ai ” “Ngươi...ngươi... Tiêu Dực Phong? ” Lão giả nghe Hà đại phu nói vậy thì nhíu mày trong lòng có chút bình tĩnh lại chăm chú quan sát đối phương. Một lúc lâu sau hai mắt lão sáng lên như nhớ tới cái gì chân tay run rẩy lắp bắp nói. “Ha ha. Đúng thế là ta” Hà đại phu nhìn điệu bộ của lão giả cười nói. “Thật sự là ngươi” Lão giả vẫn còn chút nghi ngờ chưa tin lắm hỏi lại một câu. “Thật sự là ta” Hà đại phu khẳng định nói Hà đại phu khẳng định như đinh đóng cột khiến cho lão giả vừa mừng vừa sợ. Hai người vốn là người cùng dòng họ quan hệ rất gần, cả hai cùng lớn lên và đều là thầy thuốc có tiếng một thời.

Năm xưa trong khi hành tẩu giang hồ hai người lấy việc chữa bệnh cứu người làm niềm vui không phân biệt người trong chính phái hay tà phái hễ cứ có bệnh là ra tay hết lòng chữa trị không có gì dị nghị nên rất được nhiều người trong cả hai phe ủng hộ.

Vốn dĩ việc cứu người là chuyện đáng mừng nhưng kẻ thù của những người được cứu lại đem lòng thù hận hai người. Bởi thế hai người bọn họ đã vô tình mua dây buộc vào mình và đã đắc tội với rất nhiều nhân vật trong chính phái và tà phái. Sau đó thì bị người ta truy sát chết sẩy mấy lần.

Cách đây hơn mười năm Tiêu Minh bị người của tà phái truy sát còn Tiêu Dực Phong thì bị người của Bạch Hạc Sơn Trang truy sát khắp nơi tưởng chừng như không thể thoát được. Nhưng may mắn hai người đều thoát khỏi kiếp nạn này và trong lòng cũng thầm nghĩ đối phương có lẽ đã chết rồi.

Sau đó Tiêu Dực Phong đã tới Hà Gia Thôn ở Thanh Châu thay tên đổi họ nên mới có Hà đại phu hôm nay. Còn Tiêu Minh thì ngược lại, sau khi thoát nạn y đã trốn một thời gian đợi cho mọi việc nắng xuống lại trở về quê nhà thay tên đổi họ tiếp quản Hồi Xuân Dường và phát triển nó cho tới ngày nay.

Lão giả vui mừng quá đỗi, thật không ngờ Tiêu Dực Phong vẫn còn sống hôm nay lại tìm về quê nhà. Chân lão bước nhanh tới trước mặt Hà đại phu liếc mắt đánh giá một lượt rồi cười ha hả nói: “Tiêu Dực Phong đúng là ngươi rồi. Cũng đã hơn chục rồi chúng ta chưa gặp nhau ” “Đúng vậy! Nhưng Tiêu Dực Phong đã chết cách đây mười năm năm rồi, bây giờ ta là Hà Nhất Quy, ngươi cứ gọi cái tên mới của ta là được.” Hà đại phu cũng cười ha hả rồi nói. “Không sai! Những gì đã qua nên cho nó qua ta bây giờ cũng không còn dùng cái tên Tiêu Minh nữa rồi, tên ta bây giờ là Trần Dương ” Lão giả than một tiếng nói. “Cứ như vậy đi, có điều chỗ này không phải nơi nói chuyện chúng ta hãy vào trong đã” Nghĩ ngợi một chặp lão giả nói Tiếp đó lão giả gọi thiếu niên lúc nãy lại phân phó vài câu rồi đi trước dẫn đường. Hà đại phu quay sang Diệp Khôn đang đứng gần quầy thuốc vẫy tay gọi hắn, Diệp Khôn thấy vậy cũng không nói gì vội vàng bước theo sau.

Ba người bước vào một căn phòng cũng tương tối rộng, xung quanh phòng bày rất nhiều thứ có liên quan đến y dược, bên cạnh nối vào còn kê một giá sách bên trong có khá nhiều sách y được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp.

Đến bên một cái bàn Hà đại phu cùng lão giả phân biệt chủ khách ngồi xuống riêng Diệp Khôn thì thành thật đứng một bên. Lúc này lão giả để ý thấy có một thiếu niên cùng một con khỉ trắng đi cùng Hà đại phu vào thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Lão Hà cậu thiếu niên này là...” “A! quên không nói với ngươi. Đây là học trò của ta nó tên Diệp Khôn” Hà đại phu a lên một tiếng vội quay sang Diệp Khôn giới thiệu cho lão giả biết. “Tiểu tử Diệp Khôn xin ra mắt đại thúc” Diệp Khôn tinh ý bước lên một bước lễ phép với lão giả nói. “Diệp Khôn đây là người anh em cùng dòng họ với ta, hiện tại hắn lấy tên là Trần Dương con cứ gọi hắn là Trần thúc là được rồi.” Hà đại phu hướng lão giả trước mặt cười nói. “Nếu là học trò của ngươi thì cũng là người nhà cả, Diệp Khôn con cũng ngồi xuống đi không cần phải đứng như vậy làm gì” Lão giả Trần Dương đánh giá Diệp Khôn một lúc đặc biệt lão để ý đến Tiểu Bạch trên vai hắn đang nhìn mình với vẻ tò mò rất thú vị nên cười nói. “Vâng!” Diệp Khôn dạ một tiếng rồi kéo lấy một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh. Tiểu Bạch thấy hắn ngồi xuống cũng bầy đặt bắt trước nhẩy xuống kéo một cái ghế khác ra nhảy lên ngồi chỗm trệ đưa mắt nhìn ba người nhe răng ra cười.

Trên đường đi Diệp Khôn có kể về lai lịch và tính cách cùng sự thông minh của Tiểu Bạch đồng thời được chứng kiến trong thời gian vừa qua nên Hà đại phu thấy hành động lần này của nó cũng không nói gì chỉ nhìn nó cười cười không thôi.

Ngược lại hành động của Tiểu Bạch lại kiến cho Trần Dương kinh ngạc trố mắt lên nhìn cứng họng không nói được gì luôn. Một lúc sau lão mới trở lại trạng thái bình thường cười ha hả khen Tiểu Bạch mãi.

Tiểu Bạch thấy vậy cũng đưa tay gãi đầu ngoác miệng ra cười. Sau đó nó cũng thành thật ngồi nghe hai người Hà đại phu cùng Trần Dương nói chuyện, thi thoảng lại nhẩy sang đùi Diệp Khôn khua chân múa tay vài cái rồi lại quay lại ghế ngồi im.

Sau nhiều năm xa cách hôm nay mới được gặp lại, Hà đại phu cùng với Trần Dương say xưa ôn lại chuyện cũ. Từ những chuyện hai người hồi còn nhỏ hay đấu đá với nhau cho đến những chuyện khi trưởng thành cùng nhau tìm thầy học nghệ rồi cùng nhau hành tẩu giang hồ chữa bệnh cứu người.

Tiếp đó lại kể về những ân oán mà mình đã gặp phải trong những năm đi lại trên giang hồ để rồi dẫn đến việc cả nhà bị sát hại còn mình thì bị người ta truy sát suýt chút nữa thì mất mạng. Sau nữa là những chuyện về cuộc sống của hai người trong khoảng thời gian hơn trục năm trở lại đây. Tất cả mọi chuyện được hai người tỷ mỉ nói ra lần lượt mãi đến tận sáng ngày hôm sau mới kết thúc.

Diệp Khôn ngồi bên cạnh nghe hai người kể chuyện trong lòng cảm khái không thôi. Thật không ngờ cuộc đời của Hà đại phu và Trần Dương lại bi đát đến như vậy. Chỉ vì cứu người mà bị người ta ghen ghét thù hằn dẫn đến cả nhà bị sát hại không còn một ai. May mắn là hai người còn thoát được nạn sống cho tới ngày hôm nay.

Từ chuyện của Hà đại phu và Trần Dương đã khiến cho Diệp Khôn phải suy nghĩ một phen. Hắn thầm nhủ sau này có đi lại trên giang hồ hay là đi lại trong thế giới của người tu tiên nhất định phải kiên định, dứt khoát, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới lợi ích của mình trước đã rồi tính sau. Không thể đi vào vết xe đổ của Hà đại phu và Trần Dương được.

Cổ nhân đã có câu “mình không vì mình trời tru đất diệt” trên đời này chẳng có ai là không vì lợi ích của mình mà đặt lên hàng đầu cả. Có những người được xưng tụng là anh hùng, bọn họ chuyên lo chuyện bao đồng giúp đỡ kẻ yếu chống lại kẻ mạnh cùng bọn cường hào ác bá. Nhưng đổi lại thì họ được cái gì chứ? Tất cả chỉ là hư danh để rồi bị người ta truy sát đến lỗi bỏ mạng cuối cùng cũng chỉ là một nắm xương khô.

Tuy việc làm của họ không sai mà còn rất đúng nhưng chẳng qua trong giang hồ làm gì có chuyện đúng sai. Tất cả phải xem vào thực lực của ai hơn ai mà định giá.

Diệp Khôn thời gian qua đi lại trong giang hồ hắn cũng đã thấu hiểu rất rõ về những việc này cho nên hắn cũng sẽ không dại gì mà đi đâm đầu vào lo những chuyện không có liên quan tới mình để rồi mang họa sát thân vào người. Ngoại trừ những việc có liên quan tới mình bất đắc dĩ thì hắn mới nhúng tay vào.

Sau khi nghe hết câu chuyện của Hà đại phu và Trần Dương hắn đã ngẫm ra điều này và trong tương lai cứ theo đó mà hành sự không phải suy nghĩ gì cả. Cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất, nếu chết rồi thì còn ý nghĩa gì nữa.

Bạn đang đọc Nghịch Thiên Tu Tiên của Xuân Trường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi snownight
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.