Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu Linh Đỉnh - Bích Liên Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 1463 chữ

Trăng ở trên thiên giới không bao giờ khuyết, nó mãi mãi là một mảnh tròn sáng vằng vặt đặt giữa muôn vàn tinh tú, nhưng ta lại thích ngắm trăm ở hạ giới hơn, mỗi ngày đều sẽ có khác biệt, viên mãn khi trăng tròn hay u ám lúc trăng khuyết mới làm cuộc đời đằng đẵng này sống động hơn một chút.

Hình như vườn đào phía xa kia cũng đã bắt đầu nở hoa rồi, mùi hương ngào ngạt lan đến tận đỉnh Vu Linh cô độc này, chắc không quá năm ngày nữa, trước mắt ta sẽ là một mảng hồng rực đến lặng người. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy đẹp lắm rồi.

Nhưng miệng ta khô khốc, lúc này muốn phát ra một câu tán thưởng cũng không thể, ta thử lại vài lần nhưng kết quả vẫn không nghe bất kì thanh âm nào cả.

Hôm nay người ấy lại tới, như mọi đêm, hắn đi từng bước từng bước chậm rãi, ta còn nghe rõ tiếng lá khô xào xạt dưới chân hắn, ta nheo mắt cố gắng nhìn khuôn mặt người đang tới, nhưng ngoài hình dáng dong dỏng cao ấy thì chẳng nhìn rõ bất kỳ điều gì khác nữa cả.

Ta biết hắn đang nhìn ta, chỉ là không biết hắn nghĩ rằng, là căm hận hay là thương xót. Hắn chẳng nói một lời nào, chỉ lẳng lặng nhấc thanh Bích Liên Kiếm dưới đất lên, ta thấy lưỡi kiếm ánh lên một cái, so với tinh tú ngoài kia còn chói hơn mấy lần.

Rồi không nhanh không chậm, hắn dùng một lực đạo vừa đủ đâm vào thanh quản của ta một nhát, dù không có bất kỳ thanh âm nào phát ra nhưng ta vẫn cảm nhận thấy rất rõ ràng mũi kiếm kia xuyên da thịt rồi từng mạch máu, cuối cùng như xé toạt cả nguyên hồn ta ra, cả người ta lập tức giật lên một cái thật mạnh, tay chân như bị xiềng xích siết chặt hơn vào vách đá, hô hấp dần trở nên khó khăn, hai mắt nhòe đi, thế mà ta lại nghe tiếng ta khẽ hét lên một cái, tiếc là không nhìn thấy được gương mặt chính mình lúc này, rốt cục có bao nhiêu đau khổ. Có thống khổ hơn lần trong Vong Xuyên Hà năm ấy không, giờ phút này chính bản thân ta cũng không phân biệt rõ ràng được nữa

Dù đau đớn là thế nhưng ta chẳng bao giờ thấy máu chảy ra, tưởng như toàn bộ máu trong người ta đã bị rút cạn trong trận chiến đó vậy, còn bây giờ trên đỉnh Vu Sơn này chỉ là một thân xác đã héo hon, bị rút cạn sức sống, chứa bên trong là từng mảnh từng mảnh nguyên thần sứt mẻ, đau đớn.

Sau khi cơn đau kia dịu bớt đi, ta tỉnh táo lại một chút, đã không còn thấy người kia đâu nữa rồi, chỉ thấy phía cuối chân trời Mão Nhật Tinh Quân lại đang nặng nhọc kéo cỗ xe mặt trời.

Vậy là đã mười hai ngày trôi qua, trên người ta cũng đã mười hai vết kiếm, vị trí mỗi nhát đều không giống nhau, có cái ở cổ tay, có cái ở giữa bụng, có cái lại ở bắp chân, tuy rằng những vết kiếm kia đều đã lành miệng, nhưng thương tích do Bích Liên Kiếm gây ra làm gì dễ lành như vậy, mỗi vết đều đau đớn đến tận nguyên thần, âm ỉ mãi không hết, nhất là vết thương đầu tiên ngay ngực kia, cứ mỗi lần ta thở ra lại nhói lên, nhưng nực cười thay cái cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại này lại không phải là lần đầu tiên ta nếm trải.

Trong mười hai ngày đã qua, ta ngắm nhìn cả thiên giới không biết bao nhiêu nhiều lần, nhiều lần đến nỗi ta cảm thấy mình đã thuộc hết từng cành cây, từng mái ngói cả rồi, thì ra nơi ta từng ao ước đến nỗi chấp nhận rọc xương, thay gân, tẩy cả nguyên thần chính là đẹp đẽ thế này đây.

Ngày trước nếu hỏi ta có hận qua điều gì hay không, nhất định không cần suy nghĩ ta cũng sẽ lập tức trả lời, “Ta chưa từng hận, cả đời này nhất định cũng sẽ không hận ai cả.”

Nhưng đến ngày hôm nay ta thấy rằng ta cũng nên thử hận một chút rồi, hận mình đã một lòng một dạ yêu hắn ta như vậy, một mực tin lời hắn như vậy, ta hận mình tại sao lại muốn trở thành tiên, đáng lẽ chỉ nên an phận thủ thường làm một nữ quỷ bên bờ Vong Xuyên, ta cũng hận tại sao mình lại được sinh ra, lại là sinh ra đã là một nữ quỷ không cha không mẹ.

Không phải sư phụ nói nữ quỷ đều do oán hận mới tồn tại sao hay sao, nhưng ta trước kia chưa từng oán qua bất cứ ai sao ta vẫn tồn tại, ta nhớ lúc ấy người trả lời rằng:

- Biết đâu con không phải là một nữ quỷ thì sao.

Ta nhảy cẩn lên, cười cười nói:

- Thật vậy thì tốt rồi, con muốn là một tiên nhân, muốn trồng thật nhiều cây cỏ, muốn giúp người phổ độ chúng sinh, rồi con sẽ gặp một vị tiên quan mà con vô cùng vô cùng thích, cùng người ấy bên nhau cả cuộc đời này, sẽ ngày ngày nắm tay nhau ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn.

- Vậy con có muốn tu tiên không?

- Có thể không sư phụ? Đương nhiên là con muốn rồi.

Trước mắt ta vẫn vẹn nguyên hình ảnh ngày hôm ấy, có một nữ quỷ đứng bên bờ Vong Xuyên đang vô cùng vui vẻ, gật đầu không ngừng, miệng còn ngoác ra cười đến tận hai ba ngày sau, làm cho hai người Hắc Bạch thúc thúc tưởng ta có trò gì vui mà giấu bọn họ, lại giận ta đến mấy ngày, à thì ra cũng đã mấy chục vạn năm trôi qua, thời gian nhanh như nước chảy, cũng chậm như chờ người.

Trước mặt ta ánh mặt trời đã bắt đầu gay gắt, cũng bắt đầu nghe thấy những âm thanh tiên nga nói chuyện ríu rít tận phía xa, lại thấy một ánh hào quang chợt vụt qua, chắc là một vị tiên nhân nào đó xuống hạ giới chấp hành nhiệm vụ rồi. Cả thiên giới lại bắt đầu ngày mới vui vẻ như thế, dường như chỉ mình ta cô độc ở đây, ôm nỗi thống khổ này. Quả đúng như sư phụ từng nói, trên đời này làm gì có công đạo, công đạo là do người ngu ngốc tự huyễn hoặc chính mình mà thôi.

Ta dời tầm mắt, chăm chú quan sát thanh Bích Liên Kiếm đang đâm trên thanh quản ta, đây là thanh kiếm đẹp nhất ta nhìn thấy, cả thanh kiếm phát ra một màu xanh ngọc bích, nó được gia công rất cầu kỳ, có hai đường rãnh chạy dọc lưỡi kiếm, trên mỗi đường đó lại vẽ những hoa văn kì lạ nhỏ xíu, phía cuối phần lưỡi nơi gắn vào chuôi còn có hình một đóa sen rực rỡ, chuôi cầm được quấn một lớp vải trắng muốt không thấy rõ bên trong còn hoa văn gì không, dù ngày ngày nhìn thấy cây kiếm này trên người ta nhưng chưa bao giờ thấy vỏ kiếm cả, thật kì lạ chẳng lẽ là một thanh kiếm không vỏ.

Khi nắng mặt trời gay gắt nhất, thanh Bích Liên Kiếm trên người ta bắt đầu động đậy, đã muốn rút ra khỏi người ta, mỗi ngày vào giữa đêm ta sẽ bị đâm một nhát, thì giữa ngày thanh kiếm kia sẽ tự động rút ra, đau đớn cũng không kém gì lúc bị đâm, nó chậm rãi từ từ rời khỏi từng thớ thịt trên người, ta còn cảm nhận rõ ánh mặt trời bỏng rát kia đang chiếu thẳng vào vết thương, như muốn đem cả người ta rán lên một lần rồi một lần vậy, đúng là đau chết đi mất, đau đến mức không còn muốn sống nữa, vậy mà chỉ mười hai ngày trôi qua trong một vạn năm đằng đằng kia.

Đến cuối cùng ta cũng phải thừa nhận rằng, tất cả những gì sư phụ nói đều là đúng cả, “Muốn làm tiên nhân, cả đời này của con sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ”.

Bạn đang đọc Nghịch Thiên Chiến Thần sáng tác bởi AnAnh519

Truyện Nghịch Thiên Chiến Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnAnh519
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.