Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp đoạt *1*

Tiểu thuyết gốc · 1009 chữ

Ngoại thành

Kẻ bám đuôi có lẽ thấy đã đi đủ xa rồi, liền hiện thân

-Haha, vị tiểu huynh đệ này đi đâu mà vội vàng như thế?

Hai kẻ xuất hiện không ai khác chính là Đới gia đại thiếu Đới Tử Ngang cùng đại trưởng lão Đới gia Đới Lương. Đới Lương chặn đường, Đới Tử Ngang đoạn hậu khiến Lăng Dạ không có đường lui. Ép hắn dừng lại, Đới Tử Ngang làm ra vẻ kinh ngạc, ngang nhiên đứng trước mặt Lăng Dạ cười lớn, nhưng trong mắt đầy vẻ trào phúng.

Lăng Dạ giật mình biến sắc, muốn động nhưng lại không dám vì đã bị khí cơ của Đới Lương khóa chặt, chỉ cần hắn có hành động khác thường nào lặp tức sẽ gặp phải công kích ác liệt nhất. Đới Tử Ngang từng bước ép sát.

- Ây da, lúc này trong đấu giá hội ta thấy ngươi rất là oai phong nha, hô giá tranh đoạt một bộ lão tử đệ nhất. Bây giờ sao huynh đệ ngươi lại có vẻ hoảng loạn như vậy? - Hừ lạnh một tiếng hắn đổi giọng- Khôn hồn thì mau chóng giao Trúc Cơ đan và vật phẩm trữ vật của ngươi ra đây, nếu không... hahaha.

Lăng Dạ ngoài mạnh trong yếu nói

- Ngươi dựa vào cái gì ép ta giao ra vật phẩm trữ vật và Trúc Cơ đan. Đấu giá là dựa vào tài lực mà tranh đoạt, ngươi dám ngang nhiên cướp đoạt giữa thanh thiên bạch nhật thế này sao?

- Ta dựa vào nắm đấm có được không?

Đới Tử Ngang lấy tư thái cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống, bộ giáng bễ nghễ thiên hạ

- Hóa ra là dựa vào nắm đấm, vậy ta dựa vào chủy thủ được không?

- Không tốt, thiếu chủ cẩn thận.

Đới Lương bên kia giật mình hô to lao đến.

Lăng Dạ đột nhiên mỉm cười quỷ dị nhìn Đới Tử Ngang, thanh chủy thủ mang theo ám lục sắc xuất hiện trên tay hắn trực tiếp đâm về phía trái tim của Đới Tử Ngang. Đới Tử Ngang sững sờ trong giây lát, có lẽ hắn không tin rằng con mồi hắn nghĩ ăn chắc lại hóa thân thành thợ săn. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn luôn được bao bọc bởi gia tộc, kinh nghiệm thực chiến yếu đến thảm thương. Bị công kích của Lăng Dạ làm cho bất ngờ, luống cuống chân tay rút vũ khí ra ứng phó. Đới gia vũ kỹ thiên về nhu, vũ khí thường là nhuyễn kiếm, ứng biến linh hoạt. Trong tay Đới Tử Ngang lúc này cũng là một thanh nhuyễn kiếm, hắn nâng kiếm ngăn trước ngực mình, ý đồ cản lại công kích của Lăng Dạ chờ đợi Đới Lương cứu viện. Mặc dù, bản thân hắn là thiên tài số một của Đới gia nhưng cũng vẫn chỉ có tu vi luyện khí tầng tám, gặp công kích ác liệt của Lăng Dạ cũng chỉ có thể bị động phòng thủ.

Đới Lương bên kia cũng lấy ra nhuyễn kiếm, tấn công đến hậu tâm Lăng Dạ, ý đồ vây Ngụy cứu Triệu. Nếu Lăng Dạ tiếp tục tấn công thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Ý nghĩ của hắn tuy tốt nhưng Lăng Dạ lại không dừng lại. Thanh chủy thủ sắp công kích đến nhuyễn kiếm đột nhiên chuyển hướng đâm về cổ họng Đới Tử Ngang.

Phập

Máu tươi năm bước.

Đới Tử Ngang mắt trợn trừng lên, mang theo vẻ khó tin mà ngã xuống. Cùng lúc đó, công kích của Đới Lương cũng đến sau lưng Lăng Dạ. Cứng rắn chịu một đòn này, cũng mượn nhờ lực xung kích vượt qua Đới Tử Ngang chạy về phương xa.

- THIẾU CHỦ...

Đới Lương đỡ lấy cơ thể dần lạnh đi của Đới Tử Ngang, đôi mắt chuyển hồng, sát khí tràn ra. Nếu như bây giờ hắn trở về với thi thể của Đới Tử Ngang chắc chắn gia chủ sẽ không tha cho hắn. Bây giờ, chỉ có cách lấy đầu của tên kia mang về mới mong làm dịu lửa giận của gia chủ.

- Ngươi phải chết...

- Nếu như thương tiếc hắn thì ngươi có thể xuống dưới đó cùng hắn tâm sự.

Lăng Dạ như u linh xuất hiện phía sau Đới Lương, thanh chủy thủ như độc xà tấn công hậu tâm của Đới Lương.

Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Đới Lương chợt giật mình vội vàng buông Đới Tử Ngang, rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra chém ngang đón đỡ lấy thanh chủy thủ.

Keng

Tia lửa tóe ra nơi va chạm, vì vội vàng đón đỡ Đới Lương bị đẩy lùi lại ba bước mới đúng vững, tay nắm lấy kiếm còn run run. Đôi mắt hướng về Lăng Dạ đã ở ngoài một trượng sắc mặt âm trầm.

- Ngươi nhất định phải chết, cái đầu ngươi ta lấy định rồi.

- Có bản lĩnh phóng ngựa lại đây.

Lăng Dạ cười lớn, dưới chân phát động, không tiến mà lui. Đới Lương kịp phản ứng thì hắn đã ở ngoài mười trượng.

- Nhãi con, đứng lại đó cho ta

Đới Lương sắc mặt biến thành màu gan heo, gầm thét đuổi theo. Hai người ngươi truy ta đuổi nháy mắt đã chạy được hơn dặm. Lăng Dạ ở phía trước, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một cây cung, cài tên, kéo cung khi đang di động tốc độ cao, một mạch mà thành. Bỗng nhiên hắn dừng lại.

Do góc độ che khuất tầm mắt nên Đới Lương không nhìn thấy cây cung, thấy Lăng Dạ đột nhiên dừng lại, hắn lại cho rằng Lăng Dạ chạy không nổi muốn dừng lại quyết chiến rồi, khóe miệng hơi dương lên, tay cũng bất tri bất giác nắm chặt thanh nhuyễn kiếm.

Lăng Dạ quay đầu, mũi tên chỉ hướng Đới Lương, dây cung kéo căng, buông tay.

Bạn đang đọc Nghịch Thần. sáng tác bởi Viemhoang

Truyện Nghịch Thần. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Viemhoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.