Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Lâm Hiên

Phiên bản Dịch · 3137 chữ

Converted by: Cô Hồng Tiên Tử

Dịch by: NgangNhuCua

Huyền Thiên tông, Luyện Kiếm phong.

Trên một đỉnh núi cao, mười mấy tên thiếu niên thân vận bạch y đang luyện kiếm Linh lực lóa mắt bao bọc lấy trường kiếm, mỗi kiếm chém ra đều phát ra rung động hết sức mạnh mẽ.

Cách đó không xa, một đám ma y thiếu niên đang say sưa theo dõi, ánh mắt ngập trà vẻ hâm mộ và ước ao.

"Ài.. Nếu có thể trở thành một người trong bọn họ thì tốt rồi, như vậy ta cũng có thể học kiếm luyện kiếm. Nghĩ đến thấy thật kích thích a!" Một tên trong đám nói.

"Nằm mơ đi! Người ta là Huyền Thiên tông đệ tử đó, còn chúng ta chỉ là Kiếm nô, làm sao có thiên phú luyện kiếm như bọn họ !"

"Muốn trở thành đệ tử Huyền Thiên tông sao? Đơn giản a, học Lâm Hiên là được!" Một giọng điệu mang đầy vẻ châm chọc vang lên.

Đám Kiếm Nô cùng cười ồ lên, ánh mắt đều đổ dồn về cùng một hướng.

Trong rừng cây, một thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú, thân thể có chút đơn bạc, tay cầm một thanh trường kiếm làm bằng Hắc Thiết không ngừng đâm tới. Mồ hôi ướt đẫm áo nhưng hắn vẫn miệt mài chẳng hề bận tâm.

"Lâm Hiên? Hừ, loại phế vật này, có cho hắn thêm một trăm năm nữa hắn cũng không thể trở thành đệ tử Huyền Thiên tông! Không nói những cái khác, chỉ trong đám Kiếm Nô chúng ta hắn chính là kẻ lót đáy, lấy cái gì đòi trở thành đệ tử Huyền Thiên Tông"

"Đúng vậy, ta nghe nói trước đó vài ngày hắn muốn trùng kích Ngưng Mạch cảnh, kết quả là thất bại thổ huyết không ngừng, tu vi rớt xuống còn luyện thể cấp ba, đến giờ còn không thể khôi phục đấy!" Âm thanh này tràn đầy vẻ hả hê khi người khác gặp họa.

"Nhìn hắn xem, ba tháng này mỗi ngày đều chỉ luyện duy nhất một chiêu kiếm, hơn nữa còn không có gì tiến triển, có lẽ hắn luyện đến phát điên rồi!"

Những lời này đều cố tình nói thật to, Lâm Hiên nghe được mấy câu này, trong lòng cũng nổi lên một tia uất ức, bàn tay siết chặt thêm lên thanh kiếm, khuôn mặt nhiều thêm một nét quật cường tiếp tục luyện kiếm.

Từ xưa tới nay hành trình luyện võ lấy luyện thể là cơ sở, mà Ngưng Mạch cảnh mới xem như là nhập môn, chỉ khi nào mở ra được linh mạch mạch trong cơ thể, mới có cơ hội tiến xa hơn trên con đường võ đạo.

"Vương đại ca hẳn là đã luyện thể cấp chín rồi a, nếu đột phá đến Ngưng Mạch cảnh, cũng đừng quên chúng ta nha!" Những tên vừa buông lời châm chọc nhìn thấy Lâm Hiên không hề bị lay động cũng đồng loạt khinh bỉ chửi bới một câu, sau đó bắt đầu lấy lòng một vị thiếu niên bên cạnh.

"Nhất định rồi.. Vương ca có lẽ chỉ cần thêm có hai tháng tu luyện hẳn có thể đột phá. Đến lúc đó lại trở thành đệ tử Huyền Thiên Tông cũng chưa biết chừng đấy!"

Vương Dương khinh thường liếc Lâm Hiên một cái rồi lên tiếng: "Không cần tới hai tháng. Nhiều nhất là một tháng ta tựu có thể đột phá!"

"Woa!.. Thật sự a? Vương ca thực oai phong! . ." Những ma y thiếu niên xung quanh bắt đầu đua nhau nịnh nọt.

"Vương ca, ngươi xem tên Lâm Hiên kia thật sự quá hung hăng càn quấy, không bằng ngài giáo huấn hắn một chút."

Vương Dương trong lòng sớm đã có chút bất mãn đối với Lâm Hiên, hắn liếc mắt nhìn chỗ những bạch y đệ tử luyện kiếm, tính toán vẫn còn thời gian rảnh, lúc này mới đứng dậy hướng về chỗ Lâm Hiên đi đến.

Đám thiếu niên Kiếm Nô liền háo hức kéo theo sau chuẩn bị xem kịch vui.

Lâm Hiên tập trung toàn bộ tinh thần luyện kiếm, thân thể hắn vọt tới trước, trường kiếm trong tay đâm thẳng tới, ánh kiếm lóe lên, trên cây khô để lại cùng một vết kiếm.

Kỳ thực bọn họ không biết, chiêu này Lâm Hiên đã luyện tập được ba năm. Bắt đầu từ ngày đó, hắn mỗi ngày đều luyện một chiêu kiếm pháp này, bất luận tình huống thế nào, hắn cũng không có đình chỉ.

Vèo! Một cái cục đá bay về phía sau gáy Lâm Hiên , vang lên tiếng xé gió, lực ném tàn nhẫn khiến người ta kinh ngạc.

Lâm Hiên vội nghiêng người một chút, lấy thế hiểm mà tránh khỏi đòn đánh này, hắn đứng lên khuôn mặt có chút tức giận nhìn lại. Chỉ thấy Vương Dương mang theo một đám thiếu niên đứng ở cách đó không xa, dáng vẻ hẳn là muốn gây chuyện.

"A, thân pháp không tồi, thế nhưng lại có thể tránh thoát?" Vương Dương cười hì hì nói.

"Ngươi muốn gì?" Lâm Hiên cầm trường kiếm trong tay, trầm giọng nói. Vừa rồi, nếu không phải hắn nhanh một chút, sợ rằng trên đầu hẳn sẽ có nhiều thêm một cái lỗ máu rồi. Hắn và những người này không thù không oán, nhưng không ngờbọn chúng lại ra tay lại tàn nhẫn như thế!

"Nghe nói, ngươi một chiêu kiếm luyện ba tháng, hẳn là uy lực hẳn bất phàm. Ta muốn chứng kiến để mở mang tầm mắt thôi."

Lâm Hiên lạnh lùng nhìn bọn họ không nói tiếng nào.

"Làm sao, không dám? Nói vậy ngươi luyện ba tháng, một điểm hiệu quả cũng không có?" Vương Dương mười phần phách lối cười nói.

"Vương ca, cho hắn biết sự lợi hại của ngươi!"

"Tiểu tử, liền để ta cho ngươi biết cái gì mới là kiếm pháp!" Vương Dương bước tới một bước, trên người tuôn ra một luồng khí tức bén nhọn giống như núi lửa trầm muộn, tùy thời đều có thể bạo phát.

"Không hổ là luyện thể cấp chín, chỉ riêng khí thế đã khiến ta khó chịu!" Không ít thiếu niên giật mình kinh hãi.

Vương Dương cười lạnh một tiếng, hắn rút ra Tinh Cương Kiếm, múavài cái sau đó đâm về phía Lâm Hiên.

Đám thiếu niên trợn to hai mắtnhư muốn nhìn rõ dáng vẻ vô lực gục ngã xuống đấtcủa Lâm Hiên, đối với bọn họ cái này hoàn toàn không là gì cả, chỉ là Kiếm nô thôi mà.

Lâm Hiên thở dài một tiếng có chút chán nản tay nắm chặt rồi trường kiếm, sau một khắc, ánh mắt của hắn biến hóa trở nên vô cùng ác liệt.

Xoẹt!

Rút kiếm, dựng lên, đâm kiếm, thu kiếm.

Hết thảy đều phát sinh ở trong chớp mắt, khi mọi người phục hồilại tinh thần, phát hiện Lâm Hiên đã thu hồi Hắc Thiết trường kiếm, lạnh lùng đứng yên.

"Không thể nào, cái này không thể nào!" Vương Dương hoảng sợ quay đầu lại, một chòm tóc của hắn bị chém đứt, trên cổ có thêm một đạo vết máu, nhè nhẹ Tiên huyết trào ra phía ngoài.

Hít!

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra Vương Dương tu vi luyện thể cấp chín, dĩ nhiên lại bị luyện thể cấp ba Lâm Hiên đánh bại, hơn nữa còn là trong một chiêu.

" Tên Lâm Hiên này rốt cuộc đã làm gì, đây là loại kiếm pháp gì?" Tất cả đều tự đặt ra câu hỏi trong lòng

"Chuyện gì xảy vậy? Các ngươi tụ tập ở đây làm gì, muốn tạo phản rồi phải không!" Âm thanh bén nhọn vang lên.

"Chết rồi, đệ tử Huyền Thiên tông muốn nghỉ ngơi!" Đám Kiếm Nô thân thể run lên, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, đón nhận những đệ tử áo trắng kia.

"Chủ nhân, ngươi khát nước rồi sao, đây là Cửu dạ linh trà, ta đã thức cả đêm chế biến đó!"

"Thiếu gia, Bí linh đan, khôi phục nhanh chóng thể lực, ngài ăn một khỏa nha."

Tất cả ma y thiếu niên đều khúm núm chăm sóc những đệ tử áo trắng kia, liền ngay cả kia Vương Dương cũng không ngoại lệ, hắn thu hồi vẻ mặt sợ hãi, nhanh chóng hướng về một tên đệ tử áo trắng chạy tới.

"Chủ nhân, đan dược của ngài." Vương Dương cung kính nói.

Thiếu niên tiếp nhận đan dược, nuốt vào trong miệng, ánh mắt liếc về phía Vương Dương, lông mày nhất thời nhíu lại.

"Đã xảy ra chuyện gì, trên cổ ngươi làm sao mà bị thương?" Thiếu niên mặc áo trắng tên Trần Phong hỏi.

"Chủ, chủ nhân. . ." Vương Dương thân thể có chút run, nếu để cho chủ người biết hắn bại bởi một tên luyện thể cấp ba, sợ rằng kết cục của hắn sẽ rất thảm.

Lúc này, những người xung quanh đệ tử áo trắng đem kể những chuyện đã xảy ra, tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Hiên.

"Chỉ là một cái Kiếm nô, lại dám lớn mật như thế, có tin bổn thiếu gia giết chết ngươi không"

"Xem ra các ngươi càng ngày càng không có quy củ rồi!"

"Thiếu gia, hắn là Kiếm nô của Đường Ngọc tiểu thư." Có người nhắc nhở.

"Há, Đường Ngọc đổi Kiếm nô? Sao ta lại không biết."

"Làm sao, ngươi có ý kiến?" Phía ngoài đoàn người, âm thanh lanh lảnh truyền đến, kế đó một thiếu nữ mặc áo trắng nhạt đi vào.

Thiếu nữ này ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng nõn, hai chân thon dài,nơi cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, bộ quần áo bó lại càng tôn thêm vẻ hấp dẫn tràn đầy mê hoặc.

Không ít người thầm nuốt nước miếng liên hồi, liền ngay cả những kia đệ tử áo trắng kia cũng đều là môi phát khô, hai mắt tỏa ánh sáng.

"Lâm Hiên, đi thôi." Đường Ngọc không nhìn tới những kẻ này, đem bảo kiếm trong tay ném cho Lâm Hiên, sau đó cùng hắn sóng vai rời đi.

"Lẽ nào cứ như vậy buông tha bọn họ?" Có đệ tử không phục.

"Yên tâm, Đường Ngọc ta không trêu chọc được, nhưng một cái Kiếm nô nho nhỏ, ta chẳng lẽ còn không thu thập được. Ngày mai không phải muốn vào núi làm việc kia sao, mang tiểu tử này tới, để hắn cảm thụ một chút!"

"Dám trêu vào Trần Phong ta, ngươi nhất định phải chết!" Đệ tử áo trắng kia nhìn theo bóng lưng Lâm Hiên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Lâm Hiên theo kia mỹ nữ chân dài cùng nhau rời đi, đưa tới không ít ánh mắt của người khác, đương nhiên nững ánh mắt này phần lớn đều là nhìn phía Đường Ngọc.

Đường Ngọc không có chút nào để ý những ánh mắt này, nàng cười híp mắt nhìn Lâm Hiên nói ra: "Ta cứu ngươi, ngươi dự định báo đáp ta thế nào?"

"Hừm, đa tạ." Lâm Hiên nói thật.

"Ngươi... "

Thiếu nữ khẽ cắn răng bạc, khuôn mặt nhỏ tức giận, vẻ mặt nguy hiểm nhìn chằm chằm Lâm Hiên, nhưng tựa hồ nghĩ tới điều gì, nàng nháy mắt một cái, nhẹ giọng nói ra: "Lâm Hiên, bảo kiếm của ta xảy ra vấn đề, ngươi xem cho ta một chút."

Thiếu nữ đưa qua một thanh trường kiếm, vỏ kiếm màu xanh sẫm, là dùng da Yêu thú tốt nhất làm thành, trên mặt khảm mấy viên bảo thạch, dưới ánh mặt trời lập lòe chói mắt.

Lâm Hiên vốn không hề để ý những cái này, hắn nắm lấy trường kiếm, rút kiếm ra, xem xét cẩn thận.

Thân kiếm màu thủy lam giống như bầu trời, mà ở mũi kiếm có một cái bớtđen nhỏ, làm cho cả trường kiếm ánh sáng lộng lẫy ảm đạm đi khá nhiều.

"Ài.. nhà ngươi không yêu thương thanh kiếm của mìnhchút nào sao." Lâm Hiên vừa nói thầm, vừa sử dụng kiếm phong cắt ra ngón tay, để Tiên huyết chảy ra, ngón tay dính Tiên huyết chấm vào, rất nhanh màu đen kia liền biến mất không thấyđâu Lâm Hiên lại để cho Tiên huyết chảy qua toàn bộ mũi kiếm, này mới dừng động tác.

"Tốt hơn rồi đấy." Hắn đưa thanh trường kiếm cho thiếu nữ.

Thiếu nữ vui mừng tiếp nhận trường kiếm, trên không trung múa thử mấy lần, phát sinh tiếng hô hô tiếng xé gió, có giọt Tiên huyết kia đi vào bên trong thân kiếm, toàn bộ trường kiếm giống như một khối ngọc thạch.

"Đứng lại!" Thiếu nữ nhìn thấy Lâm Hiên quay đầu liền đi, lạnh giọng quát lên.

"Đường Ngọc, kiếm đều sửa xong cho ngươi, còn có chuyện gì nữa?" Lâm Hiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.

"Ta muốn luyện kiếm, ngươi theo ta so chiêu." Đường Ngọc thở mạnh rồi rút trường kiếm ra.

"Đại tỷà, ngươi là Ngưng Mạch cấp bốn Linh sĩ, để ta một cái luyện thể cấp ba Linh Đồ cùng ngươi so chiêu, ngươi muốn giết người sao!" Lâm Hiên lập tức từ chối.

Đạt đến Ngưng Mạch cảnh được gọi là Linh sĩ, mà Luyện Thể cảnh chỉ là Linh Đồ.

"Yên tâm, tasẽ không triển khai linh lực." Đường Ngọc nhếch miệng lên một vệt mỉm cười, cánh tay huy vũ, trường kiếm màu xanh lam đột nhiên đâm tới.

"Nàng ta chơi thật!" Lâm Hiên trong lòng kinh hãi, vội vàng nghiêng người giơ kiếm chặn, đinh một tiếng, hai kiếm chạm nhau, Lâm Hiên chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh truyền đến, đưa hắn đẩy lui ba bước.

"Ta chắc chắn không dùng Linh lực nha!" Đường Ngọc cười hì hì nói, trường kiếm trong tay lần thứ hai biến hóa, như một trận Thanh Phong đánh úp về phía Lâm Hiên.

"Hì hì, Đây chính là Thanh Phong kiếm pháp ta mới học được, ngươi tiếp thử xem."

Đường Ngọc trường kiếm trong tay tạo nên từng trận tật phong, thổi quần áo Lâm Hiên tung bay.

"Tiên sư nó, thế quái nào mỗi lần học kiếm pháp gì mới nàng ta đều tới mượn ta luyện tay vậy trời!"

Lâm Hiên đi tới Huyền Thiên tông làm Kiếm nô đã ba tháng, trong ba tháng này, không biết hắn đã bị Tiểu Ác Ma này hành hạ bao nhiêu lần rồi, mỗi lần cùng nàng luyện kiếm, trên người lại có thêm thươngtích.

Nghĩ tới đây, bỗng nghe xoạt một tiếng, y phục của hắn bị vẽ ra một đường thật dài, Lâm Hiên trong lòng tức giận, trường kiếm trong tay cũng bắt đầu liên tiếp phản kích.

Tuy rằng hắn trước sau không đả thông được linh mạch, vô pháp chân chính tu luyện, mà ở trên kiếm chiêu, Lâm Hiên thiên phú rất cao, những kiếm pháp thông thường kia ở trong tay hắn cũng sẽ trở thành thần kỳ, giống như là hắn trời sinh thì đã có khả năng này, cũng là nguyên nhân tại sao Đường Ngọc lại thường xuyên tìm hắn luyện kiếm.

Nhìn thấy Đường Ngọc không có sử dụng Linh lực, trường kiếm của Lâm Hiên xuất, vẽ ra trên không trung một hình bán nguyệt, đem công kích của Đường Ngọc đẩy lui sang một bên, sau đó trực tiếp bổ xuống, chém về phía cổ tay Đường Ngọc .

Đường Ngọc hoảng sợ, Thanh Phong kiếm pháp triển khai, nỗ lực hóa giải công kích này, nhưng trường kiếm của Lâm Hiên lại giống như rắn độc, từng bước ép sát, mỗi một lần đều khéo léo và chuẩn xác khóa chặt chiêu thức của nàng.

"Hừ!" Đường Ngọc trong lòng tức giận, bất giácvận dụng Linh lực,trên trường kiếm màu lam phát sinh một chùm sáng, lập tức đem Lâm Hiên đánh bay.

Hự!

Lâm Hiên bay ngược ra hai mét, ngã xuống đất, trong ngực khí huyết cuồn cuộn, đứng trước Linh lực, hắn chỉ như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp.

"Ta nếu có thể mở ra linh mạch, cũng sẽ không đáng thương tới mức này!" Lâm Hiên nghĩ tới đây, trên mặt hiện lên vẻ xót xa.

"Ông trời, ngươi cho ta tư chất tốt như vậy, sao lại làm cho ta không đả thông được linh mạch, ngươi đang đùa giỡn ta hay sao!"

Nhìn thấy Lâm Hiên nằm trên mặt đất giả chết, Đường Ngọc đi tới đá một cước: "Được rồi, đừng có giả bộ chết, ta đâu dùng nhiều lực."

Lâm Hiên bị đau, cố gượng ngồi dậy: "Đưa ta linh đan dưỡng thương đi, không phải vậy sau này không ai cùng ngươi luyện kiếma."

Đường Ngọc lườm hắn một cái, không cam lòng móc ra một khỏa đan dược màu đỏ thắm, ném tới. Những tên Kiếm nô khác thì khúm núm, cái gì cũng đều nghe chủ nhân, nhưng tên Lâm Hiên này thì ngược lại, đối với nàng lại lạnh lùng, khiến nàng nhiều phen đều phải nhịn hắn.

Bất quá, Lâm Hiên đối với kiếm pháp đều là có kiến thức đặc biệt ôn dưỡng bảo kiếm so những Kiếm nô khác đều tốt hơn, vì lẽ đó Đường Ngọc chỉ bắt nạt hắn, không dám đem hắn đánh bị thương. Cũng từ khi cùng Lâm Hiên luyện kiếm, ba tháng này kiếm pháp của nàng đã tiến bộ rất nhiều.

"Ngươi cũng coi như một thiên tài Kiếm Đạo, nhưng đáng tiếc không thể tu luyện Linh lực, vì thế người cứ thành thành thật thật theo bổn tiểu thư, ta sẽ không để cho ngươi thua thiệt!" Đường Ngọc an ủi hai câu, rồi rời đi.

Lâm Hiên móc ra một cái bình sứ trắng nhỏ, đem đan dược để vào bình, sau đó cẩn thận cất đi. Đâychính là đan dược chữa thương hiệu quả vô cùng, hắn lâu nay đều đem để dành, giữ lại đến thời điểm cần thiết sẽ đem ra dùng

Cẩn thận thu lại bình sứ, Lâm Hiên hướng về phòng của mình, hắn phải nhanh chóng đạt đến luyện thể cấp chín, lần thứ hai nếm thử trùng kích linh mạch.

Bạn đang đọc Nghịch Kiếm Cuồng Thần của K Đồng Học
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamnhan
Phiên bản Dịch
Ghi chú Edit lại
Thời gian
Cập nhật NgangNhuCua
Lượt thích 19
Lượt đọc 2728

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.