Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấn công vào đêm

Phiên bản Dịch · 1634 chữ
  1. Chương 04: Tấn công vào đêm

"Tay của ta!" Trần Phong sợ hãi kêu thảm, cánh tay phải của hắn bị rạch một vết sâu hoắm, chỗ sâu nhất còn có thể nhìn thấy xương trắng.

"Sao có thể như vậy?" Đám Trương Bân không đuổi theo nữa, nhát kiếm vừa rồi quá kỳ dị, mà khí tức trên người Lâm Hiên tuyệt đối không phải Luyện Thể tầng ba.

"Chẳng lẽ hắn che giấu thực lực?" Trương Bân nghi hoặc, "Cũng có thể là do tác dụng của hỏa linh chi khiến hắn đột phá đến Ngưng Mạch Cảnh, ta chắc chắn phải có được máu của hắn!"

"Hai người các ngươi mau đỡ hắn về tông môn đi!" Trương Bân ra lệnh.

Hai người kia đỡ Trần Phong nhanh chóng đi đến Huyền Thiên tông, Trương Bân thì đi theo phía sau, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.

...

Lâm Hiên chạy một mạch, cuối cùng cũng về đến phòng mình. Hắn đóng cửa phòng lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Nói thật, sức mạnh của nhát kiếm vừa rồi vượt ngoài dự đoán của hắn, chiêu kiếm là cha hắn dạy hắn, bảo hắn tu luyện tử tế.

Đừng nhìn chiêu kiếm này nhìn có vẻ tầm thường, nhưng thi triển ra lại có sức mạnh vô tận, có điều chỉ có một chiêu, mà một chiêu này tiêu hao không ít linh lực, gần như hao hết một phần ba.

Nghĩ đến linh lực, Lâm Hiên lại kích động, nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng có thể tu luyện. Hắn không khỏi nghĩ đến thanh tiểu kiếm trong cơ thể, nhờ tiểu kiếm này hắn mới có thể đả thông linh mạch, đồng thời cũng để hắn có được Hóa Linh cảnh mới có thể có nội thị thần thông.

Tiểu kiếm đó không phải vàng không phải đá, không biết được làm từ chất liệu gì, nó thẳng tắp, chỉ một màu lưu ly, linh lực không ngừng tỏa ra từ nó. Lâm Hiên thử tiếp xúc với nó cũng không có kết quả gì.

Thấy nó không phản ứng, Lâm Hiên dứt khoát không quan tâm nó nữa. Hắn dự định dùng dược tính còn sót lại của hỏa linh chi để tiếp tục tu luyện.

Hắn từng là đệ tử của phủ Kiếm Trì, mặc dù trước kia là phế vật, không có cơ hội tiếp xúc với sách võ học, nhưng hắn từng được dạy huyền công gia truyền hoàn chỉnh từ chỗ phụ thân. Công pháp gia tộc chính là công pháp Huyền giai, có sức mạnh rất lớn.

Lâm Hiên nắm chặt hai tay , vận chuyển linh lực dựa theo công pháp gia truyền, nhưng vừa thi triển, tiểu kiếm màu lưu ly trong cơ thể lại chấn động, đánh lùi linh lực.

"Hả?" Lâm Hiên sững sờ, vận chuyển lần nữa, hắn phát hiện hình như tiểu kiếm đang cố ý ngăn hắn luyện công.

"Chẳng lẽ thanh kiếm này có tư tưởng?" Lâm Hiên không rõ tại sao thanh kiếm này không cho hắn tu luyện.

"Ta bảo này, ngươi không cho ta luyện công pháp gia truyền, chẳng lẽ ngươi có thứ tốt hơn sao?" Lâm Hiên nói thầm.

Tiểu kiếm màu lưu ly như thể nghe hiểu lời của Lâm Hiên, mình nó phát ra âm thanh ong ong, tạo nên vầng sáng. Mỗi một vệt sáng đều là một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim sáng chói, những thanh kiếm nhỏ này hóa thành hoa văn kì lạ, chui vào trong đầu của hắn.

"Trường Sinh quyết?"

Không ngờ tiểu kiếm lưu ly này lại cho hắn một bài công pháp tu luyện! Lâm Hiên hơi ngẩn ra, hắn nhanh chóng niệm Trường Sinh quyết, cái tên này nghe có vẻ rất hoành tráng, mà nội dung trình bày bên trong còn cao minh hơn công pháp gia truyền nhà hắn nhiều.

Dù sao tiểu kiếm này cũng không cho tu luyện công pháp khác, dứt khoát cho luôn Trường Sinh quyết. Lâm Hiên đã có quyết định, hai tay bày ra động tác kỳ lạ, sau đó chậm rãi nhắm mắt, vận chuyển linh lực toàn thân dựa theo khẩu quyết.

Linh lực màu vàng óng chảy vào linh mạch, mỗi một lần tuần hoàn, linh lực sẽ lớn mạnh hơn một phần, xung quanh linh mạch lại kết nối với vô số kinh mạch nhỏ, chuyển linh lực đến toàn thân.

Lâm Hiên cứ thế liên tục vận chuyển huyền công, linh lực không ngừng lớn mạnh, dược lực sót lại trong cơ thể cũng bị khơi dậy, dần dần linh lực thông qua kinh mạch tập trung lại, xông đến linh mạch thứ hai.

Ầm!

Linh mạch thứ hai được mở ra như sông vỡ đê, linh lực vô tận tràn vào, không ngừng rửa trôi cơ thể Lâm Hiên, một số tạp chất cũng bị bài trừ ra khỏi cơ thể. Lâm Hiên tranh thủ tắm rửa sạch sẽ.

"Không ngờ chỉ cần nửa ngày đã đạt đến Ngưng Mạch tầng hai, bây giờ ta đã là Linh Sĩ tầng hai rồi." Cơ thể Lâm Hiên tỏa ra ánh sáng nhạt, trong cơ thể tràn trề sức mạnh.

"Thực lực này nhất định có thể thông qua bài thi ngoại môn, nhưng nghe nói bài thi nội môn vô cùng khó, gần như một chọi trăm, không biết phải đạt tới cảnh giới nào mới có thể thông qua."

Lâm Hiên cảm thán một câu, lại tu luyện Trường Sinh quyết, thứ hắn thiếu nhất bây giờ là thời gian, cho nên hắn không muốn lãng phí một phút nào.

Màn đêm buông xuống, bầu trời như được phủ một lớp vải đen, có phần âm u. Mặt trăng trốn sau tầng mây, sao trên trời cũng bị che đi.

Cơn gió lớn gào thét khắp trời đất, rừng cây vang lên xào xạc, cửa gỗ màu nâu phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Lâm Hiên mở to mắt, chậm rãi nhả ra ngụm khí. Hắn đứng dậy, nhìn mây đen đầy trời ngoài phòng, nhanh chóng đóng cửa gỗ lại.

Hiện giờ thân phận của Lâm Hiên vẫn là kiếm nô, chỗ ở cũng là vùng núi vắng vẻ hoang vu, xung quanh ngoại trừ Lâm Hiên ra thì không còn ai.

Ầm ầmTrên bầu trời đột nhiên có tiếng sấm nổ vang trời, khiến màng nhĩ người ta run lên, Lâm Hiên nhìn ra ngoài trời đất qua cửa sổ, hơi xúc động nói: "Thứ thần bí khó lường nhất vẫn là sức mạnh của trời đất, lúc nào ta mới có thể đạt đến thực lực dời núi lấp biển đây?"

Giữa trời đất lóe lên, ngay sau đó là tiếng vang ầm ầm, nhưng vào lúc này, trong lòng Lâm Hiên giật thót, hắn vội ngồi thụp xuống.

Xoẹt!

Một mũi tên sượt qua đỉnh đầu hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận được hàn ý truyền đến từ trên mũi tên.

Nếu không phải hắn đột phá đến Ngưng Mạch Cảnh tầng hai, thính giác, thị giác mạnh lên, chỉ riêng một mũi tên này cũng đủ để lấy mạng hắn!

Lâm Hiên núp dưới bệ cửa sổ, nhanh chóng đoán được là đám Trương Bân ra tay, về phần có mấy người thì hắn không biết.

Mạnh thắng yếu thua, đây là quy tắc sinh tồn của thế giới này. Lâm Hiên đã được trải nghiệm từ lâu, giờ hắn đang lẳng lặng chờ đợi, cơ thể không nhúc nhích, kẻ địch ở bên ngoài chắc hẳn còn sốt ruột hơn hắn, dù sao thời tiết bên ngoài cũng quá tệ mà.

Môn quy của Huyền Thiên tông uy nghiêm, cho phép đệ tử cạnh tranh, nhưng không cho phép xuất hiện giết người, cho dù là kiếm nô cũng không thể tùy tiện giết chết, nhưng nếu như ra khỏi Huyền Thiên tông đi vào rừng thì thoải mái.

Ngày thường chắc hẳn không có ai dám ra tay trong tông, nhưng hôm nay mưa to, cung cấp một hoàn cảnh giết người cực kỳ tốt.

Lâm Hiên nắm chặt trường kiếm, tập trung tinh thần cao độ, sẵn sàng chuẩn bị ra tay. Quả nhiên, không bao lâu, cửa gỗ vỡ nát, một bóng người nhanh chóng chui vào.

Lâm Hiên bắt lấy khoảnh khắc tên đó đáp xuống đất, đâm một nhát kiếm, xẹt qua như ánh sao. Tên đó không ngờ một kiếm này xảo trá như thế, chỉ có thể cuống quít giơ kiếm đỡ lấy.

Keng!

Hai thanh kiếm va chạm khiến đốm lửa lóe lên, linh lực của tên này rõ ràng thâm hậu hơn Lâm Hiên, kiếm của Lâm Hiên chệch hướng, nhưng vẫn khiến hắn bị thương được.

Tên đó kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng lui lại, thôi thúc linh lực bao lấy vết thương, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm Lâm Hiên.

"Trương Bân, ta biết là ngươi rồi, không cần che giấu đâu!" Giọng Lâm Hiên lạnh lùng nói.

"Hừ, nếu đã biết, vậy thì ngoan ngoãn đi theo ta!" Trương Bân nói với vẻ hung dữ.

"Ngươi bị ta đâm bị thương còn khoác lác cái gì! Gọi người của ngươi ra đi!" Lâm Hiên chuẩn bị kỹ càng.

"Giết ngươi còn cần gọi người à? Vừa rồi là ta chủ quan, để ngươi đánh lén thành công, lần này để ta xem ngươi xoay chuyển thế nào!"

Trương Bân cười lạnh một tiếng, lắc trường kiếm trong tay một cái, tung kiếm pháp linh động trôi chảy, tạo nên từng vệt kiếm trên không trúng, bao vây Lâm Hiên trong đó.

Bạn đang đọc Nghịch Kiếm Cuồng Thần (Dịch) của Nhất Kiếm Thanh Tân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leehaa0909
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.