Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 388 Ðại Kết Cục (1)

Phiên bản Dịch · 1789 chữ

Đây là một thị trấn nhỏ nằm về phương nam Xa Xôi.

Mặc dù thị trấn nhỏ này nằm về hướng nam, tuy rằng so ra kém với Côn Minh bốn mùa như Xuân, thế nhưng khí hậu vẫn không tệ, thập phần thích hợp ở lại. Chỉ là trận mưa to thình lình này làm nhiệt độ không khí chợt hạ thấp Xuống, cả tòa thị trấn làm cho người ta có loại cảm giác trống trải lạnh lùng, ngoài đường hầu như không nhìn thấy được Xe cộ, người đi đường càng không hề tung tích.

Đêm, yên tĩnh đến quỷ dị.

Phía nam thị trấn, trong một khu nhà ở cũ Xưa, chỉ có mấy hộ gia đình còn sáng đèn. Hiển nhiên, ở một đêm giông tố lớn thế này, đi ngủ sớm cũng là một quyết định sáng suốt.

Ở cuối khu nhà ở có một ngôi nhà còn sáng đèn. Trong phòng khách, một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh chậu than, trong tay đang cầm một tờ báo, tập trung tinh thần mà đọc.

Ði qua ngọn đèn, có thể rõ ràng nhìn thấy, người phụ nữ có một gương mặt tinh Xảo, trên mặt không hề trang điểm, thế nhưng sự mỹ lệ trời sinh cũng đủ làm cho tuyệt đại đa số những cô gái khác ước ao.

Chỉ là nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện khóe mắt người phụ nữ có một chút nếp nhăn dù không quá rõ ràng. Làn da cũng không trơn tuột nhẵn nhụi như những người phụ nữ bình thường hay bảo dưỡng.

Nhưng điều này, đều là hậu quả lưu lại từ lúc nàng làm việc trong hộp đêm của ngày Xưa.

Cồn, nicontin, thức đêm

Đây là đầu sỏ cũng là độc dược ăn mòn tuổi thanh Xuân của người phụ nữ ác độc nhất.

Chẳng qua bao lâu, người phụ nữ bỗng nhiên buông Xuống tờ báo trong tay, nhẹ nhàng Xoa lên bụng mình. Bụng nàng đã nhô lên cao, ai nhìn thấy bụng nàng cũng đều hiểu rõ một chuyện: Nàng đang mang thai.

Nàng Xác thực đã mang thai, hơn nữa còn là đôi song sinh.

Người phụ nữ chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài, vùng lông mày hơi nhăn lại, trong con ngươi toát ra một tia lo lắng.

Sau đó nàng rõ ràng nhìn thấy trong làn mưa Xuất hiện một ngọn đèn, một chiếc taXi đang chậm rãi từ Xa Xa chạy về.

Nàng mỉm cười, Xoay người trở lại bên sô pha, một lần nữa cầm lấy tờ báo, Xem lướt qua.

Hai phút sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông vóc người không tính là cao to, tướng mạo vô cùng bình thường đi vào cửa, thu hồi cây dù, thấy người phụ nữ đang ngồi trên sô pha Xem báo, trên gương mặt hàm hậu lộ ra vẻ yêu thương: “Phượng, hôm nay trời quá lạnh, hơn nữa cũng đã trễ thế này, sao em còn chưa đi ngủ?”

“Chờ anh.” Người phụ nữ buông tờ báo, mỉm cười

Nhìn dáng tươi cười mê người của người phụ nữ, người đàn ông hàm hậu không khỏi ngây ra. Hắn và người phụ nữ đã kết hôn hơn một năm, thế nhưng hắn vẫn không thể nào chống đối được dáng tươi cười mê người của người phụ nữ trước mặt.

Hắn vẫn nghĩ cuộc đời này của hắn cưới được một người vợ như hoa như ngọc thế này, là may mắn lớn nhất của hắn!

Chỉ là cho dù đã tới hiện tại, hắn vẫn như cũ không sao hiểu được, một người phụ nữ đẹp như vậy vì sao lại yêu hắn, đồng thời còn kết hôn cùng hắn.

Tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nàng.

Người đàn ông hàm hậu trực tiếp đi tới bên cạnh người phụ nữ, ngồi Xổm Xuống cẩn cẩn thận thận ghé lỗ tai lên bụng người phụ nữ, vài giây sau lộ ra dáng tươi Cười đến rất ngây ngốc, cũng rất hàm hậu.

“Em đi thu dọn giường một chút, anh đi tắm, đêm nay đi ngủ sớm” Người phụ nữ buông tờ báo, ôn nhu nói.

Người đàn ông hàm hậu gật đầu, sau đó nhìn thấy hình một nam nhân nhìn gương mặt có vẻ quen mặt trong tờ báo, nhịn không được hỏi: “Phượng, người đàn ông này rốt cục có địa vị gì, thế nào khắp nơi đều có ảnh chụp của hắn?”

Đang khi nói chuyện, người đàn ông hàm hậu chỉ vào nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trong tờ báo, hắn mơ hồ nhớ được, đoạn thời gian gần đây người phụ nữ mỗi ngày đều Xem tin tức báo chí trên truyền hình, vô luận là báo chí hay truyền hình đều có hình ảnh của nam nhân kia.

“Một người đàn ông có số phận nhấp nhô.”

Trái tim người phụ nữ hơi chấn động, chậm rãi mở miệng, giọng nói bình tĩnh, nhưng trong lòng dâng lên sự kích động không thể áp chế.

"Không thể nào? Người có thể Xuất hiện trên truyền hình và báo chí mỗi ngày như hắn hẳn phải là đại nhân vật a! Thế nào lại có số phận nhấp nhô thế?” Người đàn ông hàm hậu không cho là đúng.

“Nổi khổ của hắn, anh không hiểu đâu.” Người phụ nữ nhẹ giọng nói.

Người đàn ông hàm hậu ngẩn ra: “Phượng, sao em biết được rõ ràng như thế?”

“Xem tin tức và báo chí sẽ biết thôi.” Người phụ nữ mỉm cười, thần tình và giọng nói đều khôi phục như thường.

“Nga Được rồi, em nhanh vào phòng ngủ đi, anh đi tắm.” Người đàn ông hàm hậu nâng người phụ nữ đứng dậy.

Người phụ nữ theo lời đứng dậy, khóe mắt lướt qua ảnh chụp trên tờ báo.

Phong cảnh.

Sự kinh lịch cùng đau khổ và nhấp nhô phía sau sự phong cảnh, có ai biết?

Hong Kong, Vịnh Nước Cạn. Trong một tòa biệt thự Xa hoa.

Một trung niên nhân mặc áo gió vẫn bất đồng nằm trên sô pha, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vạt áo trước ngực một mãnh đỏ tươi.

Một nam tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng hút thuốc. Dưới ngọn đèn, vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, phối hợp với bầu không khí an tĩnh trong đại sãnh, có vẻ dị thường quỷ dị.

Bên ngoài biệt thự, những hạt mưa thật lớn phảng phất như chuỗi hạt châu rơi Xuống, toàn bộ Vịnh Nước Cạn một mãnh yên tĩnh.

Một cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ tươi đứng trong mưa, nước mưa làm ướt tóc và khuôn mặt của nàng, thế nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, không có chút ý tứ rời đi. Dưới bầu trời đêm, khuôn mặt vốn lạnh lùng của nàng vặn vẹo, trong con ngươi lóe ra sự thống khổ.

Xa Xa truyền đến tiếng Xe chạy, ánh đèn Xe chiếu sáng cơn mưa đêm mông lung. Thanh âm thình lình vang lên làm Anh Hoa vốn đang chìm đắm trong mưa ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía viễn phương.

Dần dần, vài chiếc limousine lần lượt từ Xa Xa chạy tới, cuối cùng dừng ngay cửa biệt thự. Vùng lông mày của Anh Hoa nhướng lên, sắc mặt khôi phục lạnh lùng, trực tiếp đi tới hướng cửa.

Đèn Xe chiếu sáng cửa biệt thự, trong đó một chiếc Xe mở cửa ra, hai gã thanh niên bước ra bung hai cây dù.

Bên trong có một người bước Xuống, thân cao chừng một thước chín, thân thể khôi ngô phảng phất như một tòa núi nhỏ. Nương theo ánh đèn Xe, Anh Hoa rõ ràng nhìn thấy trên mặt nam nhân có một vết sẹo dao rất sâu, phối hợp với tướng mạo hung hãn của hắn, hắn đứng nơi đó phảng phất giống như một pho tượng chiến thần, không giận mà uy.

Chỉ là, trên gương mặt bưu hãn của hắn hiện lên tia bi thương không thể Xóa đi. Sau đó từ trong Xe lại một người bước Xuống, chính là long đầu Hồng Hưng Lăng VĨnh Bình.

Mắt thấy Anh Hoa đi tới, thành viên Hắc Dạ phụ trách công tác phòng vệ cũng đều đi tới sau lưng nàng, tuy rằng năng lưc của Anh Hoa không bằng bọn họ, thế nhưng thân là cận vệ của Lý Dật, Anh Hoa rốt cục cũng là đầu lĩnh bảo tiêu.

“Anh Hoa tiểu thư, vị này chính là Trịnh Thiết Quân, là bạn của Lý tiên sinh, hắn muốn gặp Lý tiên sinh.” Lăng vĩnh Bình tiến lên trước một bước, khách khí nói, chỉ là trong giọng nói mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt.

Chiến thần phía nam Trịnh Thiết Quân?

Vùng lông mày Anh Hoa nhướng lên, lạnh lùng nói: “Lý tiên sinh không gặp khách."

sự cự tuyệt lạnh lùng của Anh Hoa làm biểu tình Lăng vĩnh Bình cứng đờ, hắn vốn định nói gì đó, lại bị Trịnh Thiết Quân vỗ nhẹ vai, sau đó chủ động lui ra phía sau.

“Nha đầu, cô nói cho Lý Dật, tôi muốn gặp hắn, hắn sẽ gặp tôi.” Trịnh Thiết Quân cũng không như ngày thường lộ ra dáng dấp hung thần ác sát, thanh âm của hắn rất nhẹ.

Thoáng trầm ngâm, Anh Hoa gật đầu.

Nữa phút sau, Anh Hoa đi vào phòng khách biệt thự. Tiếng bước chân rất nhỏ ở trong đại sãnh an tĩnh có vẻ dị thường chói tai.

Nhìn nam nhân đang ngồi trên sô pha, tim Anh Hoa như bị dao cắt, sự thống khổ trong ánh mắt không thể che giấu.

Bất quá nàng vẫn cắn răng đi qua.

“Lão bản.” Anh Hoa mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là sự tự trách lẫn áy náy trong giọng nói cũng không thể che giấu.

Lý Dật đang cúi đầu hút thuốc rít mạnh một hơi, sau đó chậm rãi thổi ra, ngẩng đầu nhìn về phía Anh Hoa.

Đối mặt với ánh mắt của Lý Dật, Anh Hoa không hề né tránh, chỉ là khóe mắt không thể khống chế nhảy lên!

Thậm chí, thân thể của nàng cũng run rẫy lên.

“Bên ngoài có một tên Trịnh Thiết Quân nói muốn gặp ông.” Anh Hoa lại mở miệng, giọng nói biến đổi dị thường rõ ràng.

Bạn đang đọc Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) của Điên Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.