Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Kẹo Thứ Tám Mươi Hai

Phiên bản Dịch · 3291 chữ

“—— A a a a lúc ôm nhau rốt cục Trường An nói gì với Lạc Dương vậy? Thật sự sốt ruột đến sắp khóc rồi! Mị luôn cảm thấy đằng sau đó có bí mật động trời! Cầu chân tướng! Cầu đại lão! Cầu đại biểu môn học! Cầu FBI!”

“—— Cùng cầu! Hối hận vì bản thân không biết xem thần ngữ!”

“—— Đại biểu môn học tới rồi đây! Đem đoạn mười mấy giây này cho chạy slowmotion, dựa theo quy tắc thần ngữ, chắc Thích tiên sinh nói là ‘Sau khi kết thúc cùng nhau’, còn nửa câu phía sau nữa, nhưng rõ ràng là ảnh cố ý tránh khỏi camera, vậy nên chỉ có thể phiên dịch nửa câu đầu, nửa câu sau không nhìn thấy!”

“—— Khóc ngất trước máy tính! Tức quá đi! ‘Sau khi kết thúc cùng nhau ăn cơm’ và ‘Sau khi kết thúc cùng ngủ’ chênh lệch lớn lắm đó biết không!!! Thích tiên sinh chắc chắn là cố ý! Hix…”

“—— Chỉ mình mị thấy, ở trước mặt toàn dân cả nước nói thầm này nọ, bản thân hành vi này rất ngầu ư? Trái tim thiếu nữ của mị nổ tung rồi!”

“—— Méo care, cap màn hình cap màn hình, mỗi ngày xem một lần! Cổ Thành của mị ôm nhau chung khung hình đó! Bạo khóc!”

Lúc này, trên sân khấu trao giải, Từ Lạc Dương tay phải cầm cúp Kim Phong, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống đỉnh đầu, khiến cậu cảm thấy hơi nóng. Tay trái chỉnh lại chiều cao của micro, câu đầu tiên mà cậu nói là:

“Cúp hơi nặng.”

Trên khán phòng vang lên tiếng cười thiện chí, rồi rất nhanh lại yên tĩnh lại. Hiện trường chẳng có chút tạp âm, làm Từ Lạc Dương có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.

Các loại ý nghĩ lung ta lung tung trong đầu cậu xoắn thành một vòng, lúc thì là giọng Thích Trường An nói ‘Sau khi kết thúc cùng nhau về nhà’, lúc lại là hình ảnh lúc đóng phim ở thành phố điện ảnh Già La. Thu hồi lại các loại tâm tình xuất hiện ở trong lòng, Từ Lạc Dương lần thứ hai kề sát vào micro.

“《Loạn thế》là một câu chuyện mà tôi rất thích, cũng giống như hình tượng loạn thế vậy, trong đó có quốc gia hưng vong, có quần hùng tranh giành, có anh hùng thoái chí, cũng có nhi nữ tình trường, là một bộ phim rất đáng để xem. Đương nhiên, nhân lúc vẫn chưa ngừng chiếu, đi xem hai ba lần gì đó cũng được.”

Giọng điệu và biểu cảm quảng cáo của cậu quá nổi bật, nên dưới sân khấu lại là một trận tiếng cười.

Đợi sau khi tiếng cười biến mất, chính Từ Lạc Dương cũng bật cười:

“Có thể giành được giải thưởng này, tôi thật sự rất hạnh phúc, cảm ơn ban giám khảo đã trao giải thưởng này cho tôi. Tôi cũng phải cảm ơn đạo diễn Chử, cháu đã học được rất nhiều điều bổ ích từ chỗ chú. Cảm ơn đạo diễn Trương Bá Thành, là chú dẫn cháu tới trước mặt đạo diễn Chử, cho cháu thử sức với nhân vật Tử Sở này. Cảm ơn sự hy sinh vất vả của mỗi một staff trong đoàn phim, cảm ơn quản lý và đoàn đội của tôi. Cảm ơn fan của tôi, nhờ có sự ủng hộ của các bạn mà tôi mới có thể từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay.”

Cúi đầu nhìn chiếc cúp màu vàng cầm trong tay, ý cười mơ hồ bên khóe miệng Từ Lạc Dương càng thêm sâu:

“Cuối cùng cảm ơn Thích tiên sinh, đã trao chiếc cúp này tới trong tay tôi.”

Nói xong, cậu lùi về phía sau một bước, chân thành khom lưng cúi chào.

Cùng lúc, màn hình và khu bình luận của livestream đều bị lấp đầy bởi chuỗi emoticon trái tim.

“—— Đây là giải thưởng mà cậu giành được! Tui còn nhớ lần đầu tiên tui tới fansign của Lạc Dương, đều bị sợ đến ngây người! Đối với mỗi một fan, trước tiên cậu ấy sẽ đứng dậy nói một câu ‘Xin chào’, rồi mới một lần nữa ngồi xuống. Ngày hôm ấy ký tổng cộng 500 cái album, cậu ấy cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống như vậy, lặp đi lặp lại đủ 500 lần! Đối với một người tốt như vậy, thật sự chẳng thể nào rời fandom được!”

“—— Lầu trên chờ tui với! Tui từng đi đón cậu ấy ở sân bay một lần vào 3h sáng, Lạc Dương gần 30 tiếng không ngủ, cả người đều rất mệt mỏi, nhưng lại lo lắng cho sự an toàn của tụi tui, thật sự lần lượt tiễn tụi tui lên xe, đồng thời chụp lại biển số của mỗi chiếc xe, rồi mới lên xe bảo mẫu của mình!”

“—— Mỗi lá thư mà fan viết đều sẽ nghiêm túc mở ra đọc, có lúc còn sửa cả lỗi chính tả! Nam thần của tui quá nghiêm túc rồi đó! Ngày mai phải đi coi《Loạn thế》3 lần!”

Nhưng phần phía sau, style bình luận đã thay đổi.

“—— Chậc chậc, thất lễ thất lễ, thật sự là cẩu lương nhà giàu! Cuối cùng còn muốn mạnh mẽ cảm ơn Thích tiên sinh! Áu áu áu, sao tui lại cảm thấy lúc nói ‘Cảm ơn Thích tiên sinh’ lại ngọt gấp 1000 lần so với ‘cảm ơn Trường An’ nhỉ!”

“—— Wah wah wah, vậy nên rốt cục là nói cái gì vậy! Sau khi nghe xong trong đôi mắt giống như nhuốm đầy ánh sao! Từ Lạc Dương, lúc cậu cúi chào chắc chắn đang cười trộm!”

“—— Nếu muốn cảm ơn, vậy thì lấy ra chút thành ý đi! Tiểu phân đổi ấn đầu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nè!” (ý chỉ cái emo mà có một người ấn đầu hai người vào với nhau, kèm câu ‘now kiss’ á)

“—— Mặc kệ, tui cứ coi như ban nãy nói thầm là ‘Sau khi kết thúc cùng nhau hẹn hò’, không chấp nhận phản bác! Toàn bộ quá trình đều nở nụ cười của bà dì! Thấy cậu đoạt giải, thật sự rất hạnh phúc!”

Đến nửa sau của lễ trao giải, Từ Lạc Dương hơi mất tập trung, trong lòng cậu nhớ đến Thích Trường An, muốn chính mình có thuật phân thân, ra khỏi hiện trường đi tìm người ta mới được. Khó khăn lắm mới tới phần kết thúc của lễ trao giải, cậu đang định chạy, lại bị phóng viên ngăn cản.

Dùng nụ cười tiêu chuẩn để đối mặt với camera, trong lòng Từ Lạc Dương nước mắt sắp chảy thành sông —— tui chỉ muốn đi tìm bạn trai tui thôi mà, sao lại khó vậy chứ?

Sau khi kết thúc phỏng vấn cá nhân 20 phút, staff trong đoàn phim sẽ tụ tập lại với nhau. Phía sau sân khấu đã dựng nên một cái phông nền giản dị, phía trên là poster quảng cáo cực lớn của《Loạn thế》.

Lúc Chử Vệ đi ngang qua Từ Lạc Dương, nhỏ giọng nói một câu:

“Đừng vội, cậu ấy đang đợi cậu.”

Sau khi nói xong, lại tỏ vẻ đứng đắn cất bước tiếp tục đi.

Nghe rõ câu đó, Từ Lạc Dương không nhịn được mà quay người qua, không để cho người khác nhìn thấy nụ cười trên mặt mình.

Giải Kim Phong lần này, 《Loạn thế》là bên thắng lớn nhất, tổng cộng giành được năm giải thưởng lớn, còn có 6 mục được tham gia đề cử, đạo diễn Chử Vệ còn đạt được giải thưởng thành tựu trọn đời, ra về trong vinh quang. Đối mặt với tình huống như vậy, truyền thông đều rất nhiệt tình, nhìn nhóm người Từ Lạc Dương, giống như đang nhìn tin tức ở đầu trang.

Trong lòng mặc dù rất gấp, nhưng phối hợp với bên truyền thông là công việc của mình, Từ Lạc Dương đè ép sự nóng nảy trong lòng xuống, toàn bộ quá trình đều chuyên nghiệp giữ nguyên biểu cảm. Hơn nữa các phóng viên rất biết nhìn tình hình, câu hỏi nêu ra đều đúng quy củ, không có bẫy và quá giới hạn, vậy nên tổng thể bầu không khí khá hài hòa.

Một tiếng sau, mọi người mới tản ra, Từ Lạc Dương bước nhanh tới trước mặt Trịnh Đông:

“Anh Trịnh em còn cuộc phỏng vấn nào không?”

Trịnh Đông quẹt quẹt màn hình điện thoại:

“Ngày mai có ba cuộc phỏng vấn, cậu phải chuẩn bị một chút, sau đó sẽ bay thẳng tới liên hoan Flanders.”

Tắt màn hình điện thoại, anh lại ho nhẹ mấy tiếng, hạ thấp giọng:

“Cậu ấy ở trong xe bảo mẫu đợi cậu, ba mươi phút, đủ chưa?”

Mắt sáng lên, Từ Lạc Dương gật đầu liên tục:

“Cảm ơn anh Trịnh!”

Tránh khỏi phóng viên một mạch tới bãi đậu xe, Từ Lạc Dương đứng trước xe bảo mẫu, tim đập cực kỳ nhanh.

Lúc này, cửa xe mở ra một cái khe từ bên trong, Từ Lạc Dương chớp chớp mắt, chui vào thật nhanh, rồi vội vàng trở tay đóng cửa lại, đề phòng vạn nhất.

Sau khi ngồi xong, Từ Lạc Dương mới nhìn sang Thích Trường An. Trong xe bảo mẫu có mở hệ thống sưởi ấm, ác khoác âu phục trên người Thích Trường An đã cởi ra bỏ qua một bên, trên người anh chỉ mặc áo gi-lê âu phục và sơ mi trắng, cà vạt thắt rất tùy tiện, trông hơi nhàn hạ.

Không biết có phải do hệ thống sưởi ấm hay không, Từ Lạc Dương cảm thấy toàn thân mình đang phát sốt. Xác định đã đóng hết cửa xe, ở bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, sau khi nhìn chằm chằm Thích Trường An gần hai mươi giây, Từ Lạc Dương trực tiếp giơ tay chỉnh đèn đến mức tối nhất, tiếp đó nhào thẳng lên người Thích Trường An.

Thích Trường An giơ tay tiếp được cậu, đang định nói gì đó, chợt nhìn thấy Từ Lạc Dương vội vàng hôn tới. Đôi môi mang theo chút cảm giác mát mẻ phủ lên, bởi vì vội vã, chẳng có trình tự gì cả, nhưng lại làm lòng người ta nổi lửa.

Cười thở dài, Thích Trường An mở miệng ra, để mặc Từ Lạc Dương tùy ý hôn môi. Đợi sau khi động tác của Từ Lạc Dương chậm lại, anh mới đè lên gáy cậu, trực tiếp nhận lấy quyền chủ động.

Cảm thấy bàn tay Thích Trường An dò xét đi vào trong quần áo, sắp sờ tới eo mình, Từ Lạc Dương mơ mơ màng màng cứ luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Chưa đợi cậu nhớ ra, liền phát hiện Thích Trường An đã buông đầu lưỡi cậu ra, tiếp đó là tiếng cười vừa trầm thấp vừa vui vẻ:

“Náo Náo, em dán bao nhiêu miếng giữ nhiệt trên eo thế?”

!!

Nghe rõ từ then chốt, Từ Lạc Dương lập tức tỉnh táo lại, thân hình trệ xuống —— vậy nên đây là, Thích Trường An muốn sờ eo của cậu, kết quả lại sờ trúng miếng giữ nhiệt ư?

Thật sự quá xấu hổ, Từ Lạc Dương chôn đầu vào trong hõm vai Thích Trường An, do dự mấy giây, mới nhỏ giọng trả lời:

“Thật sự không nhiều, chỉ có 4 cái thôi.”

Câu trả lời này đổi lấy tiếng cười của Thích Trường An.

Bị gián đoạn như thế, ngọn lửa nhỏ cháy hừng hực trong lòng Từ Lạc Dương bị dập tắt một nửa, cậu xé miếng dán giữ nhiệt ở bên eo thả xuống bên cạnh.

Tiếp đó, cậu tựa trên vai Thích Trường An, hơi ngẩng đầu lên, rất nhẹ rất chậm hôn môi cùng Thích Trường An, còn không nhịn được mà ậm ờ nói:

“Em rất nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em.”

Vừa nói, Thích Trường An vừa lấy một tay vòng quanh eo cậu, hôn lên chóp mũi cậu:

“Náo Náo giỏi lắm, giành được giải thưởng Kim Phong rồi.”

Được nhắc nhở, Từ Lạc Dương mở to hai mắt, cố gắng nghiêm túc nhìn Thích Trường An:

“Đồ lừa đảo!”

Thích Trường An vẫn đang cười:

“Anh lừa em cái gì?”

“Anh nói anh không đi thảm đỏ ——”

nói tới đây, Từ Lạc Dương mới kịp phản ứng lại, mình hình như lại nhảy vào trong cái bẫy ngôn ngữ của Thích Trường An nữa rồi?

Thích Trường An đúng là không lừa cậu, bởi vì ảnh thật sự  không đi thảm đỏ.

“A, tức đến biến hình!”

Nụ cười của Thích Trường An thêm rộng, anh đến gần hôn lên môi cậu:

“Được rồi, đừng giận nữa, là lỗi của anh.”

Chôn mặt trên vai Thích Trường An, chỉ để lộ ra vành tai ửng hồng, Từ Lạc Dương hừ hừ:

“Được rồi, miễn cưỡng khôi phục nguyên hình.”

Hai người cứ như vậy ngồi trong xe bảo mẫu ánh sáng tối tăm, mãi cho đến khi Trịnh Đông tới gõ cửa xe. Nghe thấy âm thanh, tính toán đã đến giờ hẹn, Từ Lạc Dương ngồi thẳng lại, chỉnh lại quần áo lộn xộn cực kỳ nhanh, sau khi xác định Thích Trường An không có gì không hợp mới mở cửa xe ra.

Trịnh Đông liếc mắt nhìn cậu, do dự một chút rồi vẫn dặn dò:

“Ngày mai có phỏng vấn, đừng để lại dấu vết, còn lại tùy ý cậu.”

Sau khi nói xong, anh bèn dẫn theo Lư Địch ngồi xuống ghế lái và ghế phụ, còn vô cùng tri kỉ kéo vách ngăn lên.

Nhưng xe mới đi chưa được bao xa, có lẽ là do thuốc cảm đặc hiệu hết công dụng, Từ Lạc Dương lại bắt đầu ho khan và sổ mũi, nước mắt đầm đìa, trông rất đáng thương.

Thích Trường An kiểm tra trán cậu, nhíu chặt lông mày:

“Sao mà bị cảm nghiêm trọng thế?”

“Nước E lạnh lắm.”

Từ Lạc Dương nhẹ ho mấy tiếng, rồi lại đến gần nói:

“Không chừng yêu quái tiên sinh hôn một cái là sẽ khỏi đó.”

“Được,”

Thích Trường An mỉm cười hôn lên trán cậu:

“Hy vọng Náo Náo khỏi nhanh một chút.”

Tiếp đó, Từ Lạc Dương dựa vào vai Thích Trường An buồn ngủ, lúc sau cùng xe dừng lại ở khách sạn Brighton, cậu mơ mơ màng màng đi theo Thích Trường An xuống xe, bèn nghe thấy Trịnh Đông nhắc nhở:

“Trước khi ngủ thì livestream khoảng mười phút, fan của cậu vẫn đang đợi đó. Còn nữa, nhớ phải uống thuốc nhé!”

Từ Lạc Dương gõ gõ trán mê man:

“Được, em nhớ rồi.”

Một mạch đi lên căn hộ trên tầng cao nhất của khách sạn Brighton, thấy gian phòng giống y đúc ở Phụng Thành, ngay cả trang trí cũng chẳng khác mấy, Từ Lạc Dương toàn thân chẳng còn chút sức lực, trực tiếp ngã lên sô pha. Ngẩn người một lúc, cậu níu lấy gối tựa lưng của sô pha, nói với Thích Trường An đang ở phía xa xa:

“Trường An, em bắt đầu livestream đây, mười phút là được rồi!”

Vào phòng livestream, số người hiện ở góc trên bên phải đã lên tới bảy chữ số, Từ Lạc Dương quay mặt về camera, mở miệng cười nói:

“Chào buổi tối các cô gái!”

Nhìn màn hình đều đang chạy comment ‘Chào buổi tối’, giọng điệu cậu thoải mái hơn không ít, trực tiếp mở hình thức tán dóc:

“Hôm nay hơi bị cảm, nên cứ nhảy mũi ho khan miết, nhưng mọi người đừng lo, chỉ là do thời tiết lạnh quá, chắc sẽ lành rất nhanh thôi. Nên là mấy người phải lấy đó làm gương, chú ý giữ ấm nhé, dù sao cũng là mùa đông rồi.”

Bởi vì comment chạy quá nhanh, nên Từ Lạc Dương không nhìn thấy chữ ở khu comment, cậu dứt khoát tự do phát huy:

“Hôm nay giành được giải thưởng, thật sự rất hạnh phúc, cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ tui, ngày mai tui có phỏng vấn, sau khi phỏng vấn xong, sẽ trực tiếp bay đến liên hoan phim Flanders, đến lúc đó tui sẽ chụp phong cảnh cho mọi người xem.

... Đúng vậy, bộ phim《Lối rẽ》do tôi và Trường An cùng nhau quay đã sắp vào giai đoạn tuyên truyền chủ chốt, vậy nên đến lúc đó sẽ đi thảm đỏ.”

Nhìn thấy comment chạy qua, Từ Lạc Dương tựa trên sô pha, gật đầu:

“Chắc chắn là đi thảm đỏ cùng đoàn phim rồi, Trường An cũng đi cùng…”

Lại nhìn thấy có người hỏi rốt cuộc ở trên lễ trao giải Thích Trường An đã nói gì, Từ Lạc Dương trịnh trọng trả lời:

“Tui nghe rất rõ, nhưng mà tui sẽ không nói cho mấy người nghe đâu!”

Nói xong cậu mỉm cười:

“Lần nghịch này vui lắm đó!”

Lúc này, có tiếng bước chân đến gần, Từ Lạc Dương ngẩng đầu bèn nhìn thấy Thích Trường An một tay bưng ly nước một tay cầm thuốc đi tới. Nhưng vì cậu đang livestream, nên anh không đi lại gần, mà chỉ đứng yên tại chỗ.

Suy nghĩ một lát, Từ Lạc Dương quay về camera nói:

“Đến thời gian uống thuốc rồi.”

Nói xong, cậu ngẩng đầu cười với Thích Trường An.

Thích Trường An hiểu ý của cậu, sau khi đến gần, trước tiên đưa thuốc viên cho cậu, sau khi thấy Từ Lạc Dương bỏ vào miệng, mới đưa nước ấm tới.

Đem hỗn hợp thuốc và nước trong miệng nuốt xuống, Từ Lạc Dương cười cong cả mắt, sau đó lại há miệng về phía Thích Trường An, “—— A” một tiếng, rồi nói:

“Em uống hết rồi!”

Thích Trường An theo thói quen giơ tay xoa xoa tóc cậu.

Thế là sau đó, Từ Lạc Dương một lần nữa dời tầm mắt lên màn hình:

“Uống thuốc xong chúng ta nói chuyện tiếp thôi, ban nãy nói đến chỗ nào rồi?”

Mà lúc này, khu bình luận đã nổ tung thành pháo hoa.

“—— A a a a cược một xe tải Đế hoa chi tú! Sượt qua camera chắc chắn là tay Thích tiên sinh! Tay của Thích tiên sinh! Mị nhận ra! Chắc chắn là vậy!”

“—— Xong rồi xong rồi, đêm nay hết ngủ, đưa thuốc rồi còn đưa nước, cuối cùng lại còn sờ đầu nữa, ầy ầy ầy, quá tuyệt! Ôm ngực ngã xuống đất không dậy nổi!”

“—— Anh có bản lĩnh thì lộ tay ra, anh có bản lĩnh thì lộ mặt đi! Không ổn rồi không ổn rồi, đêm nay bị kích thích quá mạnh mẽ, mị cần thuốc trợ tim hiệu Cổ Thành gấp!”

“—— Trắng trợn phát cẩu lương, không sao! Nhà mị có bể bơi! Mị dùng bể bơi tới tiếp! Xin mời tiếp tục! Ngoài ra, nhờ não bổ nên tìm được chút chứng cứ, Thích tiên sinh nói một tiếng ‘ngoan’, a a a a!”

“—— Tìm show thực tế của Thích tiên sinh, so sánh kết quả chứng tỏ, tay ban nãy quét qua camera đó, chính là tay của Thích tiên sinh! Cửa tủ của Cổ Thành cp nhà mị thật sự sắp không chặn nổi nữa rồi!”

Bạn đang đọc Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo của Tô Cảnh Nhàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.