Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Kẹo Thứ Bảy Mươi Bảy

Phiên bản Dịch · 3377 chữ

Mãi đến tận khi ngồi vào xe bảo mẫu của mình, Từ Lạc Dương mới bật cười:

“Xong rồi xong rồi, nhịn cười gì đó thật sự rất khó chịu!”

Cậu nhận lấy ly giữ nhiệt Trịnh Đông đưa tới uống một ngụm nước, nhíu mày thở dài:

“Nhìn thấy đạo diễn Đỗ mặt rõ ràng đen như dính một lớp bột than nhưng vẫn phải mỉm cười, sao em lại vui thế nhỉ? Như này trông em hình như rất có tiềm chất làm người xấu!”

Trong mắt Trịnh Đông đầy coi thường:

“Đánh giá cao bản thân mình không phải là thói quen tốt đâu.”

“…”

Thấy Từ Lạc Dương tỏ vẻ không phục, tâm trạng Trịnh Đông rất tốt, nên không trêu cậu nữa:

“Mặc dù hiệu quả có hạn, nhưng có thể khiến Đỗ Nguyễn Lan buồn bực mấy ngày cũng đủ rồi, bộ phim này của đạo diễn Mạnh cậu phải diễn cho đàng hoàng, tranh thủ trong năm nay cho ổn liên hoàn mất mặt.”

Trịnh Đông ghét nhất là việc nghệ sĩ trong tay mình bị bắt nạt, nói đơn giản một chút thì là cực kỳ bao che khuyết điểm. Lần này Từ Lạc Dương bị Đỗ Nguyên Lan dùng làm thương sứ, Quách Nguy không tăng cát xê tiến vào đoàn phim, nhưng Quách Nguy và đoàn đội sau lưng cậu ta lại rất thuần thục đưa ra thông báo hạ thấp Từ Lạc Dương!

Nếu không phải lần này Từ Lạc Dương tự mình tranh thủ được cơ hội hợp tác với Mạnh Hoa Chương, vả được mặt người ta, thì không biết Quách Nguy sẽ còn lôi chuyện này ra nói bao lâu nữa.

Nhưng mà, anh nghĩ, nhất định không thể để Từ Lạc Dương đi lệch, tâm trí của Từ Lạc Dương vẫn nên chuyển đến việc cố gắng ca hát, chăm chỉ đóng phim thôi:

“Với địa vị trong giới của Đỗ Nguyễn Lan, chúng ta cũng không thể quá đắc tội với người ta, vẫn phải chú ý một chút.”

Từ Lạc Dương nói chen vào:

“Trước kia em cứ nghĩ, lúc bên mình để lộ chuyện cùng ông ấy ăn cơm nói chuyện về vai diễn là đã đắc tội với ông ấy rồi nữa chứ?”

“Cũng vậy,”

Trịnh Đông xua xua tay, cũng không quan tâm lắm:

“Dù sao thì trải qua chuyện lần này, về sau cho dù ông ấy có cầm hợp đồng đến tìm cậu đóng phim, chúng ta cũng sẽ trực tiếp từ chối, ai biết liệu có giỡn chúng ta lần nữa hay không? Không nói chuyện này nữa, giờ 12h10 rồi, ba rưỡi chiều có một cuộc phỏng vấn, sẽ nói về chuyện hợp tác của cậu và Mạnh Hoa Chương. Vậy nên cậu tự xem đi, muốn đi ăn cơm, hay là tranh thủ thời gian ở trên xe ngủ một lát?”

Sáng sớm 6h máy bay hạ cánh, tiếp đó Từ Lạc Dương ngay cả nhà cũng chưa về mà trực tiếp đi làm luôn, đến giờ đã ngáp lên ngáp xuống.

Nhưng mà, Từ Lạc Dương không hề nghĩ ngợi gì nói:

“Không muốn cái gì cả, em muốn về nhà.”

“Cậu không sợ mệt à?”

Trịnh Đông tính toán cho cậu nghe:

“Từ đây về nhà cậu phải 40 phút, nói cách khác, cậu bước vào cửa nhà cậu đã gần 1h. Ba rưỡi phỏng vấn, muộn nhất là hai rưỡi phải xuất phát. Tổng cộng chỉ có một tiếng rưỡi để nghỉ ngơi, chạy tới chạy lui không mệt hả?”

Uống thêm một ngụm trà nâng cao tinh thần, Từ Lạc Dương ôm ly giữ nhiệt nói:

“Anh Trịnh, lát nữa anh bảo Địch Tử mua giúp em một phần cơm trưa, em ăn cơm ở trên xe luôn, em không nói với Trường An là sẽ về nhà, ảnh chắc chắn không đợi em.”

Nói xong, cậu lại cười với Trịnh Đông:

“Thật sự không mệt, em chỉ muốn về thăm Trường An, ảnh ở nhà có một mình, nếu như không chịu ăn cơm thì phải làm sao? Em phải về giám sát ảnh!”

“…”

Trịnh Đông bụm quai hàm, cảm thấy răng của mình sắp gãy cả rồi! Rõ ràng hai người đồng thời xuống máy bay, tính đâu ra đấy, cũng mới năm sáu tiếng không gặp nhau thôi mà.

Hiểu vẻ mặt của Trịnh Đông, Từ Lạc Dương ôm ly giữ nhiệt tiếp tục cười, nhưng giọng nói hơi hạ xuống:

“Em làm hết việc bên này, thì phải lập tức tiến vào đoàn làm phim.”

Trịnh Đông hiểu ra, Từ Lạc Dương muốn tranh thủ thời gian ở bên cạnh Thích Trường An nhiều một chút, nếu không tới lúc tiến vào đoàn làm phim, hai người sẽ không thể gặp nhau trong khoảng thời gian rất dài. Cảm thấy hai người họ cũng không dễ dàng gì, anh giơ tay vỗ vỗ vai Từ Lạc Dương, không nói thêm gì nữa.

Lái xe về vịnh Thiên Hà, Từ Lạc Dương vừa đeo mắt kính xuống xe, đã lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa. Trịnh Đông xoa xoa mi tâm, bỗng nhiên hiểu cái gì là ‘Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi’. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, anh liền bị chính mình hù cho hết hồn —— sao mình lại có loại âu sầu của cha già này vậy nhỉ?

Một bên khác, Từ Lạc Dương vào cửa thì nhìn thấy trong nhà yên ắng, chẳng có chút âm thanh nào. Cậu một mạch đi vào trong, tiến vào phòng ngủ, mới phát hiện ra Thích Trường An đã ngủ rồi, trên tủ đầu giường có để mấy tập tài liệu, có một tập vẫn còn kẹp thẻ đánh dấu trang.

Sống chung với Thích Trường An lâu như vậy rồi, Từ Lạc Dương biết vì sức khỏe anh không tốt, nên buổi tối ngủ rất nông, dễ bị thức giấc, ban ngày cũng không dễ ngủ.

Vậy nên cậu yên lặng ngồi trên tấm thảm ở bên cạnh giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt Thích Trường An một hồi lâu, mặc dù Từ Lạc Dương muốn nói chuyện với anh, nhưng vẫn không nỡ đánh thức anh dậy.

Suy nghĩ một chút, cậu dứt khoát cởi hết áo khoác trên người mình, rón rén chui vào trong chăn, định ngủ cùng Thích Trường An một lát.

Sau khi nằm xong, Từ Lạc Dương lập tức phát hiện trong chăn vẫn cứ lạnh ngắt —— Thích Trường An ngủ lâu như vậy rồi, mà cũng chẳng có bao nhiêu hơi nóng. Sau khi xác định người chưa tỉnh, cậu bèn cẩn thận đưa chân mình tới, kẹp lấy chân Thích Trường An, rồi rụt người lại trong lồng ngực đối phương, tự biến bản thân thành một thần khí làm ấm siêu bự.

Cậu đã gần 24 tiếng không ngủ, tinh thần vừa thả lỏng, lại ở bên cạnh Thích Trường An, nên rất nhanh mí mắt đã nặng trĩu.

Đồng hồ sinh học của Từ Lạc Dương rất chính xác, trong lòng vẫn nhớ buổi chiều còn công việc, nên cậu không dám ngủ quá sâu. Nhưng vừa tỉnh lại, thì vừa vặn đối diện với đôi mắt của Thích Trường An.

Cậu ngớ người, nhẹ giọng hỏi:

“Em đánh thức anh hả?”

“Không phải,”

Thích Trường An giơ tay chỉnh lại tóc rối trên trán cậu, giọng nói rất dịu dàng:

“Em về lúc nào thế?”

“Một giờ, bữa trưa ăn ở trên xe rồi, về nhìn thấy anh đang ngủ, em cũng ngủ theo luôn.”

Giọng cậu nói chuyện với Thích Trường An dịu dàng hơn bình thường một chút, còn mang theo chút mơ màng lúc vừa tỉnh ngủ:

“Buổi chiều có lịch trình, may mà không ngủ lố giờ.”

Thích Trường An cũng không bảo Từ Lạc Dương lần sau không cần vội vàng về nhà như vậy, mà chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi với cậu. Anh lo Từ Lạc Dương không có thời gian, nên gần được nửa phút đã lui ra.

Giơ tay túm lấy cổ áo Thích Trường An, Từ Lạc Dương hỏi:

“2h20 em ra ngoài, 2h15 rời giường, mấy giờ rồi?”

Thích Trường An báo thời gian chính xác:

“Còn chín phút nữa.”

“Vậy là đủ rồi.”

“Cái gì đủ?”

“Vẫn có thể cùng anh hôn môi 540 giây!”

Nói xong, trên tay Từ Lạc Dương hơi dùng sức, kéo Thích Trường An về phía mình, sau đó chủ động dán lên môi đối phương, ậm ờ nói:

“Anh yêu quái chia cho em một chút sức mạnh được không…”

Nghe thấy câu này, Thích Trường An trực tiếp ngậm môi của cậu, một lần nữa hôn thật sâu xuống.

Chuyện trong nước vừa làm hết, Từ Lạc Dương lập tức phải tiến vào đoàn phim《Nghịch chuyển thời không》, Trịnh Đông đã đến nước E trước, xử lý những vấn đề nhỏ trong hợp đồng.

Tiến vào đoàn làm phim giống như dọn nhà, nhưng Từ Lạc Dương ở đoàn làm phim quen rồi, từ trước đến giờ đồ mang theo cũng không nhiều, cơ mà lần này Thích Trường An nói muốn giúp cậu thu dọn hành lý, nên cậu đồng ý, lúc đứng bên cạnh quan sát, mới biết cái gì là chân chính dọn nhà.

“Trường An, sao em có cảm giác anh muốn đóng gói toàn bộ đồ đạc để em mang theo vậy?”

Cậu giang chân ngồi trên ghế, cằm đặt trên lưng ghế, nhìn Thích Trường An giúp mình thu dọn hành lý.

Thích Trường An đang giúp cậu chọn quần áo phải mang theo, nghe cậu nói như vậy, bèn tiếp lời:

“Anh không chỉ muốn đóng gói cả ngôi nhà, mà càng muốn đóng gói chính mình, để em cùng mang theo cơ.”

Không cẩn thận lại bị Thích Trường An nói ngọt công kích 1 vạn điểm, Từ Lạc Dương cho đến giờ vẫn chưa tu luyện được một trái tim bé nhỏ bình tĩnh, nhịp tim lại không khống chế được mà đập nhanh hơn mấy lần.

Thế là sau đó, Từ Lạc Dương không nhịn được bắt đầu nhắc nhở:

“Ngày kia anh phải đi công tác, phải mang theo đủ thuốc đó. Em không thể ở bên cạnh anh, thì để Lương Khưu ở phòng bên cạnh anh, có chuyện gì còn thuận tiện liên lạc. Còn nữa, nếu như anh cảm thấy không khỏe, tuyệt đối đừng liều chết…”

Dài dòng nói một đống lớn, rồi lại nhìn Thích Trường An đang giúp cậu thu dọn va li hành lý thứ tư, Từ Lạc Dương không nhịn được mà bật cười —— lâu lắm rồi không có ai giúp cậu thu dọn hành lý chu đáo như thế, rất rõ ràng, bọn họ đều không yên tâm về nhau.

“Em sẽ tính toán chênh lệch thời gian, rồi gọi điện cho anh để nhắc nhở anh uống thuốc và ăn cơm.”

Thích Trường An đứng lên, giơ tay vân vê cằm cậu:

“Được, nhớ anh cũng phải gọi điện cho anh đó.”

“Vậy thì không được,”

Từ Lạc Dương giơ cằm lên mặc anh vân vê, lẩm bẩm nói:

“Nếu như nhớ anh mà gọi điện cho anh, có lẽ hai mươi bốn giờ đều đang trò chuyện mất.”

Nhưng thực tế, ngày đầu tiên Từ Lạc Dương mang theo tám cái va li hành lý tới nước E, đã bận bịu đến mức đầu óc choáng váng.

Trước đây cậu vẫn luôn cảm thấy đạo diễn Trương thích đổi nhiều góc quay, quay phim rất chậm, đạo diễn Chử thích ý tưởng bất ngờ, một lời không hợp bèn bừa bãi quay thêm cảnh, cũng quay phim rất chậm. Tới lúc đến nơi của Mạnh Hoa Chương, cậu mới được thể ngộ, có lẽ thiên tài đều có chỗ tương thông, đạo diễn Mạnh đúng là tập hợp của “thích đổi chiều góc quay” và “ý tưởng bất ngờ”! Hơn nữa, mặc dù đạo diễn Mạnh đã hơn 60 tuổi, nhưng tinh lực cực kỳ dồi dào, vừa bước vào trạng thái quay phim, thì so với bình thường giống như hai người khác nhau.

Từ Lạc Dương ngược lại thực ra rất bền bỉ, mấy ngày đầu tiến vào đoàn làm phim giống như rụng một lớp da, nhưng chưa tới một tuần đã hoàn toàn thích ứng. Thêm nữa mặc dù cậu chưa từng quay phim ở nước ngoài, nhưng lúc đại học lại học ở nước E, vậy nên hoàn toàn không xuất hiện vấn đề không quen với khí hậu.

Bị Mạnh Hoa Chương lôi kéo sửa xong lời thoại, đã là chín giờ tối. Cậu giơ tay che miệng ngáp một cái:

“Đạo diễn Mạnh, cháu thật sự không chịu nổi nữa, buồn ngủ lắm rồi! Nếu như chú không cho cháu về, ngày mai cháu chắc chắn sẽ quên thoại NG!”

Mạnh Hoa Chương cười cậu:

“Cậu còn trẻ như thế, sao sức khỏe lại yếu vậy?”

Chung sống với nhau một tháng, Từ Lạc Dương đã thân thiết hơn với ông, cậu cười híp mắt nói:

“Chú xem cháu vẫn còn trẻ như thế, vẫn đang là tuổi lớn, hay là hôm nay chú rủ lòng từ bi, thả cho cháu quay về ngủ nhé?”

Mạnh Hoa Chương đóng nắp bút lại, trong đôi mắt chẳng chút vẩn đục nào mang theo chút giảo hoạt:

“Tôi có thể thả cậu quay về, nhưng cậu về rồi, có lẽ cũng sẽ không ngủ được.”

Không nhịn được ngáp thêm cái nữa, đầu óc Từ Lạc Dương xoay chuyển chậm nên nghe không hiểu:

“Vì sao? Chẳng nhẽ giường trong phòng cháu bị sụp nên không ngủ được?”

“Giường thì không sụp, nhưng có người từ ngàn dặm xa xôi tới thăm cậu.”

Từ Lạc Dương ngớ ra mấy giây, rồi đột nhiên đứng lên, nói cà lăm:

“Chú nói ai? Ai… ai tới thăm cháu vậy?”

Thấy rõ nụ cười trên mặt Mạnh Hoa Chương, cậu liền hiểu, Từ Lạc Dương quay người định chạy ra ngoài. Còn chưa tới cửa, đã bị Mạnh Hoa Chương gọi lại:

“Ngày mai cho cậu nghỉ nửa ngày, 3h chiều bắt đầu quay.”

Nụ cười trên mặt Từ Lạc Dương rực rỡ đến lóa mắt:

“Cảm ơn đạo diễn Mạnh! Đại ân đại đức, cháu sẽ bảo Trường An báo đáp cho chú!”

Đãi ngộ của đoàn làm phim có thể nói là cực kỳ tốt, bởi vì đang quay những cảnh ở trường đại học, nên Từ Lạc Dương được phân chia cho một ngôi nhà  màu trắng ở khu dân cư bên ngoài trường đại học, nhà do đoàn làm phim thuê lại, là nhà cũ đã hơn 100 năm.

Bởi vì tầng một ánh sáng không tốt lại còn ẩm ướt, nên Từ Lạc Dương trực tiếp xách hành lý ở trên gác lửng tầng hai.

Cậu thở hồng hộc mở cửa, liền nhìn thấy một đôi giày da màu đen để ở cửa —— đúng là giày của Thích Trường An, còn do cậu mua nữa.

Xác định người ở đây thật, tảng đá trong lòng Từ Lạc Dương rơi xuống một nửa. Cậu nhẹ nhàng khóa cửa lại, hít sâu một hơi, rồi mới bước nhanh lên lầu.

Đợi tới lúc cậu lên tới tầng 2, liền nhìn thấy một người mình rất quen thuộc đang ngồi bên cạnh bàn học. Nhưng giờ phút này, cậu bỗng nhiên không dám tiến về phía trước thêm nữa, nên chỉ đứng tại chỗ, gần như tham lam mà nhìn Thích Trường An.

So với một tháng trước, kiểu tóc của anh đã thay đổi, tóc đã dài thêm một chút. Trên người vẫn là áo sơ mi trắng, hai nút áo sơ mi không gài, để lộ dây chuyền mang theo bên trong.

Từ Lạc Dương biết, trên dây chuyên chính là chiếc nhẫn mà cậu tặng anh. Mà chiếc nhẫn khắc hai chữ “Trường An”, cậu vẫn luôn đeo trên tay mình.

Thích Trường An đang xem cái gì đó, vẫn giống như có cảm ứng, anh nghiêng đầu nhìn lại. Con ngươi vốn đen nhánh, giống như là lập tức nhuộm đầy ánh sao.

Xác định người đang trước mặt, Từ Lạc Dương ngược lại không vội đi qua, cậu dựa vào khung cửa nói:

“Anh gầy đi rồi.”

Tốc độ nói chuyện so với trước đây chậm hơn rất nhiều.

“Ừm, gầy rồi.”

Thích Trường An thả đồ trong tay xuống đứng lên, giang hai tay với Từ Lạc Dương.

Từ Lạc Dương đứng tại chỗ mấy giây, mới không khống chế được trực tiếp nhào qua, dùng lực rất mạnh khiến Thích Trường An phải lui về phía sau hai bước.

Tim đập rất nhanh, Từ Lạc Dương ngẩng đầu hôn lên cằm Thích Trường An. Một động tác nhỏ, giống như là châm ngòi nổ, cậu phát hiện mình bị bế lên, trực tiếp đặt trên bàn học, hai người chẳng có tâm tư nói chuyện, trực tiếp bắt đầu hôn môi.

Nhớ nhung và khát khao tích góp suốt một tháng, tất cả đều được tiết lộ cho đối phương trong lúc môi lưỡi giao triền. Hai người đều không dừng được chút nóng bỏng lại kịch liệt này, cuối cùng vẫn là tính tự chủ của Thích Trường An phát huy tác dụng, anh tự mình một lần nữa ngồi lại trên ghế, rồi bế Từ Lạc Dương ngồi lên trên đùi mình.

Dính nhau một lúc nữa, Từ Lạc Dương bèn nghe Thích Trường An hỏi:

“Tình hình trước đó em kể cho anh nghe, có chuyển biến tốt hơn chút nào không?”

Nghe thấy câu hỏi này, thân thể Từ Lạc Dương ngồi thẳng lại một chút, cậu do dự một lát, vẫn đem lời nói ra:

“Không có chuyển biến tốt, mà còn nghiêm trọng hơn nữa.”

Nói xong, cậu lại miễn cưỡng mỉm cười nói:

“Anh vì lo cho em, nên mới tới đây hả?”

“Ừm, lo lắm.”

Thích Trường An nhìn vào mắt Từ Lạc Dương:

“Em có sợ không?”

“Sợ.”

Từ Lạc Dương rụt người lại, tay câu lấy ngón tay Thích Trường An:

“Hôm nay lúc em quay xong, rất lâu cũng không thể thoát vai, em ngồi trên sân cỏ, thật sự cảm thấy mình là Du Tố, chính là nhân vật mà em đang diễn đó.”

Thích Trường An hôn lên mi tâm của cậu:

“Rồi sao nữa?”

“Cái cảm giác này rất khủng bố, em giống như bị một nhân cách khác chi phối, hoặc là nói, giống như trong cơ thể em, có thêm một linh hồn thuộc về Du Tố. Đạo diễn Mạnh cũng nói, hai ngày gần đây cảm xúc trọng vai diễn của em rất buông thả, có chút không khống chế được.”

Giọng cậu rất phiền não:

“Trước đây lúc em mới đóng phim, chẳng có cách nào giao lưu tình cảm với nhân vật, nên diễn rất khô khan, kết quả không ngờ bây giờ tình huống lại ngược lại.”

“Thái độ của Mạnh Hoa Chương thế nào?”

“Chú ấy rất kiên nhẫn, bảo em tự cố gắng điều chỉnh một chút.”

Thích Trường An nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu:

“Thật ra lần này anh tới đây, là do Mạnh Hoa Chương liên hệ với anh, chú ấy hy vọng anh có thể ghé thăm em. Nhân vật Du Tố này, tình cảm khá là phức tạp, sau khi em đắm chìm vào, rất khó thoát ra được.”

Từ Lạc Dương cũng rất phát sầu với tình trạng của mình, nhưng từ trước đến giờ cậu đều nghĩ rất thoáng, nên bèn tiến lại gần hôn lên khóe miệng Thích Trường An:

“Thật ra nhìn thấy anh, chẳng biết sao em liền kiên định, cho dù ra sao đi chăng nữa, thì em vẫn là Náo Náo của anh.”

“Ừm, chính là Náo Náo đã làm cho trái tim anh ở nên an bình.”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Anh đến rồi, em liền không sợ nữa.

Bạn đang đọc Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo của Tô Cảnh Nhàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.