Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Kẹo Thứ Bảy Mươi Sáu

Phiên bản Dịch · 3164 chữ

Từ Lạc Dương trở lại phòng khách sạn thì nhìn thấy Thích Trường An đang chuyên tâm bày ly rượu thủy tinh, bồn chứa trong suốt ở dưới ánh đèn càng thêm đẹp đẽ.

Cậu nhẹ nhàng đi tới, từ phía sau ôm lấy eo đối phương, ló đầu ra nhìn:

“Trường An, anh đang làm gì vậy?”

Động tác trên tay Thích Trường An dừng lại, anh nắm chặt tay Từ Lạc Dương, nghiêng đầu hôn môi với cậu, hỏi ngược lại:

“Chẳng nhẽ tụi mình không cần cùng nhau mở champagne chúc mừng sao?”

Vẻ mặt Từ Lạc Dương lập tức bị phá vỡ, cậu mỉm cười cực kỳ xán lạn:

“Sao anh biết em casting qua vậy?”

“Đoán, chắc chắn sẽ không có loại kết quả thứ hai.”

Thích Trường An dùng tư thế này dẫn cậu đi mấy bước, anh mở champagne ra, rồi lại vỗ vỗ mu bàn tay cậu:

“Náo Náo, chuông cửa kêu kìa, chắc là đưa bữa tối đến.”

“Em đi ngay đây!”

Từ Lạc Dương bước nhanh qua mở cửa, rất nhanh, toa ăn đã được đẩy vào. Nhìn thấy trong bình hoa để trên đó có cắm một cành hoa hồng đỏ, Từ Lạc Dương ra hiệu với nhân viên phục vụ, nhỏ giọng nói:

“Bạn tôi bị dị ứng hoa hồng.”

Đối phương rất nhanh đã phản ứng lại, vội vàng lấy hoa hồng ra, rồi mới đẩy toa ăn tiếp tục đi vào.

Đồ ăn được mang lên bàn, bởi vì đi casting, nên buổi trưa Từ Lạc Dương ăn không no, buổi chiều lại liên tục căng thẳng, giờ cây cung trong lòng rốt cục cũng được thả lỏng, nên giờ vừa cầm đũa lên là hoàn toàn không dừng lại được. Thích Trường An sau khi cắt bít tết của mình thành từng miếng nhỏ thì đổi cho cậu, còn giúp cậu rót đầy ly nước trái cây đã trống rỗng nữa, rồi mới bắt đầu ăn.

Sau khi bữa tối kết thúc, Từ Lạc Dương hỏi Thích Trường An:

“Trường An, hôm nay anh đã tắm chưa?”

Đối diện với ánh mắt vừa thấp thỏm vừa hồi hộp của Từ Lạc Dương, Thích Trường An vốn đã tắm xong lắc lắc đầu, nghiêm túc trả lời:

“Vẫn chưa.”

Từ Lạc Dương giọng đầy chờ mong:

“Vậy giờ anh có thể đi tắm không?”

“Được,”

Thích Trường An vò vò tóc cậu, cười hỏi:

“Náo Náo cần anh tắm trong bao lâu?”

Luôn cảm thấy ý đồ của mình đã bị nhìn thấu, hơi xấu hổ dời ánh mắt đi, Từ Lạc Dương ở trong lòng tính toán thời gian:

“Không lâu lắm, đại khái khoảng 20 phút!”

Sau khi xác định cửa phòng tắm đã đóng, Từ Lạc Dương rất nhanh từ trong tủ lạnh lấy hộp bánh ga tô đã ngụy trang ra, để ở giữa bàn. Còn vội vội vàng vàng chạy tới phòng ngủ, cầm trong tay món quà đã sớm chuẩn bị xong. Sau khi tất cả đều chuẩn bị xong, cậu tắt hết đèn, bắt đầu chờ đợi.

Giống như đã tính toán thời gian, vừa hết 20 phút, liền vang lên tiếng cửa phòng tắm mở ra, tiếp đó là tiếng bước chân của Thích Trường An. Vẫn luôn nghiêng tai chăm chú lắng nghe, xác định tiếng bước chân đã tới gần, Từ Lạc Dương đốt que diêm cầm trong tay, sau đó đốt sáng chân nến đặt trên bàn ăn.

Ánh nến đẩy lùi bóng tối, Từ Lạc Dương đứng dậy, nhìn Thích Trường An nói:

“Trường An, sinh nhật vui vẻ!”

Nụ cười của cậu rạng ngời bừng sáng như ánh nến vậy.

Sau khi nói xong, thấy Thích Trường An giống như vẫn chưa kịp phản ứng lại, Từ Lạc Dương giơ tay mở hộp bánh ga tô ra, nhưng mới vừa mở ra đã rất muốn đóng lại —— lúc mới làm xong rõ ràng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn được, sao giờ lại xấu quá vậy trời?

Tiếng cười của Thích Trường An vang lên bên cạnh:

“Cái bánh ga tô này là Náo Náo làm hả?”

“Ừm, em làm đó.”

Mặc dù Từ Lạc Dương rất không muốn thừa nhận, nhưng bị nhìn thấy rồi, chẳng có gì hay để lấp liếm nữa cả:

“Đi mua ở bên ngoài em không an tâm, nên dứt khoát tự làm, những thứ bên trong anh đều ăn được hết, mặc dù bề ngoài trông hơi xấu một chút ——”

Cậu vẫn còn nửa câu chưa nói xong, đã bị động tác của Thích Trường An cắt đứt.

Từ Lạc Dương trực tiếp bị ôm đặt lên trên mặt bàn, đầu bị tay trái của Thích Trường An cố định, ngay sau đó, người đàn ông đứng ở trước mặt mình liền tàn nhẫn hôn xuống. Không có nhẹ nhàng cọ môi với nhau, cũng chẳng có chút dịu dàng nào, chỉ có đầu lưỡi của đối phương kịch liệt xông tới trong miệng mình! Hai tay Từ Lạc Dương siết chặt áo trên eo Thích Trường An, cậu ngẩng đầu, cổ kéo ra một đường cong thật duyên dáng. Bởi vì cậu không thể nuốt xuống, chất dịch trong suốt chảy xuống dọc theo khóe miệng, tạo cảm giác man mát nhè nhẹ trên da.

Không biết qua bao lâu, động tác của Thích Trường An mới dần dần chậm lại, anh dán vào môi Từ Lạc Dương, vừa nhẹ nhàng hôn môi, vừa chậm chạp nói:

“Náo Náo, đã rất lâu rồi anh chưa từng tổ chức sinh nhật, cảm ơn bánh ga tô em làm cho anh.”

Lần này, Từ Lạc Dương rất tiến bộ, không bị hôn đến phát ngốc, cậu chớp chớp mắt, giơ hộp nhỏ vẫn luôn nắm chặt trong tay lên, đưa cho Thích Trường An xem:

“Quà nè, món quà thứ hai.”

Lúc Thích Trường An nhận lấy mở ra, cậu mới điều chỉnh lại hô hấp của mình, giải thích:

“Chữ trên đó là em tự khắc, mặc dù luyện tập rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn rất xấu.”

“Đẹp lắm.”

Giọng Thích Trường An rất thấp, anh nhìn đôi nhẫn bạch kim đặt song song trong hộp nhỏ hình vuông, kích thước có hơi chênh lệch, kiểu dáng thì hoàn toàn giống nhau, phía trên phân biệt có khắc hai chữ ‘Thích Trường An’ và ‘Từ Lạc Dương’ thể triện. Nét chữ vô cùng tinh tế, nhìn qua giống như là hoa văn được chế tác tinh xảo vậy.

Giây phút này, anh không biết phải phản ứng như thế nào cả.

Thẩm mỹ nhận được tán thành, nhưng Từ Lạc Dương vẫn hơi căng thẳng:

“Vậy anh thích không?”

“Thích, rất thích.”

Nhận được đáp án này, Từ Lạc Dương mới vui vẻ, cậu đến gần hôn lên khóe miệng Thích Trường An, nghiêm túc nói:

“Chúc anh Trường An của em sinh nhật 27 tuổi vui vẻ, sau này ít sinh bệnh, khỏe mạnh bình an thật lâu thật lâu!”

Sau khi đeo nhẫn lên cho đối phương, Từ Lạc Dương lại hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng:

“Thật ra… em còn một món quà cuối cùng nữa.”

“Là gì vậy?”

Không hề trả lời, Từ Lạc Dương chỉ lấy tay để lên chỗ khóa kéo trên cổ áo mình.

Nhìn đôi mắt Thích Trường An, cậu hít sâu một hơi, rồi mới run tay, kéo khóa áo, từng chút từng chút đi xuống. Theo khóa kéo không ngừng đi xuống, đầu tiên là hầu kết bị lộ ra, tiếp theo là đường cong tinh xảo ở cổ, cùng với một sợi ruy băng bán trong suốt đeo trên cổ. Sợi ruy băng rất dài, đủ để thắt thành một cái nơ bướm tiêu chuẩn.

“Là em, món quà cuối cùng… là em.”

Một trận khô nóng chạy tán loạn trên lưng cậu, một đoạn lời nói vốn đã chuẩn bị xong, đến trước lúc ra trận, lại chẳng thể nói ra được chữ nào. Do dự mấy giây, Từ Lạc Dương dứt khoát nắm lấy tay Thích Trường An, để lên cổ mình:

“Nên là, anh Trường An, anh có muốn bóc quà của anh không?”

Thích Trường An không hề trả lời, mà cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên hầu kết của Từ Lạc Dương.

Giống như bị bỏng, hô hấp của Từ Lạc Dương đều run rẩy.

Tiếp đó, ngón tay Thích Trường An kéo sợi ruy băng ra, quấn lên các đột ngón tay của mình, anh hơi dùng sức kéo một cái, nơ bướm rơi ra, rơi trên làn da trắng nõn trên cổ Từ Lạc Dương, sợi ruy băng vướng lại trên làn da trắng muốt ở cổ Từ Lạc Dương, giống như một món đồ trang điểm vô cùng tinh xảo.

Cảm giác ngưa ngứa dần lan rộng, yết hầu tự nhiên hơi khô, Từ Lạc Dương nhẹ giọng nói:

“Quà đã bóc xong rồi.”

“Ừm,”

Màu sắc con ngươi của Thích Trường An trầm xuống, anh gần như thành kính hôn lên mi tâm của Từ Lạc Dương:

“Em thuộc về anh.”

“Ừm,”

Từ Lạc Dương dừng một chút, rồi mới nói tiếp:

“Vậy anh có muốn mở quà tiếp không?”

Nói xong, cậu bèn lấy tay Thích Trường An, một lần nữa để trên nút áo của mình, hai mắt không hề tránh né mà nhìn anh.

Cảm giác được ngón tay Từ Lạc Dương căng thẳng đến mức phát run, ý cười trong mắt Thích Trường An tràn ra:

“Được.”

Mặc dù chỉ là lần thứ ba mở quà, nhưng thủ pháp của Thích Trường An vừa cực kỳ thành thạo vừa kiên nhẫn. Anh để Từ Lạc Dương ngồi trên bàn ăn, không bật đèn, chỉ có ánh nến chiếu sáng xung quanh, làm cho làn da Từ Lạc Dương được dát lên một tầng ánh sáng ấm áp.

Nhận ra lòng bàn tay nóng bỏng của Thích Trường An dát sát trên eo mình, Từ Lạc Dương bừng tỉnh cảm thấy toàn thân mình đều giống như sắp bị đốt cháy. Hai chân mềm nhũn gác trên lưng anh, nằm nhoài trên mặt bàn bằng gỗ, lỗ khóa ngay lập tức được chìa khóa lấp kín, cậu theo bản năng co rút lại, rất nhanh đã đổi lấy nụ hôn động viên ở trên lưng.

Đến lúc sau, Từ Lạc Dương đều hơi hoảng hốt, kích thích giống như bị điện giật xuyên suốt một đường truyền thẳng từ cột sống đến đại não, khiến cậu hoàn toàn không biết rốt cục mình đã nói những gì. Mãi đến tận khi chìa khóa rời khỏi lỗ khóa, vệt nước dính ướt từ lỗ khóa chảy xuống trên sàn, có ngón tay ấm áp lau đi nước mắt trên mặt mình, cậu bèn nghe thấy giọng Thích Trường An nói:

“Náo Náo, được rồi, đừng khóc nữa.”

Lúc này Từ Lạc Dương mới từ từ phản ứng lại, mình lại  bị làm khóc ư!

??

Cậu lặng lẽ nghĩ lại —— đem mình làm quà tặng cho người ta, còn để cho Thích Trường An mở ra tại chỗ này nọ, có lẽ chính là quyết định ngu ngốc nhất của cậu! Là quyết định ngu ngốc nhất chứ không phải là một trong những quyết định ngu ngốc nhất luôn!

Thật sự rất mất mặt!

Ngày hôm sau, hai người gần trưa mới rời giường, Từ Lạc Dương ngáp một cái, đi tới phòng bếp rán mấy quả trứng lót dạ. Cậu mặc áo ngủ hơi lỏng lẻo, lúc giơ tay lấy bộ đồ ăn, ống tay áo theo cánh tay trượt xuống, lộ ra mấy dấu hôn bên trong cánh tay.

Dọn xong đồ ăn và bộ đồ ăn, cậu bưng hai dĩa đồ ăn đi về phía bàn ăn, trong lúc đi cổ áo mở ra, xương quai xanh và lồng ngực gần như hiện đầy dấu vết nhạt màu, rõ ràng đây mới là khu vực chịu tổn thất nặng nề.

Sau khi thong thả cùng nhau ăn xong, cậu lại lôi kéo Thích Trường An nằm trên sô pha xem phim buổi chiều, đợi tới giữa trưa hôm sau tới sân bay, tinh thần Từ Lạc Dương rõ ràng cực kỳ tốt.

Trịnh Đông thấp giọng nói chuyện với cậu:

“Anh còn tưởng hôm nay tinh thần cậu sẽ uể oải.”

Từ Lạc Dương vẫn chưa kịp phản ứng lại:

“Vì sao?”

“Phóng túng dục vọng quá độ”

“…”

Ngay lập tức, vẻ mặt Từ Lạc Dương hơi mất tự nhiên, sau khi nghiêng đầu đi chỗ khác, cậu nghiêm túc nghĩ —— hai ngày nay quả thật có chút phóng túng quá độ, tinh thần mình vẫn tốt như thế, có lẽ là vì… thiên phú dị bẩm nhỉ?

Trải qua chặng đường bay mười mấy tiếng, máy bay đáp xuống sân bay thành phố B. Từ Lạc Dương và Thích Trường An không đi đường VIP, đặc biệt là tin tức Từ Lạc Dương và Mạnh Hoa Chương sắp hợp tác đã truyền đi khắp nơi, vẫn còn đang đứng đầu bảng tin. Nhưng cậu vẫn luôn ở nước ngoài, vậy nên lần này, nhất định phải lộ mặt trước truyền thông mới được.

Trên tầng đón khách của sân bay, chen chúc đầy fan đến đón và phóng viên của cánh truyền thông cầm máy ảnh ống kính dài ngắn đầy đủ. Từ Lạc Dương mới xuất hiện ở lối ra, tiếng la hét của fan liền vang lên. Đợi tới lúc phía sau Từ Lạc Dương xuất hiện một người khác, fan đón ở sân bay yên tĩnh mấy giây, sau đó hoàn toàn nổ tung.

Mà phóng viên đã xông lên trên, micro nhắm ngay Từ Lạc Dương, đủ loại câu hỏi dồn dập ập tới.

“Nghe nói cậu và đạo diễn Mạnh Hoa Chương quen biết nhau ở trong tiệc rượu của Stu, sau đó rất nhanh đã nhận được sự tán thưởng của đối phương, xin hỏi có phải như vậy không?”

“Sau khi giành được cơ hội diễn xuất trong phim mới của đạo diễn Mạnh, cậu có cảm nghĩ gì?”

“Hotsearch của đạo diễn Đỗ Nguyễn Lan vẫn còn nằm trên bảng hotsearch, đối với chuyện này Lạc Dương có ý kiến gì không?”

Tiếng nói truyền đến bên tai cơ bản đều là đang hỏi chuyện về bộ phim của Mạnh Hoa Chương, rồi cả chuyện liên quan đến Đỗ Nguyễn Lan nữa. Xung quanh có tám nhân viên bảo vệ mở đường, Từ Lạc Dương và Thích Trường An một trước một sau im lặng đi về phía trước. Lúc này, cậu bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói hỏi:

“Lúc trước có một bức ảnh chụp ở buổi biểu diễn thời trang, lúc đó cậu và Thích tiên sinh cùng nhau xem biểu diễn, chỗ ngồi cũng bên cạnh nhau, giờ còn cùng nhau về nước, xin hỏi mấy ngày nay cậu và Thích tiên sinh đều ở bên nhau sao?”

Từ Lạc Dương dừng bước, lấy kính mắt đỡ trên mũi xuống, nói với phóng viên hỏi câu này:

“Ừm, vẫn luôn ở bên nhau.”

Nói xong, cậu lại lần nữa đeo kính lên, tiếp tục đi theo Thích Trường An ra ngoài.

Tui phất áo rời đi, ẩn sâu công lao và danh tính!

Thế là sau đó, chưa tới ba tiếng, ‘Vẫn luôn ở bên nhau’ được fan quét lên hotsearch, đè hotsearch ‘Từ Lạc Dương về nước’ do Trịnh Đông dùng tiền mua xuống phía dưới.

Xoa xoa huyệt thái dương, Trịnh Đông chỉ có thể an ủi chính mình, dù sao cũng đều là hotsearch, không chênh lệch bao nhiêu, phải bình tĩnh!

Từ Lạc Dương đang làm tóc trước gương trang điểm, vui vẻ cầm điện thoại mở đề tài này ra, vừa liếc mắt đã thấy ảnh gif lúc mình vừa ra khỏi ga đến của sân bay.

“—— Lúc đi một mình cô đơn, lúc về biến thành một trước một sau, thật sự là hiện trường ngược cẩu cỡ lớn, chà chà chà!”

“—— Sắp điên rồi sắp điên rồi! Lúc xem biểu diễn thời trang ngồi cùng nhau thì thôi đi, ngồi máy bay cùng nhau về cũng thôi đi, nhìn cái kiểu khoe khoang này của Từ Lạc Dương, oh, tụi tui chẳng hề muốn biết mấy ngày nay hai người vẫn luôn ở bên nhau đâu!!”

“—— Gặm đường gặm đường mỗi ngày đều gặm đường! Mê muội Cổ Thành không thể tự kiềm chế! Ngọt đến mê muội!”

Hiệu suất cao chụp xong ảnh, Từ Lạc Dương tâm trạng vui vẻ rời khỏi studio, đang định gửi tin nhắn cho Thích Trường An, ống tay áo bỗng nhiên bị Lư Địch ở bên cạnh tàn nhẫn kéo một cái.

“Địch Tử sức cậu hơi lớn quá rồi đó, áo đều ——”

nói được nửa câu, Từ Lạc Dương liền im miệng, cậu sửa lại ống tay áo, trên mặt lộ ra nụ cười lúc đối diện với camera, tiến vài bước đến nghênh đón:

“Đạo diễn Đỗ, lâu rồi không gặp!”

Đỗ Nguyễn Lan nhìn thấy Từ Lạc Dương, sắc mặt lập tức đen lại.

“Sao cậu lại ở đây?”

Từ Lạc Dương vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn:

“Tôi đang chụp ảnh bìa tạp chí, mấy ngày nay làm xong chuyện trong nước, thì phải tiến vào đoàn làm phim để đóng phim rồi.”

Nhìn nụ cười của Từ Lạc Dương vẫn luôn cảm thấy chói mắt, Đỗ Nguyễn Lan đơn giản trả lời:

“Chúc mừng.”

Từ Lạc Dương vẫn cười rất khiêm tốn:

“Tôi còn phải cảm ơn đạo diễn Đỗ đã cho tôi cơ hội đây này.”

Trịnh Đông đứng bên cạnh nghe thấy câu này, suýt chút nữa đã bật cười, anh phát hiện Từ Lạc Dương thật sự đã học xấu theo Thích Trường An, kỹ thuật quanh co lòng vòng diss người ta càng ngày càng thành thạo. Câu cảm ơn này, đại khái đang nói, cảm ơn đạo diễn Đỗ đã không dùng, nếu như không phải ông không dùng tôi làm vai chính, có lẽ tôi sẽ không có cơ hội hợp tác với Mạnh Hoa Chương.

Quả nhiên, sắc mặt Đỗ Nguyễn Lan lại đen thêm một chút.

Toàn bộ quá trình Từ Lạc Dương đều mỉm cười khiêm tốn, sau khi nghiêm túc nói xong câu

“Không trì hoãn thời gian của đạo diễn Đỗ nữa,”

cậu còn xấu xa bồi thêm một câu:

“Mong lần sau có thể hợp tác với đạo diễn Đỗ.”

Người xung quanh đều đang nhìn, Đỗ Nguyễn Lan cho dù có đen mặt, cũng phải trả lời một câu:

“Tôi cũng rất mong như vậy.”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Thích Thích sinh nhật vui vẻ! Mong anh một đời trường an!

Bạn đang đọc Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo của Tô Cảnh Nhàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.