Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Kẹo Thứ Bảy Mươi Ba

Phiên bản Dịch · 3697 chữ

Từ lúc Thích Trường An ngồi vào bên cạnh, Từ Lạc Dương đã bắt đầu mất hồn mất vía. Dời tầm mắt lên trên sân khấu chữ T, cậu không nhịn được mà dùng giấy và bút trong tay vội vàng viết xuống một câu đưa tới,

“Anh thật sự không phải là… yêu quái hả?”

Dưới cùng còn tiện tay vẽ một cái emo.

Thích Trường An nhìn rõ chữ viết trên giấy, hơi nhíu mày, rất nhanh anh đã hiểu sóng não của Từ Lạc Dương, bèn đổi qua một hàng khác viết,

“Ý em là dịch chuyển tức thời hả?”

Từ Lạc Dương khẽ gật đầu mấy lần, ý là, nếu không dịch chuyển tức thời, sao anh đến đây nhanh vậy được!

Thích Trường An mặt mày giãn ra, khớp ngón tay thon dài cầm bút chì, nghiêm túc viết:

“Sau khi cúp điện thoại, anh liền đặt vé máy bay.”

Thấy Từ Lạc Dương ngớ ra, anh lại viết thêm vào phía sau mấy chữ:

“Nhớ em lắm, nên không nhịn được muốn tới đây gặp em.”

Vội vàng giơ tay giả nắm thành quyền, che khóe môi lại mới có thể giấu được nụ cười, mắt Từ Lạc Dương đang nhìn trên sân khấu chữ T, nhưng lại vội vàng đưa tay, cướp lấy tờ giấy hai người đang chuyền tay nhau giấu vào trong túi quần. Cậu dựa vào tia sáng tối tăm và quần áo che đậy, dùng ngón út của mình nhẹ câu lấy Thích Trường An, cảm giác vui mừng bí mật trong lòng giống như sắp nổ tung.

Mãi cho đến khi buổi biểu diễn thời trang kết thúc, hai người đều không giao lưu thêm nữa, nhưng ở nơi người bên ngoài không nhìn thấy, lòng bàn tay của từng người đều hơi nóng lên.

Sau khi kết thúc thì chính là lễ chúc mừng, Từ Lạc Dương là người đại diện toàn cầu mới của Stu, đương nhiên phải tự giác đi chào hỏi và chụp ảnh chung. Nếu không khỏi phải chờ đến ngày mai, tin đồn cậu và nhãn hiệu mới bất hòa sẽ nhanh chóng chiếm trang đầu.

Chụp ảnh chung với giám đốc sáng tạo Wilson xong, sau khi từng người đồng thời post lên tài khoản mạng xã hội của bản thân, hai người bèn tìm đề tài để thảo luận.

Nói chuyện được mấy phút, nhạy bén nhận ra sự chú ý của Từ Lạc Dương bắt đầu hơi không tập trung, Wilson cụng ly với cậu:

“Đang nghĩ đến người cậu thích hả?”

Không đợi Từ Lạc Dương trả lời có phải hay không, ánh mắt ông trêu ghẹo:

“Tôi không biết gì cả nhé, tôi không hiểu gì hết, nhưng tôi phải xin lỗi không nói chuyện tiếp được, phải đi chào hỏi mấy tiên sinh ở bên kia rồi.”

Nói xong, ông một ngụm uống hết rượu trong ly, thật sự trực tiếp rời đi.

Góc tây nam của phòng tiệc có đặt một cái sô pha nhung màu đỏ tươi, Thích Trường An đang ngồi ở đó. Từ Lạc Dương chậm rãi đi tới, trong lòng tự nhiên hơi căng thẳng, cậu bưng ly rượu, theo bản năng thả nhẹ bước chân. Nhưng Thích Trường An giống như có cảm ứng, rất nhanh đã quay đầu lại:

“Đến rồi hả?”

“Đến rồi.”

Từ Lạc Dương vừa mở miệng, đã không nhịn được mà mỉm cười. Hôm nay toàn thân cậu từ trên xuống dưới đều là đồ của Stu, bên trong là sơ mi và quần dài được cắt may gọn gàng, trong đó, sơ mi trắng phối với một cái khăn quàng cổ xưa, dùng một viên ngọc phỉ thúy mạ vàng để cài lại. Áo khoác dài đến tận cẳng chân, cực kỳ lộng lẫy, hoa văn thêu thủ công ở trên đó dưới ánh đèn vô cùng chói mắt.

Thích Trường An thấy cậu mỉm cười với mình, khóe miệng cũng cong lên, câu tiếp theo liền sử dụng khẩu âm London:

“Hoàng tử điện hạ của anh, muốn uống gì không?”

Anh phát âm thuần hậu, Từ Lạc Dương nghe vào trong tai, cảm thấy so với rượu càng thêm say lòng người hơn. Nhìn Thích Trường An ngồi trên sô pha màu đỏ tươi, làn da được tôn lên nên càng trắng hơn, cậu hơi hất cằm, mỉm cười trả lời:

“Trà, em muốn uống trà anh rót.”

Thật sự hơi ngạo mạn.

“Như em mong muốn.”

Tiếp đó, Thích Trường An cầm ấm trà lên, rót vào trong ly hai phần ba nước trà, ngón tay sờ lên thân ly trà một tí, thử nhiệt độ, rồi mới để ly xuống trước mặt Từ Lạc Dương.

Từ Lạc Dương nhìn ly trà được để xuống trước mặt, lẩm bẩm:

“Đây là ly của anh hả, ly đã dùng qua rồi!”

Thích Trường An khẽ cười thành tiếng:

“Náo Náo, chẳng lẽ em không muốn hôn môi gián tiếp với anh hả?”

Đậu móa! Thích Trường An, anh còn có thể giỏi hơn nữa không!

Từ Lạc Dương trừng Thích Trường An, rồi lại nhỏ giọng nói:

“Em biết rồi, anh chính là ỷ vào việc em không dám trực tiếp hôn anh ở đây chứ gì!”

Thật là… ngang ngược!

Thích Trường An vẫn cười, anh thoải mái dựa vào ghế sô pha, chỉnh lại khuy măng sét bằng ru-bi, một đôi mắt thấm đầy ý cười vẫn đặt trên người Từ Lạc Dương:

“Vậy, rốt cục là em có muốn hay không?”

Âm cuối giống như mang theo cái móc câu, làm tim Từ Lạc Dương run lên một cái.

Vốn muốn kiên trì không khuất phục, từ chối thả thính, nhưng cuối cùng, Từ Lạc Dương vẫn khuất phục dưới sắc đẹp của Thích Trường An, rất không có tiền đồ mà bưng ly trà lên, uống một ngụm. Nhưng mới vừa nuốt nước trà xuống, cậu đã nghe thấy giọng của Thích Trường An.

“Vị trí phải dịch qua bên trái một chút.”

“Hả?”

Từ Lạc Dương không kịp phản ứng, nhưng vẫn làm theo lời đối phương nói, đổi vị trí xong liền uống thêm một ngụm trà nữa, đối diện với ánh mắt của Thích Trường An lần nữa, cậu mới chợt phản ứng lại:

“Hôn môi gián tiếp… thành công 100%?”

“Ừm, hoàn toàn trùng khớp, anh vui lắm.”

Mắt thấy bản thân mình vẫn không có chút tiến bộ nào, mà thủ đoạn trêu ghẹo của Thích Trường An lại có đột phá to lớn, Từ Lạc Dương ở trong lòng thở dài —— haiz, chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy chứ?

Ngồi uống trà với Thích Trường An được một lát, Từ Lạc Dương bèn đứng dậy, buồn rầu nói:

“Trường An, em phải đi thêm một vòng nữa mới được.”

Nói xong, cậu lại không yên tâm bắt đầu nói dông dài:

“Em có để ý rồi, về cơ bản tất cả bánh quy anh đều không ăn được, sẽ bị dị ứng. Lúc muốn uống gì đó, nhất định phải dặn người ta không được cho thêm đá, nếu không anh uống vào dạ dày sẽ bị đau. Trong số hoa quả thì có quả anh đào mà anh thích, xem ra mùi vị cũng không tệ. Nếu như trà bị nguội, thì nhớ đổi nóng lại nhé.”

Nói thêm mấy câu nữa, Từ Lạc Dương lại cảm thấy hơi xấu hổ, cậu cảm thấy mình quá dài dòng, nhưng cậu thật sự rất lo cho Thích Trường An, hoàn toàn chẳng an tâm chút nào.

Lúc này, cậu bèn nhìn thấy Thích Trường An bưng ly rượu đứng dậy, nên hơi nghi ngờ:

“Trường An?”

“Ừm, Náo Náo, anh có chuyện nhất định phải nhắc nhở em.”

“Chuyện gì?”

“Đồ quý giá xin hãy mang theo bên mình.”

Thích Trường An hơi rũ mắt xuống, nhìn Từ Lạc Dương:

“Vậy nên, em có thể mang anh theo bên mình không?”

…”

Kìm nén một lúc, Từ Lạc Dương vẫn nhịn không được mà nói ra lời trong lòng:

“Thích tiên sinh, xin hỏi rốt cục là anh tu luyện skill nói ngọt ở đâu vậy?”

Thích Trường An nghiêm túc trả lời:

“Đây là thiên phú của chủng tộc đại yêu quái.”

!!!

Anh sẽ không bỏ qua vụ này, đúng không?

Nhưng rất nhanh, Từ Lạc Dương đã phát hiện ra, trong lúc Thích Trường An cùng cậu đi qua sảnh tiệc, anh dẫn cậu đi xuyên qua những dãy đèn đổi màu theo phương hướng đã định sẵn. Ý thức được cái gì đó, Từ Lạc Dương nghiêng đầu hỏi:

“Anh muốn dẫn em đi đâu?”

“Gặp một người.”

Thích Trường An dựa vào Từ Lạc Dương gần thêm chút nữa:

“Lát nữa gặp được thì cứ nói chuyện như bình thường, đừng căng thẳng nhé.”

Vừa nói như thế, Từ Lạc Dương lại càng căng thẳng hơn!

Rất nhanh, bước chân của Thích Trường An cũng dần chậm lại, Từ Lạc Dương cũng điều chỉnh tốc độ bước theo, còn quản lý tốt toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt. Nhưng sau khi thật sự nhìn thấy người phải gặp, cậu vẫn bị sốc.

Hóa ra là Mạnh Hoa Chương!

Mặc dù cậu đã ở trong showbiz mấy năm rồi, nhưng vẫn chưa bao giờ gặp được Mạnh Hoa Chương. Một mặt là do mấy năm rồi Mạnh Hoa Chương không ra tác phẩm mới, nghe nói là tình trạng sức khỏe không chống đỡ nổi, là trạng thái nửa ở ẩn. Một nguyên nhân khác là tư cách và trình độ của Từ Lạc Dương vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.

“Đạo diễn Mạnh, lâu rồi không gặp.”

Nghe thấy giọng nói của Thích Trường An, Từ Lạc Dương cố kìm nén đống cảm xúc suýt thì lộ hết ra ngoài lại, đổi lại nụ cười chân thành nhưng không khiến người ta cảm thấy phản cảm:

“Đạo diễn Mạnh, chào buổi tối, ngưỡng mộ đã lâu, cháu là Từ Lạc Dương.”

Nói xong câu đó, cậu vẫn không nhịn được mà ở trong lòng kêu á á á —— ba ơi, con gặp được thần tượng của ba rồi!

Mạnh Hoa Chương trên người mặc tuxedo màu đen đã gần 70 tuổi, hai hàng tóc mai cũng đã có hoa râm, khuôn mặt ông ôn hòa, tốc độ nói chuyện hơi chậm, giống như một bậc cha chú dễ gần:

“Tôi có xem qua diễn xuất của cậu rồi, rất tốt.”

Tim Từ Lạc Dương nhảy một cái, nhưng cậu vẫn giữ giọng nói và tốc độ nói rất ổn định:

“Cảm ơn đạo diễn Mạnh đã khen ngợi, nhưng mà,”

cậu hơi xấu hổ hỏi:

“Cho cháu hỏi ngài xem bộ phim nào vậy ạ? Diễn xuất trước đây của cháu… rất bình thường, cơ mà về sau cháu vẫn đang không ngừng tiến bộ!”

Mạnh Hoa Chương bưng ly rượu lên, cười trả lời:

“Tôi xem《Lối rẽ》, cậu đóng vai Tần Triều ở trong đó.”

Từ Lạc Dương nhanh chóng phản ứng lại, Mạnh Hoa Chương là ban giám khảo của liên hoan phim Flanders, mà lúc trước, đạo diễn Trương cũng đã đem《Lối rẽ》tới liên hoan phim rồi.

Lúc này, Thích Trường An vẫn luôn im lặng mở miệng nói:

“Lạc Dương, lần này là đạo diễn Mạnh nhờ anh giới thiệu gặp mặt.”

“Trường An nói đúng đó,”

Mạnh Hoa Chương không dừng lại, mà trực tiếp ném câu nói tiếp theo ra:

“Trên tay tôi có một kịch bản, muốn mời cậu xem một chút.”

Kịch… kịch bản?!

Trong lòng càng kích động, Từ Lạc Dương cư xử càng bình tĩnh, cậu đối đáp rất khéo léo, cũng coi như là cực kỳ giữ được bình tĩnh rồi. Ánh mắt Mạnh Hoa Chương lộ ra một chút vừa lòng, nụ cười của ông càng thêm sâu hơn một chút:

“Ngày kia tôi sẽ cử trợ lý của mình đưa kịch bản tới, nếu như có thể cho tôi câu trả lời chắc chắn trong vòng ba ngày sau khi nhận được kịch bản, tôi sẽ cực kỳ hài lòng.”

Nói xong, ông cụng ly với Từ Lạc Dương:

“Mong đợi vào câu trả lời của cậu.”

Từ phòng tiệc đi ra, người Từ Lạc Dương vẫn còn lâng lâng. Cậu ngồi trên xe, không nhịn được mà kéo ống tay áo của Thích Trường An:

“Trường An, anh hôn em một cái đi, xem xem có phải em đang nằm mơ không!”

Thích Trường An dựa sát vào, theo lời cậu mà hôn lên, còn không nặng không nhẹ cắn một cái lên môi cậu:

“Có cảm giác không?”

“Rất có cảm giác.”

Từ Lạc Dương bình tĩnh ngồi yên được chừng mười giây, rồi bỗng nhiên reo hò:

“Hạnh phúc đến mức muốn nhảy ra khỏi dải ngân hà!”

Thích Trường An lúc này mới khởi động ô tô, cười nói:

“Đừng nhảy xa quá, cân nhắc đến thái dương hệ thôi được không? Phạm vi hơi nhỏ một chút, thì anh mới dễ dàng tìm được em.”

“Được được được!”

Từ Lạc Dương gật đầu liên tục, rồi lại cười khúc khích:

“Em cứ luôn cảm thấy mình đang nằm mơ! Mặc dù trước đây em cũng từng mơ mộng hão huyền như thế này rồi!”

Chờ ô tô hòa vào dòng xe cộ, Từ Lạc Dương lắc lắc đầu, hỏi Thích Trường An:

“Anh nói xem giờ em có cần báo tin này cho anh Trịnh biết không?”

Hoạt động trước đó Trịnh Đông đều nửa bước không rời mà đi theo cậu, nhưng trước khi bắt đầu buổi biểu diễn thời trang, Trịnh Đông vì có việc riêng nên mới phải rời đi trước.

Thích Trường An giơ tay xoa xoa tóc cậu:

“Có thể nói, Mạnh Hoa Chương thật sự có ý định hợp tác.”

Thế là Từ Lạc Dương gọi một cú điện thoại qua:

“Anh Trịnh, em có một tin tốt muốn báo cho anh biết.”

Trịnh Đông bên kia hình như đang lật tài liệu, thuận miệng hỏi:

“Tin tốt gì? Cậu gầy đi rồi hả?”

“Không phải, là hôm nay ở lễ chúc mừng của Stu, em gặp được Mạnh Hoa Chương, ông ấy nói ông ấy có một kịch bản muốn em xem thử.”

Im lặng vài giây, điện thoại bỗng nhiên bị cúp máy, đang lúc Từ Lạc Dương không hiểu lắm, định gọi lại thì nhìn thấy Trịnh Đông gọi tới:

“Ban nãy có lẽ điện thoại của anh có vấn đề, cậu lặp lại lần nữa xem, ai nói có kịch bản muốn cho cậu?”

“Mạnh Hoa Chương.”

“….”

Từ Lạc Dương cười nói:

“Anh Trịnh, anh đừng cúp máy, bình tĩnh nào!”

“…”

Tố chất tâm lý của Trịnh Đông cực kỳ tốt, rất nhanh đã tiếp nhận, nhưng vẫn muốn xác minh lần nữa:

“Không phải nói đùa chứ?”

Anh bị chiêu trò của Đỗ Nguyễn Lan làm cho ám ảnh rồi.

“Ừm, không phải, ông ấy nói ông ấy xem《Lối rẽ》do em diễn, sau đó thông qua Trường An để tìm em.”

Trả lời xong, Từ Lạc Dương bèn nghe thấy Trịnh Đông nói:

“Nếu như cậu thật sự có thể nhận được phim của Mạnh Hoa Chương, kéo cả chuyện Đỗ Nguyễn Lan lên nữa, thì cơ bản có thể xem như là vả mặt thịnh điển hằng năm rồi! Lạc Dương, mong cậu cố gắng!”

“Nhất định phải cố gắng!”

Cúp điện thoại, Từ Lạc Dương vô ý nhận ra:

“Trường An, tụi mình định đi đâu?”

Đường bọn họ đi rõ ràng không phải là về khách sạn.

“Tối nay, tụi mình đổi chỗ khác để ở.”

Xe chạy một mạch ra khỏi nội thành, hơn ba tiếng sau, Từ Lạc Dương hạ cửa kính xe, thì nhìn thấy Thích Trường An hóa ra lại lái xe vào trong rừng rậm!

Cậu nhìn về phía Thích Trường An, hai mắt phát sáng:

“Tụi mình đang chuẩn bị cắm trại hả?”

“Không phải, nhưng em chắc chắn sẽ rất thích.”

Cuối cùng xe dừng lại ở bên cạnh một thân cây đại thụ, Từ Lạc Dương xuống xe theo Thích Trường An, bèn phát hiện ra phía trước phía sau đều là rừng cây không thấy được điểm cuối. Mặt trời đã xuống núi, giữa núi rừng có sương mù bao phủ, tiếng chim hót và tiếng gió thổi đều cực kỳ rõ ràng. Mà dưới chân, là một tầng lá rụng dày đặc, đạp lên cực kỳ xốp.

Từ Lạc Dương vô cùng mong đợi, hỏi không ngớt lời:

“Trường An, tụi mình tới đây là định chơi cái gì? Nướng BBQ? Khám phá rừng rậm ban đêm?”

Thích Trường An hôn lên khóe miệng cậu, giọng rất nhẹ:

“Náo Náo, ngẩng đầu lên.”

Không hề chuẩn bị gì, lúc ngẩng đầu lên, một cái nhà cây xuất hiện trong tầm mắt của Từ Lạc Dương. Tổng thể nhà cây gần giống như hình tròn, do thân cây to khỏe vây xung quanh tạo thành, lơ lửng giữa trời, giống như căn nhà nhỏ tinh xảo được miêu tả trong truyện cổ tích.

“Náo Náo, không phải trước kia em từng nói, rất muốn nằm trong nhà cây ngắm sao ư?”

Từ Lạc Dương nghiêng đầu nhìn Thích Trường An, cổ họng hơi khô, một hồi lâu sau cậu mới lên tiếng:

“Anh bèn nhớ kỹ sao?”

“Ừm, nhớ kỹ.”

Trong lòng Từ Lạc Dương, có một thứ cảm xúc giống như cây cỏ chậm rãi mọc lan ra —— có một người, sẽ nhớ kỹ tất cả những nguyện vọng nhỏ bạn vô ý nói ra, còn dùng hết khả năng giúp bạn thực hiện.

Chớp chớp đôi mắt hơi xót, Từ Lạc Dương đưa tay mình qua:

“Vậy, giờ có thể dẫn em lên không, yêu quái tiên sinh không có gì là không làm được?”

Hai người dọc theo thang gỗ thô sơ dựng trên một thân cây ở bên cạnh, cẩn thận leo lên ngọn cây, tiếp đó giẫm lên cầu treo nối liền hai cái cây. Mới bước được một bước, cầu treo đã lắc lư, Từ Lạc Dương sợ đến mức lập tức nắm lấy tay Thích Trường An.

Nhưng đi được vài bước đã thành thói quen, Từ Lạc Dương tăng nhanh bước chân, sau khi đi qua cầu treo, thì đứng ở cửa của nhà cây. Cậu nhìn ổ khóa treo trên cửa gỗ, nhảy nhót nói:

“Đêm nay tụi mình ở đây thật ư? Chỉ có hai tụi mình?”

“Ừm, ở đây thật, chỉ có hai tụi mình.”

Đẩy cửa gỗ ra, Thích Trường An giơ tay bật đèn sưởi màu cam. Theo sau đó, Từ Lạc Dương liền nhìn thấy bên trong nhà cây, giường, bàn, dụng cụ gia dụng, tất cả đều làm từ gỗ. Giữa khung cửa sổ bằng gỗ có khảm kính, có thể nhìn thấy bóng đêm mênh mông và biển cây vô tận ở bên ngoài.

Giây phút này, Từ Lạc Dương cảm thấy, thế giới rất lớn, giống như biển rừng mù mịt xa xôi. Nhưng thế giới cũng rất nhỏ, chỉ còn lại hai người là cậu và Thích Trường An.

Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, Thích Trường An ấn xuống nút ở trên tường, sau một tràng ‘két két’ rất nhỏ, nóc nhà bằng gỗ xuất hiện biến hóa —— mấy tấm gỗ chầm chậm dời sang hai bên, để lộ mặt kính trong suốt. Chưa đầy một phút, tiếng ‘két két’ biến mất, một nửa nóc nhà đã trở nên trong suốt.

Lúc này, người trong nhà cây ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cành lá rậm rạp, và bầu trời sao xuất hiện sau cành lá.

Lôi kéo Thích Trường An cùng nằm trên tấm thảm đan bằng tay, Từ Lạc Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt lên mu bàn tay Thích Trường An, một lúc sau, liền bị anh trở tay nắm chặt lại. Dừng lại một chút, cậu lại dùng đầu ngón tay của mình vẽ lên lòng bàn tay Thích Trường An, rất không an phận.

“Trường An, em thật sự rất hạnh phúc!”

“Ừm.”

Thích Trường An cảm nhận được sự ngứa ngáy truyền tới từ trong lòng bàn tay, ánh mắt anh dịu dàng giống như sương mù bên trong rừng rậm.

Hai người nằm trên thảm trải sàn trong nhà cây, vừa ngắm bầu trời sao, vừa lan man nói chuyện trên trời dưới đất. Từ chuyện phim ảnh nói tới chòm sao ở trên trời, từ những chuyện thần thoại xưa về những vì sao cho tới những chuyện lúc còn đi học.

Nghe tiếng gió thổi truyền tới từ bên ngoài, cùng với tiếng lá cây bị gió thổi lay động, Từ Lạc Dương nghiêng đầu qua, nhìn gò má Thích Trường An, tim cậu đập càng nhanh hơn.

“Trường An.”

“Hửm?”

Thích Trường An cũng nghiêng đầu nhìn cậu,

Từ Lạc Dương phát hiện, lúc mê luyến một người, mỗi lần hít thở, mỗi tiếng trả lời, mỗi nụ cười, mỗi chi tiết nhỏ như vậy của đối phương, cũng có thể nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại thật lâu, tiếp đó hóa thành cành dây leo mềm mại, quấn cậu thật chặt.

Cậu đem lời nói ra hết:

“Trường An, vết thương trên cẳng chân em lành rồi.”

“Anh biết,”

ánh mắt Thích Trường An nhuộm một chút lo lắng:

“Là vết thương đang kết vảy, nên rất ngứa hả?”

Không phải là vết thương ngứa, không đúng, mặc dù vết thương cũng ngứa, nhưng tim em càng ngứa hơn, là cái loại ngứa mà không có cách nào để giảm bớt ấy.

Từ Lạc Dương liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, hai mắt nhìn thẳng Thích Trường An, nhẹ giọng nói:

“Đã… thiên thời địa lợi nhân hòa như này rồi, chúng ta có nên cùng nhau nghiên cứu chuyện… song tu không?”

Bạn đang đọc Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo của Tô Cảnh Nhàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.