Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Niết Bàn Dục Hoả

Tiểu thuyết gốc · 1769 chữ

Đau...Đau đến tận sâu linh hồn...

Nóng...như đang thiêu rụi từng tế bào cơ thể

Là toàn bộ những gì Thiên Phong có thể cảm nhận được khi ý thức hắn quay về cơ thể. Cơn đau khiến ý thức mới mơ hồ quay về của hắn suýt chút nữa đã hoàn toàn biến mất; cắn chặt răng để giữ bản thân tỉnh táo, không biết qua bao lâu hắn mới có thể mơ hồ cảm nhận được tình hình xung quanh. Chỉ thấy lúc này cả một vùng lớn gần như cả dinh thự đã bị bao bọc trong biển lửa, một thứ lửa màu xanh tím (ta cũng chẳng nhớ rõ Niết Bàn hoả màu gì nữa, trên mạng ko có nên viết bừa; các đạo hữu thông cảm) không thể dập tắt mà lấy hắn là trung tâm vẫn đang không ngừng lan rộng ra; xung quanh đã không còn tiếng người, cũng chẳng còn cây cối...thứ duy nhất hắn có thể thấy lúc này chỉ có mặt đất đỏ rực cùng biển lửa ngập trời, điều duy nhất hắn cảm thấy may mắn là với thực lực của phụ thân thì chắc chắn người trong nhà sẽ không có việc gì. Cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại lần nữa, lúc này hắn mới có thể quan sát kĩ lại bản thân mình. Kết quả không xem không sao, xem rồi chính hắn cũng bị bản thân mình doạ đến nhất thời quên cả đau đớn. Chỉ thấy nằm trên mặt đất lúc này là một bộ xương còn dính thịt đang trợn tròn mắt nhìn ngọn lửa đốt cháy từng chút một chút thịt còn lại; ngoài ra trên ngực của bộ xương còn có một dấu chưởng ấn rõ ràng, toàn bộ xương ngực cùng trái tim đã vỡ nát lún sâu vào trong cho thấy kẻ xuất thủ tàn nhẫn đến mức nào

- Mẹ nó...cái đ*o gì...A...đau...

Còn chưa kịp thấy rõ hoàn toàn bản thân mình thì đúng lúc này hắn liền bị một cơn đau thấu khác từ trong đan đan điền cùng các kinh mạch đánh bật lại. Vội vàng sử dụng cách nội thị học được từ cha hắn để quan sát cơ thể, hắn lại lần nữa được một phen hết hồn vì trong cơ thể hắn lúc này có cả đống các loại nguyên tố đang đấu đá lung tung, có Quang Minh, Hắc Ám hai chủng đại nguyên tố, lại có các loại Ngũ hành nguyên tố cùng các loại Thiên tượng nguyên tố, Thời Không nguyên tố chen lấn, đấu đá lung tung tàn phá nốt những gì còn lại của khối phá thể này. Rút ý thức đã dần thích ứng được với cơn đau ra khỏi co thể, hắn hơi nhếch bộ hàm còn dính chút thịt của mình tạo thành một nụ cười khủng bố, thầm chửi rủa: "lần trước xem Harry Potter thấy con Phượng Hoàng đó Niết bàn mất có vài giây dễ ợt...mà thế mẹ nào đến lượt mình thì lại...con mẹ nó đúng là không thể tin được mấy bộ phim ảo tưởng mà...". Nói vậy nhưng hắn cũng vẫn nhớ kĩ lời cái bóng đã căn dặn,mà theo hắn nghĩ nếu hắn không khống chế được cái đống hỗn độn trong cơ thể trước khi Dục hoả đốt hết cơ thể mình thì thế nào hắn cũng đi báo danh với Diêm Vương cho xem...Lần nữa đưa ý thức vào cơ thể, nhìn thấy cái đống rối rắm trước mắt, hắn không khỏi chán nản: "làm thế mẹ nào với nó giờ...?". Cùng lúc đó, trong khoang chỉ huy của một con tàu sân bay cỡ khủng đang đứng một đôi phu thê, hai người này không phải ai khác chính là phụ mẫu của Đỗ Hoàng Thiên Phong: Đỗ Hoàng Thiên Nguyên cùng thê tử Âu Dương Nguyệt Lan. Trên mặt của Đỗ Hoàng Thiên Nguyên nguyên lúc này đã bao phủ hoàn hoàno bởi sự phẫn nộ cùng tự trách, tuy nhiên hắn vẫn phải cố giữh bình tĩnh an ủi thê tử đã bên bờ sụp đổ:

- Nguyệt Lan...nghe ta...bình tĩnh lại...Niết Bàn hoả vẫn đang lan ra chứng tỏ thằng bé vẫn còn sống...nó vẫn đang cố chốngo chọi để lđược về bên chúng ta...nàng phải mạnh mẽ...chúng ta phải tin tưởng nhi tử...thằng bé sẽ qua được thôi mà...

- ...thằng bé còn nhỏ vậy mà...tại sao chứ?...tại sao nhất định là thằng bé?...tại sao...?...

Đang được ôm chặt lúc này là Âu Dươngrp Nguyệt Lan lúc này đã sụp đổ hoàn toàn, gương mặt xinh đẹp của nàng lúc này đã tái nhợt, tiều tuỵ giống như già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm. Nhìn thê tử đã sụp đổ hoàn toàn trong lòng, Đỗ Hoàng Thiên Nguyên đành đem nàng đánh ngất đi: "Vương gia...Vương gia...thù này không báo...ta thề không phải Long tộc...". Trở lại với Đỗ Hoàng Thiên Phong thì lúc này hắn vẫn đang bị tình hình thân thể mình làm cho phát sầu khi mà ngọn lửa đã đốt hắn chỉ còn trái tim nát cùng bộ xương khô, kinh mạch, huyết nhục cùng nội tạng của hắn đã bị đốt thành tro, đám nguyên tố trong thể nội hắn cũng đã chuyển chiến trường vào trong đan điền của hắn, cứ chiếu theo tình hình này thì nếu trong nửa giờ nữa hắn không tìm ra được cách cân bằng tất cả số nguyên tố trong cơ thể mình thì hắn chắc chắn sẽ chết đến không thể chết hơn được nữa: "Aizz...tên chết tiệt đó không nói mình cách cân bằng...không lẽ cuộc đời của bản thiếu gia cứ mơ hồ kết thúc vậy sao???...Thật...con mẹ nó mà...".

- Này nhóc... buông bỏ dễ dàng vậy sao...?

- Ai?

Một tiếng nói như gần như xa vang lên khiến Thiên Phong giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ chán nản...

- Hãy nghĩ đến người thân ngươi...phụ mẫu ngươi...họ vẫn đang đau khổ chờ đợi kỳ tích từ ngươi...cố gắng,mạnh mẽ lên...đừng buông tay...đừng bỏ cuộc...chàng trai...ta tin con làm được mà...hãy cảm nhận nó, các nguyên tố vốn là một phần trong cơ thể con...hãy lắng nghe, đón nhận nó...đừng bài xích, chống cự...con sẽ tìm được cách cân bằng chúng thôi...rất dễ thôi mà...ta đã đặt cược rất lớn vào con đấy...đừng làm ta thất vọng..nhé...

- Cảm nhận? Đón nhận? Dễ..? ...Sao?...Nhưng người là ai???

- Đừng bận tâm về ta...đáp án phải do chính con tìm kiếm...chỉ cần con vượt qua...rất nhanh con có được đáp án mình muốn...giờ thì...làm đi...thời gian của con sắp hết rồi...tin vào bản thân...ta rất chờ mong ...ngày hai ta gặp mặt...

- Đáp án sao?...thật ghét những kẻ nói chuyện nửa vời...

Lần nữa đưa ý thức vào đan điền của bản thân, hắn dùng toàn bộ tinh thần quan sát những nguyên tố khác nhau đang điên cuồng chuyển động, ma sát, ăn mòn lẫn nhau kia, cố gắng tìm kiếm điểm chung. Chỉ thấy ở trung tâm đan điền đã nứt vỡ lúc này đang có một quả cầu đen trắng xoay tròn tạo bởi Quang-Ám xong hệ, mỗi một lần nó rung động cũng kéo theo các hệ nguyên tố Ngũ Hành (Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ) cùng Thiên tượng ( Phong, Lôi) mạnh mẽ rung chuyển theo; mà bao vây lấy tất cả mọi nguyên tố khác lúc này là một lớp màng trong suốt tạo bởi Thời - Không 2 đại nguyên tố, đồng thời cũng là thứ cuối cùng chống đỡ đỡ không để đan điền hắn bị phá huỷ hoàn toàn. "Cân bằng...cân bằng? ...bằng cách nào đây?...cảm nhận...tiếp nhận....tin tưởng....Ra là vậy...thì ra là như vậy...."

Ngay khi ngọn lửa thiêu rụi gần như hoàn toàn, chỉ còn lại đan điền đang phiêu phù cùng với linh hồn Thiên Phong thì cuối cùng hắn cũng tìm được đáp án cho bản thân. Chỉ thấy hắn liều mạng đưa toàn bộ Linh hồn lực của bản thân vào đan điền, mạnh mẽ dung nhập vào dòng nguyên tố thác loạn kia: "Lấy Thời Không vi tôn bao hàm vạn vật; Hắc Ám-Quang Minh làm cốt lõi tạo ra Luân hồi cùng Ngũ Hành; Ngũ Hành tương sinh tương khắc tạo sinh mệnh vạn vật; Thiên Tượng- Thiên uy diễn sinh đại biểu ý chí Thiên Địa..." (đừng ai hỏi ta về đoạn này...ta bịa đấy). Mãnh liệt Linh hồn lực liều mạng xâm nhập, cường hành can thiệp, cường hành vận chuyển, sắp xếp khiến dòng chảy nguyên tố vốn đã bất ổn càng trở nên bạo loạn, đan điền vốn đã nứt vỡ cũng bị dòng nguyên tố thác loạn làm cho vụn nát quá nửa. Tất cả những điều đó đều được linh hồn Thiên Phong thu vào đáy mắt, trên khuôn mặt linh hồn đã mờ nhạt của hắn cũng theo đó dần trở nên dữ tợn: "ta chưa muốn chết...ta còn cha,mẹ, còn bà nội, còn nhiều điều chưa làm được...còn chưa biết được bọn khốn nào ám sát ta...chết tiệt...cân bằng...Cân Bằng...CÂN BẰNG LẠI CHO TA!!!" Mang theo khát vọng sống mãnh liệt cùng với sự phẫn hận, không cam tâm, hắn mang toàn bộ Linh hồn còn sót lại của bản thân dung nhập vào dòng chảy nguyên tố trong đan điền, lúc này đây hắn đã không tiếc đại giới để tìm một sinh lộ cho bản thân. Ngay khi linh hồn hoàn toàn dung nhập vào dòng chảy nguyên tố, phần đan điền cuối cùng còn sót lại của hắn liền triệt để bị nghiền nát, đủ loại nguyên tố thoát khỏi trói buộc của đan điền liền liên tục cắn xé, lẫn nhau va chạm với phần vỏ bọc mỏng manh do Thời Không hai loại nguyên tố cùng Linh hồn Thiên Phong tạo thành khiến cho phần linh hồn vốn đã mỏng manh của hắn càng trở nên mờ ảo giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào


Vốn là ta định viết cho nó gần xong phần Niết Bàn này cơ nhưng mà lại gặp chút vấn đề về sử dụng từ và ý tưởng nên đành phải lây nhây sang phần sau vậy. Ừm...vì có một số chỗ ta viết có thể các bạn sẽ cảm thấy khó hiểu nên lần sau (1 hoặc vài hôm nữa) ta sẽ vẽ ra rồi up lên cuối chương cho m.người dễ hiểu nhé! Giờ thì đi net kiếm ý tưởng đây, búp bai các đạo hữu nhé :))

Bạn đang đọc Ngạo Thiên sáng tác bởi mọt_truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mọt_truyện
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.