Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1054 chữ

Dứt lời, lấy thân thể của Vương Lam Thiên làm trung tâm, một cơn lốc nguyên tố khai nguyên cuòng bạo lấy thế kinh khủng nhanh chóng hình thành, thậm chí nó còn mơ hồ làm ảnh hưởng đến cả khai nguyên thế giới này. Ở gần Vương Lam Thiên nhất là Nguyên Thiên Hạo cũng đã cảm nhận được nguy hiểm nồng đậm từ phía Vương Lam Thiên, vốn còn muốn tiến lên ngăn cản nhưng từ cảm giác nguy hiểm trước đó, hắn(NTH) khẳng định đây là lá bài tẩy cuối cụng của Vương Lam Thiên, chỉ cần tránh qua khỏi lần công kích này Vương Lam Thiên còn không phải tuỳ hắn nắn bóp sao? Nghĩ vậy hắn nhanh chóng lướt về phía sau, tách ra xa khỏi Vương Lam Thiên. Tuy nhiên, đã muộn...ngay khi Nguyên Thiên Hạo lùi về sau cũng là lúc thân ảnh Vương Lam Thiên tiêu thất, đồng thời vòng tay vững chắc khoá chặt lấy thân thể Nguyên Thiên Hạo, giọng nói của Vương Lam Thiên cũng vang lên ngay sau lưng Nguyên Thiên Hạo:

- Cấm pháp tối thượng: Tuyệt sát

Toàn bộ thời gian từ lúc Vương Lam Thiên tụ lực đến khi kích phát rất ngắn, chỉ có chưa đến 4 giây đồng hồ, ở mức độ như hắn(VLT) cùng Nguyên Thiên Hạo thời gian đó đủ làm rất nhiều chuyện nhưng không có nghĩa tất cả những người khác ở đây làm được, một số kẻ nhạy cảm đã bắt đầu điên cuồng phóng ra khỏi Khai nguyên giới, một số mới chỉ bắt đầu cảm nhận đc nguy hiểm, thậm chí có những kẻ còn chưa mờ mịt nhìn những kẻ chạy trốn kia mà mờ mịt không hiểu. Đúng lúc này, một chùm tia sáng vụt qua trước mắt họ, bay nhanh về phía thành viên Thánh cung, mỗi một tia sáng bao bọc lấy một hoặc nhiều người rồi nhanh chóng mang họ phá vỡ ra không gian rời đi khỏi Khai nguyên giới. Ngay khi nhóm người đầu tiên rời đi, đám cao tầng Thánh cung liền bạo động, từng người trong số họ nhanh chóng tránh thoát ra khỏi những tia sáng đang tiến về phía họ rồi liều mạng lao về phía Ám Điện thành viên tập trung. Tất cả việc họ làm Vương Lam Thiên đều đã thu hết vào trong mắt, hắn hiểu họ đều vì Thánh cung, Thánh cung thế hệ hắn sau khi hắn gia cố phong ấn Kai thất bại đã phải điều đại lượng thành viên cao tầng cùng đệ tử đến tử thủ ở phong ấn nên thực lực hiện tại đã yếu hơn Ám điện, đặc biệt là sau khi không có hắn toạ trấn. Thở ra một hơi bất đắc dĩ, hắn dồn ra chút lực lượng dư thừa cuối cùng của mình tạo thành một chùm sáng nữa mãnh mẽ bao bọc lại một số người trẻ tuổi nhất trong số đó, theo từng người bị khống chế mang đi, Vương Lam Thiên cũng cảm thấy thoả mãn, tiếng nói của hắn cũng theo đó vang vọng trong tai từng người bị mang đi:

- Ta có thể chấp nhận các vị trưởng lão ở lại, nhưng các ngươi thì không. Tất cả các ngươi còn có trách nhiệm lớn hơn phải gánh vác, khi ta không ở, Thánh cung còn cần các ngươi gánh thủ hộ. Hơn nữa, ta đã cảm nhận được đứa bé trong lời tiên tri cùng Quang minh Magi tiếp theo, chắc chắn trước ta Kai cũng đã cảm nhận được, nhớ kĩ lời của ta, nếu cần thiết, mọi thứ đều có thể hi sinh nhưng nhất định phải bảo vệ được chúng, nhớ lấy....

Theo tiếng nói chấm dứt, tất cả những người bị khống chế đều đã đc mang đi. Đám trưởng lão còn lại của Thánh cung cũng ra tay càng thêm độc ác, họ đã quyết dù cho chết cũng phải mang đi vài tên trưởng lão của Ám điện để giảm áp lực cho thế hệ sau của Thánh cung phát triển. Ngược lại với chiến trận căng thẳng bên kia, đang bị Vương Lam Thiên giữ chặt là Nguyên Thiên Hạo lại tỏ ra rất bình tĩnh, không phải hắn giả bộ, cũng không phải là hắn đã có biện pháp đối phó mà là hắn đã không thể phản kháng nữa bởi vì bao quanh hắn lúc này không chỉ có một Vương Lam Thiên mà còn có tất cả nguyên tố Khai nguyên mà Vương Lam Thiên có thể điều động.

- Có vẻ ngươi trăn trối xong rồi?

Giọng Nguyên Thiên Hạo nhàn nhạt vang lên.

- Tiểu Hạo, đại ca cũng là bất đắc dĩ... Vương Lam Thiên trả lời đầy áy náy

- Ta không trách ngươi, suy cho cùng chúng ta cũng là thân huynh đệ. Trở thành như hôm nay cũng là do sứ mệnh khác nhau mà thôi. Chết đi cũng coi như giải thoát cho huynh đệ ta cũng như phụ mẫu ở bên kia...

- Ha hả...nói hay lắm...huynh đệ ta đánh giết nhau cả đời nhưng lại chưa có một lần ăn chung một bữa cơm cùng cha mẹ...mong rằng sau khi chuyển kiếp vẫn cùng là huynh đệ với ngươi, cùng là nhi tử của phụ mẫu để báo đáp nợ hiếu kiếp này...

"ta sẽ là đại ca..."-Nguyên Thiên Hạo nhàn nhạt đáp lại

"Ngươi vẫn háo thắng như vậy"- Vương Lam Thiên nói. "Vậy phải xem ai nhanh hơn..."

Lúc này dòng chảy nguyên tố cũng đã dừng lại, cả một vùng rộng lớn trong Khai nguyên giới đã không còn dù chỉ một chút nguyên tố. Mà toàn thân Vương Lam Thiên lúc này đã như một bức tượng lưu ly phát sáng trong vùng không gian tối tăm này

- Đến lúc rồi... đệ đệ... hẹn ngày tái ngộ...

- Hẹn ngày tái ngộ.... đại ca...

Dứt lời, lấy vị trí 2 người làm trung tâm, một quả cầu ánh sáng nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, nuốt chửng mọi thứ trên đường nó đi, để lại phía sau chỉ là một khoảng chân khồn tuyệt đối, không sinh mệnh, không nguyên tố, thậm chí không sót lại dù chỉ là một hạt bụi...

       ********************
Bạn đang đọc Ngạo Thiên sáng tác bởi mọt_truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mọt_truyện
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.