Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngàn dặm đào vong

Phiên bản Dịch · 1576 chữ

- Hừ! Lúc này xem ngươi chạy được nữa không.

Gã hắc bào nghe được cũng phát hiện ra tốc độ Hàn Phong dường như đang bắt đầu suy giảm, không khỏi cười lạnh nói:

- Thiên Dị, Thiên Thối, một hồi nữa chờ tốc độ tiểu tử kia chậm lại, hai người các ngươi liền chặn phía trước, không cho tiểu tử này chạy thoát…

Hai gã hắc bào nghe tiếng rồi cùng xác nhận.

Tình huống của Hàn Phong, trước khi ba người kia phát hiện, Đường Vũ Nhu vẫn được hắn ôm trong lòng đã sớm phát hiện được dị trạng của hắn.

- Hàn Phong, ngươi thả ta xuống đây đi! Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta ai cũng không thoát được…

Đường Vũ Nhu nhìn Hàn Phong khẩn thiết nói.

Chẳng qua, Hàn Phong lúc này ngay cả gật đầu cũng không còn khí lực, hiện tại hắn chỉ còn dựa vào một cỗ chấp niệm đó là không ngừng chạy trốn.

Nếu như không phải cửu chuyển tiên thiên đấu khí có năng lực khôi phục lạ thường, chỉ sợ cũng không đủ cho hắn chống đỡ tới hiện tại.

Bất quá, Đường Vũ Nhu hiển nhiên đã đặt quyết tâm không muốn tiếp tục liên lụy đến Hàn Phong, vì vậy nàng nguyên vốn bất động trong lòng Hàn Phong đột nhiên hơi động, như muốn giãy khỏi ngực Hàn Phong.

Cảm thụ được cử động của Đường Vũ Nhu, lực lượng bản thân Hàn Phong còn lại không nhiều lắm nhưng hắn cũng không muốn vì vậy mà buông bỏ Đường Vũ Nhu.

Thế nên khi Đường Vũ Nhu vằ giãy mình, hai tàn Hàn Phong lại một lần nữa ôm chặt, đồng thời trầm sắc mặt, tức giận nói:

- An tĩnh một chút cho ta, đừng có lộn xộn, ta sẽ không buông nàng!

Chợt nghe Hàn Phong quát, Đường Vũ Nhu nguyên bản muốn thoát khỏi ngực hắn đột nhiên đình chỉ dộng tác, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn lên Hàn Phong.

Đây là lần đầu tien nàng nhìn thấy bộ dáng Hàn Phong lúc tức giận, hơn nữa còn là tức giận với nàng, bất quá trong lòng Đường Vũ Nhu lại không có nửa điểm buồn bực.

Yên lặng một hồi, Đường Vũ Nhu đột nhiên vươn ngọc thủ, nhẹ nhàng quàng qua phía sau lưng Hàn Phong, đồng thời áp mặt vào khuôn ngực ấm áp của hắn.

Một cỗ nhịp tim đập gấp gáp mà mạnh mẽ lập tức truyền vào tai nàng.

Bất quá lúc này Hàn Phong căn bản không có tinh lực chú ý tới biến hóa của mỹ nhân trong lòng, chỉ một câu la rầy vừa rồi cũng tiêu hao rất nhiều khí lực của hắn rồi.

Bởi vậy cỗ khí tức đang nhộn nhạo trong cơ thể hắn lúc này càng thêm hỗn loạn.

Chẳng qua, vì không muốn Đường Vũ Nhu tiếp tục có suy nghĩ muốn thoát xuống, Hàn Phong chỉ có thể căn răng nuốt lại vào trong bụng.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng hơi chút cười khổ, đã chạy như này một này đêm, thế nào mà ba người kia vẫn đuổi theo hắn không tha. Cứ theo đà này, chỉ sợ không bao lâu sau hai người bọn họ không thể tiếp tục được nữa.

Hàn Phong cũng không phải người chỉ biết ngồi chờ chết, hắn còn chưa muốn chết, lão Thiên cho hắn ngoài ý sống lại, hắn cũng không muốn tấn bi kịch của kiếp trước lại tiếp diễn một lần nữa.

Nếu như hắn chết, như vậy Huyền Thiên Tông sẽ ra sao?

Nhóm người Lâm Nguyệt và Tiêu Linh ở Huyền Thiên Tông sẽ ra sao?

Còn có lão dược si, Trầm Ngọc, những người này sẽ ra sao?

Quan trọng nhất, nếu như Huyền Thiên Tông ngã, vậy cả Hàn gia và phụ thân cũng sẽ lọt vào trong báo thù.

Hắn tuyệt sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn loại chuyện này phát sinh một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Hàn Phong nhất thời căn răng một cái.

Đột nhiên, nguyên bản thân thể Hàn Phong đã suy nhược bất kham đột nhiên bộc phát ra cỗ khí tức trước nay chưa từng có.

Ngoại trừ Đường Vũ Nhu trong lòng Hàn Phong còn có ba gã hắc bào đuổi theo không dừng trong lúc nhất thời đều kinh ngạc nhìn Hàn Phong.

- Tiểu tử này xảy ra chuyện gì? Rõ ràng trước đó đã sắp không chống đỡ nổi, cỗ khí tức này lại từ đâu mà tới?

Gã hắc bào giật mình nói.

Nhưng hai người Thiên Dị và Thiên Thối bên cạnh cũng không biết ra sao, căn bản không biết trả lời thế nào.

Mà Đường Vũ Nhu lúc này tuy rằng trong lòng cũng hết sức kinh ngạc nhưng nàng lại sợ làm ảnh hưởng tới Hàn Phong thế nên cũng không dám nói gì.

Đột nhiên bạo phát khí tức khiến cho tốc độ của Hàn Phong tăng lên rất nhiều.

Bất quá Hàn Phong tuyệt không vì vậy mà cảm thấy hài lòng, chỉ có chính hắn mới hiểu rõ tình huống của cơ thể mình nhất.

Biến hóa này của hắn không phải ngẫu nhiên xuất hiện, mà do hắn triệt để kích phát năng lượng ẩn tàng nơi sâu nhất trong cơ thể.

Những năng lượng này là những năng lượng tinh thuần nhất trong lúc võ giả tu luyện dần tích tụ mà thành.

Những năng lượng này là bồi dưỡng cho võ giả dùng để cường hóa kinh mạch toàn thân, dưới tình huống bình thường không thể khống chế.

Mà Hàn Phong lúc này chính là dùng một loại kiểu như tăng nguyên thuật có từ kiếp trước, dùng để kích thích sau đó có thể khống chế được những năng lượng này trong thời gian ngắn.

Nhưng tăng nguyên thuật cũng không phải vạn năng. Bởi vì một khi những năng lượng này bị dùng hết đồng nghĩa với việc kinh mạch trong cơ thể Hàn Phong mất đi năng lượng bảo hộ, từ đó trở thành mười phần yếu ớt.

Hơn nữa hiện tại hắn đang vận chuyển đấu khí với cường độ cao, rất dễ làm gãy đoạn kinh mạch trong cơ thể.

Chẳng qua, trong tình cảnh này Hàn Phong đã không còn lựa chọn nào khác nữa.

Theo Hàn Phong dùng tăng nguyên thuật tăng cường đấu khí, tốc độ của hắn một lần nữa đề cao, hơn nữa mơ hồ bỏ qua ba người phía sau.

Bất quá, Hàn Phong còn chưa kịp vui mừng thì tình cảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến tâm trạng hắn một lần nữa chìm xuống.

Mà hắn cũng phải dừng bước lại, cẩn thận quan sát.

Lúc này, một vực sâu rộng chừng ba mươi trượng xuất hiện ngay trước mắt Hàn Phong.

Hàn Phong và Đường Vũ Nhu đều nhìn rõ vực sâu trước mắt này hầu như không thể vượt qua, trong lòng cả hai người đều nặng nề không ngớt.

Mặc dù Hàn Phong có ở thời kỳ toàn thịnh, hắn cũng không có khả năng một mình lướt qua vực sâu này, dừng nói tới trạng thái hiện tại của hắn.

Đường Vũ Nhu cũng biết rõ tình cảnh hiện tại của cả hai, nhưng nàng cũng không có bất luận chút kinh hãi nào, chỉ nhẹ giọng nói:

- Thả ta xuống đây đi.

Nghe vậy, Hàn Phong cũng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng rồi buông Đường Vũ Nhu vẫn ôm chặt trong lòng xuống.

Hơi chỉnh lại y phục và mái tóc một chút, trên mặt Đường Vũ Nhu vẫn còn lưu lại vẻ phiếm hồng nhàn nhạt.

Hiển nhiên là vì vẫn bị vẫn bị Hàn Phong ôm suốt đoạn đường.

Mà vào thời khắc này, ba gã hắc bào phía sau đã đuổi tới, dừng lại trước người Hàn Phong và Đường Vũ Nhu.

Ba người cũng thấy được vực sâu phía trước không thể vượt qua, gã hắc bào dẫn đầu không khỏi cười lạnh nói:

- Xem ra lão Thiên thật đúng là không quan tâm ngươi, vốn cho rằng hôm nay bị ngươi may mắn thoát được, không nghĩ tới cuối cùng ngươi vẫn rơi vào tay chúng ta. Xem ngươi trái lại nên thúc thủ chịu trói, đỡ cho ba người chúng ta phải động thủ.

Hàn Phong lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, trầm ngâm một hồi rồi mới lên tiếng:

- Nếu đã không thể chạy thoát, ta cũng đành chấp nhận, bất quá ngươi có thể nói cho ta biết, Võ Hoàng Điện các ngươi đến tột cùng là có mục đích gì, vì sao mấy năm nay vẫn không ngừng tập kích Tứ các, những năm trước còn trợ giúp Lâm gia mưu phản?

Nghe vậy, gã hắc bào nhân dẫn đầu liền sửng sốt, lập tức cười nhạt nói:

- Muốn tìm hiểu sự tình Võ Hoàng Điện chúng ta, chờ ngươi chết đi ta sẽ nói cho ngươi biết!

Nghe được gã hắc bào này trả lời, trong mắt Hàn Phong rõ ràng hiện lên vẻ thất vọng.

Mà ngay khi gã hắc bào chuẩn bị động thủ, Hàn Phong lại làm ra cử động khiến mọi người phải thất kinh.

Bạn đang đọc Ngạo Thị Thiên Địa của Cao Thiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 255

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.