Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn hai chân hắn

Phiên bản Dịch · 1973 chữ

Cưỡng chế tức giận trong lòng, Hàn Phong đầu tiên thay Nhị Nha kiểm tra thương thế, đồng thời dùng đấu khí giúp nó điều trị, rồi phân phó đám người Đại Ngốc mang nó về trong thôn trước, chuyện còn lại để hắn tự xử lý.

Mấy người Đại Ngốc chỉ là đám hài tử, từ lúc Nhị Nha bị Minh Nguyệt đả thương, đã mất đi phương hướng.

May mà lúc này, Tiêu Linh và Hàn Phong xuất hiện đúng lúc, mới giúp đám hài tử này như tìm được người để nhờ cậy.

Vì vậy, lúc này Hàn Phong càng nói, đám người Đại Ngốc cũng gật đầu, rồi mang theo Nhị Nha đi về trong thôn.

Đợi cho bọn Đại Ngốc rời khỏi, lúc này Hàn Phong mới xoay người lại, đi về phía hai huynh muội Tần Minh Nguyệt.

Mà hai huynh muội kia tựa hồ cũng vừa từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, đợi nhìn thấy Hàn Phong đang đi về phía mình, Tần Nhị vô ý thức lùi về phía sau.

Tần Minh Nguyệt khi nhìn thấy Hàn Phong và Tiêu Linh thân mật, trong lòng có chút ghen tỵ, nhưng hắn cũng không phải người ngu, thiếu niên không rõ lai lịch này một quyền đánh bại Tần lão.

Còn hắn mới chỉ có thực lực nhân giai lục phẩm, sao phải đối thủ của hắn.

Bây giờ nhìn thấy Hàn Phong vẻ mặt đạm mạc nhìn mình, trong lòng hắn kinh hoảng vô cùng, nhưng mới vừa rồi bị Tiêu Linh đánh trọng thương, lúc này đứng đã có chút miễn cưỡng, nói chi là chạy.

Vì vậy, Tần Minh Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Phong đi tới.

Không thể không nói, lúc trước Hàn Phong khiến Tần Minh Nguyệt lưu lại ấn tượng quá mức sâu sắc, lúc này hắn mới chỉ đơn giản đi tới, nhưng mỗi bước đã tựa như búa tạ gõ lên trái tim Tần Minh Nguyệt khiến hắn không thở nổi.

Theo Hàn Phong không ngừng tới gần, Tần Minh Nguyệt càng đổ mồ hôi lạnh liên tục, ngay cả Tần Nhị bên cạnh cũng trở nên kinh hoảng.

Ba người đều không nói gì, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của Hàn Phong cùng với tiếng thở dốc không ngừng trở nên trầm trọng của hai huynh muội Tần Minh Nguyệt và Tần Nhị.

Đi tới cách Tần Minh Nguyệt năm bước, Hàn Phong mới dừng bước lại, hai mắt thản nhiên nhìn vẻ mặt kinh hoảng của hai người, rồi nói:

- Vừa rồi ngươi dùng chân nào.

Giọng nói của Hàn Phong lãnh đạm, vừa phải, nhưng lại tựa như từ ngoài vạn lý truyền tới, cảm giác quỉ dị này khiên Tần Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên, há hốc mồm không nói được lời nào.

- Ta hỏi lần nữa, vừa rồi ngươi dùng chân nào đả thương Nhị Nha?

Hàn Phong thấy Tần Minh Nguyệt không trả lời, liền hỏi lại.

Tần Minh Nguyệt tựa hồ kịp phản ứng, nỗ lực vận khí lực toàn thân, kinh hoảng đáp:

- Ngươi là ai? Ngươi không nên làm xằng bậy, ta chính là Tần gia Nhị thiếu gia!

Khi nói tới Tần gia Nhị thiếu gia, Tần Minh Nguyệt tựa hồ có thêm dũng khí, thanh âm cũng đề cao lên chút.

Thấy Tần Minh Nguyệt không trả lời, lại giới thiệu thân phận Tần gia Nhị thiếu gia, Hàn Phong không khỏi nhướng mày, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ nghe thấy một tiếng nhẹ vang lên.

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt kêu thảm thiết, thân thể vốn đã lảo đảo không vững, càng run rẩy kịch liệt, lập tức ngã nhào xuống đất.

Tần Minh Nguyệt dùng một tay ôm chân trái, không ngừng thở dốc.

Tần Nhị ban đầu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thẳng đến ánh mắt nàng chuyển qua chân trái của Tần Minh Nguyệt, mới vẻ mặt kinh hoảng lui lại hai bước.

Thì ra không biết từ lúc nào chân trái Tần Minh Nguyệt đã gãy.

Tần Nhị không ngu, tự nhiên biết tình huống của Tần Minh Nguyệt, tất nhiên là do thiếu niên trước mắt gây ra.

Trong lòng nhất thời lấy làm kinh ngạc.

Bất quá, Hàn Phong cũng không định dừng tay, mà tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Tần Minh Nguyệt đang nằm lăn lộn trên đất.

Nhìn bộ dáng thê thảm của Tần Minh Nguyệt, hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn lúc trước, Hàn Phong lạnh lùng nói:

- Vừa rồi là dùng chân này phải không?

Nghe vậy, Tần Minh Nguyệt đã biết Hàn Phong không chút cố kỵ thân phận của mình, rất sợ trả lời chậm, sẽ lại phải chịu độc thủ, vì vậy cố nén đau đớn kịch liệt, vội vã mở miệng nói rằng:

- Không sai, không sai, vừa rồi ta đã dùng cái chân này không cẩn thận đả thương tiểu cô nương kia, hiện tại nó đã gãy, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi!

- Phải? Xem ra ta phán đoán rất chuẩn xác a!

Khóe miệng Hàn Phong lộ ra một chút tiếu ý, nhàn nhạt nói rằng.

Không rõ Hàn Phong vì sao nói như thế, nhưng Tần Minh Nguyệt rất sợ chọc giận thiếu niên trước mắt, nên cũng gật đầu phụ họa.

Chỉ là lời nói kế tiếp của Hàn Phong khiến trong lòng Tần Minh Nguyệt mát lạnh, vẻ mặt thất kinh nhìn Hàn Phong, chỉ thiếu nước mở miệng cầu xin tha thứ.

- Để phòng ngừa ngươi dùng chân còn lại không cẩn thận đả thương những người khác, ta liền giúp ngươi đem nó đoạn nốt.

Trên mặt Hàn Phong hiện lên vẻ tà ác, nhẹ giọng nói.

- Ngươi...ngươi...

Lúc này Tần Minh Nguyệt đã sợ đến mức không nói ra lời, chỉ không ngừng giãy dụa về phía sau.

Trông thấy bộ dáng thê thảm này của hắn, trong lòng Hàn Phong không chút thương hại, nếu ngày hôm này không phải hắn vừa lúc đột phá thiên giai, chỉ sợ thôn dân ở đây cùng với Tiêu Linh đã bị thương tổn,

Nhất là kẻ này dám đánh chủ ý với Tiêu Linh quả thực là không biết sống chết.

Nghĩ vậy, Hàn Phong lại bước lên hai bước tới trước mặt Tần Minh Nguyệt, đang chuẩn bị chặt đứt nốt chân còn lại của hắn, thì Tần Nhị không ngờ nổi lên dũng khí, bước tới chắn lấy nhị ca của mình, run rẩy nói:

- Ngươi...Ngươi không nên tới gần, ngươi dám đả thương nhị ca ta, Tần gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Tần gia?

Hàn Phong nghi hoặc nói.

Tần Nhị thấy bộ dáng của Hàn Phong, tưởng hắn đã bị dọa sợ, trong lòng có thêm dũng khí, nói:

- Nếu ngươi tha cho nhị ca ta, việc này liền bỏ qua, bằng không, đến lúc đó trên dưới Tần gia tất không bỏ qua cho ngươi. Cho dù ngươi không thèm để ý cũng nên vì thôn dân ở đây lo lắng một phen, lẽ nào ngươi có thể che chở cho họ cả đời.

Tần Nhị coi như là thông minh, biết thực lực của Hàn Phong, bọn họ chẳng thề làm gì được, nhưng thôn dân ở đây thì khác, trong đó hầu hết là người bình thường, căn bản không có lực lượng gì, Tần gia chỉ cần động ngón tay có thể khiến cả thôn trang này tiêu thất.

Nghe được Tần Nhị nói vậy, Hàn Phong cau mày lại, trầm ngâm nói rằng:

- Ngươi đang uy hiếp ta sao?

- Không phải uy hiếp, mà là sự thực!

Tần Nhị tựa hồ đoán chừng Hàn Phong không dám động thủ, liền lớn mật, đắc ý đáp.

Chỉ là nàng vừa dứt lời, Hàn Phong đã cười nhạt.

Sau đó sắc mặt trầm xuống, Hàn Phong lạnh giọng nói rằng:

- Tần gia là cái thá gì, lại có khẩu khí như vậy, bản thân ta muốn xem Tần gia ngươi có thể làm gì.

Dứt lời, Hàn Phong vốn không muốn động thủ với nữ tử, nhưng khi nghe nàng ta nói vậy, đã không còn khách khí nữa, trực tiếp vung ống tay áo lên, đánh bay nàng sang một bên, đụng phải thân cây lớn mới ngã xuống.

Đây là Hàn Phong vì lúc trước nàng không động thủ, mới thủ hạ lưu tình.

Bất quá, ngay khi Tần Nhị bị Hàn Phong đánh bay, dưới tàng cây cách đó không xa, cũng phát ra một trận âm hưởng rất nhỏ, ngay sau đó một đạo nhân ảnh cũng lao tới.

Thân ảnh đó chính là Tần lão lúc trước bị một quyền của Hàn Phong đánh bay, sinh tử không rõ.

Chỉ là lúc này toàn thân hắn không một chỗ nào còn nguyên vẹn, tóc tai tán loạn, khóe miệng và tứ chi đều có những vệt máu lớn nhỏ, bộ dáng tựa như một tên khất cái.

Tần lão vừa xuất hiện, vội la lớn:

- Vị bằng hữu kia, xin thủ hạ lưu tình, việc lúc trước là chúng ta không đúng, xin nể mặt Tần gia, ngày sau tất có báo đáp ổn thỏa.

- Nếu ta nói không thì sao?

Hàn Phong lạnh lùng từ chối nói.

Trong lòng hắn có chút buồn cười, những người này, không ngừng mà nhắc tới Tần gia, nhưng trong ký ức của hắn, tựa hồ Thiên Tinh Đế Quốc không hề có.

Hắn thật không biết lai lịch của Tần gia ra sao, chẳng lẽ là thế lực mới nổi?

Tần lão nghe được Hàn Phong không cần suy nghĩ liền đã từ chối, trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng bây giờ hắn chỉ đành tận lực bảo trụ Tần Minh Nguyệt, vì vậy nói thêm:

- Nếu như vị bằng hữu kia kiên trì muốn đả thương thiếu gia nhà ta, đó là đối địch với cả Tần gia đồng thời là địch của Tiết gia.

- Tiết gia?

Hàn Phong có chút nghi hoặc, từ lúc nào lại nhảy ra Tiết gia, chẳng lẽ là?

Kế tiếp, lời của Tần lão xác minh phán đoán của Hàn Phong.

- Tần gia ta sớm đã giao hảo cùng đế đô Tiết gia, một năm trước, Tiết gia giúp đỡ hoàng thất diệt trừ phản tặc Lâm gia, hôm nay địa vị càng như mặt trời ban trưa, nếu như ngươi và Tần gia ta là địch đó là chống lại cả Tiết gia, vị bằng hữu kia xin hãy nghĩ lại.

- Thì ra đúng thật là Tiết gia a!

Hàn Phong thở dài nói rằng.

Giữa lúc Tần lão cho rằng Hàn Phong có chút cố kỵ, thì hành động tiếp theo của Hàn Phong cũng khiến chút tiếu ý trên mặt hắn triệt để cứng lại.

Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, trong miệng Tần Minh Nguyệt lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đã rõ ràng rồi, Hàn Phong cũng không có buông tha cho hắn.

Tần lão trông thấy Tần Minh Nguyệt hai chân đứt đoạn, vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời nổi lên tức giận.

Nhưng ngay sau đó, Hàn Phong lạnh lùng mở miệng nói:

- Tiết gia lại như thế nào, Hàn Phong ta muốn giáo huấn ai, vẫn còn chưa tới lượt Tiết gia để ý tới, nể mặt lão nhân ở Tiết gia, ta đoạn hai chân hắn, còn tha mạng. Nhân tiện nói cho Tần gia, nếu sau này ta gặp hắn làm ác, ta tất lấy tính mệnh của hắn.

Bạn đang đọc Ngạo Thị Thiên Địa của Cao Thiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 338

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.