Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối thủ. (1+2)

Phiên bản Dịch · 3213 chữ

Thi đấu lại tiến hành ban ngày, Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu, Thiên Thánh Cốc Doãn Băng Hinh, cùng với Liệt Kinh Vân, Lôi Chấn đều thuận lợi thăng cấp.

Điều này làm cho một ít tuyển thủ hy vọng thấy cảnh mạnh đấu mạnh hô thất vọng.

Dù sao tồn tại những người này, bọn họ muốn đoạt giải quán quân đoạt giải quán quân cũng không có cơ hội.

Về phần Huyền Thiên Tông, đối thủ ngày hôm nay của Mạnh Hùng thực lực khá mạnh, là một nhân giai lục phẩm.

Bất quá, dưới công kích như cuồng phong bạo vũ của Mạnh Hùng cuối cùng cũng đành bại trận.

Bởi vì quan hệ với Hàn Phong, mọi người đối với Huyền Thiên Tông cùng thêm vài phần quan tâm, khi thấy Mạnh Hùng thi đấu, hấu hết đều hai mắt sáng ngời, Mạnh Hùng này khí tức tuy rằng yếu hơn Hàn Phong rất nhiều.

Nhưng không thể phủ nhận, vũ kỹ của Mạnh Hùng thập phần đặc biệt, khiến cho mọi người có ấn tượng sâu sắc.

Đương nhiên, trừ hai người Mạnh Hùng cùng Hàn Phong, Tiêu Linh luôn luôn là mục tiêu được quan tâm.

Dù sao, nữ tử tuyệt sắc như vậy tự nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Đối thủ hôm nay của Tiêu Linh là đệ tử Minh Hà Tông, cũng chính là Triệu Ngạn, đấu khí nhân giai ngũ phẩm, nghĩ đến là đệ tử thực lực cao nhất lần này.

Tiêu Linh tự nhiên cũng nhận ra Triệu Ngạn, đối với tên đệ tử Minh Hà Tông thập phần chán ghét này, ngay từ lúc vừa bắt đầu nàng đã không hề nương tay, mấy chiêu liền đanh bay đối thủ khỏi lôi đài.

Cũng qua trận đấu này khiến mọi người hiểu hơn về Tiêu Linh. Thì ra nàng không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, thực lực cũng không thể coi thường được.

Về phần Diệp Phàm cũng vô cùng may mắn gặp được đối thủ nhân giai tam phẩm, nên tự nhiên cũng hữu kinh vô hiểm đạt được thắng lợi.

Khi Thiên Thánh Đại Hội đang tiến hành, thì bên ngoài đế đô Thiên Tinh Thành, vài tên đại hán đang vây bắt một người trung niên nam tử, tên đầu lĩnh mặc thanh y, vẻ mặt trêu tức đang nói cái gì đó.

- Hàn Nhất Nguyên, hai năm trước ngươi đả thương tộc đệ, trốn khỏi Hàn gia. Không ngờ hôm nay vẫn dấm trở lại Thiên Tinh Thành, ta nên bội phục dũng khí của ngươi, hay nên cười ngươi ngu xuẩn đây?

Trung niên nam tử bị vây, chính là phụ thân của Hàn Phong, Hàn Nhất Nguyên mới tỉnh lại không lâu.

Lần này Hàn Nhất Nguyên trở lại Thiên Tinh Thành, chủ yếu là muốn do thám một vài tin tức, xem có thể tìm được Hàn Phong hay không. Không ngờ hắn còn chưa bước vào Thiên Tinh Thành liền đã gặp đám người này vây công.

Tên nam tử dẫn đầu, hắn cũng biết. Người này là Lưu gia đệ tử. Tuy rằng Lưu gia so với Hàn gia thực lực yếu hơn không ít, nhưng Lưu Bân này là trưởng tử dòng chính của Lưu gia, thân phận so với đứa con tư sinh như hắn cao hơn không ít.

Mấy năm trước, Hàn Nhất Nguyên đã từng có xích mích với Lưu Bân, nên bây giờ gặp phải, Hàn Nhất Nguyên cũng có chút nhíu mày.

- Hàn Nhất Nguyên, ngươi xem hình dạng của ngươi hiện tại đi, ngay cả chó lớn cũng không bằng.

Lưu Bân khinh miệt nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Hàn Nhất Nguyên, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt.

Hàn Nhất Nguyên nhìn quét bốn kẻ đang vây quanh mình, lập tức trầm giọng nói:

- Ngươi muốn làm gì, nếu không tránh ra cũng đừng trách ta không khách khí.

Nghe vậy, Lưu Bân như nghe được chuyện cười, nói:

- Ha ha! Hàn Nhất Nguyên, ngươi không phải hai năm lẩn trốn, đầu bị ngu đi rồi, lẽ nào ngươi không còn nhớ chuyện năm đó bị ta giáo huấn hay sao?

Hàn Nhất Nguyên nhìn vẻ mặt đắc ý của Lưu Bân, trầm giọng nói rằng:

- Ta không muốn nghe mấy lời linh tinh của ngươi, bảo người tránh ra cho ta!

- Hừ! Hàn Nhất Nguyên, hai năm qua lá gan của ngươi lớn lên không ít, ngươi cũng biết đây chính là hạch tâm đệ tử, hơn nữa Minh chủ lão nhân gia đích thân chỉ điểm, thực lực đã là nhân giai thất phẩm.

Lưu Bân nói.

- Thế thì đã sao?

Hàn Nhất Nguyên thản nhiên nói.

Lưu Bân thấy Hàn Nhất Nguyên sau khi nghe xong không có phản ứng gì, lập tức giận dữ nói:

- Các ngươi lên cho ta, để tên đui mù này được kiến thức một chút.

Bốn gã vây công Hàn Nhất Nguyên, nhất thời nhìn chằm chằm xông tới.

- Hàn Nhất Nguyên, chờ ta giáo huấn ngươi xong, sẽ bắt ngươi trở về Hàn gia, tin tưởng người của Hàn gia nhất định sẽ cảm tạ ta.

Lưu Bân đắc ý nói rằng.

Nhìn mấy kẻ đang áp sát mình, sắc mặt Hàn Nhất Nguyên trầm xuống, lập tức không hề do dự, trong nháy mắt rút ra trường kiếm bên hông, đâm về phía chúng.

Hồi lâu sau, Lưu Bân nằm trên mặt đất phục hồi tinh thần lại, đầu tiên là nhìn mấy tên đệ tử cũng đang bị ngã trên mặt đất, sau đó hai mắt kinh hoảng nhìn phương hướng Hàn Nhất Nguyên rời khỏi.

- Cái này...sao có thể, tên hỗn đản này trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?

Lưu Bân có chút hoảng loạn thấp giọng lảm nhảm, lập tức nghĩ đến mới vừa rồi mình bị đánh ngã, nhất thời có chút xấu hổ cùng tức giận.

Sáng sớm thi đấu vòng bốn, Hàn Phong triển hiện thực lực khiến mọi người rung động.

Ban đêm, Hàn Phong cùng Tiêu Linh ngồi trong tiểu viện, nguyên bản Tiểu Bạch mấy ngày này đều ở cùng Lâm Phỉ Vân.

Sau khi trở về Thiên Tinh Đế Quốc, Hàn Phong tương đối bận rộn, nên không có thời gian chú ý tới Tiểu Bạch, mà Tiểu Bạch rất thích theo nữ nhân, nên mỗi ngày không theo Tiêu Linh thì theo Trầm Ngọc.

Đại hội lần này, Trầm Ngọc theo Lão Dược Si ở lại trong tập học tập chế thuốc, mấy ngày nay Tiêu Linh cũng chăm chỉ tu luyện, ngay cả chuyện đánh đàn mà nàng yêu thích nhất cũng tạm thời đặt sang môt bên.

Do đó, Tiểu Bạch liền rơi vào ma trảo của Lâm Phỉ Vân, cả ngày cùng tiểu nha đầu này đùa giỡn hoàn toàn không giống với hành động của một con thiên giai ma thú.

- Hàn Phong, đã lâu rồi ta không đàn cho ngươi nghe!

Tiêu Linh ngẩng đầu nhìn trăng sáng, lập tức nhẹ giọng nói.

Hàn Phong vừa nghe, đầu tiên là ngẩn ra, hơi thở dài nói:

- Vốn ngươi không nên theo ta chạy ngược chạy xuôi, mà ở lại Thiên Nguyệt Đế Quốc an tâm làm công chúa của ngươi, như vậy mỗi ngày ngươi đều có thể làm chuyện mà mình yêu thích.

Tiêu Linh nghe vậy, đôi mắt đẹp yếu ớt nhìn Hàn Phong, lập tức nhoẻn miệng cười, lắc đầu nói rằng:

- Ta cũng không cảm thấy bây giờ có gì không tốt, đây là lựa chọn của ta mà.

Ngừng chút, Tiêu Linh nói tiếp:

- Hàn Phong, đêm nay theo ta đi ra bên ngoài đi một chút nhé!

Hàn Phong tự nhiên là gật đầu đáp ứng.

Vì vậy, hai người làm bạn đi tới bên ngoài tiểu viện.

Lúc này người chung quanh cũng không nhiều, thỉnh thoảng có người thấy Hàn Phong cùng Tiêu Linh đi chung cũng nhận ra thân phận của hai người, nhất thời đố kỵ không thôi.

Tiêu Linh không hề để ý ánh mắt của người xung quanh, nàng vô cùng thích cái cảm giác ấm áp khi ở bên Hàn Phong, tựa như nhớ lại lúc hai người mới gặp nhau, tại rừng liễu bên cạnh bờ sông.

Cứ đi mãi, hai người đi tới một khu rừng yên tĩnh, Tiêu Linh nhìn khung cảnh xung quanh, liền tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

Trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Linh luôn lộ vẻ tươi cười, Hàn Phong cũng là vui vẻ vô cùng.

- Đáng tiếc lần này tham gia đại hội không có đem theo Băng Huyền Cổ Cầm theo, nếu không ta có thể đánh đàn cho ngươi nghe, thời gian này, ta có phổ được mấy bài mới, chắc ngươi sẽ thích nó.

Lúc này Tiêu Linh giống như một con chim nhỏ, trên mặt tràn ngập vẻ tươi cười.

Hàn Phong nghe vậy, khẽ cười một tiếng, lập tức dang tay ôm thân thể của nàng vào lòng, nói:

- Yên tâm đi, chờ lần đại hội này kết thúc, ta nhất định sẽ nghe ngươi đàn vài ngày.

Nhìn động tác của Hàn Phong, Tiêu Linh cúi đầu hét một tiếng kinh hãi, tuy rằng không phải lần đầu tiên bị Hàn Phong ôm vào trong ngực, nhưng mỗi một lần Tiêu Linh đều là ngượng ngùng không thôi.

Cặp mắt mỹ lệ có chút khẩn trương nhắm lại, lông mi đẹp đẽ hơi run.

Bất quá khi nàng cảm nhận được khí tức ấm áp từ bàn tay của Hàn Phong truyền đến, cũng dần bình tĩnh lại, nhắm mắt nghe tiếng tim đạp của Hàn Phong.

Hai người liền bảo trì tư thế như vậy, tĩnh tâm hưởng thụ sự yên tĩnh cùng ấm áp này.

Cúi đầu ngửi mùi thơm từ tóc Tiêu Linh truyền đến, trong khoảng thời gian ngắn Hàn Phong cũng là có chút say mê.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Tiêu Linh trong lòng hơi ngọ nguậy, chợt đứng dậy rời khỏi vòng tay của Hàn Phong.

Hơi chút chỉnh lý mái tóc có chút mất trật tự, Hàn Phong có thể từ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, phát hiện một vẻ hồng nhuận động nhân.

- Linh nhi, ngươi thật đẹp!

Hàn Phong mỉm cười, tán thưởng nói.

Nghe được Hàn Phong ca ngợi, trong lòng Tiêu Linh cũng rất vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn hơi đỏ lên.

Đem cảm giác ngượng ngùng đè xuống, Tiêu Linh nói với Hàn Phong:

- Ngươi có thể ngắt cho ta một cái lá xuống được không?

Hàn Phong nghe vậy, có chút nghi hoặc nhưng lập tức nhẹ giọng cười, cũng không thấy hắn có động tác gì, thân hình trong không trung khẽ đảo, ngay sau đó bàn tay liền ngắt xuống một chiếc lá đẹp đẽ.

Sau khi rơi xuống dất, Hàn Phong đưa chiếc lá cho Tiêu Linh, hỏi:

- Ngươi muốn làm gì với nó?

Tiêu Linh tiếp nhận chiếc lá, rồi nhoẻn miệng cười nói:

- Ta muốn dùng nó để thổi một bài cho ngươi nghe.

- Sao? Ta đây nên hảo hảo hưởng thụ một chút.

Hàn Phong có chút ngạc nhiên, cười nói.

Tiêu Linh nhìn Hàn Phong, rồi đem chiếc lá đặt lên môi, sau đó nhắm mắt lại.

Hàn Phong cũng im lặng, mỉm cười nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, lẳng lặng chờ đợi.

Chỉ qua chốc lát, Tiêu Linh vốn không hề động đậy, bờ môi xinh đẹp mấp máy ở chiếc lá, tiếp theo vài âm thanh trong trẻo phát ra.

Theo âm thanh không ngừng phát ra, không gian u tĩnh trong rừng nhất thời tràn ngập giai điệu.

Hàn Phong chợt nghe, cũng kinh ngạc một trận, hắn không ngờ Tiêu Linh không chỉ chơi đàn hay, mà ngay cả một chiếc lá cây bình thường cũng có thể thổi ra khúc nhạc được như vậy.

Trông thấy thần tình chăm chú của Tiêu Linh, Hàn Phong mỉm cười, cũng là thả lỏng tâm thần, lẳng lặng lĩnh hội giai điệu của khúc nhạc.

Từ lúc bắt đầu cho tới khi khúc nhạc kết thúc, Tiêu Linh mới bỏ chiếc lá ra, trên trán nàng cũng lấm tấm những giọt mồ hôi.

- Ta thổi thế nào? Có hay không?

Tiêu Linh tràn đầy nhìn Hàn Phong, hỏi.

Lá cây không thể so vơi Băng Huyền Cổ Cầm của nàng, nếu như chỉ là tùy tiện thổi một khúc nhạc, tự nhiên lãng phí khí lực rất lớn, nhưng âm nhạc do Tiêu Linh thổi ra vô cùng hay, hơn nữa lại trước mặt người mình, nên càng thêm hoàn mỹ.

Cũng chính bởi vì như vậy, khi thổi, Tiêu Linh bất giác nhập tâm vô cùng, điều này mới có thể khiến từ chiếc lá cây phát ra khúc nhạc hay như thế.

Hàn Phong giơ tay nhẹ nhàng lau đi vài giọt mồ hôi trên trán Tiêu Linh. Sau đó cười nói:

- Linh nhi thổi ra khúc nhạc, tất nhiên là hay rồi.

Thấy Hàn Phong nói như thế, trong lòng Tiêu Linh vui vẻ, bất quá đôi mắt đẹp cũng lườm hắn một cái, sẵng giọng:

- Không nghĩ tới ngươi cũng miệng lưỡi trơn tru!

Trong lòng Tiêu Linh tự nhiên vui vẻ không thôi, hai người trò chuyện thêm vài câu, ngay khi Tiêu Linh dự định tiếp tục thổi một khúc nhạc nữa.

Từ bên ngoài cánh rừng có vài đạo nhân ảnh đi tới.

- Vừa rồi tại hạ nghe ở đây có giai điệu tuyệt vời như vậy, trong lòng yêu thích, đang định trở lại tìm xem đến tốt cùng, lại không ngờ thì ra Tiêu Linh cô nương cũng ở đây.

Tiếng nói vừa dứt, bóng người kia đã đi tới trước hai người.

Hàn Phong đưa mắt nhìn, phát hiện thì ra là Phong Minh Các Lý Dịch Phi, bên cạnh còn hai gã đệ tử khác.

Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Trong lòng Hàn Phong có chút nghi hoặc.

Tiêu Linh ở bên cạnh nhìn thấy đột nhiên có người xuất hiện, quấy rối nàng cùng Hàn Phong, trong lòng nhất thời hơi giận.

Lý Dịch Phi tựa hồ không có phát hiện thần tình bất mãn của Tiêu Linh, vẫn dáng vẻ tiêu sái nói:

- Chắc hẳn khúc nhạc vừa rồi là do Tiêu Linh cô nương thổi, tạ hạ thập phần bội phục.

- Đa tạ khích lệ, chỉ là trò vui đùa mà thôi.

Tiêu Linh thản nhiên nói.

Đối với ngữ khí của Tiêu Linh, Lý Dịch Phi cũng không giận mà nói tiếp:

- Chỉ là trò chơi mà đã hay như vậy, nghĩ đến Tiêu Linh cô nương tinh thông âm luật, tại hạ bình thường cũng có chút yêu thích, nếu Tiêu Linh cô nương rảnh rỗi, tại hạ nguyện ý cùng cô nương giao lưu một phen.

Lý Dịch Phi từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn Hàn Phong, lời này vừa nói ra, càng đem Hàn Phong trở thành không khí.

Hàn Phong nhìn thấy dáng dấp của Lý Dịch Phi, lông mày rậm vừa nhíu, bất quá còn chưa chờ hắn mở miệng nói chuyện, sắc mặt Tiêu Linh đã hơi trầm xuống, ngữ khí lãnh đạm nói rằng:

- Đa tạ hảo ý của ngươi, ta chỉ ở trước mặt người mình thích thổi một khúc nhạc, nên lời mời các hạ, Tiêu Linh xin lĩnh giám.

Tiêu Linh nói xong lời này, không chút khách khí cự tuyệt Lý Dịch Phi.

Đối mặt Tiêu Linh từ chối như vậy, sắc mặt Lý Dịch Phi cũng thoáng có chút xấu hổ. nhưng chỉ là thoáng qua.

Chợt có chút phong độ nói:

- Đã như vậy, tại hạ đã đường đột rồi, nếu như Tiêu Linh tiểu thư thay đổi chủ ý, tại hạ lúc nào cũng hoan nghênh.

Nói xong Lý Dịch Phi hướng Tiêu Linh cáo biệt, liền xoay người rời đi.

Từ lúc đến tới lúc đi, hắn chưa từng liếc mắt nhìn Hàn Phong, tựa như coi hắn thành không khí.

Hiển nhiên, tuy rằng ban ngày Hàn Phong đem Viêm Dương đánh bại, hiển lộ thực lực không tầm thường, nhưng trước mặt nhưng tên thiên chi kiêu tử tâm cao khí ngạo này cũng không đáng là gì.

Lý Dịch Phi không coi mình ra gì, Hàn Phong cũng mặc kệ, lúc này hắn đang tự tiếu phi tiếu nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tiêu Linh.

Thẳng đem Tiêu Linh sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói:

- Ngươi đang nhìn cái gì vậy?

- Ta chỉ nghĩ tới lời nói vừa rồi của ngươi thôi!

Hàn Phong cười nói.

Tiêu Linh vừa nghe Hàn Phong nói như thế, sắc mặt càng đỏ lên, lập tức thấp không dám nhìn hắn.

Vừa rồi nàng nhất thời trong cơn tức giận, nói ra, mặc dù không có cảm giác gì, nhưng hiện tại bị Hàn Phong nói thế, nhất thời xấu hổ vô cùng.

Bộ dáng này của nàng càng khiến Hàn Phong cười to một trận.

Nghỉ ngơi một ngày đêm, đại hội cũng chuẩn bị vòng thứ năm.

Nhân số càng ngày càng ít, đệ tử của các thế lực đứng đầu, cũng càng có cơ hội giao thủ với nhau.

Chỉ là lúc này Hàn Phong cũng có chút đau đầu.

Cũng không có gì lạ vì đối thủ vòng này của hắn dĩ nhiên là Thiên Thánh Cốc Chu Di!

Bởi vì đã bước vào vòng thứ năm, nhân số chỉ còn lại bốn mươi mấy người, nên từ vòng này, tất cả các trận đấu đều do đại hội trực tiếp rút ra, sau đó công bố cho tuyển thủ.

Cho nên trước khi trận đấu bắt đầu, mọi người mới biết được tình hình thi đấu.

Ngoài đối thủ của Hàn Phong là Thiên Thánh Cốc Chu Di.

Đối thủ của Mạnh Hùng cùng Tiêu Linh ở vòng này cũng có chút khó giải quyết, đối thủ của Mạnh Hùng là đệ tử của một tông môn kỳ lạ, tên là Địa Nham Môn.

Hàn Phong biết Địa Nham Môn tu luyện tâm pháp hết sức bá đạo, hiệu quả so với Phách Viêm Chiến Thiên Quyết mà Mạnh Hùng tu tập cũng tương đương, đều là tâm pháp chú trọng khí thế cùng công kích.

Chỉ bất quá Mạnh Hùng tu luyện Phách Viêm Chiến Thiên Quyết so với Địa Nham Môn cao cấp hơn nhiều lắm.

Về phần đối thủ của Tiêu Linh chính là Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu, lấy thực lực trước mắt của Tiêu Linh tất nhiên không cách nào thắng được Đường Vũ Nhu.

Mọi người trong Huyền Thiên Tông khi biết được đối thủ của Tiêu Linh dĩ nhiên là Đường Vũ Nhu cũng là hết sức nuối tiếc.

Bạn đang đọc Ngạo Thị Thiên Địa của Cao Thiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 339

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.