Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tín nhiệm

Phiên bản Dịch · 2356 chữ

Cặp lông mày thanh tú của tiểu yêu nhíu lại. Một lát sau dường như nhớ ra cái gì nói:

- La Ma hồng kim ti, ức niên vô căn tuyền , than đá mười vạn năm... Còn có...

- Còn nữa?

Lãng Tiêu nghe xong ba thứ này, đã trợn mắt há hốc mồm. Hắn tự nhận là một người tu chân có đẳng cấp cao ở phương diện luyện khí, không ngờ chưa từng nghe nói qua về mấy thứ mà tiểu yêu vừa nói. Còn có điều ai mà người ta không thể chịu nổi hơn chuyện này? Vậy mà tiểu yêu nói còn nữa, khiến Lăng Tiêu xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.

"Đúng rồi. còn có lục đồng, tử sắc thiên niên bảo thạch ... Hết rồi. không còn cái gì nữa cả.

Tiểu yêu dường như cũng biết mấy thứ mình vừa nói cực ki khó tìm, hai tay nhẹ nhàng mân mê vạt áo do mình hóa ra, hai mắt trộm nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, sau đó mới khe khẽ nói:

- Chủ nhân, nếu khó quá, thì... thì coi như ta chưa nói gì hết!

Lãng Tiêu cười khổ. buồn bực đem đám mảnh vờ Thánh Bia chất đầy trên mặt đất cất đi, sau đó nói:

- Không phải là khó, vấn đề mấu chốt là mấy thứ ngươi vừa nói, ta... Ta cùng chưa từng nghe qua!

Tiểu yêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức trên mặt lộ ra một dáng vẻ rất người, dùng tay che miệng cười:

- Hi hi. Chủ nhân không cần lo lắng. Lúc thấy mấy thứ đó ta tự nhiên sê nói cho chủ nhân biết!

Tới giờ khắc này. Lãng Tiêu cũng chỉ có thể gật gật đầu, thầm nghĩ may mà nơi này không có người ngoài, nếu không hôm nay người này sẽ cảm thấy vô cùng mất mát!

Thế giới trong đỉnh, mặt trời nhô trên cao soi sáng, khí hậu ấm áp, gió nhẹ thổi vào mặt. vô cùng dễ chịu. Lăng Tiêu đứng bên cạnh thiên trì trong thế giới trong đỉnh, Nã Đa Khắc không xuất hiện.

Lớp sương mù quanh năm bảo phủ mặt nước thiên trì hiện tại cũng đà biến mất. Cả thiên trì phẳng lặng như mặt gương, phản chiếu cả bầu trời xanh lam và vài đám mây trắng lững lờ. Ánh mặt trời soi vào mặt nước thiên trì trên mặt nước, phản chiêu ra ánh vàng chói mắt. Trước mặt Lăng Tiêu có rất nhiều nhiều người đang đứng. Gần như tất cả người ~ tu luyện ở thế giới trong đỉnh đều đã đến nơi đây. Lúc này sắc mặt ai cũng ngưng trọng nhìn Lăng Tiêu.

- Hôm nay gọi tất cả mọi người lại đây, là có một việc. muốn cùng mọi người thương lượng.

Lăng Tiêu nhìn mọi người đứng trước mặt. Có phụ mẫu huynh muội của mình, có một bầy thê tử của mình và có những huynh đệ ở nhân giới năm đó! Tuế nguyệt xoay vầng, thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhưng có những thứ cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. chính là tình thân, tình bạn và tình yêu!

Đám người Diệp Tử và Thượng Quan Vũ Đồng đều rất hiểu tính cách Lăng Tiêu. Biết hắn nếu không có chuyện trọng yếu, tuyệt đối sê không triệu tập tất cả mọi người lại, nghiêm túc thương lượng. Cho nên. tâm trạng các nàng đều rất hồi hộp.

Đối với mấy nàng Diệp Tử, các huynh đệ cùng cha mẹ thân nhân của Lăng Tiêu mà nói, bởi vì có Lăng Tiêu tồn tại, cuộc sống bọn họ mới có thê trở nên đặc sắc như vậy. Nếu không, bọn họ sớm đã hóa thành một nắm đất mai táng ở một vùng đất phong thủy đẹp nào đó ở nhân giới!

Làm sao có thể sống thoải mái như bây giờ? Cho nên. điều quan trọng nhất trong cuộc đời những người này chính là Lăng Tiêu! Tất cả, đều bởi vì sự tồn tại của Lăng Tiêu mới trở nên có ý nghĩa.

Lăng Tiêu tuy rằng rất ít ở cùng chúng nữ, nhưng đối với chúng nữ mà nói.Không có Lăng Tiêu, cuộc sống cũng không còn ý nghĩa gì cả. Không phải ai cũng sống để mà sống. Lăng Tiêu nhìn lướt qua mọi người, thu vẻ mặt mọi người vào đáy mắt, sau đó nói:

- Tất cả mọi người đều biết. công pháp ta tu luyện hoàn toàn khác với bất cứ công pháp tu luyện nào cùa Thánh Vực! Cái nào mạnh cái nào yếu ta không nói tới. Nhưng có một điều, bất kể ta tu luyện theo cách gì, sau khi tới một cảnh giới nhất định sẽ dẫn đến thiên phạt! Nói cách khác, chúng ta tu luyện là nghịch thiên mà đi. Cho nên, ông trời cũng sẽ không cho chúng ta dễ dàng đột phá như thế. sẽ giáng xuống một loại hình phạt gọi là thiên kiếp...

- Hậu kiếp thần!

Lăng Tiêu vừa dứt lời, trong đám người liền nhao nhao lên một tràng nghị luận.

Mọi người đều lộ vẻ kinh hãi. Có thể vào nơi đây tu luyện, độ trung thành và chi số thông minh khẳng định đều không có bất cứ vấn đề gì. Các sự tình xảy ra trong Thánh Vực, ở trong này cũng không tính là bí mật. Tiền kiếp thần và hậu kiếp thần là hai loại thần phổ thông nhất Thần Giới năm đó. Mọi người nghe nhiều nên biết!

Nhưng trên thực tế, hậu kiếp thần rất hùng mạnh, không ai có thể hình dung đầy đù về sức mạnh của hậu kiếp thần. Đơn giản nhất là dùng những con số để so sánh. thì có thể nói, một trăm tiền kiếp thần cũng không phải đối thủ của một hậu kiếp thần!

Cái gọi là hậu kiếp thần, chính là thần đã trải qua kiếp nạn khủng khiếp mà vẫn có thể sống sót! Phàm là thần đã trải qua kiếp nạn này, đều có bản lĩnh cường đại nghiêng trời lệch đất. Tuy nhiên bởi vì Thần chiến đã cách bây giờ quá xa. Cho dù là Lam Hi đã sống mấy vạn năm cũng không thể hình dung rõ kiếp nạn mà hậu kiếp thần phải trải qua rốt cuộc là như thế nào nưa. Tuy nhiên, điều này cũng không thê ngăn bọn họ tưởng tượng dựa trên rất nhiều truyền thuyết lưu truyền từ thời thượng cổ.

Hoàng Phủ Nguyệt đứng đó. thất thanh nói:

- Lăng Tiêu... Phu quân... Huynh, huynh phải độ thiên kiếp rồi sao?

Là một người xuyên việt đến đây từ một thế giới thông tin phát triển, không ai — có thể hình dung ra sự đáng sợ của thiên kiếp hơn so với Hoàng Phủ Nguyệt.

Hoàng Phủ Nguyệt hoa dung thất sắc nhìn Lãng Tiêu. trái tim như muốn vọt ra khỏi ***g ngực, cổ tay run nhè nhẹ, cố sức khống chế tình cảm của mình.

Diệp Từ nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nguyệt cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Là người thân cận nhất của Lăng Tiêu. từ lúc ở nhân giới nàng đã nhìn ra Hoàng Phủ Nguyệt khác thường, càng nhìn ra giữa Hoàng Phủ Nguyệt và Lăng Tiêu có một sự ăn ý rất thần kỳ. Từng có lúc nàng còn vì chuyện này mà có chút ghen tị. Sau thấy tình cảm Lăng Tiêu dành cho hai người đều sâu sắc, sự ghen tị mới biến mất. Nhúng Diệp Tử là người hiểu Hoàng Phũ Nguyệt nhất. trong lòng ít nhiều cũng có chút khó hiểu, thầm nghĩ:" Hoàng Phủ chẳng lẽ là vì phu quân tiến bộ mà kích động? Nhìn bộ dáng thì không phải thế? Giống như bị dọa đến sợ quá hơn!"

Lúc này Lăng Tiêu gật gật đầu. sau đó nói:

- ĐÚNG vậy. tuy nhiên ngày này còn một khoảng thời gian nữa mới đến. Uy lực thiên kiếp rất lớn. Cho dù là ta. cũng không dám cam đoan mình có thể vượt qua mà không mất một cọng lông, bình an vô sự.

Diệp Tử lúc này mới cảm thấy có chút căng thăng. Tuy nhiên không đợi nàng nói. Lãng phu nhân đã nói trước, thanh âm có chút run rẩy:

- Tiêu nhi. thiên kiếp này không thể không độ sao? Đáng thương thay cho tấm lòng bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ! Trong mắt Lăng phu nhân, vinh quang, thanh danh... đều không quan trọng bằng sự an toàn của con mình. Nếu phải hy sinh sự an toàn để đổi lấy bất cử thứ gì, nàng nhất định sè không nguyện ý. Lăng Tiêu lắc đầu, cười an ủi mẫu thân, nói:

- Mẫu thân. cái này là nước chảy thành sông, tựa như trăm sông nhỏ đô về sông lớn. Nếu cứ kìm hàm, sớm muộn gì cũng có một ngày biến thành một dòng nước lũ đáng sợ, cuốn phăng tất cả đê đập. Tu luyện cũng là như thế. Tới một bình cảnh rồi. sẽ cần thời gian rất lâu để đột phá. Nhưng chỉ cần cố gắng tích lũy, bình cảnh cuối cùng cũng sẽ bị giải khai. Đến lúc đó. cho dù là tu luyện Thánh Vực kiếm kỹ. tỷ như phụ thân, sớm muộn ai cũng có một ngày phải nghênh đón một lần độ kiếp. Bất quá thiên kiếp giáng xuống có giống nhau không thì chưa biết.

Lãng phu nhân lo lắng nhìn đứa con. tuy rằng Lăng Tiêu đã giải thích cho bà. nhưng là Lăng phu nhân vẫn có chút lo lắng, nhìn thoáng qua đám con dâu của mình. Vẻ mặt các nàng phần lớn cũng chăng khác gì mình.

Lăng Thiên Khiếu thì hơi hơi lắc đầu. Thầm nghĩ đứa con quý hóa của ta ơi, ngươi thật là đánh giá lão tử quá cao rồi. Ta nếu có thể tu luyện đến cảnh giới này, cho dù độ kiếp thất bại, đời này cũng đáng giá! Đương nhiên, lời này chi có thể cất ở trong lòng, nếu không Lăng phu nhân nhất định sẽ ngất mất.

Lăng Tiêu lúc này. nhìn mọi người đã an tĩnh lại nói tiếp:

- Cho nên ta muốn đem thiên trì, dời đến trong môn phái, tìm vài trận pháp bảo vệ. Đến lúc đó. các ngươi tu luyện, sẽ không bị ảnh hưởng gì cà. Mà nếu ta có gì bất trắc, môn phái sẽ do...

Lăng Tiêu chưa kịp nói hết lời, chi thấy mọi người trên cả ngọn đồi đột nhiên đồng loạt quỳ xuống. Cuối cùng, trừ người thân và thê tử của Lăng Tiêu. cùng với vài người thân phận đặc thù, còn thì các môn nhân đệ tử Thục Sơn khác, toàn bộ đều quỳ xuống đến. tất cả đồng thanh nói:

- Tông chủ thế nào. Chúng ta thế đó!

Thiên Viên đứng đầu mười đại đệ tử, lúc này đã là một người cực kỳ lão luyện. Rất nhiều chuyện của Thục Sơn phái bây giờ đều là do hắn xử lý. Thiên Viên quỳ xuống, thanh âm có chút nghẹn ngào nói:

- Xin sư phụ đừng bò chúng con. Cho dù chết, chúng con cũng nguyện chết cùng sư phụ!

- Ta nguyện cùng thiếu gia đồng sinh cộng tử!

Đám binh lính binh đoàn Tia Chớp năm xưa ầm ầm hô vang như chuông lớn rền vang; chấn động thế giới trong đỉnh.

- Chúng ta nguyện cùng tông chủ đồng sinh cộng tử!

Tát cả môn nhân Thục Sơn phái, kể cả Tương Vân Sơn. Vương Chân, Trương Dương đều quỳ trước Lăng Tiêu nói vô cùng kiên định.

- Chúng ta nguyện cùng sư phụ cùng sinh cùng tử!

Mười đại đệ tử tuy ít, nhưng thanh âm một chút cũng không nhỏ. Mấy nữ đệ tử. thậm chí còn chảy nước mắt.

- Lăng Tiêu, đời này ta không có duyên phận gã cho ngươi, nhưng ngươi đừng mong bỏ lại ta! Bất luận sinh tử, ta đều đi theo ngươi!

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Tú Nhi đỏ bừng, nói vô cùng kiên định. đồng thời,cũng nói ra tiêng lòng người thiêu nữ.

Hoắc Thanh Thanh đứng đó, dậm chân đầy tức giận, trong lòng thầm hận Ngô Tú Nhi đem lời mình định nói nói trước, mình nói sau, cùng không có hiệu quả nữa. Chỉ có thể đứng dưới, si tình nhìn người trẻ tuổi dáng người cao to kia, trong lòng nghĩ: "Hắn dường như cho tới bây giờ vần không thay đổi hình dáng. Nếu có thể vĩnh viền nhìn hắn như vậy,, thật tốt biết bao nhiêu!" Lam Hi đứng trong đám người, ánh mắt lánh, nhìn lướt qua Lam Thiên Mai cúi đầu không biết suy nghĩ, len lén thở dài một hơi, chợt nhớ tới Hoàng Phủ Nguyệt trước đó vài ngày tìm nói qua một câu rất có đạo lý:

- Tình này chỉ mong thành kí ức. Nhưng lại càng làm ta ngân nạo. Lăng Tiêu đứng đó, hai mắt, dần dần có chút ướt át. Mấy năm nay, hắn tuy rằng vẫn đều vì tăng cường thực lực cho môn phái mà nỗ lực. nhưng rất ít trò chuyện với mọi người trong môn phái. Giống như trước kia trước sơn môn giảng kinh cho đám đệ tử cấp thấp là chuyện rất hiếm có. Nhúng không ngờ ràng- mình vẫn được mọi người trong môn phái kính yêu như thế. Lăng Tiêu VUNG tay hướng về mọi người phía dưới làm động tác nâng lên. một cỗ lực lượng khổng lồ nhưng nhu hòa phát ra, tất cả mọi người cảm thấy thân mình không kìm nổi tự động đứng lên.

- Tất cả mọi người đứng lên, hãy nghe ta nói!

Bạn đang đọc Ngạo Kiếm Lăng Vân của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.