Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạnh gia sợ hãi (1)

Phiên bản Dịch · 5156 chữ

Chủ nhân của ta là, ta…Ta cũng không biết hắn đến từ phương nào!

Vẻ mặt Huyền Thiên trở nên hơi xấu hổ. Một pháp bảo có trí thông minh và linh tính mà ngay cả chủ nhân cũng không biết rõ, điều này quả thật rất xấu hổ. Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi"

Nhưng lời nói tiếp theo của Huyền Thiên lại làm Lăng Tiêu cảm thấy có chút sửng sốt:

-Ta chỉ biết hắn tuyệt đối không thuộc về Thần giới. Trên người hắn có một loại khí tức giống như ngươi. Hắn cũng dùng loại khí tức như vậy để chăm sóc chúng ta. Cho nên sau khi ta bị thương nặng chỉ gặp được ngươi mới có thể bắt đầu chậm rãi khôi phục. Hơn nữa, trước khi chủ nhân và Thanh Hà chiến đấu, vì hắn muốn mở ra không gian Thần giới để đi đến chỗ khác nhưng thất bại, vì vậy mà cũng bị trọng thương. Nếu không chỉ dựa vào Thanh Hà...Tên này cũng xứng là đối thủ của chủ nhân ta sao?

Khi Huyền Thiên nói ra những lời này cũng không phải dùng giọng điệu hống hách như ngày xưa, nhưng vẻ xem thường trong mắt hắn đã đủ để nói lên tất cả.

Lăng Tiêu cũng có một số suy đoán mơ hồ về chủ nhân của Huyền Thiên. Tên này có thể là người đã đến Thánh Vực trước mình ba trăm năm, đã một lần xuất thủ giải nguy khi chính mình gặp nguy hiểm, hắn chính là thiên tài chân chính Vân Chi Lan.

Đúng vậy, trong lòng Lăng Tiêu thì Vân Chi Lan chính là một thiên tài chân chính. Sợ rằng lúc này ngoài Lăng Tiêu cũng không còn người thứ hai nào biết rõ thực lực của Vân Chi Lan. Thật ra dù là Lăng Tiêu cũng không dám nói mình hoàn toàn hiểu rõ thực lực của Vân Chi Lan đã đạt đến cảnh giới gì. Nhưng có một điều Lăng Tiêu biết rất rõ, thực lực Vân Chi Lan bây giờ tuyệt đối sẽ không kém hơn chính mình.

Nhưng...Vân Chi Lan cũng không phải là người tu chân! Trên người hắn cũng không có bất kỳ khí tức gì giống như mình, điều này Lăng Tiêu lại có thể khẳng định. Một kiếm của Vân Chi Lan năm xưa căn bản khác biệt hoàn toàn với kiếm kỹ của Thánh Vực. Mặc dù một kiếm đó rất xuất thần nhập hóa, ẩn chưa pháp tắc thiên địa vô tận nhưng nó tuyệt đối không phải là kiếm thuật của người tu chân.

Xem ra muốn tìm được người từng là chủ nhân của Huyền Thiên thì cũng không phải là một chuyện quá khó khăn.

Sau khi Huyền Thiên và Lăng Tiêu ký kết khế ước chủ tớ, vẻ mặt Huyền Thiên cũng hơi buồn, trong mắt hắn còn mơ hồ trồi lên vài giọt lệ. Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại khôi phục lại vẻ mặt bất cần đời. Huyền Thiên cười hì hì rồi phóng thẳng về phía con quái thú xấu xí Nã Đa Khắc nói:

-Lão tiểu nhị, nếu đã không tìm được chủ nhân, vậy ngươi có đồng ý đi cùng ta không?

Giọng nói nặng nề của Nã Đa Khắc đột nhiên vang lên ầm ầm:

-Nếu có thể để Nã Đa Khắc ta được tự do, thì tất nhiên sẽ đồng ý đi theo ngươi.

Lăng Tiêu cảm thấy trong lòng vui mừng như điên. Hắn vốn chỉ muốn để con quái thú có vẻ bề ngoài xấu xí nhưng lại rất có giá trị này vì Thục Sơn phục vụ một vạn năm. Sau một vạn năm thì tất cả những đệ tử của mình bây giờ, dù yếu kém thế nào cũng chắc chắn vượt qua cảnh giới đại viên mãn.

Lăng Tiêu lập tức để Huyền Thiên khống chế lệnh bài Huyền Thiên, chỉ trong khoảnh khắc lệnh bài Huyền Thiên đã chặt đứt những sợi xích sắt cực phẩm này. Cuối cùng sau rất nhiều năm Nã Đa Khắc cũng có được tự do, nó nhịn không được phải ngửa mặt lên trời gầm rống.

Tiếng gầm rống ẩn chứa những tình cảm vô tận vang vọng khắp không gian.

Sau đó Lăng Tiêu lại mở ra một con đường nối không gian này và thế giới trong đỉnh. Nã Đa Khắc cũng không có bất kỳ lưu luyến gì với chỗ này, cơ thể vô cùng khổng lồ của nó trực tiếp phóng thẳng vào trong con đường. Mà lúc này cuối cùng Lăng Tiêu cũng nhìn thấy hình dạng của Nã Đa Khắc, hắn không kìm được phải cảm thấy kinh hoàng, thầm nghĩ:

-Trên đời này không ngờ vẫn còn loại quái thú quỷ dị thế này, ngày hôm nay cũng coi như được mở rộng kiến thức.

Trước đây khi còn ở trên tu chân giới Lăng Tiêu đã nghiên cứu tất cả mọi loại thú đến mức cực hạn, mà lúc này cơ thịt trên mặt hắn cũng không nhịn được phải liên tục co rút.

Đầu cá sấu, trên đầu còn có rất nhiều gai nhọn. Cổ mãng xà, trên cổ là từng tầng vảy giống như những cái khiên đang lóe lên những luồng sáng, xem ra kiên cố đến mức không thể phá nổi. Mà phần bên dưới của Nã Đa Khắc lại là một thân thể bạch tuộc đặc biệt khổng lồ.

Nếu thân thể này được mở rộng ra thì chắc chắn phải có chu vi hơn nghìn mét. Bên dưới cơ thể nhẵn bóng và khổng lồ này còn có mấy trăm cái vòi còn to và dài hơn cái cổ rất nhiều, mặt trên của vòi tràn đầy những giác hút to nhỏ. Trên những cái vòi vừa thô vừa lớn này còn bám theo rất nhiều những sợi xích sắt đã bị chặt đứt một đầu. Cũng không biết Nã Đa Khắc đã ngâm mình trong nước bao nhiêu năm nhưng những sợi xích lại không có bất kỳ dấu hiệu rỉ sét nào, mà ngược lại nó còn rạng rỡ ánh sáng trên không trung. Lăng Tiêu nhìn thấy những điều này thì cảm thấy khắp toàn thân tê dại, hắn thầm nghĩ:

-Người năm xưa có thể khóa được Nã Đa Khắc quả thật là rất lợi hại. Chẳng lẽ người này chính là tổ tiên của Mạnh gia sao?

Còn nữa, Nã Đa Khắc này rốt cuộc là loại quái vật gì? Nó quả thật giống như được rất nhiều loại ma thú chắp vá lại tạo thành, nhưng hiệu quả lại làm cho người ta cảm thấy kinh hoàng tâm thần.

Sau khi Nã Đa Khắc tiến vào trong không gian Đỉnh thì nói cũng trực tiếp chui vào trong một cái hồ trên đỉnh núi trong thế giới này. Độ lớn của hồ này cũng không bằng đầm nước trong thùng không gian lúc nãy, nhưng đối với Nã Đa Khắc thì không có bất kỳ vấn đề gì cả. Chỉ thấy cơ thể nó chậm rãi thu nhỏ lại, một lát sau nó đã nhỏ lại chỉ còn chu vi một trăm mét. Sau đó Nã Đa Khắc đầm mình vào trong hồ nước, lúc này trong không gian của Hàm Hàn Bảo Đỉnh đột nhiên vang lên âm thanh nặng nề giống như sấm rền của Nã Đa Khắc:

-Chủ nhân, cảm ơn ngươi!

-Nã Đa Khắc, trước tiên ngươi cứ chịu khó ở trong đây một thời gian, nếu có cơ hội ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ dung thân lớn hơn nữa.

-Không cần đâu, chủ nhân! Nã Đa Khắc rất thích ở chỗ này. Hơn nữa, chỗ này cũng đang dần trưởng thành, chắc không bao lâu nữa là có thể trở nên rất lớn rồi.

Lăng Tiêu ngẩn người nhìn thoáng qua Kim Hổ đang trừng mắt há mồm đứng bên cạnh hồ nước rồi nói:

-Kim Hổ, sau này các ngươi cùng một nhóm!

Khóe miệng Kim Hổ co giật vài cái rất dữ dội, những con sóng rung động lóe lên trong ánh mắt hắn cũng dần tiêu tán. Lúc này Kim Hổ đã bình tĩnh trở lại đứng bên cạnh hồ nước, trong lòng hắn thầm nghĩ:

-Chủ nhân quả thật là lợi hại, ngay cả những loại quái thú hùng mạnh thế này mà cũng có thể hàng phục được, bội phục!

Khi Lăng Tiêu xuất hiện trong không gian Hàm Hàn Bảo Đỉnh thì đọc pháp quyết, phân thân của Lăng Tiêu dần tiêu tán vào trong không khí. Khoảnh khắc sau đã xuất hiện trong một cánh rừng cách Mạnh gia ngàn dặm. Lúc này khóe miệng Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười hài lòng, thu hoạch lần này quả thật là quá lớn.

Nhưng hắn cũng có một vấn đề chưa suy nghĩ được rõ ràng, nếu Mạnh gia đã có bí mật thế này thì vì sao ngay cả bảo khố trọng địa như vậy cũng thu nhận người ngoài đến canh gác chứ? Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi"

À...Lăng Tiêu đột nhiên nhíu mày, trong đầu lóe lên một ý nghĩ:

-Bảo khố, trọng địa!

-Ta hiểu rồi!

Lăng Tiêu nắm chặt bàn tay lại, trong lòng thầm nghĩ:

-Mạnh gia làm như vậy đơn giản chỉ là che mắt người ta mà thôi. Ta vẫn còn nhớ rõ những biểu cảm của Tam trưởng lão và vị Đại tiểu thư kia của Mạnh gia, những tên võ giả cảnh giới đại viên mãn trông coi bảo khố và những thứ gọi là bảo vật bên trong bảo khố, nó căn bản không phải là bảo khố thật sự của Mạnh gia. Tất cả bảo vật ở đấy cũng có vài món rất quý giá, nhưng căn bản đều là những thứ Mạnh gia không thể sử dụng được. Những thứ khác nếu tùy tiện lấy ra một vật đặt trong nhân giới thì sợ rằng đều là vật vô giá, được người ta coi là bảo vật quan trọng. Nhưng ở nơi mà mọi người đều muốn truy cầu trường sinh như Thánh Vực thì những thứ này căn bản không có giá trị gì.

Nếu đã như vậy thì Mạnh gia...Rốt cuộc muốn làm gì?

Trong Thánh Vực có một hiện tượng mà Lăng Tiêu nghĩ không thông suốt, chính là sau Thần chiến, thời gian đã trôi qua hơn mười vạn năm nhưng thời gian dài như vậy mà không có bất kỳ một quốc gia nào xuất hiện và phát triển. Đây là một việc mà chính Lăng Tiêu cũng phải suy nghĩ rất lâu. Hắn nhớ kỹ khi còn trong tu chân giới đã từng nghe nói có một tồn tại “Tu Chân quốc”. Tu Chân Quốc này khác hẳn môn phái tu chân và tu chân thế gia. Nó là một quốc gia thật sự, có bộ khung hoàn toàn giống với quốc gia của phàm nhân. Nhưng tính chất của quốc gia này lại lấy việc tu chân là chính, triều đình cũng chính là một tồn tại quyền lực nhất.

Sau lưng một Tu Chân quốc thường có một hoặc rất nhiều tu chân môn phái hoặc thế gia chống đỡ, vì chỉ có quốc gia mới thật sự tập hợp được tất cả tài nguyên vào một người. Quốc gia này có thể làm cho tất cả người tu chân chú tâm vào chuyện tu luyện.

Mà Thánh Vực này lại không có bất kỳ quốc gia nào được thành lập. Hơn mười vạn năm, nếu so sánh với tu chân giới đã trải qua mấy trăm vạn năm thì cũng là một quảng thời gian ngắn. Hơn nữa Lăng Tiêu cũng không thể biết được vào ngày nào năm nào thì tu chân giới xuất hiện quốc gia, nhưng đến thời đại của hắn thì rất nhiều tu chân quốc đã hoàn toàn biến đổi nữa rồi.

Lăng Tiêu cũng biết rõ và xác nhận quê hương của Hoàng Phủ Nguyệt nhất định là một cái tu chân quốc, nhưng đây cũng là chuyện trước đây rất lâu rất lâu rồi. Ngay cả thời đại khi Hoàng Phủ Nguyệt lớn lên thì sợ rằng toàn bộ cái tinh cầu không còn bất kỳ tu chân quốc nào nữa. Nếu có cũng là những loại quốc gia cấp bậc rất thấp mà ngay cả cảnh giới Luyện Khí Kỳ cũng chưa vượt qua được. Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi"

Cho nên mặc dù Lăng Tiêu chưa từng nghĩ đến chuyện lập quốc trong Thánh Vực, hắn chỉ muốn phát triển Thục Sơn đến cấp độ cao trong thế giới này mà thôi. Nhưng hắn cũng rất xa lại đối với chuyện xây dựng và phát triển một tu chân quốc.

Lăng Tiêu thấy thực lực của Mạnh gia hoàn toàn có thể thành lập một quốc gia tại Trung Châu, để trở thành một tồn tại cực mạnh và thống nhất Trung Châu. Chỉ có xây dựng quốc gia mới có thể thống nhất tín ngưỡng, mới có thể tập hợp là một lực chiến đấu khổng lồ, mới có thể tập trung các nguồn tài nguyên lại. Thật ra bất kỳ gia tộc nào cũng rất khó làm được những điều này, hoặc có thể nói đây là những chuyện rất khó khăn.

Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa quay đầu lại nhìn về phía Mạnh gia rồi thầm nghĩ:

-Thôi mặc kệ, Trung Châu và Nam Châu cách nhau quá xa, cho dù Mạnh gia thật sự có suy nghĩ này thì cánh tay của chúng cũng không thể vươn đến địa bàn của mình được. Mình đã nhận được những lợi ích khổng lồ từ chỗ Mạnh gia, sợ rằng sẽ không bao lâu nữa Mạnh gia này sẽ lâm vào tình cảnh hỗn loạn.

Lăng Tiêu nghĩ đến đây thì nhớ tới Karina. Không biết người phụ nữ có huyết mạch hoàng gia của Tinh Linh tộc này đã như thế nào rồi. Giống như Lăng Tiêu có linh tính mách bảo, truyền âm phù trên người hắn đột nhiên vang lên.

Lăng Tiêu đọc pháp quyết mở truyền âm phù ra, bên trong đột nhiên vang lên giọng nói kinh hoàng của Karina:

-Tiêu...Tiêu Phong, chạy mau, nhanh...Ầm!

Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng cánh cửa bị người ta đạp đổ, sau đó lại truyền đến giọng nói phẫn nộ của Karina:

-Các ngươi muốn làm gì? Ta chỉ là một người đầy tớ, ta không biết gì cả...Bốp...A!

Bên kia lập tức truyền đến một âm thanh trong trẻo và tiếng thét phẫn nộ của Karina. Sau đó truyền âm phù lại vang lên một giọng nói phụ nữ cực kỳ ác độc, tiếng nói này giống như một con vịt đang kêu.

-Loại đàn bà đê tiện, ta biết ngươi đến đây không có ý nghĩ gì tốt đẹp! Tưởng lão nương không biết ngươi và tên tiểu tặc kia có quan hệ với nhau sao? Bây giờ tên tiểu tặc kia đã cướp rất nhiều bảo vật của gia tộc chạy đi, vậy ta bắt ngươi gánh tội thay, trừ khi ngươi nói cho ta biết tên tiểu tặc kia đang ở chỗ nào!

-Nói!

-Nói!

Đô quản sự muốn ngươi nói mà không chịu nói à? Hừ! Ta đã sớm thấy ngươi không thuận mắt, nếu ngươi không nói, ta sẽ lột sạch đồ treo ngươi lên cột cờ.

-Đúng, cứ như vậy mà làm!

Trong âm thanh ầm ỹ truyền đến đủ loại giọng nói của phụ nữ, còn kèm theo vài tiếng cười bỉ ổi của đàn ông.

Đúng lúc này thì tất cả mọi âm thanh đều biến mất, có lẽ truyền âm phù đã bị người ta lấy mất. Khi Lăng Tiêu luyện chế truyền âm phù thì đặc điểm quan trọng nhất chính là bên trên mỗi cái đều có thần thức của hắn. Ngoài người cầm truyền âm phù thì những người khác vừa cầm đến sẽ mất ngay tác dụng, lúc đó nó sẽ trở thành một vật trang sức giống như hộ thân phù.

Lúc này vẻ mặt Lăng Tiêu trở nên trầm tĩnh như nước, trong đôi mắt hắn bắn ra hai luồng hào quang lạnh lẽo. Cũng may Karina không kích động, cũng không động võ trong Mạnh gia, vì vậy chuyện này còn có thể chừa ra một đường sống để quay về. Nhưng Lăng Tiêu nghĩ lại thì thấy một người từng là nữ hoàng Tinh Linh tộc lại bị người ta dùng tay tát lên gương mặt mềm mại, điều này là đả kích gì với tính tình kiêu ngạo của Karina đây? Cũng may mà Karina có thể nhẫn nhịn không ra tay, điều này làm trong lòng Lăng Tiêu sinh ra cảm giác coi trọng nàng. Hơn nữa hắn còn thầm nghĩ:

-Karina ngày hôm nay đã không còn là Karina năm xưa nữa rồi.

Tuy giữa Lăng Tiêu và Karina cũng từng có một số thù oán, nhưng tất cả đã xóa đi bằng một nụ cười khi hai người bất ngờ gặp lại. Đồng thời hai người cũng là những võ giả trong nhân giới phi thăng lên đây, dù xuất phát từ đạo nghĩa Lăng Tiêu cũng không có lý do gì không cứu Karina.

Hơn nữa lần này Lăng Tiêu còn có thể đoạt được Vô Ảnh Cung và Sương Hàn Kiếm từ trong tay Mạnh gia, mà quan trọng hơn hắn còn gặp được con quái thú thần kỳ Nã Đa Khắc. Nếu không có Karina thì những chuyện trên đều không thể thực hiện được. Đặc biệt là gặp được Nã Đa Khắc mới là điểm quan trọng nhất. Chỉ cần có nó ở bên cạnh thì Lăng Tiêu hoàn toàn có thể dùng một khoảng thời gian vài trăm năm ngắn ngủi, cộng thêm sự phụ trợ của đan dược để tạo ra một đội quân hùng mạnh. Mời chung tay chia sẻ niềm vui: http://luongson/forum/showthread.php?t=134326999

Cho nên dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào Lăng Tiêu cũng không thể bỏ lại Karina.

-Nhưng phản ứng của Mạnh gia cũng quá nhanh, thủ đoạn cũng rất cay độc. Xem ra bọn họ còn chưa biết chuyện Nã Đa Khắc bị mình mang đi. Chuyện xảy ra lúc này chẳng qua chỉ là chỉa mũi dùi vào những bảo vật trong bảo khố bị đánh cắp, cũng chính là ván cờ giữa Tam trưởng lão và Đại tiểu thư mà thôi. Nếu đã như vậy thì chuyện mình quay trở lại cứu Karina chắn chắn sẽ thành công.

-Cũng nên lợi dụng chuyến đi này để lặng lẽ điều tra những cao thủ thật sự của Mạnh gia, xem nhiều ít thế nào.

Lăng Tiêu thầm nghĩ như vậy rồi lặng lẽ ẩn giấu cơ thể quay trở lại Mạnh gia.

Tiến vào Mạnh gia lần này tất nhiên là nguyên thần phân thân vô cùng hùng mạnh của Lăng Tiêu. Bản tôn của Lăng Tiêu thì ở lại địa phương này, hắn dùng thổ độn để chui vào trong lòng đất bắt đầu tu luyện. Cho dù người có cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong đi qua nơi này cũng tuyệt đối khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của Lăng Tiêu.

Dù sao không phải ai cũng có thể sử dụng thổ độn chui vào trong địa phương dưới mặt đất vài nghìn mét để bế quan tu luyện.

Lúc này nguyên thần phân thân của Lăng Tiêu đã dùng một loại trạng thái mà mắt thường không thể nhìn thấy được để chảy theo một dòng suối nhỏ về phía Mạnh gia. Hắn hóa thân thành nước rồi dung nhập vào giữa dòng chảy xuôi dòng vào Mạnh gia.

Khi Lăng Tiêu chảy theo dòng nước đến địa phương của những đầy tớ nhà Mạnh gia thì thân thể hắn yên lặng từ trong nước đứng lên rồi chậm rãi đi về phía bên kia. Lăng Tiêu nín thở ngưng thần dọc theo đường đi, hắn không dám tạo ra bất kỳ một con sóng rung động nào để tránh kinh động đến nhóm lính gác đang chú ý quan sát nơi đây.

Lăng Tiêu còn cảm nhận được vài luồng khí tức hùng mạnh đang ẩn giấu ở bên trong những vị trí bí mật, giống như đã dung hợp vào môi trường. Cuối cùng Lăng Tiêu cũng có một ấn tượng trực quan đối với thực lực của Mạnh gia.

-Rất mạnh!

Lăng Tiêu nhịn không được phải than thở một câu trong lòng. Sau đó hắn liên tục cất bước đi thẳng vào nhà ăn của đầy tớ Mạnh gia. Lúc này là giữa trưa, trong nhà ăn đang bay ra những mùi hương nồng nàn của đủ loại đồ ăn. Lăng Tiêu nhìn lướt qua thấy thức ăn rất phong phú, thậm chí trong đó còn có vài món làm bằng thịt của những dã thú vô cùng quý hiếm.

Thức ăn của người hầu mà còn như thế này thì những người có địa vị nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lăng Tiêu đi lại gần bàn ăn rồi thuận tay cầm lấy một miếng thịt bỏ vào trong miệng. Trong nháy mắt một mùi vị thơm ngát bao phủ toàn bộ khoang miệng, Lăng Tiêu lại nhịn không được phải ca ngợi sự tinh tế và tài lực Mạnh gia, thầm nghĩ:

-Nếu không có sự đối đầu giữa Tam trưởng lão và Đại tiểu thư, Mạnh gia đoàn kết lại thì thành tựu sẽ không chỉ là như thế này.

Lúc này đám đầy tớ cũng tụm năm tụm ba đi đến, vẻ mặt người nào cũng cực kỳ nghiêm túc, thậm chí Lăng Tiêu còn nhìn ra một chút hoảng sợ trong ánh mắt bọn họ. Những hương vị thơm ngát của đồ ăn cũng không thể làm cho đám người này trầm tĩnh trở lại.

May mà Lăng Tiêu cũng không phải đợi lâu, đám đầy tớ này vừa ăn cơm vừa bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.

-Ôi, ngươi nói Lâm Na mới đến đây làm là kẻ cắp sao? Ta thấy nàng ta cũng không giống, sao lại bị bắt nhỉ?

-Biết người biết mặt chứ không biết lòng, sao ngươi biết nàng ta không phải? Nếu không phải thì Chấp Pháp đường bắt cô ta làm gì? Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi"

-Hừ! Không phải tất cả đều là quản sự bí mật bẩm báo sao? Những ngày gần đây Đô quản sự thấy nàng ta không thuận mắt, vẫn luôn tìm cách để kiểm tra nàng. Hôm nay khó khăn lắm quản sự mới tìm được cơ hội tốt, bà ta sao có thể buông tha được!

-Đô quản sự của chúng ta cũng thật là, lòng dạ cũng quá hẹp hòi... ....

-Xuỵt...Đô quản sự đến.

Có người nhỏ giọng nhắc nhở.

Đúng lúc này, những tiếng bước chân loạt xoạt vang lên, một người phụ nữ mập vặn vẹo phần eo như thùng nước đi vào. Người phụ nữ này vẻ mặt rất dữ tợn, cặp mắt rất nhỏ, nói chuyện liến thoắng. Người này đang dùng ánh mắt lạnh như băng đảo qua đám hạ nhân đang ăn cơm, giống như biết được đám người kia đang thảo luận đến vấn đề gì.

-Những gì các ngươi nói lão nương đều nghe thấy rất rõ!

Đô quản sự vừa mở miệng thì thiếu chút nữa đã làm Lăng Tiêu ngã cắm đầu xuống đất. Hắn nhịn không được lại phải đảo ánh mắt lên người phụ nữ kia.

-Âm thanh này...Giọng nói này...Còn...Những lời nói dũng mãnh này từ trong miệng một người phụ nữ phát ra thật sao?

-Không cần lão nương phải chính miệng nói ra, các ngươi cũng đã biết sáng hôm nay xảy ra chuyện gì rồi! Lâm Na...Con ** đó cùng với gian phu bày mưu đánh cắp rất nhiều bảo vật của Mạnh gia chúng ta. Khi mọi chuyện bị vạch trần, đang muốn bỏ chạy thì bị chúng ta bắt được, hiện nay đang được giam ở Thủy lao trong Chấp Pháp đường của Mạnh gia. Hừ! Các ngươi chắc chắn cũng đều được nghe nói qua sự lợi hại của Chấp Pháp đường rồi. Vài chục năm nay trong Mạnh gia chúng ta chưa từng nghe nói có bất kỳ người nào còn sống từ trong đó đi ra. Cho nên, các ngươi nhớ kỹ đừng nói xằng nói bậy về lão nương, đừng con mẹ nó làm phiền đến lão nương. Nếu không lão nương sẽ không ngại đi tố cáo các ngươi một lần nữa, nếu còn nghe thấy bất kỳ tên nào nói huyên thuyên thì lão nương sẽ đánh chết tên khốn đó. Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi"

Khi Đô quản sự nói ra một tràng hù dọa, tất cả những đầy tớ nhà Mạnh gia đang ăn cơm đều không có bất kỳ ai lên tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

... .... .... ....

Đúng lúc này, trong biệt viện của Đại tiểu thư Mạnh gia, Mạnh thiến đang ngồi với vẻ mặt thản nhiên, nàng đang nghe thủ hạ báo cáo.

-Đại tiểu thư, tên Tiêu Phong kia thật xảo quyệt, không ngờ lại để hắn chạy thoát. Người nói xem những bảo vật kia có thể bị hắn cướp đi không? Nhưng nghe nói đám người Tam trưởng lão đã bắt được một con nhân tình của Tiêu Phong sao? Hừ...Chuyện này cũng có chút ý tứ! Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi"

-Những chuyện này không cần phải nói với ta, chỉ là một tiểu nhân vật râu ria mà thôi!

Vẻ mặt Đại tiểu thư Mạnh Thiến hiện lên một nụ cười chế giễu rồi khoát tay nói:

-Dù thế nào thì sự oan ức của ta cũng được đặt lên lưng Tiêu Phong rồi. Còn nữa, buồn cười là Tam trưởng lão lại khẳng định chuyện này có liên quan đến ta, nhưng bây giờ thì sao? Bảo vật không thu hồi lại được, để xem lão vác bộ mặt gì đến để tìm ta?

-Hì hì, đây được gọi là Đại tiểu thư mưu tính như thần... ....

Người này còn chưa kịp vỗ mông ngựa xong đã bị những âm thanh ầm ỹ bên ngoài cắt ngang. Ngay sau đó, một người chạy đến trước cửa hét lên một âm thanh vô cùng kinh hoàng:

-Đại tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!

Mạnh Thiến khẽ nhíu mày, từ trước đến nay nàng luôn rất ghét loại người bộp chộp thế này. Đám thủ hạ ai cũng biết tính tình này của nàng, trước nay chưa từng có người nào dám hấp tấp như vậy. Hôm nay tên này dám chạy đến đây như vậy không biết là có chuyện gì.

Không những thế tên này vừa hét lên lại vừa dùng tay đẩy cửa chạy vào. Trong lòng tên lúc nãy muốn vỗ mông ngựa nhưng không thành công đang đứng ở bên cạnh Mạnh Thiến và cảm thấy rất khó chịu, hắn thấy có người đi đến thì trầm giọng quát:

-To gan, Đại tiểu thư không truyền ngươi vào mà dám xông loạn, không muốn sống nữa sao?

Mạnh Thiến nhìn thấy trong ánh mắt tên đang chạy vào tràn đầy vẻ kinh hoàng thì vung tay chặn tên đang quát bên cạnh lại, sau đó nàng nhíu mày hỏi:

-Xảy ra chuyện gì?

Người này cũng rõ ràng biết được tính nết của Mạnh Thiến, nếu không phải là chuyện vô cùng quan trọng thì đánh chết hắn cũng không dám làm như thế này. Hắn vừa thở hổn hển vừa nói:

-Hai ngày hôm nay bảo khố đã bị nhóm người của Tam trưởng lão tiếp nhận, người của bọn họ luôn ở bên trong kiểm soát, thuộc hạ vẫn ở bên ngoài chú ý rất kỹ. Vừa rồi thuộc hạ đột nhiên nghe thấy ở bên trong truyền đến một tiếng hô kinh hoàng, vì vậy bèn chạy đến cửa đưa mắt vào xem thử, nhưng không ngờ, thần thú bên trong bảo khố...Lại biến mất!

-Cái gì...Bốp... ....

Mạnh Thiến lập tức trở nên kích động, nàng trực tiếp đứng lên rồi sẩy tay hất văng một chén trà làm bằng loại sứ cực phẩm rơi xuống đất vỡ tan tành.

Mà Mạnh Thiến hình như cũng không cảm thấy chính mình đã mất bình tĩnh, hai mắt nàng trợn trừng lên nhìn người kia rồi hỏi:

-Ngươi nói có phải là thật không? Ngươi biết rõ hậu quả nói bậy bạ là thế nào chưa?

Hai đầu gối người này đột nhiên mềm nhũn ra rồi quỳ phịch xuống đất. Cơ thể hắn run run nói:

-Đại tiểu thư, ta...Ta sao dám gạt người? Người cứ tự đi đến đó mà xem, không phải sẽ hiểu rõ ngay sao?

Mạnh Thiến hừ một tiếng rồi vung tay áo đứng dậy rời đi. Khi nàng đi đến cổng bảo khố thì thấy một đám thị vệ trung thành với Tam trưởng lão đang dứng chắn ở đây. Mạnh Thiến vừa mới đi vào bên trong đã bị người ta ngăn cản lại.

-Mời Đại tiểu thư quay về, Tam trưởng lão có lệnh, bất kỳ người nào cũng không được đến gần... ....

-Bốp!

Mạnh Thiến vung tay rồi hung hăng vỗ cho tên thị vệ đang nói một tát. Một dấu bàn tay màu đỏ tươi lập tức hiện lên trên mặt tên này, đồng thời một âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Mạnh Thiến giống như từ trong những kẽ băng vọng ra:

-Cút!

Mà đúng lúc này, Tam trưởng lão vừa nhanh chóng đi ra ngoài vừa phân phó thủ hạ:

-Nhanh! Lập tức đi tra khảo con đàn bà Lâm Na kia. Hỏi nói xem Tiêu Phong kia ở chỗ nào! Ta không cần biết ngươi dùng phương pháp gì...Phải lấy cho bằng được tin tức! Nếu không thì ngươi cứ đợi chết đi!

Câu nói cuối cùng của Tam trưởng lão hầu như được rống lên, giống như một con sư tử đang gầm rống trong tức giận.

Ánh mắt Đại tiểu thư và Tam trưởng lão va chạm vào nhau, hai bên đều hừ lạnh một tiếng. Đại tiểu thư Mạnh Thiến lạnh lùng nhìn Tam trưởng lão rồi dùng giọng hờ hững hỏi:

-Ta muốn đi vào xem Thần thú!

Bạn đang đọc Ngạo Kiếm Lăng Vân của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 173

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.