Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực lực hùng mạnh(P1)

Phiên bản Dịch · 5592 chữ

Tư Không Dương phẫn nộ gầm lên một tiếng, thân minh bóc thăng lên. trong tay chợt hiện thêm một thanh trường kiếm lấp lánh ánh sáng màu lam. chiều rộng trường kiếm cỡ bàn tay, nhưng dài có hai thước! Một tay lão cầm kiếm, mạnh mẽ vung về phía gã thanh niên Ma tộc, một đạo kiếm khí hình bán nguyệt bắn thẳng vào hắn!

Mặt khác bảy Kiếm Tôn bậc sáu cũng đều khống chế kiếm trong tay. kiếm khí quét về phía gã thanh niên Ma tộc. Trong nháy mắt trên bâu trời hoàng hôn của thảo nguyên Lưỡng Hà, các kiếm khí đủ màu sắc cùng bay lượn khiến bầu không khí không ngừng vặn vẹo!

Kiếm khí của cường giả cảnh giới Kiếm Tôn phát ra cực kỳ khủng bố, toàn bộ chiến trường chi trong nháy mắt mở rộng đến phạm vi mấy chục dặm! Cho dù người một nhà, nhưng kiếm khí của Kiếm Tôn bậc sáu một khi chạm vào mình không chết cũng bị tồn thương!

Trên mặt gã thanh niên Ma tộc nổi lên một tia cười lạnh, bắt thình lình hắn quát to một tiếng, trường thương trong tay trong khoảnh khắc quét ngang một chiêu đơn giản: Hoành Tảo Thiên Quân!

Vô số kiếm khí bắn về phía hắn không ngờ bị một chiêu vô cùng đơn giản này toàn bộ bị đánh tan tác. trên không trung liên tiếp phát ra tràng tràng tiếng nổ vang kịch liệt. Thoạt nhìn chỉ là một chiêu phô thông bình thường nhưng cũng chỉ có Tư Không Dương bọn họ là những cao thủ chân chính mới có thể nhìn ra được: Trong quá trình đối phương quét ngang trường thương mũi thương mồi lần đều đã chuẩn xác đâm vào phía trên kiếm khí, lập tức đánh tan kiếm khí uy thế khủng bố kia.

Chi một chiêu, sắc mặt đám người Tư Không Dương toàn bộ trở nên tái nhợt cả lên.

Chi một mình gã thanh niên Ma tộc đã có thực lực mạnh mẽ như thế. Lúc này chi có năm người, nếu như lại đến thêm nhiều người...

Gần như không người nào còn dám tiếp tục nghĩ thêm nữa! Cuộc chiến cứ như vậy khai hỏa!

Lang nha bổng trong tay bốn tên đại hán trọc đầu của Ma tộc, ma sát trong không khí không ngừng phát ra tiếng rít, đánh vào màn kiếm khí của những người vây công bọn chúng khiến toàn bộ kiếm khí bay tán loạn khắp không trung; Cả đám Kiếm Tôn vừa rống lên phẫn nộ, vừa phải né tránh kiếm khí của chính mình phát ra. Không thể tưởng tượng mười người đánh một mà còn bất lực như thế! Trong lúc nhất thời, những cường giả đỉnh cao của nhân loại này đã thật sự nổi giận, quên cả sợ hãi, tất cả đều dốc hết sức lực chân chính của bản thân chiến đấu với mấy tên Ma tộc kia.

Cặp mắt của gã thanh niên Ma tộc chợt lóe tia hàn quang u ám. cây trường thương trong tay hắn tung bay lúc lên cao lúc xuống thấp, sử dụng thật xuất thần nhập hóa! Lấy một địch tám không ngờ còn có thể linh hoạt phản kích ngược lại. Thực lực của Ma tộc, quả thực khiến cho người ta cảm thấy rất sợ hãi!

Trên bầu trời cao vô tận, phía trên đám mây.

Lăng Tiêu ngồi trên lung Tiểu Sửu. dõi mắt nhìn trận chiến đấu phía dưới không chớp mắt. Lăng Tiêu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người của Vực thẳm Ma giới, dĩ nhiên muốn tìm hiểu rõ hơn một chút.

Tiểu Sửu đã đạt tới cảnh giới bậc tám đỉnh phong; có được năng lực nói chuyện. Tuy nhiên chỉ vừa mới đây thôi, Tiểu Sửu trước mặt Lăng Tiêu mới bộc lộ ra bí mật của nó.

Giọng nói của Tiểu Sửu như một đứa trẻ tám tuổi, nghe ra thật trong trẻo. như tiếng kêu lanh lãnh của nó.

Lăng Tiêu tin rằng chỉ cần tiếp tục cung cấp Bồi nguyên đan cho Tiểu Sửu. tất nhiên tương lai không lâu Tiểu Sửu có thể đột phá tới cực hạn. Biến hóa hình thành công sau đó sẽ cố gắng nhắm tới Thần thú chân chính!

Trên không trung, Lăng Tiêu thu liễm toàn bộ khí tức của mình. người tu nhân nếu muốn thu liễm hơi thờ chính mình. không bị người khác phát hiện là chuyện rất đơn giản, trừ phi gặp được người có thực lực mạnh hơn nhiều so với mình mới có thể.

Cách biệt về cảnh giới, là ai cũng không thể xem thường. Cái này giống như mấy đứa trẻ chơi trốn kiếm. đây là trò chơi dễ sợ của chúng; thị giác của trẻ con chỉ nhỏ như vậy. thời điểm bịt mắt quả thật không cách nào tìm được đối phương. Nhung nếu lúc này xuất hiện một người lớn, cho dù không biết đứa trẻ trốn ở đâu, nhưng với thị giác người lớn và đầu óc thông minh, muốn tìm ra đứa trẻ cũng không phải là chuyện khó cho lắm.

Đây... cũng chính là cách biệt về cảnh giới!

Lăng Tiêu ở trên trời cao vừa xem cuộc chiến, vừa nghĩ trong lòng: "Nếu là mình chống lại gã thanh niên Ma tộc kia, nếu như vận dung toàn lực bản thân, sợ là cũng khó có thể thủ thắng! Nếu là xuất ra pháp bảo đồng loạt. xuất kỳ bất ý hoặc giả có thể đả thương được hắn! Nhưng nếu đưa hắn vào chỗ chết: Lăng Tiêu lắc lắc đầu, biết rằng với thực lực hiện nay của mình vẫn không làm được!

Thanh niên này ở Ma tộc có thân phận gì? Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, nếu như người Ma tộc đều có thực lực như thế này, thì nhân loại... thật sự gặp khó khăn rồi!

Bởi vì Lăng Tiêu đã cảm ứng được, toàn bộ đại lục Thương Lan, không phải chỉ một chỗ này xuất hiện người Ma giới!

Lăng Tiêu tuy rằng không có bản lĩnh bói toán như Công Tôn Hoàng; nhưng ít ra làm một người tu chân, một người tu chân duy nhất cảnh giới cao nhất ở đại lục Thương Lan, nếu hắn cố ý cảm ứng để biết được một ít đại sự đang phát sinh là không khó!

Đồng thời, nguyên lực tín ngưỡng còn có một tác dụng rất tốt: đó là người tín ngưỡng Lăng Tiêu bất kể ở nơi đâu. chi cần trong đầu nghĩ đến Lăng Tiêu. Lăng Tiêu liền có thể cảm ứng được người đó!

Cho nên, Lăng Tiêu cảm nhận được năng lực của mình, đang từ từ một cách khoan thai nhưng lại tăng trưởng ngày càng ổn định.

Gã thanh niên Ma tộc đâm mũi thương vào bụng một cường giả Kiếm Tôn. Trên mặt hắn lộ ra vẻ khát máu tàn ác, bỗng nhiên hắn gào to một tiếng, cây trường thương xuyên vào cơ thể mà ra!

Nhưng lại nhấc bổng người Kiếm Tôn thực lực bậc sáu này lên! Đồng thời hắn nâng trường thương hất mạnh về phía trước, quăng gã Kiếm Tôn kia ra thật xa.

Gã Kiếm Tôn bậc sáu này vốn cũng không có trí mạng, nhưng trong quá trình bị thanh niên Ma tộc dùng lực lượng cực mạnh ném tung đi. mũi thương to lớn sắc bén kia như lưỡi đao rạch trên một tờ giấy mỏng!

"Xoẹt" một tiếng!

***g ngực của Kiếm Tôn bậc sáu toàn bộ bị banh ra, mũi thương vạch thẳng lên đầu... bắt đầu: từ bụng thân thể người Kiếm Tôn đó lập tức chia làm hai nửa, một màn mưa máu rãi khắp không trung! Trường cảnh chỉ trong nháy mắt đó khiến cả đám cường giả Kiếm Tôn gần như đánh mất năng lực suy nghĩ!

Thực lực hùng mạnh, thủ đoạn tàn nhẫn!

Đây nhất định là một trưởng chiến đấu vừa bắt đầu đã biết kết cục!

Tư Không Dương mắt như muốn nứt toét ra, lão thét lên một tiếng bi thiết, trường kiếm bạo phát lên một vằng hào quang đỏ rực như lửa vạch trên không trung một đường cong tuyệt mỹ, đâm thăng vào gã thanh niên Ma tộc, đồng thời các Kiếm Tôn bậc sáu kia phục hồi tinh thần lại, đều bắt đầu công kích điên cuồng.

Lăng Tiêu ngồi trên Tiểu Sửu khẽ lắc lắc đầu, nếu như chính minh bị vây công, tuyệt đối không có khả năng ung dung giết chết một Kiếm Tôn bậc sáu như thế. Lại nhìn đối phương ngửa mặt lên trời thét dài. Cỗ hào khí kia khiến trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên dâng lên chiến ý khổng lồ!

Cũng chỉ có đối thủ tầm cỡ này. mới có thể lọt vào pháp nhãn của Lăng Tiêu người tu chân Thục Sơn này!

Cho dù là đám Kiếm Tôn bậc cao Tư Không Dương, ở trong mắt Lăng Tiêu chẳng qua sớm hay muộn cũng chi là người lót đường bình thường mà thôi.

Chính mình... dù sao cũng sắp cao hơn bọn họ!

ngay trong khoảnh khắc Lăng Tiêu dâng lên chiến ý mãnh liệt đó, gã thanh niên Ma tộc kia dường như có điều cảm nhận được, hắn thoát khỏi một kích hợp lực của mọi người, trên không trung phát ra một tiếng nổ vang như tiếng sấm, gã thanh niên Ma tộc lại đưa mắt chăm chú nhìn vào Lăng Tiêu đang ân thân giữa tầng mây.

Lăng Tiêu hơi nheo mắt, nhìn xuyên qua tầng mây dưới chân, đối mắt cùng gã thanh niên Ma tộc, trên thực tế khoảng cách giữa hai người lúc đó xa nhau mấy chục dặm! Nếu là nhìn bằng mắt người thường thậm chí đến bóng người cũng không thấy!

Nhưng hai người bọn họ lại nhìn rõ đối phương như là gần trong gang tấc, đều từ trong mắt đối phương thấy được thứ chính mình đang nghĩ đến!

Gả thanh niên Ma tộc tránh thoát một kích của Tư Không Liễu. sau đó không ngờ nhìn Lăng Tiêu ảm đạm cười!

Tư Không Dương lúc này cũng có điều cảm ứng. lão nghi hoặc nhìn thoáng qua cao cao trên bầu trời. nhưng không nhìn thấy gì khác lạ, vừa rồi lão cũng cảm ứng được cỗ chiến ý như có như không kia. Chẳng qua quá mức hư vô mờ ảo, hơn nữa Tư Không Dương còn đang đắm chìm trong phẫn nộ vì cái chết của đồng bạn, nên khi nhìn thấy cử chi của gã thanh niên Ma tộc, rốt cục lão mới xác định: ở nơi xa có người đang yên lặng quan sát tình hình tại đây!

Áp lực càng đè nặng thêm trong lòng Tư Không Dương; không biết người nọ là địch hay bạn, nếu là địch nhân thì nguy rồi. lúc này đã đủ khiến lão vừa đau đầu vừa sợ hãi, nếu tới thêm một người địch nhân hùng mạnh. Như vậy hôm nay bọn họ...

nghĩ vậy. bỗng nhiên trong lòng Tư Không Dương hiện lên một cảnh thê lương; chẳng lẽ ngay cả một ngày nhân loại cũng không kiên trì được sao?

Tuy rằng thực lực của bốn đại hán Ma tộc kia cũng cực kỳ hùng mạnh, nhưng so với gã thanh niên Ma tộc còn kém hon rất nhiều, mặc dù đến bây giờ chưa lộ ra hiên tương thất bại. nhưng cũng không có khả năng đánh chết địch nhân!

J^ Đúng lúc này, từ phương xa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng thét dài. mấy chục bóng người xuyên bầu trời bay tới!

Tư Không Dương vừa nhìn thấy người đầu lĩnh nọ, lập tức sừng sốt, bởi vì người nọ là Âu Dương Trường Không gia chủ Âu Dương!

Khi đám người thủ hộ nhà Âu Dương bỏ đi. Tư Không Dương đã báo cho gia chủ Tư Không Đằng Phi bẩm báo từ đầu chí cuối cho Thánh Vực bên kia. Tư Không Dương đứng trên lê phải, cũng không sợ nhà Âu Dương bất mẫn đối với lão, dù sao cũng là Âu Dương Vũ bất kính trước với Tu Không Dương.

Nhưng sau chuyện xảy ra đám người thủ hộ nhà Âu Dương rời khỏi, Tư Không Dương cũng không cảm kích, cho nên hiện giờ nhìn thấy nhà Âu Dương lập tức đến đây nhiều người như vậy. trong lòng lão hơi có chút giật mình kinh ngạc.

Phần đông người nhà Âu Dương khi nhìn thấy đám người Tư Không Dương; thần sắc vô cùng phức tạp, tuy nhiên cùng không có nhiều lời. đều gia nhập vào trận chiến.

Cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, đối với lĩnh ngộ kiếm kỹ đều đã đạt tới đăng phong tạo cực. giữa bọn họ cho dù chưa bao giờ gặp nhau, nhưng chỉ cần mọi người vừa ra tay. trên phương diện phối hợp với nhau hầu như không còn trở ngại nào!

Gã thanh niên Ma tộc có lẽ cũng không nghĩ tới đối phương đột nhiên lại tới thêm nhiều trợ thủ như vậy. sau đó không hiểu sao hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên bầu trời, hắn không nghi ngờ gì: "Chỉ cần mình rơi xuống hạ phong, vị phía trên kia nhất định sẽ không thèm để ý hết thảy cho mình một kiếm vào lưng!"

Tuy rằng hai người chưa bao giờ gập qua, càng đừng nói tới giao lưu, nhưng gã thanh niên Ma tộc tin chắc đối phương; nhất định sẽ làm như thế!

Vì thế mắt vừa thấy không thể chiếm được chút thượng phong nào, mà đối phương hơn mười người cảnh giới Kiếm Tôn bậc sáu, đều biết chính xác hắn là thủ lĩnh của mấy người này. nên điên cuồng vây công hắn, thật khiến hắn cũng có chút mệt mỏi ứng phó. Hắn không do dự gào lên một tiếng, bốn gã đại hán trọc đầu kia không mày may chần chừ, trực tiếp phóng vọt ra phía ngoài!

Vất vả lắm mới chiếm được thế thượng phong, hơn tám mươi cường giả Kiếm Tôn sao có thể dễ dàng buông tha. tất cả đều hò hét đuổi theo.

Gã thanh niên Ma tộc hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên xoay người lại. trường thương trong tay bắn ra một đạo hào quang màu đen, kèm theo cả thân trường thương, hung hăng đâm vào yết hầu của gã Kiếm Tôn đuôi sát theo sau rồi chợt rụt về.

Thân mình Kiếm Tôn kia bỗng nhiên rơi thẳng xuống mặt đất, được người phía sau vươn tay ôm lại. bay qua một bên. Hắn hoảng sợ phát hiện gã Kiếm Tôn bị đâm trúng này, hai mắt đã lòi ra ngoài, trên yết hầu chi có một vết nhỏ đỏ tươi, dĩ nhiên đã chết!

Gần như tất cả người đang truy kích đều dừng lại. trơ mắt nhìn thân ảnh năm tên Ma tộc kia dân dân biên mất trong màn đêm.

Đột nhiên, gã thanh niên Ma tộc chợt chuyển mình quay lại, mọi người như lâm đại địch. Nhưng gã thanh niên Ma tộc khoát khoát tay, thản nhiên nói:

- Ta quay lại là muốn nói cho các ngươi biết: không nên tiếp tục hy sinh vô ích. Các ngươi không phải là đối thủ của chúng ta! Mục đích của chúng ta, cũng không phải là đám nhân loại bình thường các ngươi! Các ngươi đều là người thủ hộ à? Hừ! Một đám không biết gì, bị người ta lợi dụng mấy vạn năm. Thử nghĩ xem các ngươi quá chênh lệch với chúng ta! Nếu như ta muốn giết sạch các ngươi. vừa rồi các ngươi đều đã chết!

Gia chủ Âu Dương. Âu Dương Trường Không Kiếm Tôn bậc sáu lạnh lùng nhìn chăm chú vào thanh niên Ma tộc, nhìn trong mắt hắn lóe ra tia hào quang u ám. lão cười lạnh nói:

- Như thế nào, giết hai người chúng ta, ngươi lại sợ rồi sao? Rốt cuộc chính là ai không biết gì, ta tin rằng trong lòng ngươi hiểu rất rõ ràng! Muốn đánh đòn tâm lý chiến sao? Ngươi còn chưa đủ bản lĩnh đó! Nói cho ngươi biết: có bản lĩnh thì giết sạch chúng ta đi! Bằng không muốn đứng vững chân trên lãnh thổ nhân loại, đó là nằm mơ!

Có một số người đã động tâm với câu nói vừa rồi của gã thanh niên Ma tộc. vốn đúng là, thực lực thua kém người ta nhiều lắm. mười mấy Kiếm Tôn bậc sáu vây công đối phương trong đó còn có Tư Không Dương cao vượt hơn Kiếm Tôn bậc sáu, thậm chí đạt tới vũ giả Kiếm Thánh sơ cấp, cũng không thể làm gì được hắn!

Vậy thì còn có thể dựa vào cái gì để đánh nữa chứ?

Vì thế khi nghe câu nói này gã thanh niên Ma tộc, rất nhiều người nghĩ: có lẽ đối phương muốn đi vào Thánh Vực, dù sao cứ để cho những người tồn tại hùng mạnh ở Thánh Vực đó thu thập bọn họ đi thôi!

Nhưng một câu của Âu Dương Trường Không, khiến bọn họ đột nhiên bừng tỉnh, mục đích của Ma tộc tuy rằng là Thánh Vực, nhưng vấn đề là muốn đi vào Thánh Vực phải qua lãnh thổ của nhân loại! Phải dùng địa bàn của nhân loại mới làm bàn đạp bước tiếp tiến vào Thánh Vực.

Nếu như thế, giữa Ma tộc và nhân loại hoàn toàn không thể tồn tại bất kỳ khả năng hòa giải nào!

Thù hận giữa các chủng tộc, cùng với sự đối mặt tranh giành tài nguyên ở Thánh Vực, đều khẳng định rằng: quan hệ giữa nhân loại và Ma tộc vĩnh viễn sẽ không hòa dịu được!

Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra thần sắc hổ thẹn.

Tư Không Dương nhìn thoáng qua Âu Dương Trường Không, lần trước nhìn thấy gia chủ Âu Dương, đó là chuyện hơn mười năm về trước. Lão còn nhớ rõ khi đó Âu Dương Trường Không không có già dặn kinh nghiệm như vậy. Hiện tại thoạt nhìn tuy rằng khí thế kinh người, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần bi thương.

Tư Không Dương có chỉ số thông minh cũng không tệ, lập tức nghĩ tới: có thể lúc rời khỏi gia tộc Âu Dương ở nơi đó đã xảy ra chuyện gì hay sao. Tuy nhiên thời điểm này không phải là lúc ôn chuyện cũ, Tư Không Dương tiếp lời Âu Dương Trường Không quay sang gã thanh niên Ma tộc nói:

- Đúng vậy! Hay là chúng ta cứ tiếp tục chiến đấu! Ngươi còn có người nào trợ thủ, cũng gọi tới cả đi!

Tư Không Dương nói xong, nhìn thoáng qua chỗ cao trong trời đêm. Tiếp theo nói:

- Đánh tới ngươi chết ta sống!

Gã thanh niên Ma tộc lạnh lùng cười:

- Xin thứ lỗi không hầu tiếp!

Sau đó trên mặt lóe lên một tia cười tà quái, thân mình phóng đi như tia chớp.

Thấy mấy tên Ma tộc rời đi, phần đông người lại thở dài một hơi nhẹ nhõm. Sắc mặt Tư Không Dương có chút khó coi, nhưng tận đáy lòng của lão không phải cũng như thế sao? Đương nhiên lão cũng không có tư cách để nói đến kẻ khác.

Gã thanh niên Ma tộc hùng mạnh kia đã khắc sâu vào trong nội tâm của mọi người vĩnh viễn không thể xóa mờ.

Tư Không Dương nhìn Âu Dương Trường Không cười nói:

- Âu Dương gia chủ! Từ biệt nhiều năm, vẫn mạnh khỏe chứ?

Trên mặt Âu Dương Trường Không cũng lộ ra vẻ tươi cười:

- Tư Không huynh! Nói ra thật xấu hổ, ta là hướng ngươi bồi tội nên đến đây!

Nói xong hướng về phía Tư Không Dương thi lễ thật sâu, sau đó lại thi lễ về hướng đám người thủ hộ trước đi theo Tư Không Dương đang bao quanh:

- Khuyển tử không hiểu chuyện, tuổi trẻ ngạo mạn, đắc tội với chư vị, còn xin chư vị thứ lỗi.

- Này! Như thế nào làm thế!

Tư Không Dương vội vàng đáp lễ, đồng thời trong lòng không kìm được mối nghi hoặc: thực lực của gia tộc Âu Dương ở giới thế tục tuy rằng không bằng nhà Tư Không, nhưng cũng tuyệt đối không đến nỗi gia chủ phải tự mình nhận lỗi!

Phải biết rằng, ở bên trong Thánh Vực nhà Âu Dương đúng thật là một đại gia tộc hàng thực giá thực!

Thậm chí cùng với cộng đồng gia tộc người kia có được một mạch khoáng tinh thạch thật lớn! Cho dù ở trong Thánh Vực nhắc tới gia tộc Âu Dương, cũng không phải ai cũng có thể trêu chọc!

Tuy nhiên, dù rằng trong lòng nghi hoặc nhưng lễ nghi quả thật là điều khiến người không thể trách. Mặc dù trong lòng Tư Không Dương còn nhiều nghi hoặc, cũng không thể lên tiếng hỏi. Lão lập tức nói:

- Âu Dương gia chủ quá khách sáo rồi! Người trẻ tuổi mà, hơi nhuệ khí một chút cũng là điều bình thường. Có ai không trải qua tuổi trẻ chứ! Ha ha!

- Ngươi còn cười không biết xấu hổ!

Bỗng nhiên một hét to từ bên trận doanh gia tộc Âu Dương phát ra:

- Tư Không lão nhân! Ngươi có biết hay không, công tử nhà ta đã bị Ma tộc kia cấu kết cùng Lăng Tiêu giết chết!

- Cái gì?

- Câm mồm!

Tư Không Dương và Âu Dương Trường Không gần như lên tiếng cùng một lúc.

Tư Không Dương là thật sự kinh ngạc. Lão không nghĩ tới Lăng Tiêu lại có dũng khí như thế, dám ra tay giết Âu Dương Vũ! Tuy rằng lão không rõ ràng lắm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng từ trước đến nay Âu Dương Vũ với thực lực Kiếm Tôn bậc bốn, ngoại trừ có cừu oán với Lăng Tiêu, thậm chí hắn chưa từng lộ mặt ở giới thế tục, còn có thể có kẻ thù nào chứ?

Nếu như Tư Không Dương biết nhà Âu Dương mấy ngày trước ngoài Âu Dương Vũ, còn chết thêm bốn Kiếm Tôn, trong đó có ba gã Kiếm Tôn bậc sáu, chỉ sợ sẽ càng kinh ngạc đến không dám tin.

Bởi vì dứt khoát là Lăng Tiêu không có đủ thực lực đó!

Như thế nào có khả năng giết chết nhiều cường giả như vậy?

Âu Dương Trường Không sắc mặt xanh mét, hung hăng trừng mắt nhìn người vừa mới nói, trong mắt lão hiện lên vẻ đau khổ kịch liệt, sau đó gượng cười nói:

- Trước tình hình Ma tộc cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, chúng ta không nói chuyện riêng tư! Tư Không huynh! Có thể nói rõ cho ta biết một chút về chuyện Ma tộc không? Ta còn có rất nhiều chỗ không rõ ràng lắm!

Tư Không Dương chỉ có thể gật đầu nói:

- Vậy được rồi!

- Trước mở căn cứ ra đi!

Âu Dương Trường Không bùi ngùi thở dài, trầm giọng nói.

Theo một tràng tiếng ầm ầm nổ vang thật lớn, một tòa kiến trúc nguy nga cao lớn từ dưới đất nổi lên, bề ngoài kiến trúc tối đen, dưới ánh trăng đêm chiếu rọi không ngờ lập lòe tỏa sáng! Tòa kiến trúc này ngầm ẩn dấu trong lòng đất mấy vạn năm, còn có thể bảo trì như vậy, thật là khiến cho người ta kinh ngạc!

Tòa kiến trúc cao lớn không biết dùng tài liệu gì xây thành, tuy nhiên rất hiển nhiên hiện tại khẳng định không có loại vật liệu này nữa!

Giống như một tòa thành thật lớn, chỗ cao nhất cách mặt đất chừng hơn ba trăm thước! trên đỉnh nhọn như là một cây gai xương sắc bén, chọc thẳng lên vòm trời!

- Ai tới công kích một cái thử xem!

Tư Không Dương hướng về phía mọi người nói, bởi vì căn cứ theo bản ghi chép, tòa thành này được xây dựng vào thời đại thượng cổ chuyên để đối kháng Ma tộc, chỉ dựa vào tường ngoài có thể ngăn cản một kích toàn lực của cường giả thực lực Kiếm Thánh!

Năm đó rất nhiều cường giả nhân loại nhờ những thành lũy như vậy mà tránh thoát một kiếp.

Tư Không Liễu nói:

- Để ta!

Mọi người không có ý kiến, thực lực của Tư Không Liễu đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn bậc sáu đỉnh cao, so với đa số người ở đây đều mạnh hơn rất nhiều!

Tư Không Liễu cầm kiếm trong tay, đối diện với vách tường ngăm đen lành lạnh kia, bỗng nhiên hét to một tiếng, mọi người liền cảm thấy trong không khí một trận khô nóng! Dường như chỉ trong khoảnh khắc một lượng lớn nguyên tố hỏa hệ tụ tập lại!

Trên thân kiếm trong tay Tư Không Liễu ngưng kết tỏa ra một luồng kiếm khí rực đỏ dài hơn hai thước, kiếm khí kia càng ngưng đọng càng hiện rõ, đến cuối cùng không ngờ lại biến thành như thực chất!

- Thiên Hỏa kiếm khí!

Âu Dương Trường Không cả kinh thấp giọng bật kêu lên, hít ngược một hơi khí lạnh. Đây là kiếm kỹ gia truyền tinh túy của gia tộc Tư Không trong truyền thuyết chăng? Hôm nay nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền!

- Phá!

Bất thình lình Tư Không Liễu quát to một tiếng, chỉ thấy luồng kiếm khí đỏ rực như thực chất kia bỗng nhiên tăng vọt thành dài hơn một trượng! Làm cho đa số người đứng xung quanh trong phạm vi hơn trăm mét đều bị áp lực đẩy lui về phía sau! Cũng chỉ có số ít vài người kiên trì trụ lại nhìn sắc mặt không thay đổi!

Bỗng nhiên luồng kiếm khí kia tăng vọt lên, bắn vọt tới vách tường thành ngăm đen!

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang!

Mặt trên tường thành bùng phát lên một tầng hào quang đỏ rực chiếu đỏ bầu trời! Phát sinh lực tàn phá kịch liệt! Bụi mù tung bay đầy trời, nổi lên trên không trung một đám mây hình nấm thật lớn!

- Ôi!

Rất nhiều người đều phát ra một tiếng thở dài, không ngờ di tích thượng cổ trong truyền thuyết lại yếu nhược như thế, không ngờ cứ như vậy liền bị nổ tung! Vậy nếu như thay bằng gã thanh niên Ma tộc hùng mạnh kia, sợ rằng chỉ đâm một thương liền có thể phá hủy thành lũy này rồi!

Không đợi bụi mù tan hết, mọi người tiếp theo lại phát ra một tiếng thét kinh hãi, trong thanh âm đó rõ ràng mang theo đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng!

Đợi đến khi bụi mù toàn bộ tan hết, chỉ thấy chỗ tường thành bị Tư Không Liễu công kích kia vẫn y nguyên không biến đổi chút nào! Vẫn như cũ lấp lánh tỏa sáng, chỉ có điều trên mặt đất chỗ đó, xuất hiện một cái hố thật lớn sâu hơn mười thước! Bụi mù vừa mới bay lên ngút trời kia hẳn là do đất đá chỗ đó tạo thành, không có liên quan chút nào tới tường thành!

Không ai cười nhạo một kiếm của Tư Không Liễu kia thực lực yếu nhược. Hai phần ba Kiếm Tôn tại đây đều tự hỏi: dưới một kích khủng bố của Tư Không Liễu đó mình có tiếp được hay không!

- Tốt! Tốt lắm! Có chỗ căn cứ này, chúng ta đối kháng Ma tộc, ít nhất có thể giữ an toàn cho mình!

Tư Không Dương nói câu này đã giúp tâm tư lo lắng của mọi người ổn định lại rất nhiều, nếu như trước trận chiến kia mà nói như vậy khẳng định sẽ bị người cười nhạo là nhát gan, nhưng sau khi tổn thất hai Kiếm Tôn đã không còn ai dám xem thường người trong Ma tộc nữa!

Lăng Tiêu ở trên không trung nhìn thấy hết thảy những việc xảy ra. Hắn thật có vài phần hứng thú với tòa thành có thể chịu đựng một kích toàn lực của Kiếm Tôn bậc sáu. Tuy nhiên nhìn thấy đám người gia tộc Âu Dương phía dưới, hắn biết chính mình đi xuống chỉ tự làm mất mặt mình. Lăng Tiêu vỗ vỗ lưng Tiểu Sửu, bỗng nhiên Tiểu Sửu lên tiếng nói:

- Người Ma tộc đó có huyết mạch Vương giả!

Không đợi Lăng Tiêu hỏi, Tiểu Sửu nói tiếp:

- Ta có thể cảm ứng được, huyết thống thuần khiết của hắn có huyết mạch Vương giả cao quý, khiến ta có loại ý muốn được thần phục!

Lăng Tiêu thoáng sửng sốt, lập tức nhớ tới truyền thuyết kia: Tất cả tổ tiên ma thú trên đại lục đều đến từ Ma giới. Nói một cách chính xác: trên thực tế trước kia Nhân giới và Ma giới ở cùng một chỗ không phân biệt bên nọ với bên kia!

Lăng Tiêu ngẫm lại, cũng liền thoải mái, nếu tất cả Ma tộc đều có được thực lực như thanh niên kia thì quả thật nhân loại không còn hy vọng gì. Trừ phi người ở bên trong Thánh Vực có thể trở lại Nhân giới, nếu không cũng chỉ đành chịu số phận bị tàn sát.

Ma tộc thật sự nhất định là tà ác ư? Lăng Tiêu lại nghĩ đến vấn đề này trong đầu, hôm nay tuy rằng gã thanh niên Ma tộc ra tay tàn nhẫn, nhưng không có nhìn ra chút tà ác nào. Thậm chí so với nhiều người luyện võ nhân loại, còn muốn thuần chất hơn nhiều!

Nếu chính mình vừa xuất hiện ở địa phương nào đó liền bị bao vây, mà lại có được thực lực như thanh niên kia, chỉ sợ người chết không chỉ là một hai người!

Lăng Tiêu nghĩ tới người thanh niên Ma tộc đó ngược lại trong lòng tăng thêm vài phần hảo cảm. Nghĩ như thế cũng đúng, trong nhân loại có thể xuất hiện những kẻ bại hoại như Tần gia, Chiết gia, thì Ma tộc tự nhiên cũng có thể tồn tại người lòng dạ chính nghĩa.

Suy đoán này trong vòng mười ngày tới đã được chứng thật. Kiếm phái Thục Sơn phân bố nhân viên tình báo ở khắp Đông đại lục này, tin tức các nơi rất nhanh đã truyền về.

Lần này tổng cộng có khoảng hơn năm mươi người của Ma tộc tiến vào thế giới nhân loại!

Thực lực yếu kém nhất cũng đều có thực lực Kiếm Tôn bậc sáu! Hơn nữa, thực lực của bọn họ dường như còn cao vượt hơn Kiếm Tôn bậc sáu! Bởi vì ba bốn võ giả Kiếm Tôn bậc sáu của nhân loại cũng không giết chết được một người đối phương!

Mà tất cả người Ma tộc xuất hiện ở Nhân giới, đều không có đại khai sát giới! Thậm chí có mấy chỗ cửa thông đạo bởi vì không có bao nhiêu người thủ hộ giữ ở đó, sau khi Ma tộc xuất hiện thì nghênh ngang đi thẳng một đường, cũng không có phát sinh xung đột cùng người thủ hộ!

Hiện tượng này đã dẫn tới sự chú ý của mọi người!

Lăng Tiêu biết tin tức này là từ bên thế gia Công Tôn truyền tới, bởi vì phụ thân Công Tôn Thiên của Công Tôn Kiếm cũng tham gia triệu tập của người thủ hộ. Mà nhân viên tình báo của kiếm phái Thục Sơn truyền tin về cho biết: người Ma tộc hoàn toàn không có phát sinh bất kỳ mối quan hệ gì với người dân trên đại lục!

Càng không có phát sinh chuyện tàn sát đại quy mô nhân loại như trong tưởng tượng.

Chẳng lẽ nói bọn họ đến đây để ngắm cảnh?

Lăng Tiêu nghĩ thật có chút buồn cười! Chuyện này quả thực có vẻ không hợp với lẽ thường. Căn cứ vào tin tức Công Tôn Thiên truyền tới cho Lăng Tiêu: toàn bộ người luyện võ của nhân loại trên Đông đại lục, đã tập trung hơn hai trăm Kiếm Tôn!

Đây là một lực lượng khiến người ta sợ hãi! Đủ để quét sạch hết thảy mọi thế lực ở giới thế tục!

Mà tin tức mới nhất về Ma tộc, lại khiến mọi người bao gồm Lăng Tiêu và những người thủ hộ ở trong đó, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc:

Không ngờ Ma tộc đang chuẩn bị vượt qua đại dương vô tận, muốn đi tới Tây đại lục!

Bọn họ muốn làm cái gì?

Bạn đang đọc Ngạo Kiếm Lăng Vân của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.