Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiết gia lão tổ

Phiên bản Dịch · 1598 chữ

Nàng tới đây định tìm mẫu thân thì nghe thấy tiếng của mẫu thân từ xa. Diệp Tử mỉm cười thuận miệng tiếp lời.

Tô Tuyết lại có chút lo lăng giải thích:

-Diệp Tử con đừng hiểu lầm, mẹ không…

Diệp Vi Ny cũng cười khoát tay áo, đi tới nói:

-Mẹ, mẹ đừng nhạy cảm như vậy chứ. Con không giận đâu chỉ đùa với mẹ một chút thôi mà.

Bị Diệp Tử ngắt lời như vậy, Đại Tế Ti Tô Tuyết tự nhiên cũng không tiện tiếp tục truy hỏi chuyện của Lăng Tiêu, trong lòng hơi chút tiếc nuối, nhưng cũng hiểu được, Lăng Tiêu muốn khai tông lập phái cũng không phải thuận miệng nói ra.

Nghĩ vậy, bà mỉm cười nói:

-Lăng Tiêu chỉ cần từ nay cậu đối xử tốt với Diệp Tử, cậu làm gì, ta đều ủng hộ.

… ….

Từ Xuyên, căn cứ địa của Chiết Gia, trong một căn phòng nghị sự rất lớn hình tròn, có dạng bậc thang, có rất đông người đang ngồi, chừng hơn một trăm người.

Trung tâm nhất là một cái bàn dài hình trứng (Hình ovan), có mười mấy người ngồi. Ở vị trí thủ tọa có một lão già tóc bạc mặt mũi hồng hào, không thể nhìn nổi là bao nhiêu tuổi. Khuôn mặt mềm mại như da thịt trẻ con, trắng hồng mịn màng, sợ rằng dù là da thịt của giai nhân mười tám cũng không thể mịn màng hơn được.

Lão già này không mập không gầy, đôi mắt không lớn, lại vô cùng hữu thần, dường như thỉnh thoảng lại sáng lóe lên, nhưng cẩn thận nhìn lại có vể vô cùng bình tĩnh. Mái tóc bạc cuộn lên đỉnh đầu. Lúc này, vẻ mặt lão cực kỳ nghiêm túc.

Lão nhìn chằm chằm vào một lão già khác thoạt nhìn có vẻ già nua hơn rất nhiều. Lão già thứ hai này đang cúi người thật sâu, toàn thân run rẩy. Toàn phòng nghị sự hơn trăm người không ngờ không hề có chút tiếng động nào, áp lực không khí làm cho người ta có cảm giác không thở nổi. Dường như mỗi người đều có thể nghe thấy tiếng tim của mình đang đập.

Nhất là những người ngồi ở phía ngoài, toàn bộ đều không dám thở mạnh, vẻ mặt hơi trắng bệch.

Lão già cầm đầu đúng là cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn của Chiết gia, Chiết Vạn Thiên.

Khi còn trẻ, Chiết Vạn Thiên đã từng lịch lãm trên tục giới, cũng đã từng khiêu chiến vô số cao thủ có thực lực mạnh mẽ của các thế gia môn phái khác. Cũng giống như tên của lão, thực lực của lão chính là đánh bại hàng nghìn hàng vạn cao thủ khác, mới đặt chân tới ngày hôm nay.

Hiện tại, Chiết gia có hai cao thủ Kiếm Tôn.

Người kia mới đột phá tới cảnh giới Kiếm Tôn mấy năm gần đây, hiện tại đang bế quan.

Chiết Vạn Thiên vốn căn bản không hề quản bất kỳ chuyện gì của gia tộc! Trong thế gia ẩn thế này, gia chủ Chiết Thế Duy là cháu chắt của lão. Đối với Chiết Vạn Thiên, cho dù trong gia tộc có chết đi vài gã cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng, lão cũng không hề có cảm giác gì. Người đã tu luyện tới cảnh giới này như lão, đã sớm nhìn thấu rất nhiều chuyện. Điểu khiến lão động tâm nhất chỉ có một, chính là nâng cao thực lực.

Chiết Vạn Thiên bế quan nhiều năm, hiện giờ, đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn bậc hai! Tâm nguyện lớn nhất của lão chính là khi còn sống có thể bước vào Thánh Vực! Lão vẫn luôn nỗ lực hướng tới mục tiêu này.

Nếu không phải biết gia tộc một lần tổn thất mất ba gã Kiếm Hoàng, bị thương hai gã, còn hai gã vẫn chưa thấy trở về, lão căn bản sẽ không thèm để ý.

Mà hiện tại… Không ngờ có một gia tộc vãn bối, tên hậu nhân có cảnh giới Kiếm Hoàng của lão bị người chặt tứ chi, biến thành nhân côn, đặt ở đầu tường thành thị chúng.

Việc này quả thật vô cùng nhục nhã! Hơn nữa đối phương biết rõ đó là người của Chiết gia!

Mà làm ra hết thảy những điều này không phải là một thế gia môn phái ẩn thế, mà là một thằng nhóc thế tục giới mới chỉ là hai năm trước thôi còn là kẻ vô dụng.

Toàn bộ thể diện lúc này của Chiết gia đều mất hết.

Chiết Vạn Thiên ánh mắt lạnh lùng nhìn vào huyền tôn của mình. Dù tâm tình của lão rất vững vàng nhưng vẫn không thể kìm nổi lửa giận:

-Sao không nói gì cả thế? Nói đi nào! Chẳng phải ngày thường các ngươi đều rất lợi hại sao? Hai mươi năm trước diệt cả nhà người ta, ha ha, Chiết Thế Duy ngươi làm tốt lắm nhỉ? Không ngờ, dám dấu diếm lão tổ ta chuyện này… Gần hai mươi năm! Nếu lần này sự tình không quá lớn, không thể che dấu được nữa, liệu các ngươi vẫn muốn tiếp tục lừa gạt ta phải không?

Lão già thoạt nhìn rất già nua đang bị Chiết Vạn Thiên nhìn chằm chằm chính là Chiết đại gia chủ Chiết Thế Duy, là một cao thủ có thực lực Kiếm Hoàng bậc năm, nhưng lúc này cũng không dám thở mạnh, chỉ chậm chạp nói:

-Lão tổ tông, việc này chẳng phải là vì không muốn trì hoãn sự thanh tu của ngài sao? Hơn nữa, sự kiện năm đó… nói vậy, nói vậy nếu lão tổ tông chủ trì cũng sẽ làm như vậy. Nhổ cỏ không trừ gốc, hậu hoạn vô cùng!

Chiết Thế Duy gắng can đảm nói.

Chiết Vạn Thiên lặng lẽ cười lạnh một tiếng:

-Các ngươi diệt cả nhà Tô gia, lão tổ ta không có ý kiến, nhưng các ngươi không ngờ chạy tới giết mấy ngàn người thế tục giới! Không sợ gặp phải báo ứng sao? Hừ, nhổ cỏ không trừ gốc, hậu hoạn vô cùng sao? Các ngươi cũng hiểu được đạo lý này à! Vậy các ngươi nói cho ta biết, hiện tại sao lại thế này?

Chiết Thế Duy sắc mặt đỏ bừng, làm gia chủ rất nhiều năm lão tổ tông cũng không hỏi tới, cho nên gã đã tích lũy thành khí thế uy nghiêm và cao cao tại thượng. Hôm nay bị lão tổ tông nói mấy câu, dạy dỗ như trẻ con, khiến gã hoàn toàn mất mặt, nhưng gã cũng không có gan phản bác, mặc dù trong lòng nghĩ: Sau sự kiện năm đó, cường giả Chiết gia tăng trưởng nhanh như nấm mọc sau mưa, cho tới giờ đã có 30 cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng. Tuy rằng lần này tổn thất năm người, nhưng những người có hy vọng đột phá Kiếm Tông, tiến vào cảnh giới Kiếm Hoàng cũng không ít hơn mười người. Trải qua nhiều năm phát triển như vậy, Chiết gia về cơ bản đã nắm rõ bản thượng cổ bí tịch kia.

Chiết Thế Duy không tin lão tổ tông thật sự không biết gì cả như lời lão nói, huống chi, ông nội của Chiết Thế Duy chính là Kiếm Tôn thứ hai đang bế quan, cũng chính là người cầm đầu năm đó tiêu diệt cả nhà người ta.

Tuy nhiên cho dù trong lòng bất mãn thế nào, gã cũng không hề giải thích nửa câu, chỉ trầm giọng nói:

-Lão tổ tông, tất cả chuyện này đều là trách nhiệm của tôn nhi, tại tôn nhi tính sai lầm thực lực của Lăng Tiêu kia nên mới tạo thành kết quả ngày hôm nay. Tuy nhiên tên Lăng Tiêu đó khinh người quá đáng. Cho dù hắn giao hảo với hải vực Tống gia, lần này tôn nhi cũng bất cứ giá nào, dốc hết toàn lực, nhất định phải tiêu diệt thành Penzias chó gà không tha!

Nói xong gã nhìn thoáng qua mọi người, đón nhận ý hưởng ứng của những người còn lại.

Ngồi ở trên ghế hạng chót là thành chủ Thất Sắc thành Chiết Thế Huân lúc này đứng lên nói:

-Đúng vậy, tiểu tử kia tự cho là lợi hại, không ngờ tập trung toàn bộ người nhà tới đất phong của hắn, vừa lúc tiện cho chúng ta tìm tới giết toàn bộ bọn chúng! Lão tổ tông con đề nghị chúng ta lần này xuất động hai mươi Kiếm Hoàng, trực tiếp giết toàn bộ thành trì của tên tiểu súc sinh gà chó không tha, ngay cả bình dân cũng phải chôn theo!

Chiết Vạn Thiên nheo mắt nhìn huyền tôn to gan lớn mật đang không hề sợ hãi trước mặt mình, lặng lẽ cười nói:

-Ha ha, tốt lắm, tốt lắm! Phái hai mươi? Không, phái bốn mươi đi! Ngươi còn quyết đoán hơn thằng nhóc Chiết Thế Duy! Nghe nói tôn tử ngươi chết ở trong tay tiểu tử kia phải không? Ừ, giết con cháu Chiết gia ta, đương nhiên không thể buông tha! Lần này, cho ngươi lĩnh đội! Chiết gia ta phái ra hai mươi cường giả Kiếm Hoàng, lại thêm hai mươi Kiếm Tông bậc cao! Giết hắn… Chó gà không tha!

Bạn đang đọc Ngạo Kiếm Lăng Vân của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 254

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.