Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyên chiến

Phiên bản Dịch · 2884 chữ

Sau ba ngày bế quan liên tục, rốt cục, Đại Tế Ti cũng từ trong phòng bế quan đi ra. Thần sắc Đại Tế Ti lúc này hoàn toàn bất đồng so với trước kia, cả người liền giống như rừng rậm, toả sáng ra sinh cơ vô tận, mặt mày vô cùng vui sướng, thấy Lăng Tiêu liền cúi xuống thi lễ thật sâu.

Lăng Tiêu vội vã tránh sang một bên, bà là mẹ đẻ của Diệp tử, mình như thế nào có thể nhận lễ của bà?

-Mẹ, thế nào rồi?

Cái gọi là mẹ con thiên tâm, chính là cốt nhục thân tình, Diệp tử thậm chí không cần cùng mẫu thân của mình gần gủi nhiều, vẫn có cảm giác thân thiết, dường như, ở trước mặt mẫu thân, chuyện gì cũng đều cần phải làm cả. Diệp tử trước kia đã từng vô số lần nghĩ, nếu có thể nhìn thấy phụ mẫu của mình, liền muốn ở trong lòng bọn họ làm nũng, đó chính là hạnh phúc thực sự.

Nhưng khi nhìn thấy mẫu thân của mình, tuy rằng thân tình này là ai cũng vô pháp dứt bỏ, nhưng ý niệm làm nũng vẫn xoay quanh ở trong đầu, xấu hổ không thực hiện được.

Điều này liên quan đến những chuyện đã trải qua của Diệp tử. Nếu không gặp Lăng Tiêu, chỉ sợ Diệp tử vẫn là một đứa ăn trộm. Tình cảm của Lăng Tiêu thật sự đã hấp dẫn nàng. Hơn nữa Lăng Tiêu đã làm cho nàng không ít chuyện.Trên đỉnh Tuyết Sơn cửu tử nhất sinh, hai người đã cùng nhau sống chết, lòng của Diệp tử đã gửi trọn cho Lăng Tiêu từ đó.

Đại Tế Ti đi đến bên Diệp tử, thân thiết nói:

- Thực lực mẹ đã khôi phục, tuy nhiên, chỉ đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng bậc một, muốn đột phá bậc hai, còn cần một chút thời gian.

-A, thật tốt quá!

Diệp tử ngạc nhiên thán phục nói. Mẫu thân của mình có thực lực hùng mạnh, từ trong lòng nàng liền cảm thấy cao hứng, như vậy mẹ mình cùng Lăng Tiêu có thực lực tương đương. Lúc này ở trong lòng Diệp tử, Lăng Tiêu là chính là người yêu cả đời của mình, mà mẫu thân, bây giờ tìm được rồi, như vậy, cũng muốn ba người vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Trừ chính mình, không có người thứ hai nào có thể để ý tới tâm tình này của Diệp tử, không ai hiểu được khát vọng kết thân tình của nàng, không ai biết, năm đó có một cô gái rất nhỏ rất nhỏ, mỗi đêm, ngồi trên một tảng đá, đau buồn tưởng niệm thân nhân của mình.

Cho nên, không ai có thể thay thế Lăng Tiêu, cũng như thế không ai có thể thay thế mẫu thân được.

Lăng Tiêu cười nói:

- Thật sự không tồi, nguyên vốn tưởng rằng thực lực sẽ giảm xuống rất nhiều, không ngờ không kém trước bao nhiêu

Đại Tế Ti kéo hai người ngồi xuống, tự tay châm trà rót cho hai người, sau đó vui vẻ nói:

- Lăng Tiêu, bất kể như thế nào, đều cảm ơn cậu, nếu không có cậu, sợ rằng nguyện vọng của ta vĩnh viễn không thể hoàn toàn thành. Còn Diệp tử, mẹ thật sự xin lỗi con , thù hận khẳng định không thể quên, nhưng qua nhiều năm, ta vì nó, thậm chí đã xem nhẹ thân tình.

Đại Tế Ti nói xong, cầm tay Diệp tử, mắt ngân ngấn nước:

- Thật là may mắn, ông trời đúng là không tệ, không ngờ cho ta gặp lại con gái của ta, cả hai sự kiện, đều là công lao của cậu, Lăng Tiêu, ân tình của cậu, Tô Tuyết suốt đời sẽ không quên.

Diệp tử lần đầu tiên biết, mẫu thân mình tên gọi là gì.

Lăng Tiêu mỉm cười, nói:

- Bá mẫu, ngài đừng khách khí, Diệp tử là cô gái cháu thích, nàng theo cháu, đồng sinh cộng tử, cùng nhau trải qua khó khăn vất vả, đã cứu mạng của cháu, ha hả, cho nên chúng cháu bây giờ, tuy hai mà là một!

-Nói cái gì thế?

Bị Lăng Tiêu nói trắng ra quan hệ của hai người trước mặt mẫu thân, Diệp tử đỏ mặt xấu hổ, nói.

Đại Tế Ti là người từng trải, làm sao nhìn không ra tình cảm của hai người, nghe vậy nói:

- Đây là chuyện tốt, ta rất cao hứng.

Lăng Tiêu trên mặt đăm chiêu nghiêm túc hẳn lên, bởi vì hắn luôn luôn suy xét một sự kiện, Lăng gia cùng Chiết gia, thù hận kết đã quá sâu, căn bản không có gì có thể hóa giải.

Vì cứu tỷ tỷ, ở Thất Sắc thành, chính mình và Tống Minh Nguyệt đã chém chết Chiết Tiểu Tinh cháu đích tôn của Chiết Thế Huân, mà Chiết Thế Huân, xem ra ở Chiết gia cũng có chút địa vị.

Hôm nay gã Kiếm Hoàng bậc bốn đang bị tra tấn chí tử kia lại công bố Chiết Tiểu Tinh là chắt của hắn, xem ra, thế lực của Chiết gia còn mạnh hơn so với tưởng tượng của mình. Ở thượng cổ di tích của luyện dược sư, chính mình cùng mọi người, thiếu chút nữa tiêu diệt đoàn lính đánh thuê của Chiết gia, đồng thời lại giết một cường giả Kiếm Tông của bọn họ .

Hai gã Kiếm Hoàng của Chiết gia tiến đến thành Penzias để trả thù, tuy rằng làm bị thương Thập tam gia và Thập tứ gia, nhưng cũng bị thương mà đi. Cho nên tới lúc này, thù hận với Chiết gia,mặc kệ là minh hay là ám, đều không thể hóa giải. Hơn nữa Đại Tế Ti khẳng định phải cùng Lăng Tiêu trở về. Làm con rể, Lăng Tiêu có lý do trợ giúp Đại Tế Ti báo thù rửa hận. Lúc này có thể nói, Lăng gia cùng Chiết gia, sớm muộn gì cũng phải có một hồi đại chiến.

Thành Penzias xây dựng xong, tại các nơi trọng yếu, đã được Lăng Tiêu dùng một số lượng lớn tinh hạch, tạo thành một tòa Băng Lam Thủy Quang đại trận, trong thành lại tồn trữ rất nhiều lương thực, đồng thời, Lăng Tiêu thậm chí cũng cho đào rất nhiều giếng nước để dự trữ.

Có thể nói không chút nào khoa trương là, nếu Lăng Tiêu khởi động Băng Lam Thủy Quang đại trận, ít nhất có thể cam đoan trong vòng mười năm, thành Penzias sẽ không bị đói, chiến cụ, vật tư phong phú, hoàn toàn có thể hình thành trạng thái tự cấp tự túc. Cho nên, Lăng Tiêu suy xét, thực lực của Chiết gia dù cho đạt tới trình độ gì, khi đã cùng bọn họ kết thù, mình sẽ công khai với thiên hạ, Đại Tế Ti năm đó bị thảm hoạ giết tộc, nay quay về báo phục là chuyện hoàn toàn chính đáng.

Tin tưởng chỉ cần xác nhận tin tức này là sự thật, các thế gia môn phái ẩn thế lập tức sẽ cùng Chiết gia phân giới tuyến. Vì ích lợi mà diệt cả gia tộc của người, thù này với thù hận diệt môn có khác biệt lớn. Tuy nói rằng thế giới này thực lực là vua, nhưng làm người cũng phải có ít lương tâm và đạo đức. Vì một ít ích lợi, hoặc là vì ham muốn cá nhân, mà lại giết hại toàn bộ hai gia tộc mấy nghìn người, trong đó có cả phụ nữ và trẻ em không có vũ lực, loại hành vi này không thể chấp nhận được.

Không có thế gia môn phái nào nguyện ý lui tới cùng gia tộc đó.

Cho nên, tuy Chiết gia thế lớn, nhưng bởi vì lần đó diệt tộc người, khiến cho các gia tộc vẫn lui tới chặt chẽ với bọn họ, đều dần dần theo chân nhau phân giới tuyến cùng bọn họ. Nếu không vì Chiết gia thực lực quá mạnh mẽ, sợ là Diệp gia và Tô gia của Đại Tế Ti đã kêu oan rồi.

- Lăng Tiêu, huynh suy nghĩ cái gì vậy?

Diệp tử nhìn bộ dáng đang suy nghĩ của Lăng Tiêu, lên tiếng hỏi. Diệp tử từ nhỏ không có nhìn thấy thân nhân, càng không biết chính mình có huyết hải thâm cừu, nguyện vọng duy nhất trong nhiều năm qua là có thể gặp được phụ mẫu của mình, nguyện vọng này rốt cục đã được thực hiện. Nàng đã tìm thấy mẫu thân của mình, thậm chí, ở trong lòng Diệp tử còn cảm giác mình đang nằm mơ.

Nhưng đồng thời, Diệp tử càng thù hận Chiết gia hơn. Khi gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia nói về phụ thân nàng, Diệp tử thậm chí không dám đi nghĩ tới, bởi vì tưởng tượng sẽ cảm thấy quá khủng bố, trong lòng đau đớn vô cùng. Đại Tế Ti cũng không biết gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia nói thật hay là giả, bởi vì năm đó sau khi bà bị hủy đan điền liền ngất đi, may nhờ có người liều chết đem bà kéo tới một góc tối, thả xuống một căn hầm, mặc dù không sâu lắm, nhưng không thấy được. Sau đó Chiết gia phóng hỏa đốt đình viện Diệp gia, căn bảnkhông biết còn có người sống, cho nên, không phải là Chiết gia để lại mạng sống cho Đại Tế Ti, bắt bà chịu hai mươi năm thống khổ. Đại Tế Ti nghi ngờ, Chiết gia muốn chiếm sách cổ của gia tộc bà để nâng cao thực lực, cho nên mới đại khai sát giới như thế. Hơn nữa, trong vài năm nay, thực lực của Chiết gia quả thật cũng nâng cao rất nhanh.

Lăng Tiêu nhìn Đại Tế Ti nhẹ giọng hỏi:

- Bá mẫu, thực lực của Chiết gia, hiện tại đã đến trình độ gì rồi? Bá mẫu hiểu biết được bao nhiêu về bọn họ?

Đại tế tự nghe vậy nói:

- Những năm gần đây, ta vẫn chú ý theo dõi Chiết gia, căn cơ của gia tộc bọn chúng là ở tây bộ Đế quốc Tử Xuyên, bên trong một ngọn núi lớn, vị trí cụ thể ta cũng không biết. Nhưng căn cứ vào thực lực của bọn chúng năm đó thì Chiết gia có được một gã cường giả Kiếm Tôn, đó là tồn tại cao nhất của chúng, dường như gã này cũng chưa từng xuất hiện. Còn cường giả Kiếm Hoàng, bọn chúng năm đó có năm sáu tên, Kiếm Tông có mười mấy đứa. Năm đó diệt nhà của ta, hơn phân nửa là cường giả Kiếm Tông, Kiếm Hoàng chỉ có 3 tên. Mấy tên còn lại, có thể đi đến gia tộc của mẹ đẻ ta.

Lăng Tiêu nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:

- Lần này ở giao lưu đại hội trên hải đảo của Tần gia, Chiết gia tổng cộng đi mười hai người, chín tên Kiếm Hoàng, ba gã Kiếm Tông. Nghe nói, ở bên trong di tích do Tần gia phát hiện, bọn chúng đã chết sáu người, trong đó có ba Kiếm Hoàng. Còn lại sáu Kiếm Hoàng, đi tới thành Penzias hai tên, tuy rằng làm bị thương bên ta hai người nhưng bọn chúng cũng không chiếm được tiện nghi, bị thương mà về, còn tới nơi này hai người, a, thì đều đã chết.

Diệp tử ở một bên nói:

- Đúng vậy, hai người đến thành Penzias, ngay từ đầu liền áp chế Thập tam gia và Thập tứ gia, nhưng Thập tam gia và Thập tứ gia phối hợp vô cùng tinh diệu, tuy rằng bị hạ phong, rồi bị thương, nhưng vẫn chống cự được. Lúc đó Tần Cách trở về kịp,Thập tam gia và Thập tứ gia tập trung toàn lực đánh ra một kích, làm bị thương bọn chúng một người, Tần Cách cũng liều mạng với tên còn lại, làm cho hắn bị thương nhẹ. Bọn chúng lúc đó cả hai đều bị thương, tuy không nặng, nhưng không dám quay lại, bỏ chạy trở về.

Đại Tế Ti nghe vậy có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Lăng Tiêu nói:

- Lăng Tiêu, thủ hạ của ngươi, ngoài Tần Cách, không ngờ còn có hai gã cao thủ Kiếm Hoàng! Mà ta nhớ rõ Tần Cách tổng hợp lại thực lực chỉ có đến cảnh giới Kiếm Hoàng bậc một, chẳng lẽ hơn một năm nay thực lực của hắn đã có nâng cao?

Diệp tử nhìn lướt qua Lăng Tiêu, sau đó cười khẽ nói:

- Mẹ, hai cường giả Kiếm Hoàng đó, là cao thủ trong gia tộc một người hồng nhan tri kỷ của huynh ấy. Mà chúng ta đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng không chỉ có thế...Trong nhà còn có một người cũng đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng bậc hai, còn nô bộc của Lăng Tiêu, là một Kiếm Hoàng bậc năm đấy!

Đại Tế Ti nghe con gái nói, trong lòng cười khổ, thầm nghĩ: “cô bé ngốc, nam nhân của mình có nữ nhân khác mà cũng không ghen tị, lại còn cao hứng nữa”, nhưng khi Diệp tử nói xong, lại làm cho bà sửng sốt hơn.

Không ngờ Lăng Tiêu còn có hai cao thủ Kiếm Hoàng nữa, trong đó một người là bậc năm, lại là nô bộc. Đại Tế Ti cảm giác đầu óc của mình có lẽ chậm chạp mất rồi, chẳng lẽ bên ngoài thế giới thay đổi rồi sao? cao thủ Kiếm Hoàng lại có nhiều vô kể? Thế này thì việc báo thù của mình có cơ hội rồi!

Diệp tử cười cười kể lại chuyện Thượng Quan Vũ Đồng và Băng hải bí tộc một hồi. Lúc này trong mắt Đại Tế Ti, trừ lòng yêu mến của nhạc mẫu đối với con rể, còn có lòng bội phục tuyệt đối đối với Lăng Tiêu.

Trên đại lục Thương lan, quý tộc thê thiếp thành đàn là chuyện rất bình thường, mà trong thế gia môn phái ẩn thế, loại sự tình này càng không có gì kỳ lạ. Ngay phụ thân của Diệp tử, chưa được tính là người của thế gia ẩn thế, chỉ là một đại quý tộc của Đế quốc Tử Xuyên, cũng có đến mười mấy thê tử xinh đẹp. Đương nhiên, bởi vì dung mạo xinh đẹp, gia thế cường đại, Đại Tế Ti Tô Tuyết hoàn toàn xứng đáng là chánh thê của ông.

Cho nên, Đại Tế Ti tuy rằng cảm thấy con gái có điểm ngốc nghếch, nhưng cũng biết Lăng Tiêu có nhiều nữ nhân bên người cũng không phải là chuyện quá phận, chỉ có điều bên người Lăng Tiêu có quá nhiều người tài ba, làm bà không thể không một lần nữa xem xét kỹ người thanh niên này.

Vóc người tự nhiên anh tuấn, không có dáng vẻ của loại công tử bột như phần lớn con dòng cháu giống. Lăng Tiêu anh tuấn là một loại cảm giác tự nhiên, làm cho người ta sinh lòng thân thiết. Khí độ trầm ổn, tuổi còn trẻ, không có một chút cử chỉ khinh bạc, hơn nữa khí chất cao quý. Trên người Lăng Tiêu cũng không có cái loại ngạo khí của quý tộc, cũng không có cái loại hoàng giả khí của hoàng tộc đệ tử. Khí chất của hắn làm cho người ta có một loại cảm giác không nói nên lời, không phải là loại cao cao tại thượng, coi rẻ chúng sinh. Nhìn hắn tươi cười, cảm giác thật là thân thiết.

Vì vậy, trong lần gặp hắn đầu tiên, Đại Tế Ti chỉ muốn tìm hiểu bí mật trên mình hắn, chứ không có ý giết hắn.

-Về Chiết gia, ta cảm thấy mấy năm gần đây, cường giả Kiếm Hoàng của chúng xuất môn không nhiều. Ta tin tưởng, nhà mẹ đẻ của ta có thượng cổ mật tịch, với những người có thiên tư trác tuyệt, chỉ cần hai mươi năm là có thể tiến vào cảnh giới Kiếm Hoàng. Nếu không bị lộ ra rồi bị diệt tộc, chỉ sợ hiện tại Tô gia ta đã là siêu cấp thế gia rồi. Tuy nhiên, sau khi tiến vào cảnh giới Kiếm Hoàng, muốn tăng thêm một bậc, khó khăn thậm chí tăng lên mấy chục lần so với trước! Cho nên, cảnh giới Kiếm Hoàng của chúng có lẽ cũng chỉ có mười mấy người là nhiều. Bởi vì mật thuật kia cũng cần nhân tài thiên tư trác tuyệt mới dùng được. Còn cường giả Kiếm Tôn, ta có khuynh hướng cho rằng chúng chỉ có một lão bất tử đó thôi!

-Tốt!

Lăng Tiêu quyết định

– Một khi đã như vậy, chúng ta liền tuyên chiến với Chiết gia!

Bạn đang đọc Ngạo Kiếm Lăng Vân của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 262

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.