Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác nhân còn cần ác nhân diệt

Phiên bản Dịch · 2576 chữ

Trước mặt bốn trăm người tốc độ cực nhanh cởi cường nỏ đeo trên lưng xuống, đặt tên vào nỏ. Đoản cung trong tay nhắm ngay vào đám người phủ thành chủ.

Người trong phủ thành chủ cũng có đại khái hơn ba trăm cung tiễn thủ xuất hiện trên bốn bức tường quanh sân, từ trên cao nhắm xuống đám binh sĩ Hổ Gầm đột kích đội bên này.

Bầu không khí trong sân căng thẳng khiến người ta lo lắng, ngay cả những người núp ở xa xa xem náo nhiệt cũng cảm nhận được, tất cả đều im hơi lặng tiếng không dám thở mạnh.

Lý Hậu Lâm đắc ý cười lạnh:

- Lăng tam thiếu gia, thế nào, muốn nói chuyện đàng hoàng với ta, hay là...

Trên xe ngựa Phúc Bá vẫn ngồi nhắm mắt dưỡng thần như một pho tượng, lúc này chợt động. Động tác nhanh như tia chớp, thân hình vẽ một bóng mờ trên không trung, thoáng cái hiện ra trước mặt thành chủ Lý Hậu Lâm, bàn tay khô gầy nắm lấy yết hầu của Lý Hậu Lâm, thanh âm già nua lạnh như băng:

- Đừng tự tìm chết!

- Ngươi... ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi; làm gì?

Lý Hậu Lâm nghèn nghẹn thốt lên mấy tiếng. Vì yết hầu bị bóp chặt, thở không ra hơi, mắt như muốn lồi ra ngoài, vẻ mặt như gặp quỷ. Xem ra hắn không biết vì sao lão già này lại hiện ra giữa vòng vây của đám vệ sĩ, nhưng không cần nghĩ hắn cũng biết, đây chính là Ma Kiếm Sư của đối phương!

Lý Hậu Lâm từ trước tới nay không phải chưa thấy qua Ma Kiếm Sư, hắn thậm chí ngay cả Kiếm Tông đều gặp qua! Chính là lão Bành sâu không lường bên cạnh Nam Phương Vương kia, hiển nhiên là một cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, không biết đã sống qua bao nhiêu năm.

Nhưng Lý Hậu Lâm lại chưa thấy qua cao thủ cao hơn Ma Kiếm Sĩ ra tay. Bởi vậy, hắn nghĩ rằng có vô số thuộc hạ bảo hộ mình thì không cần bận tâm lo lắng, vả lại hơn ba trăm cung tiễn thủ trên bức tường kia, cầm trong tay cũng là cường nỏ, cùng lắm thì hai bên cùng bắn mọi người đồng quy vu tận! Không nghĩ tới, đối phương lại không mảy may quan tâm tới thân phận hoàng thân của hắn, sử dụng màn “cầm tặc tiên cầm vương”, cái này thật choáng váng.

- Ta chính là Bá tước có huyết mạch hoàng tộc, chẳng lẽ ngươi không sợ bị hoàng thất truy nã sao! Mau thả ra ta có thể bỏ qua cho ngươi, nếu không... Á...

Lý Hậu Lâm cảm nhận được những ngón tay gầy giơ xương kia càng ngày càng bóp chặt yết hầu của mình. Mặt bị tụ máu đỏ bừng. Hai tay không kìm được vùng vẫy loạn lên, động tác càng lúc càng mạnh. Tiếng ho khan càng dữ dội. Hai mắt càng ngày càng hiện rõ vẻ kinh hãi: Bởi vì hắn phát hiện lão nhân này dường như muốn cứ như vậy bóp chết hắn!

Tất cả vũ khí của bọn tư binh và cung tiễn thủ của phủ thành chủ vây ở phía trên đều nhắm ngay vào Phúc Bá. Cả đám gia quyến của Lý Hậu Lâm trong sân đều nhốn nháo khóc lóc ầm lên. Trong lúc nhất thời có cảm giác như gà bay chó chạy tình cảnh thật hỗn loạn.

Đến lúc này Phúc Bá mới buông cổ Lý Hậu Lâm ra. Mặt Lý Hậu Lâm đã tím ngắt. Ánh mắt dại ra hổn hển hít mấy hơi dài. Đám gia quyến ở phía sau muốn đi lên lại không dám chỉ có thể đứng tại chỗ lau nước mắt. Thật lâu sau. Lý Hậu Lâm mới phản ứng trở lại hướng về phía đám thuộc hạ phất tay bất lực:

- Lui ra. Đều lui ra!

Gã đại hán cầm cự kiếm trong tay kia uất ức nói:

- Lão gia...

- Lui ra đi. Ta không sao.

Lý Hậu Lâm dùng tay xoa xoa yết hầu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới: Tử thần cách mình gần như thế. Vừa mới trong khoảnh khắc đó hắn dường như nhìn thấy cha mẹ đã chết ngoắc tay kêu gọi hắn.

- Các ngươi. Rốt cuộc muốn thế nào?

Lý Hậu Lâm đứng ở nơi đó thần sắc suy sụp. Trên người không còn khí chất kẻ bề trên vừa mới sôi nổi lớn tiếng chỉ trích đối phương.

- Cho ngươi thời gian hai canh giờ lập tức mang gia quyến và hạ nhân của ngươi, rời khỏi thành Penzias.

Phúc Bá lạnh nhạt nói.

- Các ngươi quả thực khinh người quá đáng!

Lý Hậu Lâm vẻ mặt ủy khuất và bi phẫn:

- Đây là các ngươi giẫm đạp lên tôn nghiêm của hoàng gia, ta... ta sẽ tới chỗ bệ hạ tố cáo các ngươi!

- Nói xong chưa?

Phúc Bá thản nhiên nhìn Lý Hậu Lâm:

- Nói xong thì nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian, trong phủ thành chủ này nếu như có chút xíu nào bị hủy hoại... Hừ!

Thân mình của Lý Hậu Lâm run bần bật, chỉ tay về phía lão nhân gầy ốm khô khốc kia, nhưng không biết làm sao hơn liền xoay người vội vã rời đi.

Vì thế, bên trong phủ thành chủ xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ: vốn cảnh thu thập đồ đạc vội vàng hỗn loạn, nhưng lại hết sức quỷ dị không có một chút tiếng động nào, hơn nữa tất cả mọi người nhè nhẹ khuân nhè nhẹ vác, sợ va chạm làm hỏng những đồ vật còn lại kia.

Làm thành chủ của Penzias nhiều năm, của cải của Lý Hậu Lâm có thể tưởng tượng biết được. Thời gian hai canh giờ, căn bản là không đủ để thu dọn các thứ. Rất nhiều vật trang trí và tượng điêu khắc hình thể lớn, tất cả đều vô giá, nhưng cũng không có cách nào kịp mang đi.

Có thể tưởng tượng được trong lòng Lý Hậu Lâm ấm ức bực tức đến cỡ nào, hơn nữa cũng hối hận không thôi. Lúc trước bên cạnh Lý Hậu Lâm từng có một gã cung phụng Ma Kiếm Sư bậc hai, nhưng một năm trước bị Nam Phương Vương trưng dụng, Lý Hậu Lâm giận mà không dám nói gì, cũng nghĩ có Nam Phương Vương che chở, chính mình sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng không nghĩ rằng chính mình lại thất thế nhanh như vậy. Nếu sớm biết như thế, còn không bằng cứ ngoan ngoãn tự động rời đi sớm một chút, thì đâu đến nỗi hôm nay phải rơi vào tình cảnh này? Nhưng lúc đó, ai mà ngờ một tên tiểu tử Tử tước nho nhỏ, còn chưa trưởng thành kia, bên người lại có thể có một Ma Kiếm Sư chứ?

Lăng Tiêu, Lăng gia... Ngày sau nếu có cơ hội, ta nhất định khiến các ngươi sống không bằng chết!

Dầu gì thực lực của Lý gia cũng thật hùng mạnh, gã quản gia béo ị kia cả người ướt đẫm mồ hôi, rốt cục cũng tìm được hơn hai trăm chiếc xe Quy giáp thú khổng lồ. Quy giáp thú là một loại ma thú to lớn dài mười thước cao năm thước, lại không tăng bậc, tính tình ôn hòa, sức lực cực kỳ mạnh. Vận chuyển đường dài nhiều đồ vật, thường thường đều dùng thứ này. Trên cơ bản toàn bộ xe Quy giáp thú của thành Penzias, đều tập trung đến chỗ này.

Bên trong phủ đệ của Lý gia.

Xấp xỉ, một ngàn năm sáu trăm người, dầu gì cũng tìm được chính là Quy giáp thú vận chuyển, ngoại trừ có thể chuyên chở số lượng lớn hàng hóa, còn có thể ngồi được hai mươi mấy người. Nếu như là xe ngựa, không biết phải bao nhiêu chiếc mới đủ để chở những thứ này.

Dù như thế, vẫn còn rất nhiều đồ đạc không mang đi được.

Đám gia quyến của Thành chủ, vẻ mặt mỗi người như đưa dám ma, Lý Hậu Lâm thì lưu luyến nhìn vào phủ thành chủ, trong căn phòng cổ xưa nơi đó từng thờ cúng bài vị của tổ tiên, đã có lịch sử gần ngàn năm, mà vùng đất phong cuối cùng của bọn họ này, cũng sắp trở thành lịch sử rồi.

Từ nay về sau, bọn họ chỉ có thể trở thành một quý tộc nhàn tản trong kinh thành. Trong mấy đời kế tiếp, bằng vào của cải tích lũy hùng hậu mấy năm nay, có lẽ còn có thể trải qua cuộc sống đầy đủ thoải mái. Nhưng các đời sau này... thì phúc hay là họa thì phó thác cho ông trời.

Lý Hậu Lâm thở ra một hơi dài, khóe mắt ươn ướt, trong lòng hận ý ngập trời. Nguyên vốn định bẻ gãy cánh của Lăng Tiêu, làm giảm quyền lực của hắn, để cho hắn ở trong thành Penzias, chỉ là một quý tộc nho nhỏ hữu danh vô thực!

Bây giờ nghĩ lại, ý niệm trong đầu của mình thật đáng buồn cười biết bao. Trước thực lực hùng mạnh của người ta, hắn thậm chí ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có, ngay lập tức liền bị người ta chế trụ, hoàn toàn không có một chút sức phản kháng, chỉ có thể ảo não rời đi!

Lý Hậu Lâm ngẩng đầu, hai mắt có chút đờ đẫn, nhìn các quý tộc và bọn phú hào đứng ở xa xa bên kia thành Penzias. Cả đám thấy ánh mắt của Lý Hậu Lâm, tất cả đều cúi gầm đầu.

Lý Hậu Lâm khóe miệng hiện lên vẻ châm biếm. Ngay ngày hôm qua, những người này còn quây quần sôi nổi nói phải như thế nào đuổi tên tiểu tử kia ra ngoài. Hừ, các ngươi cũng không phải may mắn đâu, lĩnh chủ thiếu niên này dựa vào chi quân đội dũng mãnh và tên tùy tùng Ma Kiếm Sư này, chỉ bằng vào đám người các ngươi, còn lâu mới là đối thủ của hắn!

- Thành chủ đại nhân, thành chủ đại nhân, không xong rồi, không xong rồi!!!

Lý Hậu Lâm nghe thanh âm này, trong lòng căng thẳng, nhìn người nọ từ rất xa chật vật chạy tới. Trong khoảnh khắc đầu óc lại trống rỗng, khóe miệng hơi run run cả giận nói:

- Kích động cái gì! Nói, chuyện gì xảy ra?

Người nọ kêu lên:

- Thành chủ đại nhân, không xong rồi, vật tư chúng ta chở ra ngoài mấy ngày nay, toàn bộ mất hết rồi, hu hu hu, tất cả đều bị cướp đi rồi, bọn cường đạo chết tiệt kia...

- Ngươi, ngươi nói cái gì!

Lý Hậu Lâm cảm thấy khí huyết dâng lên, xông tới phía trước nắm cổ áo tên thủ hạ, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi lặp lại lần nữa xem! Bị ai cướp đi rồi? Bên đó không phải có hơn mười Đại Kiếm Sư bảo vệ sao?

- Đối phương... Đối phương chỉ có một người, thực lực, lại rất kinh người...

- Lăng Tiêu, là người của ngươi làm, đúng hay không!

Lý Hậu Lâm xoay người hướng về phía Lăng Tiêu đứng ở nơi đó rít lên:

- Nhất định là ngươi! Nhất định là ngươi!

Lăng Tiêu sắc mặt lạnh lùng:

- Bá tước đại nhân, ngươi thử ngậm máu phun người một lần nữa xem?

Phúc Bá đứng bên cạnh Lăng Tiêu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lý Hậu Lâm.

Quả thực Lý Hậu Lâm không có một chút chứng cớ nào: Lăng Tiêu mang đến bao nhiêu người, bên ngoài còn lại bao nhiêu người, người ở đâu đều ở đó. Có rất nhiều người nhìn thấy, nếu như có người rời đi, khẳng định sẽ không thoát khỏi ánh mắt của những người đó. Lý Hậu Lâm cảm giác cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, lập tức ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

-o-o-o-

Ba ngày sau, tại phủ thành chủ, hiện giờ đã được đổi thành Lăng phủ!

Bảng hiệu mới tinh treo trên cửa phủ, hai chữ to được viết như rồng bay phượng múa, như nhắc nhở cho mọi người qua lại: nơi đây đã thay đổi chủ nhân!

Năm trăm tinh binh, được sắp xếp ngụ ở phía sau thành chủ phủ vốn là chỗ ở riêng của thị vệ trong sân. Phủ đệ của Lăng Tiêu ở bên trong, đồ dùng bên trong được hai nàng Xuân Lan và Thu Nguyệt thay đổi hoàn toàn. Toàn bộ bên trong tòa nhà thật lớn chỉ có hai thị nữ, bất cứ việc gì cũng chỉ có thể tận sức mà làm, cho dù hai nàng có tu vi Đại Kiếm Sư bậc bốn, sớm muộn gì cũng bị mệt mỏi ngã bệnh. Vì thế chuẩn bị dành thời gian đi mua vài ả tỳ nữ về.

Còn Diệp Vi Ny mấy ngày gần đây bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, liên tục sắp xếp các khoản sổ sách của thành Penzias. Nàng cùng với Mạnh Ly ra ngoài thành mang về số lượng lớn các loại bảo vật, trong đó không có giá trị nhất, ngược lại là số kim tệ!

Hôm đó một mình Mạnh Ly đột nhiên xông vào chỗ giấu bảo vật của Lý Hậu Lâm, trong nháy mắt giết chết ba gã Đại Kiếm Sư, số còn lại đó cũng hoàn toàn không phải là đối thủ, bị một mình hắn đánh giết phải bỏ chạy tứ tán. Sau đó tất cả bảo vật bị mấy tên đội viên Hổ Gầm đột kích đội giả trang thành cường đạo tới vét sạch.

Các thứ đáng giá đó, thường thường chưa chắc có bao nhiêu địa phương có được. Mấy tên đội viên đột kích kia, từ lúc vào thành liền chuồn êm đi rồi. Nguyên bọn chúng vốn là lưu manh côn đồ, làm loại chuyện này đối với bọn chúng mà nói quả thực chính là ngựa quen đường cũ.

- Thiếu gia, Lăng Võ nói, các quý tộc và phú hào, vừa liên danh mời thiếu gia, đây đã là lần thứ ba rồi!

Trên trán Xuân Lan lấm tấm mồ hôi, những sợi tóc dính trên trán trơn bóng như ngọc, gương mặt trắng mịn của nàng thoáng ửng hồng.

Đúng vậy, bắt đầu từ buổi tối ngày Lý Hậu Lâm ảm đạm rời đi, các quý tộc và phú hào liền liên danh mở tiệc chiêu đãi Lăng Tiêu. Nhưng mỗi lần, đều bị Lăng Tiêu từ chối. Tới hôm nay, tên trên danh sách kia, so với ngày đầu tiên còn nhiều hơn gấp đôi!

- Nói với Lăng Võ, hãy trả lời, đêm nay ta sẽ dự tiệc đúng giờ.

Lăng Tiêu nói xong, lại nhắm mắt lại, ba ngày qua hầu như hắn vẫn luôn dùng thời gian để tu luyện.

Bạn đang đọc Ngạo Kiếm Lăng Vân của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 224

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.