Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếp mời đến từ hoàng thất.

Phiên bản Dịch · 2139 chữ

- Ta… ta không phải người tung tin đồn, Lăng Vận Nhi, ngươi nói bậy, ngươi… ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Nước mắt của Ô Lan Mẫn Mẫn thi nhau rơi xuống, thương tâm đến cực điểm. Thân là viên minh châu chói mắt nhất của gia tộc, chưa từng phải chịu ủy khuất như thế này. Trong lòng Ô Lan Mẫn Mẫn giờ phút này tràn ngập oán độc với Lăng Vận Nhi, hận ý đối với nữ nhân đánh mình đã tới tột đỉnh rồi.

Lúc này hai thị nữ bên cạnh Ô Lan Mẫn Mẫn thần sắc luống cuống, tiểu thư bị đánh, nếu lão gia biết chắc chắn sẽ mang hai nàng ra trút giận, nghĩ vậy ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Vi Ny đầy phẫn nộ, đều cầm kiếm đánh tới Diệp Vi Ny.

Khóe môi Diệp Vi Ny nhếch lên một cái, cười lạnh, cổ tay nhẹ nhàng rung lên một cái, trường kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, chợt nghe thấy hai thị nữ đều kêu lên một tiếng sau đó lui về sau mấy bước, sắc mặt xấu hổ đến đỏ bừng, ánh mắt nhìn Diệp Vi Ny cũng chuyển từ phẫn nộ thành hoảng sợ!

Tính tình của một tiểu tặc trong Diệp Vi Ny không hề thay đổi, sử dụng kiếm vỗ nhẹ vào bộ ngực sữa của hai thị nữ, cũng khó trách vì sao hai thị nữ của Ô Lan Mẫn Mẫn lại xấu hổ và giận dữ như thế, lại còn hoảng sợ không thôi. Nếu Diệp Vi Ny muốn lấy mạng hai nàng thì hiện giờ hai nàng đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.

- Các ngươi còn đứng ngốc ra đó làm gì? Gia tộc Ô Lan nuôi hai người các ngươi là để xem cảnh náo nhiệt của bổn tiểu thư sao? Hai kẻ rác rưởi, còn không mau giết nàng cho ta! Xảy ra chuyện gì bổn tiểu thư gánh vác hết! Ô Lan Mẫn Mẫn kêu lên thê lương, bởi vì tức giận nên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng dữ tợn.

Vườn trường hiện giờ còn rất nhiều người, nhìn thấy hai tiểu công chúa của Lăng gia và Ô Lan gia giằng co một chỗ, loại cảnh tượng này từ sau phong ba hủy hôn của Lăng Tiêu liền thường xuyên có thể nhìn thấy, mà thời gian trôi qua còn có xu thế mãnh liệt hơn. Quý tộc học trong học viện thời điểm bình thường rất khó xảy ra xung đột như vậy, cho dù có tranh chấp thì nhiều lắm là một đám nháo loạn nhỏ mà thồi, kêu gào muốn giết người kiểu thế này đã ít lại càng ít, cho nên mọi người đi ngang qua đều đứng lại xem.

Sắc đỏ trên khuôn mặt hai thị nữ vẫn chưa lui, bị Ô Lan Mẫn Mẫn mắng có chút tái nhợt, liếc mắt nhìn nhau một cái, cắn răng kêu khẽ một tiếng lại lao tới Diệp Vi Ny. Thân là hạ nhân thì đều như thế, cho dù biết không phải đối thủ của Diệp Vi Ny cũng chỉ có thể liều mạng đánh tới, bởi nếu không nghe theo lệnh của chủ nhân thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!

Hiện giờ hai nàng đối mặt với Diệp Vi Ny cũng không dám dùng lời lẽ trêu chọc đối phương, hơn nữa thị nữ bị Diệp Ni Ny tát một cái trên mặt vẫn còn in rõ dấu tay, biết rằng cô gái đối diện này không có quan hệ với quý tộc, hỉ nộ bất thường, hơn nữa, có thực lực có thể dễ dàng giết chết các nàng.

Các nàng là thị nữ của Ô Lan phủ, mà không phải là qúy tộc, nếu bị giết, mà đối phương lại là người trong Lăng phủ, nhiều lắm cũng chỉ bồi thường chút tiền là xong việc.

Diệp Vi Ny cũng tinh tế cảm giác được biến hóa tâm trạng của hai thị nữ, đối phương nhìn thì như liều mạng đánh mình, thế nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều lưu thủ, cố ý cấp chỗ tốt cho nàng. Diệp Vi Ny cười lạnh trong lòng, nhân quả đều cần đến thực lực, với thực lực trước kia của mình, chỉ sợ hai thị nữ tộc Nữ Chân này dám cầm kiếm giết mình lắm!

Nghĩ vậy, Diệp Vi Ny đối với hai thị nữ đã không còn một điểm đồng tình, ra tay như điện đánh bay hai nàng!

Hai tiếng kêu thảm vang lên, hai thị nữ bị Diệp Vi Ny đánh bay, văng ra phía sau rất xa, rơi mạnh lên mặt đất. Học sinh nơi đó liền lập tức giải tán, không ngờ không có một chút tương trợ nào!

Hai thị nữ bị Diệp Vi Ny đánh một đòn rất mạnh đều hộc máu ra, trên mặt lại có biểu tình rất kỳ quái, dường như là trút được gánh nặng, lập tức giãy dụa muốn đứng lên, khóe miệng chảy máu, la lớn:

- Tiểu thư, người… người mau đi đi!

Ô Lân Mẫn Mẫn đã bị dọa đến phát ngốc từ bao giờ, làm sao cũng không ngờ tới Lăng Vận Nhi lần này tìm được người giúp đỡ thực lực mạnh như vậy. Nhìn cô gái xinh đẹp dùng vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm vào mình, Ô Lan Mẫn Mẫn theo bản năng sờ sờ mặt mình, cảm giác nơi đó là một mảng nóng bừng, trong lòng lập tức sợ hãi. Nàng giống một cô gái từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm phải ủy khuất, một khi bị đánh nát tầng kiêu ngạo bên ngoài sẽ lộ ra nội tâm bên trong, yếu ớt không chịu nổi.

Hung hăng trừng mắt nhìn hai thị nữ vô dụng, nàng có tâm bỏ lại hai thị nữ này mà chạy trốn, rồi lại cảm thấy như vậy thì thể diện sẽ mất hết, chung quy lại cũng là hai thị nữ của Ô Lan gia! Không để ý đến chết sống của thuộc hạ mà chạy trốn, đối với quý tộc sẽ có ảnh hưởng nhất định.

Khi Ô Lan Mẫn Mân đang do dự, Lăng Vận Nhi mang theo vẻ mặt mỉa mai đi tới, Ô Lan Mẫn Mẫn lui về sau hai bước theo bản năng, chỉ vào Lăng Vận Nhi, mạnh miệng nói:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì! Vốn chỗ dựa lớn nhất của nàng là hai thị nữ Kiếm Sư bậc hai, hiện giờ bị đánh trọng thương, Lăng Vận Nhi cũng có thực lực Kiếm Sư bậc hai, nếu đánh nàng thì quả thực chỉ thấy nhẹ nhàng mà thôi.

- Hắc Thiên Nga, đồ rác rưởi như ngươi cũng chỉ có thể dựa vào người khác mà thôi, sao, cũng biết sợ à? Lăng Vận cố ý nhấn mạnh hai chứ rác rưởi rất nặng, vẻ mặt sảng khoái nhìn Ô Lan Mẫn Mẫn.

- Ngươi mới là rác rưởi! Lăng Vận Nhi, ngươi dám lăng nhục ta như thế. Ta,ta…

Ô Lan Mẫn Mẫn nhìn Lăng Vận Nhi càng ngày càng gần, cứ ta ta cả nửa ngày mà chẳng thể nào nói ra câu uy hiếp tiếp theo.

- A, không ngờ ngươi cũng hiểu được hai chữ này là lăng nhục à? Lăng Vận Nhi mắt mở lớn, ra vẻ đen trắng rõ ràng, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Ô Lan Mẫn Mẫn:

- Ta còn tưởng ngươi không hiểu nổi hai chữ này chứ!

Người chung quanh không kìm nổi phát ra tiếng cười vang. Sắc mặt của Ô Lan Mẫn Mẫn cực kỳ khó coi, nhìn Lăng Vận Nhi và Diệp Vi Ny thật kỹ, trên mặt là nước mắt ngắn nước mắt dài. Tức giận nói:

- Lăng Vận Nhi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Ngươi chờ đó cho ta! Nói xong xoay lại, gạt người chung quanh ra nhanh chóng chạy mất.

Không ít người chung quanh đều lộ ra vẻ hả hê vui sướng khi người khác gặp họa. So sánh với Ô Lan Mẫn Mẫn, Lăng Vận Nhi càng được các học sinh quý tộc của Học viện yêu quý hơn. Điều này cùng với gia thế Lăng gia không quan hệ, Lăng Vận Nhi tính tình sôi nổi hoạt bát, quả thực không thiếu nam hài tử lâm vào mê muội.

Khi Ô Lan Mẫn Mẫn đi rồi, hai thị nữ cũng tự đứng dậy, đuổi theo Ô Lan Mẫn Mẫn.

Hai thị nữ này kỳ thực cũng không bị thương nặng, cũng là do Diệp Vi Ny cố ý nương tay, không muốn làm sự việc quá huyên náo. Đánh Ô Lan Mẫn Mẫn kia một tát thực sự là vì Ô Lan Mẫn Mẫn làm nhục Lăng Tiêu, mới khiến cho Diệp Vi Ny nổi cơn giông bão.

Lăng Vận Nhi tâm tình sung sướng kéo Diệp Vi Ny về nhà, nàng cũng không định ở lại học viện dưới tình huống vừa tấn chức thế này, nếu không lại phải ứng phó với nghi vấn rất lớn mà giáo sư đề ra.

Lăng Vận Nhi khoái trá nghĩ, lần sau nhìn thấy Ô Lân Mẫn Mẫn làm sao đùa giỡn nàng đây?

Trở lại Lăng phủ, Lăng phu nhân không nhẹ không nặng trách cứ hai ba câu, chủ yếu là vẫn sợ con gái mình chịu thiệt, có một ví dụ là Lăng Tiêu kia rồi trong lòng còn có chút lo lắng.

Làm cha mẹ, nói chung cũng không thể giống như gà mái được, cả ngày bảo hộ con nhỏ dưới cánh.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà tướng quân Lăng Thiên Khiếu chưa bao giờ cấp hộ vệ cho con mình, cho rằng trẻ con xuất thân gia đình quân nhân phải biết chịu đựng rèn luyện. Dù Lăng Tiêu lúc trước bị Tạ Hiểu Yên tính kế, trong lòng Lăng Thiên Khiếu chẳng qua chỉ nghĩ, từ nay về sau cùng với Tạ gia ân đoạn nghĩa tuyệt, Tạ gia năm đó với Lăng gia là có ơn, trải qua chuyện này mình sẽ không bao giờ phải thiếu nợ họ chuyện gì nữa, đồng thời trong lòng còn ẩn hy vọng, đứa con này sau này có tiền đồ, làm ra thành tích đả kích những kẻ xem thường một phen!

Nhưng nhìn Lăng Tiêu thà bị đánh cũng muốn che chở cho âm mưu của Tạ Hiểu Yên, Lăng Thiên Khiếu mới không nhịn được cho hắn một chưởng.

Chỉ có chuyện Ô Lan gia lần đó, Hải Thiên xuất hiện muốn đẩy Lăng Tiêu vào chỗ chết, nhưng lại phá hủy quy tắc quyết đấu, Lăng Thiên Khiếu mới giận sữ đại náo gia tộc Ô Lan. Trên thực tế không hẳn không phải là giải phóng những buồn bực trong lòng.

- Tốt lắm, đánh cũng đã đánh rồi, không có gì đáng ngại. Ô Lan gia bọn họ chung quy cũng cho rằng nội tình bên trong của mình vững vàng, sẽ không để người khác vào mắt, giáo huấn bọn họ một chút cũng tốt.

Lăng phu nhân thản nhiên nói, trong lòng lại nghĩ, trượng phu những năm gần đây đều đem đất phong của Lăng gia toàn bộ bỏ vào đội tư binh đột kích Hổ Gầm kia rồi. Hiện giờ nhánh tư binh Hổ Gầm lớn nhất mà Lăng gia có thể quản lý đã đủ quy mô, tuy rằng chỉ có ba nghìn quân nhưng chiến lực cực mạnh, sợ là không kém cấm vệ quân là bao! Ô Lan gia nếu còn dám bừa bãi, Lăng phu nhân không ngại viết một phong thư, để cho con trai đi chiếu cố Ô Lan gia ở các tỉnh phía Tây một chút!

Cho bọn họ xem, Lăng gia có phải dễ khi dễ hay không!

Lăng Vận Nhi không bị mắng, lại vừa được xả cơn tức, tâm tình sung sướng, sau đó gọi người chuẩn bị hai gian phòng yên tĩnh. Lăng Vận Nhi và Lăng phu nhân chuẩn bị dùng Tử Lam Chu Quả. Lăng phu nhân mới là Kiếm Sư bậc ba, đã sớm từ bỏ suy nghĩ tăng thực lực rồi. Không thể tưởng được hiện giờ chẳng những có thể thay đổi thể chất của nàng, còn có cơ hội tăng thực lực lên, không kìm nổi mà hưng phấn hẳn lên.

Lăng Tiêu vốn định chờ sau khi mẫu thân và muội muội thăng cấp sẽ rời nhà đi, không ngờ bỗng nhiên nhận được một tấm thiệp mời từ hoàng thất, hơn nữa cái tên bên trên còn chuẩn xác viết: Lăng Tiêu!

Bạn đang đọc Ngạo Kiếm Lăng Vân của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 286

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.