Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo bối lần đầu thể hiện

Tiểu thuyết gốc · 2089 chữ

Chương 3: Bảo bối lần đầu thể hiện

Hôm nay là Tết, quán xá khá là đông đúc, đa phần vào đây cũng toàn là sinh viên cả, thật ra thì Vân Phong hắn không thích những nơi như thế này lắm, nhiều người lắm chuyện, lại khá ồn ào. Nhưng đi cùng bạn bè, thì cũng thấy khá vui.

Ài, nói thì nói thế thôi, chứ tâm trí Vân Phong hắn lúc này đang đặt hết vào cái đồng hồ trên tay, nào đâu còn suy nghĩ đối đáp với đám bạn, đến nỗi bọn kia nói gì, hắn cũng chẳng hay biết nữa. Chợt một đứa quay sang ngạc nhiên nói với Phong:

-”Ê, Phong! Kiếm đâu ra cái đồng hồ đẹp thế? Mới mua à? Trông lạ à nha!-”.

Vân Phong giật bắn mình, trong đầu đang kiếm cớ nói cho qua chuyện :

-”À à… Ừ thì mới mua chiều nay. Chiều nay đi chơi qua tiệm đồng hồ thấy đẹp quá thì mua thôi-”.

-”Tao thấy nó cũng có đẹp lắm đâu mày? Mà mua nhiêu đấy?-”.

-”Thì tao làm gì có nhiều tiền mà mua đồ đẹp. Có mấy trăm ý mà, mày để ý làm gì-”.

-”Hehe, thì tao không để ý đâu, nhưng mà mua đồng hồ mới thì phải khao anh em chứ-”.

Tên này nói xong thì quay sang nói với lũ bạn:

-”Đúng không mấy đứa, hôm nay thằng Phong phải khao chúng mày nhể?-”.

-”Yeah yeah…-”.

Mấy đứa nhao nhao nhặng xị lên gật đầu đồng ý. Gì chứ không phải mất tiền thì ngu gì mà không tán thành a.

Vân Phong khóc không ra nước mắt. Bất quá, tâm tình tốt, không muốn so đo. Trả tiền thì trả tiền, mai này anh lên tiên đừng hỏi tại sao cho các chú bầm mặt.

Hắn yy tự sướng trong lòng, đám bạn chỉ thấy tên này mặt ngố ngố cười hâm hâm, tưởng tiếc tiền quá hóa điên.

Em gái Vân Nhi thấy thế không đành lòng định lên tiếng vài câu thì Phong đã đáp lời:

-”Được, tưởng gì chứ vài ba cốc trà sữa thì ok đi, nay anh bao các chú!-”.

-”Hoan hô, Phong ca lãng tử đẹp trai-”. Cả đám reo lên thích thú và ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao thằng này hôm nay hào phóng thế.

-------------------- Cũng đã vào đông được một đoạn thời gian rồi, thời điểm này Phong chỉ có tiếc hùi hụi, mùa đông a, các em gái đều mặc áo ấm hết rồi a, làm sao thấy được phong cảnh hữu tình như mùa hè. Bất quá, áo ấm không có nghĩa là cũng mặc quần dài nha. Phong đảo mắt nhìn quanh, mắt láo liên liên hồi, cũng phải thầm nhủ, mấy cặp chân lượn lờ trước mặt đẹp quá, váy ngắn phối hợp tất chân, chậc chậc. Tự hận ông trời sao không ban cho mình một cặp giò như thế nhỉ???

Vân Nhi ngồi đối diện, thấy tên háo sắc này nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào mấy em gái kia, xem này, mắt thì si dại, miệng thì chảy cả nước dãi ra rồi kìa. Nàng thế nhưng là giận dỗi a, đại mỹ nữ ngồi trước mặt này mà không thèm ngắm.

Hừ, chân dài thì có gì hay chứ? Chân nàng cũng được xấp xỉ một mét chứ bộ, chân nàng cũng trắng chứ bộ, dáng người nảy lửa có gì là hay chứ, người nàng cũng có eo thon ba vòng đầy đủ chứ bộ. Hừ, chẳng qua nàng hôm nay đi nhưng không mặc váy mà thôi a.

Chẳng hiểu thế nào, với những chàng trai khác thì Vân Nhi chẳng thèm quan tâm đâu, nhưng với Phong thì khác, thế nào ta, ghét hắn cực kì, thích trêu tức hắn cực kì, nhưng là thấy hắn si mê các cô gái khác là khó chịu nha.

Nàng để ý nãy giờ, tên Phong này càng ngày càng dại ra, liền hẵng giọng một cái:

-”Phong ca đang nhìn gì đó, nước miếng chảy cả ra cằm rồi kìa!-”.

Biết là con bé này lại chọc ngoáy mình, Vân Phong đành thu hồi ánh mắt, giận nha, con bé này cũng không phải đại mỹ nữ, lại không khoe đùi cho ta nhìn, lấy cớ gì mà dám ngăn cản tầm mắt ta:

-”Hehe, không có gì, không có gì, chỉ là nhìn một chút, cuộc đời tươi đẹp, haha!-”.

-”Hừ, cái đồ mê gái, hèn chi không có ai yêu!-”. Vân Nhi lẩm bẩm.

-------------------- Lúc này Vân Phong đột nhiên nảy ra một ý tưởng, chính mình có đại bảo bối trong tay, hay là trêu chọc mọi người một chút cho mọi người khiếp sợ a. Hắn suy tư một lúc, cũng không biết nên bắt đầu như thế nào cả. Năng lực thì quả thật nhiều, mà không biết vận dụng sao cho hợp lí.

Nhìn quanh một hồi, đột nhiên mắt hắn sáng lên: -”Có rồi!-” -”Này chúng mày!-”.

-”Sao thế?-”.

-”Có gì hay à?-”.

-”Ừm, mấy hôm nay tao bỏ ăn bỏ uống quên cả ngủ nghỉ mới học được chiêu này hay lắm, nay biểu diễn thử, đảm bảo lác mắt luôn nha!-”.

Hắn vừa nói vừa tủm tỉm cười.

-”Kinh, bỏ ăn bỏ uống cơ đấy. Trưa nay tao vẫn thấy mày ăn như lợn mà!-”. Một tên nói.

-”Phải rồi, sáng nay là ai tám giờ sang gõ cửa mà vẫn nằm ngủ li bì thế hả ta!-” Vân Nhi ra chiều ngẫm nghĩ.

-”Hèm hèm, nói thế để mấy đứa biết, để luyện được tuyệt kĩ này anh mày đã vất vả ra sao!-” Phong hơi đỏ mặt, lúng túng nói. Sự thật là hắn ăn uống vẫn đều đều và ngủ thì chẳng bao giờ dưới bảy tiếng một ngày.

-”Được rồi, có tuyệt chiêu gì biểu diễn cho anh em xem với nào!-”.

Phong nhìn sang đứa bạn tên Dương:

-”Hey, mày mang bộ bài trong túi quần phải không?-”.

Dương giật bắn cả mình, thằng này móc trộm túi quần mình lúc nào ta? Hay hắn có sở thích biến thái mà mình không nhận ra. Dương nhìn Phong bằng ánh mắt quái dị, lại bắt gặp đôi mắt đang cười của Phong làm hắn nổi cả da gà. Không nhẽ là thật a, Phong ca, ta không phải là thụ a, ta muốn là công a. Phi phi nghĩ bậy cái gì vậy, ta nhưng là thích con gái cơ mà.

Phong lúc này vẫn treo trên môi nụ cười, hoàn toàn không biết thằng bạn của mình chỉ vì một câu nói của hắn mà tiến hành não bổ sâu xa tới vậy. Thấy tên Dương mặt cứ đần ra như mắc ị, hắn là thúc giục:

-”Mang ra cho tao mượn lúc tao biểu diễn, nhanh lên!-”.

Dương lúc này mới tỉnh lại, chỉ sợ chính mình là nghĩ quá nhiều rồi, tên Phong này là chúa ngắm gái tới mức si mê quên cả trời đất mà, hắn thích trai bao giờ đâu.

Ngẫm vậy, hắn gật đầu rồi móc bộ bài ra đưa cho Phong. Sự thực thì xóm trọ lắm lúc rảnh hay tụ tập lại với nhau mà chơi bài, hôm trước là hắn mang sang phòng khác chơi rồi tiện nhét vào túi quần. Nói thêm là cái quần dài này của hắn hình như mặc từ tuần trước chưa giặt. Bộ bài được lấy ra mang theo mùi gì đó thoang thoảng đâu đây.

Phong tiếp nhận bộ bài, chợt cái mũi co lại, một mùi thơm nồng nàn đánh thẳng vào khứu giác khiến Phong nhăn mặt, rồi ánh mắt có phần quái dị:

-”Này, năm mới mà không mặc được cái quần sạch hả mày?-” Dương lúng túng, nói:

-”Mày có lấy không, không muốn thì trả lại đây!-” Cả nhóm bốn đứa còn lại cười vang, trong đó thì ba đứa con gái nhìn cả Dương và Phong với biểu cảm như nhìn hai thằng người rừng, khuôn mặt như muốn nói: -”Đúng là chó chê mèo lắm lông, con trai toàn đứa bẩn cả lũ với nhau-”. Bất quá các nàng cũng tò mò, Phong ca là muốn biểu diễn như thế nào a.

Thật ra thì con Phượng Hoàng trong hình hài chiếc đồng hồ có chức năng quét hình đọc thông tin nhanh, thế nên Phong có thể nhìn được hết mọi thứ cho dù bị che giấu hay úp xuống. Bạn đọc đọc đến đây vui lòng đừng nghĩ bậy nha. Phong hắn biết Dương mang bộ bài là vì hắn thấy được tên này mặc nguyên chiếc quần dài của hôm trước, mà với bản tính lười thì chắc chắn không móc đồ trong túi ra rồi.

-”Hèm, được rồi, giờ tao sẽ xáo bài, cho mấy đứa chọn một cây bất kì, Phong ca sẽ nói đó là cây nào, hehe, chịu không?-”.

-”Thật là đoán được?-”. Cả bọn nghi ngờ hỏi lại.

-”Thật như trân châu. Thử thì biết-”.

-”Được!-”.

Phong cầm lấy bộ bài, cũng ra vẻ xáo bài như thật và chuyên nghiệp lắm. Sau đó thì bảo mọi người rút lấy một lá.

-Được rồi. Tao đoán nha. Dương mày đang cầm cây “3 bích” đúng không nào!.

Dương nhìn lại cây bài, rồi lại nhìn lên mặt thằng Phong, đúng là giật bắn cả mình. Bài của mình không có gì đặc biệt a, vậy mà tên này lại thật sự đoán trúng phóc.

Mấy đứa còn lại nhìn dáo dác quay sang hỏi Dương:

-Ê, đúng không mày?.

Dương gật đầu, rồi chìa tay mở quân bài ra cho mọi người xem, thật là “3 bích” thật.

Vân Nhi hứng thú:

-Phong ca, đoán xem trên tay ta là con gì nào?

Phong mỉm cười đáp: “Là cây K rô”.

-Trời, đúng thật luôn này.

Khiếp sợ.

Lại lần nữa khiếp sợ.

Toàn bộ đều đúng, thành ra mọi người lại hoài nghi.

-Ê Dương, khai thật đi mày, tụi mày ăn gian lừa nhau hả? Bài mày có gì đặc biệt đó?

Tên Dương lúc này cũng một mặt mộng bức, cái quỷ gì vậy, hắn nhưng cũng đang hoài nghi chính hắn rằng thật bộ bài này có đặc biệt nha.

Lúc này hắn giật lại bộ bài, tự mình đảo bài, sau đó rút bừa một lá bắt Phong đoán.

Đáp án đi ra.

Mọi người nhưng là trầm mặc, đây là cái quỷ gì tiết tấu vậy a.

Phong lần nữa mỉm cười, cảm giác lần thứ nhất trong đời chính mình tỏ ra cao thâm mạt trắc thành công.

-Thật không tin tà a. Mày dám chơi không Phong, bịt mắt mày lại.

-Được, có gì không dám chứ, haha, hôm nay tao bảo rồi, phải cho chúng mày lóe mắt khiếp sợ mới được.

Phong cười ha hả đáp lời.

Vì ở đây không có khăn bịt mắt nên em gái Vân Nhi đành lấy tay mình che mắt Phong. Cảm nhận đôi tay mềm mại đang đặt ở trên mặt mình, tinh thần Phong run run, đúng thật là đôi bàn tay thô bẩn của mình chẳng khác nào đồ vứt đi, chính là không thể nào so sánh được.

Mọi người thay nhau cầm bộ bài mà xáo loạn lên. Sau đó, Vân Nhi bỏ tay, Phong mở mắt, hắn liếc qua một cái, sau đó bình tĩnh chỉ tay vào từng quân bài trong tay bốn người, đáp:

-Quân Q tép, 5 cơ, 10 rô, J bích.

Nội tâm mỗi người nhảy lên bình bịch, sau đó cẩn thận liếc mắt nhìn quân bài của nhau, có chút khó khăn nuốt nước bọt.

Bọn họ cảm giác hôm nay tim mình chính là đập hơi nhanh, may mắn bọn họ còn trẻ, tim còn tốt.

Bây giờ thì bọn họ phục rồi.

Phong thích thú, lần đầu tiên sử dụng bảo bối, thật đáng ngạc nhiên.

Bảo sao mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết thường hay có câu cửa miệng: “Hệ thống nơi tay, thiên hạ ta có!”.

Phong hôm nay hắn cũng như vậy, nhưng mà sửa thành: “Phượng Hoàng nơi tay, đồng hồ ta có!”.

Ặc, nhầm rồi, phải là “Đồng hồ nơi tay, thiên hạ ta có!”.

Ặc, nhầm nữa rồi, phải là “Thiên hạ nơi tay, Phượng Hồ ta có!”.

Ặc, lại nhầm nữa, bối rối…

Bạn đang đọc Ngạo Khiếu Thanh Thiên sáng tác bởi h.a.tuan

Truyện Ngạo Khiếu Thanh Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi h.a.tuan
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.