Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi thán thế gian sao vô tình - Quyển một mở ra

Tiểu thuyết gốc · 2252 chữ

Huyền huyễn pha dị giới, tuy nhiên ta dự định viết trong đó quyển một là thể loại đô thị, sang quyển hai mới là ở dị giới. Dù sao cũng là để nhân vật chính tung bay một chút ở thế giới hiện đại a. Mức độ YY ở tầm trung, tạm thời cứ là để như thế, viết nếu cứ tu luyện thì sợ là nhàm chán.

Tên nhân vật nếu đặt theo người Việt thì sợ đoàn người chê. Đành để sang quyển hai sang dị giới là có tên hay ngay. Quyển một sẽ kết thúc nhanh, trọng điểm là ở phần sau.

Mong cổ vũ, mong đề cử, mong chờ các loại.

------------------------------------------- Chương 1: Khởi thán thế gian sao vô tình

Một cái thế giới khác năm 2134, ngày 18 tháng 09.

-”Ahaha, thành công rồi, thành công rồi-”.

Trong một gian nghiên cứu tại viện công nghệ nổi tiếng bậc nhất, đột nhiên vang lên tiếng reo hò ầm ĩ của vài người. Những người ngày mặc đồng nhất bộ quần áo màu xanh nhạt, tuổi chừng cỡ ba mươi, trên khuôn mặt lúc này là một mảnh vui sướng mừng rỡ, hân hoan như vừa hoàn thành được dự án gì hay ho lắm. Tất nhiên tiếng cười của họ không không bị truyền ra ngoài bởi các gian phòng ở đây đều kín mít đảm bảo cho độ an toàn tuyệt đối.

Thế kỉ XXII, cùng với sự phát triển vũ bão của khoa học công nghệ, trí tuệ nhân tạo AI các loại cũng như nghiên cứu bước nhảy thời gian đã có những thành công rực rỡ. Bảo bối của Doraemon giờ đây cũng đã được phỏng chế ra đến vài chục món. Nhân loại vẫn đang đứng trước thời kì huy hoàng của nền văn minh. Cánh cổng thời gian đã xuất hiện, chỉ tiếc rằng thuyết Vũ trụ song song và nghịch lý ông nội là hoàn toàn chính xác. Tức là bạn không thể về lại quá khứ của chính bạn, về chính Trái Đất mà bản thân sinh sống, điều ấy có nghĩa rằng mỗi khi có người sử dụng cánh cổng thời gian, họ đã tạo ra một lịch sử rẽ nhánh mới, như là một thế giới trong gương mới, hoàn toàn không ảnh hưởng tới lịch sử phát triển cho tới hiện tại hay tương lai. Thực tế, cánh cổng thời gian vẫn bị giới hạn chưa được sử dụng rộng rãi, gần như chỉ phục vụ cho các nhà khoa học nghiên cứu, hoặc là nói, bị chiếm làm của riêng.

Trở lại căn phòng lúc này, mọi người vẫn đang chìm trong vui sướng. Nói giỡn, không vui sướng được sao a, đây là thành quả nỗ lực không ngừng trong năm năm trời của bọn họ, là tình yêu tuổi thanh xuân bọn họ bỏ vào. Kiêu ngạo a, bảo bối này nhất định là chấn vang thế giới, tên tuổi của bọn họ thế nhưng chuẩn bị chấn nổ thế giới a. Mỗi lúc nghĩ đến việc này, ai ai cũng đừng nghĩ bình tĩnh lại được. Biết bảo bối này có năng lực ra sao không, là thông thiên đó nha nha… Dù chỉ là bản beta chưa hoàn thiện.

-”Hừ, đều nói phải vất vả lắm mới có thể xin ngân sách khổng lồ nghiên cứu suốt năm năm ròng rã, bây giờ thành quả bù đắp thật là xứng đáng-”. Một người chợt lên tiếng, có vẻ như đây là trưởng nhóm của mọi người.

Nghe vậy, một anh chàng cũng đáp lại:

-”Chúng ta mặc dù nói làm khoa học không màng tới danh tiếng nhưng mấy năm qua thật là uất ức, để cho các đội khác báo cáo thành tích đều đứng đầu. Bây giờ ngược lại tốt, xem xem danh xưng đệ nhất khoa học gia ai dám cùng tranh. Năm nay giải thưởng danh giá nhất về IT cùng Vật Lý chắc chắn thuộc về đội ta rồi-”.

Năm người còn lại nghe vậy cũng nở cười vui vẻ. Vui a vui a, hết thảy đều đáng giá, nỗ lực cuối cùng cũng được hồi báo.

Ta nói, lo sợ thì mất bình tĩnh mà run rẩy, mà hưng phấn quá mức thì cũng không thể nào bình tĩnh được. Thực ra làm nghiên cứu quan trọng nhất là tâm thái vững vàng, nhưng dù sao bọn họ cũng mới vừa đến biên tuổi ba mươi, so ra với tuổi thọ của thế kỉ XXII thì phải nói còn quá trẻ, có thành tích như vậy cũng là rất đáng khâm phục. Chỉ tiếc, chỉ tiếc thiếu chút cẩn trọng. Thế nên… haizz a, vận khí a.

Tên nhóm trưởng lúc này đang nâng niu âu yếm trong tay thứ mà bọn họ mới vừa hoàn thiện. Hai tay cùng chân hơi rung rung, đi không vững đột nhiên vấp phải chân bàn liền té ngã. Cú ngã này không nhẹ, là cắm đầu về phía trước. Thế nhưng không phải trọng điểm, trọng điểm là… bảo bối trên tay theo quán tính mà bay về phía trước rồi a. Còn tốt, vật này làm bằng chất liệu gì chẳng biết nhưng rất chắc chắn, không thể bị hủy. Cả đám người nhao nhao sợ hãi một phen nhưng chưa kịp thở phào thì lại tiếp tục biến sắc.

-”Cứt chó, đây là cái tiết tấu gì?-” Một tên sợ hãi mà mắng chửi tục.

Hết thảy đều chậm. Hết thảy đều đã quá muộn.

Bảo bối theo sau khi vẽ một đường parabol tuyệt đẹp thì rơi vào trong một cái giống như hình dạng lỗ đen.

-”Khốn nạn, không thể nào!-”.

-”Xong, thế là xong!-”.

Vài tiếng mắng chửi vang lên, dù sao bọn họ cũng đều là thành phần tri thức, trong lúc vô thức thì nói bậy vài câu rồi thôi. Ai nấy vẻ mặt thẫn thờ như có ai đang thiếu nợ họ rất nhiều rất nhiều mà đột nhiên… lăn ra chết vậy a. Không, cái này bảo bối nhưng là có nhiều tiền hơn cũng không mua được a.

Tên nhóm trưởng lúc này vẫn ngây ra như phỗng, hoàn hảo, đại não lúc này đang ngừng tư duy nên chưa kịp phục hồi, bị một người gõ cho một cái vào ót về sau mới sực tỉnh lại. Lập tức, lệ rơi đầy mặt… Đây là cái gì thần nội dung vở kịch đây.

-”Bình tĩnh hít thở sâu nào mọi người. Ta có ý kiến!-”.

Mấy người nghe vậy cũng cố gắng hít thở sâu, bình ổn trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch để rửa tai lắng nghe.

-”Thứ nhất là ai không đâu lại để mở cánh cổng thời gian thế kia vậy? Mà thôi, nhưng là thời gian rẽ nhánh a, giờ cũng không biết bảo bối của chúng ta lạc lưu ở không thời gian nào rồi, có muốn lấy lại cũng không được. Nhưng mọi người đừng vội nản, kết quả nghiên cứu còn tại đây, muốn làm lại cũng không khó nha-”.

-”Phải ha, dù sao cái thứ này chúng ta cũng tính làm nhiều bản, mất một con cũng không hề gì. Huống chi đây cũng là bản beta thử nghiệm còn chưa hoàn hảo-”.

Ai nấy trong lòng suy nghĩ, âu dù sao cũng là đem dời chậm ngày công bố mà thôi, các ghi chép vẫn còn đó. Nhưng đúng lúc này, cánh cửa thời gian chợt lóe lên một chút rồi tắt hẳn, một luồng năng lượng dư thừa từ trong đó phun trào ra ngoài phòng thí nghiệm. Mọi người chợt hoảng hốt. Dư chấn qua đi, ai ai cũng cố gắng mở mắt ra nhìn. Không nhìn còn tốt, vừa mở mắt ra xem hiện trường ngang ngổn, trực tiếp tự mình chấn cho mình ngất đi. Có người còn khoa trương hơn, miệng sùi bọt mép run rẩy liên tục. Kì thực rất may trên người còn có đồ bảo hộ, thân thể ngược lại không sao, nhưng là tất cả máy móc cùng số liệu đều dưới luồng năng lượng này tan thành mây khói.

Trở lại thời điểm cách đó hai phút, món đồ này bị văng vào trong đó cũng chưa phải bị truyền đi ngay lập tức, mà là: -”Phát hiện năng lượng không rõ, tiếp nhận bổ sung năng lượng!-” Thế nhưng đây là năng lượng cho cánh cửa thời gian hoạt động, tự dưng năng lượng bị hao hụt làm cho xuất hiện vấn đề, cổng thời gian này lập tức bị chập, kéo theo mọi cổng thời gian trên toàn thế giới sụp đổ theo. Đây là vụ việc nghiêm trọng nhất, tai nạn xảy ra ở mọi chỗ trong các viện nghiên cứu. Rất may chỉ có vài người bị thương nhẹ. Thế giới này từ đây muốn xây dựng lại mấy thứ này, chỉ sợ không có 5 – 10 năm không được. Mà món bảo bối, cũng theo đó biến mất.

----------------------------------------------------------------- Trái Đất, năm 2017 ngày 01 tháng 01.

Việt Nam, Hà Nội.

Vui a, vui a. Hôm nay Tết dương lịch, mọi người nghỉ, nhà nhà nghỉ. Một tên sinh viên đang đi lại trên đường. Tên này có chút trâu bò, tên cái gì mà -”Vân Phong lãng tử-”, cực chẳng đã, đây là tên cha mẹ đặt cho, nghe nói là ngày hôm ấy tên này xuất sinh thì trời cao trong xanh mây trắng lượn lờ, thỉnh thoảng đi kèm vài cơn gió mát. Biệt hiệu ngược lại nghe phiêu du -”Cachilamottruyenthuyet-”. Ai không biết thì cũng chẳng dịch nghĩa nổi, nhưng theo hắn thấy thì thế mới là hay. Đã ca chỉ là một truyền thuyết thì người đời làm sao mà có thể hiểu nổi. Tốt một cái danh, vốn dĩ cũng là tình cờ thấy qua trong một quyển truyện chữ, nhưng lại được hắn cập nhật trong tiểu sử thành ra như thế này:

-”Này bạn, bạn còn nhớ biệt hiệu của tôi không?

Nhớ chứ, là -”Cachilamottruyenthuyet-”.

Vậy bạn còn nhớ ý nghĩa của nó không?

Là -”Đừng mê luyến ca – Ca chỉ là một truyền thuyết-”. Thế truyền thuyết thì có tên không?

Ừm, truyền thuyết thì không có tên. Nhưng truyền thuyết thì có thật-”.

Hèm, nghe qua là đã biết tự hâm hâm xen lẫn tự kỉ rồi. Nhưng với hắn thì chẳng sao hết, cuộc đời ai chẳng có ham muốn theo đuổi. Hắn biết ba cái thứ này không có thật a, thế nên hắn muốn đeo đuổi trở thành nhà văn tài ba. Tốt một tiêu chí, rất tốt. Thế nhưng hắn hoa tay thì tận tám cái, vậy mà hội họa khéo léo thì chẳng thấy đâu. Bởi vậy trình độ gõ phím -”Nhất chỉ thủ pháp-” luyện đến đại thành rồi cũng chẳng cho phép hắn gõ bộ truyện cả ngàn vạn chữ được. Thế đành thôi. Hôm nay tâm tình tốt, đi dạo một chút biết đâu vớ được vận may a may a.

Đúng lúc này, phảng phát thiên không bị xé rách, một vật gì đó từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào đầu hắn một cái. Còn hên, vật này khá nhẹ, mà cũng rơi từ tầm thấp. Nếu không hôm nay không có cái đổ máu là không yên mà.

-”Ai ui, thằng mất dạy nào ném lung tung vậy?-”.

Đột nhiên bị cái gì như hòn đá táng vào đầu, hắn chửi báng một câu, lấy tay xoa đầu rồi quay người lại nhìn ngó đông tây. Chả thấy tên nào khả nghi hết cả. Chỉ có em đứng phía sau mình trông khá xinh xắn kìa. Thế là hắn quên béng cơn đau, đôi mắt phảng phất luyện qua lò bát quái trở thành hỏa nhãn kim tinh soi xét khắp nơi.

-”Chà, hôm nay sao mà lắm người đẹp vậy trời. Bất công a, vậy mà ta vẫn f.a thế này!-”. Sau đó hắn tiện mắt đảo xuống dưới chân, chợt phát hiện một vật gì đó lấp lánh.

-”Ủa cái gì sao trông bắt mắt vậy?-”. Miệng nói tay làm, hắn lụm lên ngay. Đồ này chẳng biết có gì tốt nhưng được cái cũng đẹp, mang về phòng để trưng bày chơi chơi cũng ổn đó chứ. Rút điện thoại ra nhìn nhìn, chà vậy mà gần bảy giờ tối rồi, thôi vào quán cơm ăn chút gì đã, đói quá.

Ăn xong cũng chẳng có mục đích gì, tùy ý thả chậm đi về phòng trọ và tắm rửa chút cho sảng khoái. Thời tiết hôm nay cũng không phải rét lắm, buổi tối cũng hơi se se, thích hợp để cho ra một giấc ngủ ngon a.

Cái đồ vật hắn nhặt được đang để trên bàn học. Nói sao đây, nó có hình một con Phượng Hoàng thu nhỏ, ai, có Chúa mới biết Phượng Hoàng dáng dấp như thế nào nhưng mà trông đẹp hơn chim Công nên chắc là hình Phượng Hoàng, đã thế lại có màu đỏ lấp lánh. Giờ phút này đây, ánh bạc bên trong món bảo bối này đang lấp lóe liên hồi.

Người nắm giữ nó thì lại đang… huýt sáo trong phòng tắm.

Đúng thật là, khởi thán thế gian sao vô tình, người bao tâm huyết người hưởng thụ.

Bạn đang đọc Ngạo Khiếu Thanh Thiên sáng tác bởi h.a.tuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi h.a.tuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.