Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thao Thiết Phá Trận

Phiên bản Dịch · 3259 chữ

Tâm trạng Tiểu Đản bình tĩnh lại một chút, song chỉ một lúc sau, con thú nọ lại xuất hiện, thôn phệ xung quanh một trận rồi mới biến mất, Ác Lai nói rất khẳng định: “Thằng nhãi này xem ra liều mạng giãy chết thôi, trong trận của ta có trăm vạn yêu hồn, con thú này thôn phệ được bao nhiêu chứ! Đến lúc nó sức cùng lực kiệt còn không phải là để ta tùy ý xử trí sao ?”

Nhưng ngoài dự kiến của Ác Lai. con thú kia giống như tiểu anh hùng bất tử, mặc dù lần lượt tiêu thất, nhưng rồi lại ngoan cường xuất hiện, Tiểu Đản lưu ý phát hiện, thời gian cắn nuốt yêu hồn của con thú ngày càng lâu hơn, không khỏi có ý cảnh giác.

Đối với Thao Thiết thích thôn phệ mà nói, yêu hồn xung quanh nhiều như thế không khác gì một bát thuốc đại bổ, có thể cắn nuốt thật thoải mái, nếu như thực có thể thôn phệ hết toàn bộ yêu hồn, không những phá trận không còn gì trở ngại, mà sau khi tiêu hóa càng làm cho sức mạnh của Trương Tử Tinh được tăng cường, với điều kiện tiên quyết là thuốc bổ không quá mãnh liệt..

Ác Lai cũng không hề để tâm đến lời cảnh tỉnh của Tiểu Đản, con thú kia mặc dù liên tục trở lại, nhưng bất quá nó chỉ thôn phệ tổng cộng mấy trăm yêu hồn mà thôi, so với bách vạn yêu hồn tính ra cũng chỉ như cái lông trâu. Mọi chuyện dường như diễn biến đúng như dự liệu của Ác Lai, tốc độ xuất hiện của con thú ngày càng chậm lại, quá trình thôn phệ cũng trở nên khó khăn. Ác Lai đắc ý trong lòng, khuôn mặt xấu xí lộ ra vẻ tươi cười, Tiểu Đản cũng ngầm thở phào một hơi.

Lúc này không phải vì sức lực của Trương Tử Tinh đã cạn kiệt, năng lượng ngũ sắc quang mang của Không Tuyên đúng là thâm sâu khó dò, có đạo năng lượng này trợ giúp, tu vi của Trương Tử Tinh tạm thời được nâng cao vài bậc, chỉ cần thuần thục nắm giữ phương pháp sử dụng Huyền Khuê là có thể tùy ý điều khiển Thao Thiết.

Có điều, Trương Tử Tinh chưa thể hoàn toàn nắm giữ lực lượng của Huyền Khuê, vì lúc này hắn nhờ có lực lượng huyền tiên mạnh mẽ của Khổng Tuyên mới có thể miễn cưỡng sử dụng, dù lúc này cũng đã lĩnh ngộ được không ít kinh nghiệm chiến đấu cùng kĩ xảo của Thao Thiết, thôn phệ yêu hồn ngày càng nhiều, nhưng một khi không còn nguồn năng lượng mạnh mẽ của Khổng Tuyên, những kĩ xảo cùng kinh nghiệm đó cũng không giữ được bao nhiêu. Nói cách khác, nếu Trương Tử Tinh chỉ sử dụng lực lượng của chính mình, đừng nói là hơn mười ngày mới có thể sử dụng Huyền Khuê một lần, cho dù hiểu được kỹ xảo, nhưng khi thi triển cũng là lực bất tòng tâm, không thể đạt được hiệu quả mong muốn. Nhưng hắn cũng không phải là một người dễ dàng chán nản, tự thị có Khổng Tuyên áp trận, đối mặt với yêu hồn kinh khủng, khống chế lực lượng ở trình độ thật của bản thân, lớn mật trong thực chiến tiến hành hàng loạt thử nghiệm.

Đáng tiếc, nếu chỉ dựa vào lực lượng trước mắt, bất kể hắn cố gắng thế nào cũng chỉ có thể miễn cưỡng điều dụng Thao Thiết, mà còn có hạn chế về thời gian, căn bản không có được cảm giác tùy ý mà hành động như lúc trước, mà cơ thể hắn chỉ có thể hấp thu một phần rất nhỏ lực lượng yêu hồn bị thôn phệ, đại bộ phận đều lãng phí bài thoát, nếu miễn cưỡng giữ lại thì sẽ bị nổ mạnh, nguy hiểm vô cùng.

Đối với một kẻ xuất thân là nhà khoa học như Trương Tử Tinh, thất bại nếu xét từ góc độ nào đó là một loại động lực. Trải qua nhiều lần thất bại, hắn liền nghĩ ra ý tưởng, chia một nửa thần niệm của mình tiến vào tinh vân linh thức của bản thân cảm ngộ cách điều khiển Thao Thiết, đồng thời vẽ ra từng đạo quỹ tích đồng bộ trong tinh vân, cố gắng mô phỏng phương thức tiêu hóa của Thao Thiết.

Nhưng làm như vậy quá khó, chỉ cần có chút sai lệch, liền hóa thành công cốc, căn bản không sao đồng bộ mô phỏng, mặc kệ hắn thử nghiệm thế nào cũng không thể thành công. Ngay lúc hắn tưởng chừng như sắp bỏ cuộc thì đột nhiên lại nhớ tới Siêu Não.

“Đúng! Siêu Não, có một siêu computer có khả năng tính toán vô cùng chuẩn xác trong người, sao mình lại ngốc nghếch tự mô phỏng làm gì ?”, ý niệm vừa hiện, Siêu Não lập tức trả lại tín hiệu. Điều làm cho Trương Tử Tinh vui mừng chính là, tin tức của Siêu Não tiến vào tinh vân linh thức không hề gặp trở ngại. Từ sau lần Siêu Não tách ra khỏi cơ thể hắn, cả hai đã có một loại liên lạc kì diệu, hôm nay phát huy tác dụng thật đúng lúc.

Theo Siêu Não không ngừng phân tích cùng tinh chỉnh dữ liệu, Trương Tử Tinh cũng làm ra được điều chỉnh chính xác nhất, rốt cuộc đã thành công. Nơi trung tâm tinh vân xuất hiện hình dáng một cự thú, cũng dựa theo động tác của Thao Thiết bên ngoài mà nhanh chóng biến hóa theo.

Loại tinh thần diễn hóa này không chỉ là một bước “đồng bộ hóa” mà thôi, nó còn cấp cho Trương Tử Tinh những cảm ngộ rất vi diệu, kết hợp với việc “tiêu hóa” tinh lực của Vu Phiết lần trước, các chòm sao trong tinh vân không ngừng sắp xếp, biến hóa, căn cứ vào lý giải của chủ nhân mà mô phỏng ra phương thức sử dụng năng lượng Thao Thiết. Đồng thời với Thao Thiết thôn phệ yêu hồn bên ngoài, tinh vân trong cơ thể Trương Tử Tinh cũng dùng một phương thức tương tự, tiêu hóa năng lượng vừa bị thôn phệ. Theo thời gian dần qua, diễn hóa trong tinh vân thêm hoàn mĩ, ngày càng khăng khít với động tác của Thao Thiết.Trương Tử Tinh chìm đắm trong đó, phảng phất như quên hết mọi chuyện bên ngoài, toàn tâm toàn ý thể ngộ cảm giác kì diệu này.

Bên ngoài “Thiên yêu phệ hồn trận”, nụ cười trên mặt Ác Lai sớm đã cứng lại, đã qua hơn hai canh giờ rồi nhưng cự thú đáng sợ kia dường như không biết mệt, không ngừng trọng sinh cùng thôn phệ, mà sau mỗi lần sống lại, nó càng thêm mạnh mẽ, số lượng yêu hồn bị thôn phệ tăng lên theo cấp số nhân, bây giờ đã lên đến một con số kinh người, cứ theo tốc độ này “trăm vạn yêu hồn” chắc phải bỏ đi chữ “vạn” mất.

“Thiếu chủ, địch nhân quá mạnh, chúng ta không có khả năng chống lại, xin mau rút lui đi tìm chủ công!”.

Ác Lai cũng không phải là thằng đần, làm sao còn dám kiên trì: “Hai tên này! Con mẹ nó, đúng là tà môn mà! Chúng ta mau đi thôi !”.

Hai người vừa mới chạy trốn bỗng một đạo hồng quang từ trên trời giáng xuống, bao quanh hai người, cả hai thấy toàn thân nhẹ bẫng không thề khống chế, sau đó bị đạo hồng quang kia dễ dàng hút vào. Cùng lúc đó trong trận, Thao Thiết giận dữ gầm lên một tiếng, cái đầu nhất thời phình to, cái miệng khổng lồ giống như cá kình hút nước, nuốt chửng mấy vạn yêu hồn xung quanh vào trong miệng, bây giờ “Thiên yêu diệt hồn trận” chỉ còn vỏn vẹn vài ba yêu hồn, trông thật thảm hại.

Sau khi thôn phệ yêu hồn, trên đỉnh đầu Thao Thiết bốc lên từng đợt khói nhẹ rồi khôi phục lại nguyên trạng, cuối cùng thân ảnh nhạt dần rồi biến mất.

Không bao lâu, Trương Tử Tinh rốt cuộc đã mở mắt, phát hiện chính mình đang ngồi ở trong viện, Khổng Tuyên ở bên cạnh đang nhìn mình cười tươi rói.

Trương Tử Tinh tò mò nhìn xung quanh, thấy bốn phía trống trơn, hỏi: “Mới rồi vi huynh không hề hay biết đã nhập định, đa tạ hiền đệ hộ pháp, đáng tiếc là không thấy được hiền đệ dùng loại thần thông nào để phá đại trận?”

“Hoàng huynh sao lại nói vậy?”, nét mặt Khổng Tuyên đang cười bỗng trở nên kì quái: “chẳng lẽ Hoàng huynh không nhớ vừa rồi mình đã làm gì sao?”

Khổng Tuyên đem tình cảnh Thao Thiết đại phá “Thiên yêu diệt hồn trận” kể lại một hồi, lúc này Trương Tử Tinh mới biết tất cả đều là thành quả chiến đấu của mình, đương nhiên, hết thảy cũng là nhờ lực lượng ngũ sắc Khổng Tuyên giúp đỡ mà hoàn thành, nếu chỉ dựa vào sức của Trương Tử Tinh, cho dù miễn cưỡng gọi ra Thao Thiết, cũng không sao duy trì cả quá trình diễn hóa của tinh vân, càng không nói đến đạt được cảm ngộ sâu sắc như vậy. Sau khi hiểu được đầu đuôi, hắn thành tâm hướng Khổng Tuyên mà thi lễ: “Đa tạ hiền đệ tương trợ, vi huynh tự biết chính mình, nếu không có hiền đệ hỗ trợ, có thể an toàn mà thoát ra khỏi trận hay không cũng là vấn đề, càng không nói đến việc phá trận”.

“Hoàng huynh đừng tâng bốc ngu đệ, vừa rồi ngu đệ có chỗ tự tiện, còn chưa hướng Hoàng huynh mà thỉnh tội đây”, Khổng Tuyên vội vàng đáp lễ nói: “Hoàng huynh còn không biết, kỳ thật ngu đệ sớm đã nhìn ra chân thân của Tiểu Đản là Ngoa thú, nhưng cố ý không ngăn cản, để ả thi triển pháp thuật với Hoàng huynh..”

Trương Tử Tinh biết Khổng Tuyên sẽ không hại hắn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Hiền đệ làm vậy là có thâm ý gì ?”

“Ngoa thú giỏi nhất là khả năng dụ dỗ, người nào ý chí, tâm cảnh hơi yếu sẽ chịu mê hoặc, nhưng từ khía cạnh khác mà nói, đối với việc rèn luyện tâm cảnh có rất nhiều lợi ích. Thấy tình huống của Hoàng huynh rất thích hợp, ngu đệ mới cố ý không ngăn cản, muốn mượn sức ngoa thú nâng cao tu vi Hoàng huynh, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, ngu đệ sẽ ra tay, kịp thời đem nó tru diệt, bảo đảm Hoàng huynh bình an vô sự. Nhưng Hoàng huynh không những dễ dàng thoát khỏi sự mê mị của Ngoa thú mà còn đem dị thuật phản lại, mê hoặc Ngoa thú, ngu đệ hẳn đã làm điều thừa thãi rồi.”

Trương Tử Tinh lúc này mới minh bạch Khổng Tuyên là thật tâm vì hắn mà suy tính, trong lòng âm thầm cảm kích, chỉ nghe Khổng Tuyên lại nói: “Hoàng huynh luôn làm cho người khác kinh ngạc, đầu tiên là chuyện Ngoa thú, rồi đến loại quyền pháp kì diệu đối phó với Ác Lai, nếu có thể ứng dụng vào tu luyện, sẽ có tác dụng lớn. Điều làm cho tiểu đệ kinh ngạc là cách vừa rồi Hoàng huynh sử dụng Huyền Khuê, Huyền Khuê vốn huyền diệu vô cùng, ý của tiểu đệ là thông qua thực chiến giúp Hoàng huynh nắm được phương pháp cơ bản khống chế bảo vật này, sau này khi độ kiếp có thể dùng chống đỡ tâm ma, nhưng lại không ngờ Hoàng huynh trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn nắm được cách sử dụng pháp bảo, lại hoàn toàn thấu hiểu, đạt đến cảnh giới “tâm khê thần hợp”. Bằng tu vi và cảm ngộ trước mắt của Hoàng huynh, quả khiến cho người ta khó mà tin được ”.

Trương Tử Tinh vui vẻ nói: “Đều nhờ hiền đệ tương trợ, vi huynh mới có thể có được thành tựu ngoài mong đợi như thế. Nguyên lai Thao Thiết trong Huyền Khuê không chỉ có duy nhất khả năng thôn phệ mọi vật, mà còn có thể học lấy năng lực của vật bị nó thôn phệ, tất nhiên là trong chừng mực nào đó thôi, dù sao cũng đã có thể xem là hết sức thần kỳ”.

Nói xong, Trương Tử Tinh khẽ xoay người, từ đầu gối cho đến hai chân bỗng trở nên trong suốt, trông giống như yêu hồn. Khổng Tuyên vỗ tay cười lớn: “Thì ra là thế! Hoàng huynh có được dị năng này, có thể không sợ binh khí, pháp bảo tầm thường rồi”.

“Đáng tiếc là năng lực này không phải là thiên phú của yêu hồn, phải dùng pháp lực để duy trì, không có khả năng giữ được lâu.” Trương Tử Tinh nói xong, nhẹ nhàng lắc người, thân thể lại khôi phục nguyên trạng. Kỳ thật, hắn cũng có chỗ không nói ra, đó chính là dưới sự giúp đỡ của Siêu não, hắn đã có thể nắm được phương thức vận động năng lượng của Thao Thiết, cho dù không có Huyền Khuê, tinh vân trong cơ thể cũng có thể mô phỏng Thao Thiết mà tiến hành thôn phệ. Đáng tiếc tu vi của hắn lúc này không đủ, nếu tương lai sức mạnh đạt đến một mức độ nào đó hay tự thân tu luyện thành thần thông “tự thành càn khôn”, loại thôn phệ này có thể chuyển từ trong ra ngoài, biến thành một loại công kích vô cùng đáng sợ. Đây không chỉ là nhờ hắn tự lĩnh ngộ, mà đồng dạng cũng có công lao của Siêu Não trong đó, lần đầu tiên hắn thử nghiệm sự trợ giúp của Siêu Não vào việc tu luyện, lại nhận được kết quả kì diệu như vậy, lại còn cho hắn một phương thức phát triển mới trên đường tu luyện sau này.

“Tuy không thể duy trì lâu, cũng có thể xem là dị thuật rất tuyệt rồi”. Khổng Tuyên mỉm cười nói: “Vừa rồi Hoàng huynh được Thao Thiết giúp hấp nạp yêu hồn khiến công lực tăng vọt, nếu không phải ngu đệ kịp thời phong bế, thiên kiếp nhất định sẽ giáng xuống, xem ra sao này Hoàng huynh tu luyện phải cẩn thận khống chế, chú trọng nâng cao tu vi tâm cảnh mới có thể đại thành. Nói thực, tu vi của Hoàng huynh lúc này đã vượt xa Hóa Anh Kỳ rồi, ngu đệ thật sự muốn biết thực lực của Hoàng huynh sau khi độ kiếp đây....”

Trương Tử Tinh được Khổng Tuyên luôn miệng khen ngợi, vẻ mặt không khỏi vui mừng. Khổng Tuyên quay lưng một vòng, một đạo hồng quang xẹt qua, một đôi nam nữ nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, chính là Tiểu Đản cùng Ác Lai: “Hai tên này vừa rồi muốn bỏ chạy, bị ta bắt giữ, xin mời Hoàng huynh định đoạt.”

Trương Tử Tinh trầm tư một hồi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xấu xí của Ác Lai, lộ ra một nụ cười thần bí.

Buổi chiều, thượng đại phu Phi Liêm về phủ, phát hiện Tiểu Đản cùng con mình là Ác Lai không thấy bóng dáng, hỏi hạ nhân mới biết hôm nay có hai người đến phủ bái phỏng Ác Lai, ở lại mấy canh giờ mới cáo từ rời đi, Ác Lai cùng Tiểu Đản không có đi theo.

Phi Liêm biết Ác Lai tiếp hai người khách trong tiểu viện, lòng đột nhiên dấy lên một điềm báo không lành, vội vàng bước nhanh vào trong viện.

Cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến vị Thượng đại phu vốn nhiều mưu kế này ngây ngốc, chỉ thấy “Thiên yêu diệt hồn trận”, vốn gần trăm vạn con giờ như đã bốc hơi, chỉ còn lại thưa thớt gần ngàn yêu hồn. Nhưng làm Phi Liêm kinh ngạc hơn là nơi giữa trận cắm sừng sững một thanh trường mâu tỏa ra ánh kim quang - Phệ Phách.

Trời đã vào đêm, trong cung chợt báo có Thượng đại phu Phi Liêm có chuyện quan trọng cầu kiến, kì lạ nhất chính là Thiên tử đang dùng bữa cùng ba vị nương nương, cũng không tỏ ra bực bội hoặc vẻ mặt ngoài ý muốn, lại lập tức truyền lệnh cho Phi Liêm vào Thiên Điện đứng chờ.

“Bệ hạ vạn tuế!”, trong Thiên Điện, Phi Liêm vừa thấy thiên tử giá lâm, vội vàng quỳ bái.

“Thượng đại phu bình thân, ngươi có chuyện gì quan trọng? Sao lại cầu kiến quả nhân lúc này?”

Phi Liêm vẫn quỳ dưới đất, không chịu đứng lên: “Hạ thần đáng chết, đặc biệt đến hướng bệ hạ thỉnh tội.”

Trương Tử Tinh ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Thượng đại phu trung thành vì dân vì nước, đâu có tội gì?”

Phi Liêm đã làm quan nhiều năm, sớm hiểu được tình thế, không dám quanh co với thiên tử, cười khổ nói: “Bệ hạ lưu lại thánh vật trong tiểu viện nhà thần, chính là cho thần có cơ hội chủ động mà thỉnh tội, hạ thần nếu còn không rõ chẳng phải thực đáng chết sao?”

“Quả nhân cho ngươi một cơ hội? Không phải Thượng đại phu vì chính mình mà tìm cơ hội sao ?.” Trương Tử Tinh buông một câu đầy ẩn ý, lại nói: “Quả nhân biết ngươi nhận ra đó là di vật của Xi Vưu....”

“Bệ hạ là quân vương thánh đức, hạ thần sao dám lừa dối, hạ thần cũng biết qua đạo thuật, tự nhiên là nhận ra vật nọ.” Phi Liêm quỳ mọp trên mặt đất, làm ra bộ dáng vô cùng cung kính, “hạ thần có ba tội, năm đó hạ nhân Trần Cật đắc tội với bệ hạ, mặc dù đã bị hạ thần xử chém, nhưng đã làm cho bệ hạ bị chấn kinh, đây là tội thứ nhất; ngày trước khuyển tử vô tri, cùng lúc đắc tội với bệ hạ và nương nương, đây là tội thứ hai; hôm nay bệ hạ mặc thường phục đến nhà hạ thần, khuyển tử lại mạo phạm, đây là tội thứ ba. Ba tội chồng chất, hạ thần có chết trăm lần cũng không hết tội !”.

Trương Tử Tinh nghe những “tội trạng” này, cũng không tán thành hay chối bỏ, chỉ mỉm cười đầy hàm ý, nói: “Nói vậy, xem ra ngươi và quả nhân thực là có duyên a. Người đâu, ban ghế !”.

Thái giám trong điện vội vàng đưa tới một cái ghế, Phi Liêm không dám cãi lời, cúi đầu ngồi xuống. Trương Tử Tinh phất tay, tả hữu hiểu ý đều lui ra ngoài, trong Thiên Điện to lớn chỉ còn Trương Tử Tinh và Phi Liêm hai người.

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 1265

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.