Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiêu Hiền Quán Đệ Nhất Đại Kinh Hỉ

Phiên bản Dịch · 2666 chữ

Sau khi tỉnh lại, Trương Tử Tinh chỉ thấy cả người sảng khoái, dù lực lượng tuy không tăng trường, nhưng về phương diện tinh thần cảnh giới dường như có cảm giác thoát thai hoán cốt. Hắn thu hồi Tử La mê chướng, bước ra ngoài Thanh Vân Cung, phát hiện Văn Trọng đáng đừng chờ ngoài cửa.

“Lão thần tham kiến Bệ hạ, xin Bệ hạ thứ tội cho thần”, không ngờ câu mở miệng của Văn Trọng lại là xưng tội.

Trương Tử Tinh vội nói: “Lão thái sư trung thành vì nước, lòng sáng như nhật nguyệt, đâu có tội gì?”

“Lão thần trái lời thánh chỉ, tự tiện đi vào cấm địa nội cung, thực là tội lớn”.

Thì ra, Trương Tử Tinh ngủ một giấc không ngờ những ba ngày, do tác dụng của Tử La mê chướng, người đến tìm đều không thấy hắn, chỉ nói với nhau Thiên tử đã mất tích, hậu cung lập tức đại loạn, cuối cùng vẫn là Khương Văn Sắc nghĩ ra cách mời Thái sư Văn Trọng. Văn Trọng nghe chuyện, biết Thiên tử từ lúc vào Thanh Vân Cung không thấy trở ra, vội vàng chạy tới, hắn kiến thức phong phú, cuối cùng dùng con mắt thần thứ ba phát hiện ra sự tồn tại của Tử La mê chướng, còn mơ hồ phát hiện Thiên tử dường như ở bên trong, có điều nhìn không rõ lắm.

Văn Trọng là người tu luyện, môn nhân Triệt Giáo, nhất thời cũng đoán ra được phần nào, một bên mời Khương Hoàng Hậu hạ chỉ tuyên bố Thiên tử bế quan, lệnh Thương Dung xử lý triều chính, một bên tự thân canh ngữ ngoài cửa cung, bảo vệ Trương Tử Tinh cho tới hôm nay.

Trương Tử Tinh trong lòng cảm kích, vội vàng cảm tạ Văn Trọng, Văn Trọng phát hiện khí chất của Thiên tử dường như không giống ngày thường, không khỏi nhìn kỹ hơn, rồi bỗng kinh ngạc thốt: “Xin hỏi Bệ hạ, có phải người đã tu thành kim đan rồi không ?”

Kim đan đã làm ông kinh ngạc như vậy, nếu biết ta đã tiến tới Hóa Anh kỳ thì chẳng phải làm lão nhân gia kinh hãi té xỉu hay sao? Trương Tử Tinh cười nhẹ, khẽ gật đầu không nói gì thêm.

Văn Trọng than nói: “Nhớ năm xưa lúc Bệ hạ là thái tử, còn chỉ là một phàm nhân, thực không ngờ vài năm ngắn ngủi đã tiến tới cảnh giới này ! cho dù là trong Triệt Giáo cũng khó có kỳ tài như vậy ! “

Trương Tử Tinh trong lòng chợt động nói: “quả nhân từng được một vị cao nhân vô danh chỉ điểm nên mới được như vậy, tiếc là vị cao nhân kia và quả nhân không có duyên phận thầy trò nên đã rời đi. Nghe nói Thái sư xuất thân Triệt Giáo, Giáo chủ lão gia lại là Hỗn nguyên thánh nhân pháp lực vô biên, quả nhân có lòng bái làm môn hạ vị ấy, Thái sư có thể dẫn ta gặp mặt được không?”

Văn Trọng không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy, đôi lông mày rậm nhíu chặt, trầm ngâm giây phút mới nói: “không phải lão thần không chịu tiến dẫn, nhưng Bệ hạ người là vua một nước, cần lo lắng giang sơn xã tắc và cuộc sống của bách tính, nếu bỏ gốc tìm ngọn, chuyên tu luyện mà hoang phế triều chính, vậy lão thần chẳng phải là tội nhân thiên cổ của Đại Thương sao ?”

Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Lời này thực là vàng ngọc, khiến quả nhân xấu hổ. Quả nhân cũng biết người tu tới Kim Đan kỳ, thọ mệnh được kéo dài không ít, nếu cứ ngồi trên ngôi Thiên tử chỉ sợ làm trái đạo trời, quả nhân định vài chục năm sau sẽ nhường ngôi cho thái tử rồi mới chuyên tâm tu luyện, lúc đó vẫn còn nhờ Thái sư tiến dẫn vậy.”

Văn Trọng thấy hắn thái độ chân thành, hết sức khen ngợi nói: “lão thần thấy cảnh giới Kim đan của Bệ hạ đã ổn định, nhưng tương lai muốn toái đan hóa anh, quan trọng nhất là phải không ngừng củng cố tâm cảnh, rồi dần dần tích lũy lực lượng, nếu cố cường hành đòi sớm thành công, chỉ sợ dù có may mắn ngưng xuất nguyên anh, cũng sẽ vì cảnh giới không ổn định mà bị tâm ma quấy nhiễu…”

Trương Tử Tinh trong lòng run lên, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề của mình nằm ở đâu: tu vi tâm cảnh ! Lực lượng của hắn tăng nhanh tới Hóa Anh kỳ là bởi hấp thu tinh hoa tu luyện của Thanh Giác, mà lại không biết tầm quan trọng của việc tu luyện tâm cảnh, chỉ để ý lực lượng tăng mạnh, cho nên vừa rồi mới xuất hiện tâm ma, nếu không phải may mắn có Hắc Ngọc Khuê, hậu quả thực khó tưởng tượng.

Trương Tử Tinh là người thông minh, từ trong lời Văn Trọng đã phát hiện tâm cảnh tu vi của mình mới ở mức Ngưng Đan kỳ - nhưng thực ra hắn không biết, đấy là nhờ hắn đã ăn Thiên Địa Tạo Hóa Đan, lại thêm tâm linh cảm ngộ mới có thành quả như vậy, nghiêm túc mà nói, nếu là trước lúc dâng hương miếu Nữ Oa, tâm cảnh tu vi của hắn còn xa mới tới mức Ngưng Đan kỳ. Vậy sau này tu luyện, phải chú trọng với phương diện “tu tâm” mới được.

“Đa tạ thái sư chỉ điểm, quả nhân đã lĩnh hội”, Trương Tử Tinh cố giấu niềm vui, sắc mặt như thường gật đầu vài cái, ra vẻ ta đây sớm đã biết, dù sao thân là một quân vương, tất nhiên phải biết khống chế vẻ mặt mưng giận không đổi.

Ngày hôm sau, Trương Tử Tinh trên triều tuyên một đạo thánh chỉ, đại ý là phục hồi chức Á thừa tướng cho vương thúc Tỉ Can, nếu có lúc Thiên tử cần “bế quan suy ngẫm quốc sách” hoặc gặp sự tình khẩn cấp không ở Triều Ca, thì chuyện quốc gia đại sự giao cho ba người Văn Trọng, Thương Dung, Tỉ Can xử lý, nếu gặp chuyện gì phức tạp, ba người có thể chọn cách biểu quyết, tán thành theo số đông, nếu thực gặp việc gì không xử lý nổi, có thể để lại chờ Thiên tử xuất quan giải quyết.

Trương Tử Tinh ra đạo thánh chỉ này, không chỉ là để sau này nghiên cứu và tu luyện có cớ vắng mặt, mà còn khôi phục chức Á thừa tướng của Tỉ Can. Trước đây biếm giáng Tỉ Can xuống chức “Thương Vụ Tổng Ti”, một là lợi dụng tài năng của vương thúc để phát triển thương nghiệp lúc đầu; hai là cố ý ra vẻ “mê muội” với bên ngoài, kết quả là trong lúc các chư hầu khinh thường Thiên tử làm ra hành động mù quáng thì thương nghiệp của Đại Thương âm thầm thay đổi, rồi trở thành phát triển vượt bậc, khiến cho chư hầu rốt cuộc hiểu được uy lực và thủ đoạn của Thiên Tử Trụ. Hôm nay thương nghiệp Đại Thương đã đạt tới trình độ khá cao, cũng đến lúc đưa Tỉ Can từ sau màn trở ra sân khấu, trải qua rèn luyện ở Thương Vụ Ti, vị Á thừa tướng có trái tim bảy lỗ này cũng đã hiểu được phần nào tầm quan trọng của thương nghiệp, sau này xử lí triều chính nhất định sẽ tiếp tục chú trọng phát triển cơ sở, nâng cao quốc lực.

Lúc tuyên bố phục chức Tỉ Can, quần thần phản ứng nhiệt liệt, nhất loạt đều xưng tụng quyết định anh minh của Thiên Tử; Phí Trọng, Vi Phiền cùng vài đại thần tuy ngoài mặt tán đồng, nhưng vẻ mặt lại hết sức âm trầm, tất cả đều bị Trương Tử Tinh ngầm nhìn thấy. Dã tâm của Phí Trọng không qua được mắt hắn, nhưng thân là quân vương, am hiểu thuật dùng người, không thể để cục diện trong triều một phương thế lớn, dù có là trung thần, có quyền lợi sẽ có dã tâm. Cho dù là Chu Công, Hoắc Quang mấy kẻ “hiền thần”, tuy không cướp ngôi nhưng tước hết quyền lực của Thiên tử, rõ ràng là điều bất cứ vị vua nào cũng không muốn gặp, Trương Tử Tinh sử dụng mấy người Phí Trọng,là cũng có dụng ý của chính mình.

“Bệ hạ, dân chúng đối với Chiêu Hiền Quán đều phản ứng nhiệt liệt, chỉ ba ngày ngắn ngủi đã nhận được một số nhân tài có thể dùng được, xin dâng danh sách lên Bệ hạ ngự lãm”, tổng phụ trách Chiêu Hiền Quán, Văn Trọng dâng tấu nói, vị lão thái sự trung tâm vệ quốc này cũng rất vui mừng trước việc Tỉ Can được khôi phục chức vị.

Sự thật, Trương Tử Tinh ngày đó ban bố lệnh chiêu hiền, mục đích lớn nhất không phải là tìm vài nhân tài trong dân tham gia chính sự, thậm chí trở thành trụ cột Đại Thương, mà vì hắn nhớ đến “tình tiết“ chiêu hiền trong sách, tỷ như Mai Sơn thất quái. Dù người khác chỉ coi họ là yêu quái, nhưng Trương Tử Tinh lại coi đó là một phần lực lượng, chuẩn bị cho chiến đấu sau này. Bởi vậy, trọng tuyển Chiêu Hiền Quán là nhân sĩ tu luyện đạo thuật, tất nhiên sẽ có rất nhiều người pháp lực cao thâm chưa chắc đã chịu tới, nhưng cũng phải công khai với mọi người ý của Thiên tử, chỉ cần kiên nhẫn, sớm muộn sẽ có thu hoạch.

Chiêu Hiền Quán còn có một dụng ý khác, chính là đi thêm một bước lung lạc lòng dân. Xét đến hạn chế của thời đại, bình dân khó có người là nhân sĩ tri thức, nên có chiêu mộ nhân tài cũng chỉ gọi là đào tạo “cán bộ cơ sở” mà thôi. Tất nhiên, nếu thực có người đại tài, thì giống như đào hố gặp cục vàng, phát hiện được thì không thể bỏ qua

Cho dù như vậy, dân chúng vẫn sôi trào không ít, dù sao, từ quan điểm của họ, nếu có thể trong một đêm từ bình dân hạ đẳng trở thành quan viên cấp thấp, cũng đã là một chuyện rất tuyệt vời rồi.

Trương Tử Tinh mở danh sách ra, nhìn lướt qua một lượt, bỗng sắc mặt đại biến, tay cũng bắt đầu run rẩy – đây khả năng là run vì hưng phấn, bởi vì hắn nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc - Khổng Tuyên.

Văn Trọng phát hiện thấy sắc mặt thiên tử khác thường bèn tiến lên hỏi: “Bệ hạ, có chỗ nào không ổn chăng?”

Trương Tử Tinh đè xuống tâm tình kích động hỏi: “không có gì không ổn, những người này Thái sư đã gặp qua chưa?”

“Lão thần mấy ngày nay hộ vệ trước cửa cung, Chiêu Hiền Quán tạm thời do tiểu đồ Cát Lập phụ trách ”.

Trương Tử Tinh gật đầu nói: “Cát Lập làm rất tốt, truyền ý chỉ của quả nhân trọng thưởng cho hắn.”

Văn Trọng nhanh chóng thay Cát Lập tạ ơn. Trương Tử Tinh lại ban bố một bộ giáo trình bồi dưỡng, thực tập, đem nhân tài mới được “chiêu sinh” phân loại học tập, huấn luyện, lại phong Thượng đại phu Dương Nhậm phụ trách việc theo dõi, đôn đốc nhân tài và những quan viên quản lý, một là kích phát tiềm lực quốc gia, hai là phòng ngừa những quan viên kia ăn hối lộ hoặc cố ý trù dập nhân tài.

Trương Tử Tinh cố gắng phân phó mọi thứ xong, lập tức bãi triều, bí mật sai Cát Lập dẫn Khổng Tuyên đến Chiêu Tuyên Điện gặp mặt.

Cát Lập sớm đã được phân phù, dẫn Không Tuyên tới xong cũng không nói nhiều, lập tức xin cáo từ rời đi.

Khổng Tuyên vái Trương Tử Tinh một vái: “Thảo dân là người sơn dã, không hiểu lễ số, mong bệ hạ thứ tội.”

Trương Tử Tinh thầm đánh giá bộ dạng Khổng Tuyên, chỉ thấy hắn thân hình cao, gầy, mặt sáng như ngọc, giữa lông mày tỏa ra một cỗ uy thế nhàn nhạt, xem ra có vài phần giống mấy người nho sĩ, nhưng Trương Tử Tinh linh giác lại cảm thụ được vẻ hiền hòa bên ngoài này ẩn dấu lực lượng cao thâm khôn lường. Năm đó lúc Trương Tử Tinh còn là thái tử, ở Đông Giao gặp qua Khổng Tước và Đa Bảo, thì chỉ cảm giác hai người tu vi cao thâm, mà hôm nay tu vi tăng cường lại càng cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại kia, chỉ là tu vi bản thân còn thấp, không thể nào nhìn ra tu vi chân thực của Không Tuyên. Nếu theo tình tiết trong sách mà đoán, Khổng Tuyên có lẽ đã đợt tới cảnh giới Huyền Tiên.

Trương Tử Tinh biết thân phận thực sự của Khổng Tuyên, không trách tội hắn không chịu quỳ lạy mà còn cho phép ngồi xuống, nói: “Cát Lập từng khen tiên sinh là nhân tài hiếm có, hôm nay gặp mặt quả nhiên khí vũ phi phàm, không biết tiên sinh lai lịch ra sao?”

Khổng Tuyên thấy thiên tử lễ ngộ như vậy, thầm gật đầu, mỉm cười nói: “Thảo dân tu luyện nơi thâm sơn, am hiểu binh thư thao lược, nghe tin Thiên tử chiêu mộ nhân tài nếu to gan đến thử một lần.”

Trương Tử Tinh cũng không vạch trần thân phận hắn, cố ý hỏi một vài vấn đề về phương diện quân sự, không ngờ Khổng Tuyên thực nắm được binh pháp, đối đáp mười phần trôi chảy. Trương Tử Tinh trọng bụng thầm khen, lấy ra một bộ binh thư “tự soạn” tặng cho Khổng Tuyên, nhờ hắn chỉ điểm, cuốn này chính là “Tôn Tử binh pháp”, hắn sửa thành “Tử Tân binh pháp”. (chả phải có người đã tuyên bố: đã là kẻ xuyên việt trọng sinh, tên nào không phải kẻ đạo văn ?)

Khổng Tuyên tiện tay lật vài trang, sắc mặt dần biến thành ngưng trọng, đứng dậy hành lễ nói: “Bệ hạ quả có tài thần quỷ khó lường! phép dùng binh trong cuốn sách này tinh diệu vô cùng, cổ nhân không người nào sánh được, thảo dân tự thẹn kém cỏi, làm sao dám nhận trọng thưởng như này !”

“Tiên sinh không cần khách khí”, Trương Tử Tinh cười nhẹ, bắt đầu thi triển thủ đoạn thu phục: “Quả nhân vừa thấy tiên sinh, không biết vì sao cảm giác như đã từng gặp mặt, có cảm giác rất là thân thiết, nhưng lại không nhớ ra gặp tiên sinh ở nơi nào, chỉ là trong lòng có cảm giác hết sức tín nhiệm tiên sinh, cho nên tiên sinh vạn lần chớ có chối từ không nhận.”

Khổng Tuyên tự cho rằng với tu vi của mình, thiên tử không thể nhận ra mình sử dụng hóa hình thuật, còn tưởng Trương Tử Tinh nói “cảm giác thân cận” là phát ra từ chân tâm, không khỏi hảo cảm tăng mạnh, làm sao ngờ được trong tay người ta đang cầm cuốn “Đắc nhân tâm”

“Đã là như vậy, thảo dân xin đa tạ Bệ hạ ân điển”, Khổng Tuyên tâm thần kích động, thầm làm ra một chủ ý.

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 1164

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.