Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đương thánh mẫu! Quân cờ không ngờ

Phiên bản Dịch · 4307 chữ

Ba đạo độn quang từ xa đuổi đến không phải ai khác chính là Tam hoàng Phục Hi, Thần Nông và Hoàng Đế.

Tuy rằng lực vị giai của Tam Hoàng suy giảm, tu vi cũng chưa hồi phục hoàn toàn nhưng xem tình thế trước mắt, nếu ba vị huyền tiên đỉnh giai này gia nhập vào phe của Trương Tử Tinh, Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu cầm chắc thất bại, đến lúc đó chỉ sợ có muốn thoát thân cũng khó.

Bởi vậy Hạo Thiên, Kim Mẫu lập tức quyết đoán chớp thời cơ bỏ chạy, tàn binh thiên giới thấy Thiên Đế, Thiên Hậu chân như bôi mỡ nào dám ngừng lại, nhao nhao cưỡi gió đạp mây chạy thục mạng.

Lã Bố thấy Hạo Thiên, Kim Mẫu trốn chạy, hình bóng nhạt dần, lại biến trở về hình dáng Trương Tử Tinh, Bích Tiêu vui vẻ tiến lên trước, như mọi khi vỗ vào bả vai hắn:

- Phu quân! Hóa ra chàng tuyệt như vậy. Lấy một địch hai mà không rơi vào thế hạ phong.

Nào ngờ vỗ một cái như thế mà cơ thể Trương Tử Tinh lung lay như sắp đổ, làm Bích Tiêu bị dọa hết hồn, vội vàng đỡ lấy. Trương Tử Tinh cười khổ:

- Nàng tưởng tu vi huyền tiên thượng giai đỉnh phong của Thiên Đế Thiên Hậu là để chơi cho vui à? Tu vi của ta vốn không bằng hai người họ, chỉ miễn cưỡng dùng Cửu cung trận và ma thể để kéo dài, thật là tốn sức vô cùng. Chỉ là chiêu mạnh nhất cửu hồn hợp nhất tuy có thể tổng hợp sức mạnh của cửu hồn nhưng lại không có tín ngưỡng lực chống đỡ, khó mà giữ được lâu, ta phải dựa vào Linh Thần Tinh Lộ nhanh chóng hồi phục nguyên khí mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nếu qua thêm một lát nữa mà mọi người vẫn chưa đến ta cũng chỉ có thể trốn về tiên phủ mà thôi.

Bích Tiêu cũng cảm giác được tiên lực trong cơ thể Trương Tử Tinh tổn hao rất lớn, đâu còn dám cười nói, hấp tấp lấy đan dược ra cho hắn sử dụng. Trương Tử Tinh đón lấy đan dược cho vào miệng, sau đó đem bốn thê tử tiến lên trước nghênh đón, hành lễ với Tam Hoàng đang đi đến:

- Ra mắt ba vị bệ hạ. Cảm ơn ba vị cứu viện kịp thời, bằng không chỉ sợ phu thê chúng tôi vẫn còn hung hiểm lớn.

Phục Hi tủm tỉm nói:

- Bệ hạ quá khiêm tốn rồi, bằng vào thực lực của năm vị, dẫu chúng tôi không đến, Thiên Đế, Thiên Hậu cũng chẳng làm gì được.

Hoàng Đế nói:

- Chúng ta trên đường đến đã thấy qua bệ hạ dùng hóa thân thuật không thể tưởng tượng đơn đấu hai người Hạo Thiên và Kim Mẫu mà không rơi vào thế hạ phong, quả thực vô cùng tuyệt vời. Xem ra lực lượng của bệ hạ so với lúc ở Oa Hoàng Cung đã tinh tiến rất nhiều rồi. Ngày khác rảnh rỗi xin cùng bệ hạ mài giũa một trận, lĩnh giáo sự lợi hại của thần thông này.

Trương Tử Tinh vội đáp:

- Thần thông này cũng chỉ là may mắn mà thôi, thực lực huyền tiên đỉnh giai của Hạo Thiên và Kim Mẫu thực sự cách xa ta. Nếu không phải có Hãm Tiên Kiếm trong tay, thi triển Hãm Tiên Kiếm khí chỉ sợ khó mà chống đỡ được, cuối cùng cũng sẽ phải rơi vào thế tất bại, vả lại ...

- Vả lại cái gì?

Phục Hi thấy hắn muốn nói lại thôi, kinh ngạc cất tiếng hỏi.

- Không có gì, có lẽ chỉ là ảo giác.

Trương Tử Tinh ngập ngừng một lát, cuối cùng cũng không nói ra.

Sự thực, trong lúc chiến đấu vừa rồi, không biết tại sao Trương Tử Tinh mấy lần muốn thi triển Cửu đỉnh phòng ngự nhưng từ đầu đến cuối đều không thi triển được, mà đành phải lựa chọn tự thân ngạnh kháng. Vả lại hắn có một loại trực giác lờ mờ rằng Hạo Thiên và Kim Mẫu không hề dốc hết sức, mà còn tận lực kéo dài. Vừa hay giống với Trương Tử Tinh cũng muốn trì hoãn đợi bọn người Vân Tiêu đến, cho nên hai bên mới “hiểu ngầm” mà đấu lâu như vậy.

Chẳng lẽ là hạ thủ lưu tình? Lấy thù hận của Hạo Thiên và Kim Mẫu đối với Trương Tử Tinh mà nói tự nhiên là không thể nào. Cho nên hắn mới nói với Bích Tiêu chỉ là ảo giác mà thôi.

- Bệ hạ, nguyên khí của ngài tiêu hao không ít, cần phải điều dưỡng cho tốt mới được.

Thần Nông thấy hắn như rơi vào trầm tư, lấy ra một viên đan dược:

- Bệ hạ trong lúc chiến đầu dường như đã dùng không ít linh dược cấp tốc hồi phục nguyên khí, vì thế sau đó dùng đan dược khôi phục, dược lực rất khó phát huy. Dùng đan dược này vào có thể giúp ngài phục hồi nhanh hơn.

Trương Tử Tinh đích xác cảm thấy đan dược mà Bích Tiêu đưa cho mình cùng cũng là đan dược Hạm Chi Tiên sản xuất ra nhưng hiệu quả so với ngày thường yếu hơn không ít, thầm khen tài nghệ của Thần Nông quả là lợi hại, vội vã cảm tạ. Vừa nuốt đan dược xuống, quả nhiên cảm thấy tốc độ hồi phục nguyên khí tăng lên nhiều.

Trương Tử Tinh nói:

- Ba vị Thánh Hoàng đường xa mà đến, thật thất lễ quá, xin mời vào Tiêu Dao tiên phủ đàm đạo.

Phục Hi quan sát Tiêu Dao tiên phủ, tán thán:

- Quả là một chốn động tiên phúc địa, không hổ với cái tên Tiêu Dao.

Trương Tử Tinh than một tiếng:

- Ta cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, ba vị Thánh Hoàng vốn dĩ tiêu dao, thân ngoài thế tục, mà lại mang trong lòng muôn dân thiên hạ, không ngại nhập thế ứng kiếp. Ta thật sự kính phục từ đáy lòng.

Hoàng Đế lên tiếng:

- Bệ hạ tuy có cái tâm thoải mái tiêu dao thế ngoại, nhưng ...

Lời mới nói được một nửa bỗng dừng lại, hóa ra là Thần Nông ngầm kéo Hoàng Đế một cái.

Trương Tử Tinh cũng lờ mờ hiểu được Hoàng Đế muốn nói gì, tựa như vô ý nói một câu:

- Con người đã sống giữa trời đất, nhận được lợi ích từ thiên địa vạn vật sinh linh, đồng thời cũng chịu sự trói buộc từ vạn vật sinh linh, mong muốn tiêu dao, đâu có dễ dàng.

Hoàng Đế và Phục Hi, Thần Nông nhìn nhau khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.

Mọi người khách sáo vài câu, Trương Tử Tinh trong lòng có nhiều vấn đề liên quan đến Đả Thần Tiên và sát kiếp liền cùng ba người vào Tiêu Dao tiên phủ hành cung.

Lại nói Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu thấy Tam Hoàng đến, đâu còn lòng dạ chiến đấu, thân hóa thành kim quang bỏ chạy, mãi đến thiên giới lúc này mới dám dừng lại.

Mặc dù trận đánh này thất bại, nhưng trên mặt Hạo Thiên Thượng Đế không hề thấy chút buồn rầu nào, ngược lại còn có vẻ vui mừng nói:

- Tam Hoàng đã đến, kế hoạch hôm nay xem như thành rồi.

Dao Trì Kim Mẫu trong mắt lộ ra quang mang nóng bỏng:

- Thánh nhân toán quả nhiên không sai, chúng ta cứ chờ tin lành thôi.

Hạo Thiên Thượng Đế trong mắt cũng hiện vẻ đắc ý, cười nói:

- Tên Tiêu Dao Tử kia tự cao trí kế vũ dũng, cuối cùng vẫn rơi vào tính toán của chúng ta! Chẳng bao lâu nữa là có thể giải quyết hắn rồi.

Hai người đối diện cùng nhìn vào mắt nhau đột nhiên cười lớn, cùng mở tay trái của mình ra, chỉ thấy bên trên đều ẩn hiện một chử màu vàng kim “Cấm”.

Mà tại một nơi không người khác, Lục Áp và Huyền Cơ chân nhân cũng đang tính toán cho mình.

Lục Áp nhăn trán hỏi:

- Huyền Cơ đạo hữu, ngươi năm lần bảy lượt do dự không tiến, rốt cuộc là định làm gì? Bây giờ tại sao không cùng Thiên Đế, Thiên Hậu liên thủ, diệt đi Tiêu Dao Tử kia?

Huyền Cơ chân nhân cười thần bí, trả lời:

- Đạo hữu chẳng nhẽ không thấy Hỏa Vân Động Tam Hoàng đã tới hỗ trợ Tiêu Dao Tử à? Nếu Tiêu Dao Tử chuyên tâm phòng thủ, lại phóng ra Cửu đỉnh phòng ngự, vậy cho dù cả bốn người liên thủ, lúc cấp thiết sợ rằng không phá được mà còn bộc lộ hành tung. Lai lịch thần thông của Tam Hoàng này ngươi hẳn cũng hiểu rõ, Phục Hi là anh trai của Nữ Oa nương nương, nếu ngươi cùng Phục Hi có tranh chấp, đến lúc đó chỉ sợ còn chưa kịp cho Tiêu Dao Tử nếm thử mùi vị của Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì đã bị Nữ Oa nương nương thu hồi lại rồi.

Lục Áp gật gật đầu, trong lòng có chút cảm giác không thích hợp lắm, hỏi:

- Xem ý của đạo hữu, chẳng lẽ đã sớm biết Tam Hoàng có thể đến? Còn nữa, Thái Vi chân nhân bị ngươi đuổi đi đâu rồi?

- Hừ! tên Thái Vi chân nhân đó bản tính coi trọng lợi ích, xưa nay làm việc không dứt khoát. Ngày ấy ở trên Thủ Dương Sơn nếu không phải hắn nhát gan bo bo giữ mình, do dự không dám tiến, một mực không ra tay, tứ tiên đồng lòng hợp lực chẳng nhẽ lại để Hình Thiên và Tiêu Dao Tử cướp đi Đinh Đầu Thất Tiễn Thư cứu đi tính mạng Triệu Công Minh sao? Mà ngươi cũng không thể bị trọng thương nguyên thần như vậy

Huyền Cơ chân nhân khi nói đến Thái Vi chân nhân liền không nén được cười lanh:

- Ta chỉ mượn cớ làm việc tống hắn đi, lại hứa cho hắn cái chức Đông Phương Tiên Đế, vốn như thế cũng có ý thử hắn. Vậy mà hắn lập tức vui mừng hớn hở đi luôn, không nhắc gì đến việc giết Tiêu Dao Tử. Cái loại này mà cùng hai chúng ta phục kích Tiêu Dao Tử chỉ sợ kết quả có khi còn thê thảm hơn. Có Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn của ta, thêm vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ của ngươi là đủ để thành công rồi.

Lục Áp nghĩ đến tình hình của Thái Vi chân nhân trong trận chiến giữ mộc nhân, thế thân của Triệu Công Minh trên Thủ Dương Sơn, trên mặt thoáng hiện lên nét thù hận, lập tức gật đầu không nói.

- Đạo hữu, sát kiếp nếu như kết thúc, phong thần đại thế ổn định, đạo hữu có muốn đến tương trợ Thiên giới hay không?

Huyền Cơ chân nhân mỉm cười nói:

- Dẫu tính cả Thái Vi chân nhân, trong bốn phương ba mươi hai tầng trời vẫn còn trống ba vị tiên đế, đạo hữu có thể chọn một trong đó. Chức tiên đế này cai quản tám tầng trời, bình thường không chịu sự quản thúc của Thiên Đế, Thiên Hậu, chính là một chức vị rất an nhàn.

Lục Áp cười hì hì:

- Tứ phương Tiên Đế? Bần đạo phúc bạc, làm sao có thể ngồi ở chức cao như thế? Lại nói ta cũng không muốn có kết cục như Thanh, Bạch, Xích, Hắc tứ đế.

Huyền Cơ chân nhân da cười mà thịt không cười tán một câu:

- Đạo hữu quả là người thanh bạch.

Lúc này trong Tiêu Dao Tiên Phủ, Trương Tử Tinh đàm luận cùng với Tam Hoàng được biết, ba người trên đường đến Đông Hải tương trợ từng bị một người gọi là Thái Vi chân nhân tập kích, dây dưa một đoạn thời gian, cuối cùng Thái Vi chân nhân bị Phục Hi dùng Hà Đồ đánh bị thương phải cướp đường bỏ chạy.

Thái Vi chân nhân phục kích Tam Hoàng? Tự tìm chết à?

Trương Tử Tinh trong lòng lờ mờ thấy có chút không hợp lý hỏi:

- Ba vị Thánh Hoàng làm sao biết được ta gặp nguy ở Đông Hải mà tới trợ giúp?

Phục Hi lộ vẻ kinh ngạc:

- Không phải bệ hạ sai người tới Bích Du Cung xin giúp đỡ sao?

Trương Tử Tinh cũng rất kinh ngạc:

- Ta hôm qua đến Đông Hải, hôm nay đột nhiên bị đại quân vây khốn, không hề cầu cứu bên ngoài, những lời này từ đâu ra vậy?

Thần Nông vội nói:

- chúng ta vốn ở trong Bích Du Cung, là Vô Đương đạo hữu vội vàng đến thông báo, nói Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Kim Mẫu suất lĩnh trăm vạn thiên binh, vây khốn Tiêu Dao đạo hữu tại Đông Hải, bởi vậy nhờ người đến Bích Du cung cầu cứu. Vô Đương đạo hữu nói, tinh nhuệ Triệt giáo đều đang ở Vạn Tiên đại trận, mà Thông Thiên thánh nhân và Đa Bảo đạo hữu mọi người đều đang trong bí cảnh bế quan, không thể báo tin. Trong Bích Du Cung bây giờ, đối phó được với Hạo Thiên, Kim Mẫu chỉ có ba chúng ta mà thôi, bởi vậy mời ba chúng ta đi trước tương trợ.

Hoàng Đế cũng cấp thiết tiếp lời:

- Vô Đương đạo hữu có một tấm Tứ Hải Kính, có thể nhìn khắp bốn biển. Ba người chúng ta nghe Vô Đương đạo hữu nói thế lại từ trong kính nhìn thấy tình thế Đông Hải quả không ổn, lo lắng cho an nguy của bệ hạ cho nên vội vã đến tương trợ.

Trương Tử Tinh vô cùng kinh ngạc, rốt cục là ai đi Bích Du Cung nhờ Vô Đương thánh mẫu thông báo cho Tam Hoàng chuyện này, hay là Vô Đương Thánh mẫu tự mình ...

Hắn càng nghĩ càng kinh hãi, trong lòng dậy lên một điềm báo bất thường, vội nói:

- Ta chưa bao giờ phái người đến Bích Du Cung, chuyện này hẳn là có gian trá?

Tam Hoàng nghe thấy câu trả lời này, bỗng nghĩ đến một chuyện, đột nhiên đứng dậy, kinh hô:

- Không hay! Đả Thần Tiên!

Trương Tử Tinh cũng phản ứng lại, trong lòng đại chấn: chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn.

- Bệ hạ, mời cùng ba người chúng ta nhanh chóng quay về Bích Du Cung, nếu có biến cố, lập tức đến mật cảnh thông báo cho Thông Thiên Thánh Nhân!

Trương Tử Tinh biết tình thế nghiêm trọng vội vàng dặn dò chúng nữ, trước khi hắn quay lại phải cố thủ Tiêu Dao Tiên Phủ, không được coi thường rời đi, nếu có địch nhân đến cũng không được chủ động nghênh chiến, phải dựa vào thế hiểm không ra; đồng thời để Vân Tiêu liên hệ với Thương Thanh Quân, nhanh chóng vận chuyển lượng lớn vũ khí cơ giáp sát thương cực mạnh đến tiên phủ.

Bốn người trên đường vận độn quang, bay hết tốc lực về Bích Du Cung.

Về đến Bích Du Cung, bốn người vội vàng hướng đến Tri Diễn Hiên trong cung, vượt qua trùng trùng trận pháp, phát hiện trong hiên, giữa Phản Linh Kỳ Trận trống không, Đả Thần Tiên quả nhiên đã không thấy nữa!

Tam Hoàng sắc mặt đều đại biến, Trương Tử Tinh nhìn thấy trận pháp phòng ngự xung quanh Tri Diễn Hiên không có dấu hiệu bị phá hoại, một giả thuyết đáng sợ trong lòng lập tức càng trở nên rõ nét.

Trương Tử Tinh vội vàng rời khỏi Tri Diễn Hiên, kéo lại vài môn nhân và đồng tử quen mặt hỏi tăm tích của Vô Đương thánh mẫu, tất cả đều lắc đầu không ngớt, đến khi gặp được Thủy Hỏa đồng tử hầu hạ Thông Thiên giáo chủ mới biết:

- Vô Đương sư tỷ nói có việc gấp trên người, vội vội vàng vàng xuất cung đi rồi.

Trương Tử Tinh và Tam Hoàng trong lòng biết không hay, lập tức đề ra quyết định: Tam Hoàng cấp tốc xuất cung truy đuổi, còn Trương Tử Tinh dùng Thanh Lệnh Bài đến bế quan mật cảnh của Thông Thiên Giáo Chủ.

Thông Thiên Giáo Chủ thấy Trương Tử Tinh còn tưởng hắn đến luyện tập Tru Tiên Trận, trên mặt lộ ra thần sắc vui vẻ:

- bệ hạ đến thật đúng lúc, bây giờ ba người Đa Bảo, Khổng Tuyên, Hình Thiên đã mang kiếm khí dung hợp vào trong Tứ Tượng Trận, bệ hạ vừa vặn có thể lấy Hãm Tiên Kiếm khí cùng luyện.

Thông Thiên Giáo Chủ vui vẻ nhìn Trương Tử Tinh, đột nhiên nhíu mày, vừa định nói gì đó nhưng lại thấy trên mặt Trương Tử Tinh lộ ra nét lo lắng, không quản đến lễ tiết vội cắt ngang:

- Giáo Chủ, đại sự không hay rồi!

Thông Thiên Giáo Chủ cũng là lần đầu tiên thấy hắn thất lễ như vậy, vội vàng hỏi han. Trương Tử Tinh đem chuyện thất lạc Đả Thần Tiên và việc của Vô Đương Thánh Mẫu nói ra. Thông Thiên Giáo Chủ nghe xong không thể tin nổi, suýt chút nữa thì thất lễ, một thoáng sau mới hồi phục trở lại nói:

- Chẳng lẽ quả thật là nghịch đồ làm sao?

Đa Bảo Đạo nhân bên cạnh sắc mặt cũng đại biến:

- Vô Đương sư muội bên cạnh sư tôn bao nhiêu năm, luôn nỗ lực cố gắng, tôn sư trọng đạo, sao có thể đột nhiên phản bội sư tôn?

Trương Tử Tinh than:

- Việc này thật kỳ lạ, nhưng Vô Đương nhất định không thoát khỏi liên quan. Bây giờ ba vị Thánh Hoàng đang truy đuổi. Nếu quả thật Vô Đương phản bội sư môn, trộm đi Đả Thần Tiên, rốt cuộc là có mục đích gì?

Thông Thiên Giáo Chủ nói:

- Đả Thần Tiên là tiên thiên kỳ vật, phải có lực vị giai mới có thể phát huy ...

Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ tới thiên giới công kích tiên phủ và sự cứu viện bất ngờ của Tam Hoàng, kinh hãi nói:

- Lẽ nào là Thiên Giới xúi giục?

Đa Bảo đạo nhân lắc đầu nói:

- Vô Đương sư muội đi theo sư tôn từ trước thời yêu ma tranh hùng, Hạo Thiên và Kim Mẫu lúc đó còn chưa được Đạo Tổ Hồng Quân phong thành Thiên Đế, Thiên Hậu. Vô Đương sư muội trong sư môn xưa nay thanh tịnh khổ luyện, rất không thích việc bên ngoài, cũng chưa từng cùng người ngoài qua lại, làm sao có thể bị sai khiến được?

Khổng Tuyên nhăn trán nói:

- Vô Đương đạo hữu làm môn hạ của Giáo Chủ nhiều năm, nhận được ân thầy sâu đậm, bây giờ đột nhiên phản bội, chỉ sợ việc này có nguyên nhân khác. Mà có thể khiến Vô Đương đạo hữu làm ra hành động như thế tất không phải là bàn tay của tiên nhân tầm thường, dẫu là Thiên Đế Thiên Hậu cũng chưa đủ tư cách. Việc này ...... Lẽ nào có liên quan đến Thánh nhân?

Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ đến một khả năng: Xiển giáo? Thiên Giới?

“Chẳng lẽ ... năm đó Vô Đương tại Li Sơn bái làm môn hạ của ta, chính là đã ...”, Thông Thiên Giáo Chủ và Trương Tử Tinh cùng nghĩ đến một điểm, trong mắt đột nhiên bắn ra hai đạo lãnh điện:

- Hay cho một tên nhị sư huynh! Tốt! Tốt! Tốt!

Ba chữ “tốt” này tràn đầy phẫn nộ. Cũng phải nói lại, Vô Đương thánh mẫu chính là người được tin tưởng nhất, thân cận nhất trong bốn đệ tử tâm phúc, lời vừa dứt, Thông Thiên Giáo Chủ từ trong mật cảnh đột nhiên toàn bộ tan biến không thấy nữa.

Vô Đương Thánh Mẫu phản bội làm cho Trương Tử Tinh rất đỗi kinh ngạc, bây giờ mới hiểu rõ trực giác lúc trước quả nhiên không sai, Hạo Thiên và Kim Mẫu là cố ý kéo dài, thậm chí không tiếc hi sinh trăm vạn thiên binh, lại phái Thái Vi chân nhân phục kích Tam Hoàng, mục đích chính là để tranh thủ thời gian cho Vô Đương Thánh mẫu trộm đi Đả Thần Tiên. Có thể nói, toàn bộ sự kiện Đông Hải chỉ là màn che, từ thời khắc hắn xuất hiện trước tiên phủ là đã rơi vào trong tính toán của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Hạo Thiên rồi.

Trong nguyên tác, tứ đại đệ tử Triệt giáo của Thông Thiên Giáo Chủ, Đa Bảo đạo nhân, Kim Linh thánh mẫu, Quy Linh thánh mẫu, Vô Đương thánh mẫu: Đa Bảo đạo nhân được phong làm Đấu Mẫu Nguyên Quân, Quy Linh thánh mẫu bị muỗi vằn, mà trong nguyên tác hẳn là Văn đạo nhân, hút sạch máu thịt. Còn Vô Đương thánh mẫu không hề được nhắc đến, Phong Thần Bảng cũng không có người này, có thể nói là chẳng có tin tức gì.

Vốn trong sách còn có: “Thông Thiên Giáo Chủ thấy bốn đệ tử trái phải thân cận của mình đều mất”, hy xem ra lời của “trùng khai thổ thủy hỏa phong”, từ “mất” này không chỉ có ý nghĩa tử vong, còn có nghĩa ly khai, ví dụ như chuyện của Đa Bảo đạo nhân. Như thế kết hợp với tình cảnh của ngày hôm nay, Vô Đương thánh mẫu trong nguyên tác chỉ sợ kết quả cũng là phản bội hoặc bị bắt làm tù binh.

Lúc đầu hắn đã từng phòng ngừa chu đáo, khuyên Thông Thiên Giáo Chủ nên để mắt tới Trường Nhĩ Định Quang Tiên, nhưng không ngờ hôm nay lại có thêm sự phản bội của Vô Đương thánh mẫu. Vốn dĩ cho rằng Trường Nhĩ Định Quang Tiên là phản đồ lớn nhất của Triệt giáo, không nghĩ đến lại có thể là Vô Đương Thánh Mẫu. Có trách cũng chỉ có thể trách “nguyên tác” không nói rõ? Không, cho dù là thế giới này cũng không thể đánh đồng với nguyên tác, điểm này Trương Tử Tinh đã sớm biết rồi, chỉ có thể nói là đã tính sót mất quân cờ ẩn Vô Đương Thánh Mẫu.

Từ lời nói lúc nãy của Thông Thiên Giáo Chủ có thể thấy, Vô Đương thánh mẫu vào thời thượng cổ yêu ma tranh hùng, tại Li sơn được Thông Thiên Giáo Chủ thu nhận, rất có thể chính là một hạng mục đầu tư lâu dài của Xiển giáo. Trương Tử Tinh không thể không thừa nhận, từ góc độ người chơi cờ mà nói Thông Thiên Giáo Chủ không bằng Nguyên Thủy Thiên Tôn. Đến cả vị đại sư huynh Lão tử cũng sớm bị Nguyên Thủy “cho vào tròng”; kể cả kẻ hiểu rõ “tình tiết nguyên bản” như hắn cũng khó tránh khỏi rơi vào trong tính toán.

Trong nguyên tác, Tây Phương giáo được cho là bên thắng lợi lớn nhất nhưng ở thế giới này chỉ sợ rằng sẽ không phải như vậy.

Không lâu sau Thông Thiên Giáo Chủ lại xuất hiện trong bí cảnh, sắc mặt hết sức khó coi.

Trương Tử Tinh vội cất tiếng hỏi, Thông Thiên Giáo Chủ cố nén giận đáp:

- Ta vừa rồi khi đi núi Côn Luân, Nguyên Thủy Thiên Tôn kia lại có thể mời đại sư huynh đến Ngọc Hư Cung từ sớm, dựa vào hiệp nghị của lục thánh tại Bát Cảnh Cung ngày đó, nói rõ giữa thánh nhân tam giáo không thể tư đấu, tất cả ân oán nhân quả đều ở trên Tru Tiên Trận giải quyết.

Thông Thiên Giáo Chủ nói đến Nguyên Thủy Thiên Tôn là gọi thẳng tên mà không gọi nhị sư huynh, có thể thấy được hận ý trong đó.

Trương Tử Tinh lại hỏi việc Vô Đương thánh mẫu và Đả Thần Tiên, Thông Thiên Giáo Chủ căm hận nói:

- Nguyên Thủy đối với việc này chỉ trốn tránh mà không trả lời, chỉ lấy lời của sư phụ ngày ấy để ứng đối, Đả Thần Tiên là vật đại hung hiểm, đại cơ duyên, đã ứng kiếp xuất thế, tất cả nhân quả tự nhiên là duyên phận. Chắc hẳn nghịch đồ Vô Đương kia đã đem Đả Thần Tiên vào trong Ngọc Hư Cung.

Trương Tử Tinh giờ mới biết “bản hoàn chỉnh” của lời Hồng Quân nói về Đả Thần Tiên, không kìm được kinh ngạc: Nguyên Thủy Thiên Tôn là thánh nhân, không thể sử dụng Đả Thần Tiên, hẳn là phải giao cho người có lực vị giai sử dụng, mà người này nhất định phải là Hạo Thiên Thượng Đế, nếu như thế, dựa vào năng lực định vị giai, phong chư thần của Đả Thần Tiên, Hạo Thiên cho dù thực hiện dã tâm xưng bá tam giới của hắn cũng là cái “duyên phận” cứt chó đó sao?

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 729

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.