Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Ân Giao” cùng “Ân Hồng”! Vô gian dữ phản vô gian

Phiên bản Dịch · 4229 chữ

Thời gian trôi nhanh, mấy tháng vừa qua đã xảy ra không ít chuyện tình.

Thương thế của Tam Tiêu đã khỏi hẳn, lại còn thu hoạch được lực lượng kỳ dị của vô thượng ma thể. Tuy rằng Hỗn Nguyên kim đấu cùng Kim Giao Tiễn còn chưa thể hoàn toàn khôi phục, nhưng thực lực bản thân lại có sự thăng tiến không nhỏ.

Bích Vân Đồng Tử ở Kim Ngao Đảo chữa thương rốt cục đã khôi phục lại bản thể, xuất quan cùng “bạn cùng lứa tuổi” trên đảo là Thải Vân Đồng Tử, Thanh Tuyền tiểu muội trở thành bạn thân. Khi ly khai khiến cho nước mắt tuôn rơi làm cho người ta không đành lòng nhìn. Trương Tử Tinh cùng Long Cát công chúa thương lượng, quyết định để Bích Vân Đồng Tử ở lại Kim Ngao Đảo, tương lai sẽ cùng nhau chuyển đến Tiêu Dao Tiên Phủ.

Viên Hồng được hài cốt vu chi kỳ cùng viêm châu tương trợ, dưới sự trợ giúp của Khồng Tuyên cùng Đa Bảo Đạo Nhân rốt cục cũng thủy hỏa tương dung, hợp lại thành một, lực lượng gia tăng trên diện rộng. Trước mắt được Đa Bảo Đạo Nhân chỉ bảo, tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu ảo diệu của Khảm Ly Tâm Kinh. Ở tại căn cứ, Băng Tuyết nhiều lần trải quy nguy hiểm, cuối cùng cũng đem năng lượng Ngọc Hư Ấn hoàn toàn thôn phệ, thân thể tựa hồ đã xảy ra biến hóa kỳ lạ.

Tại Bích Du Cung, dưới sự giúp đỡ của người rất am hiểu trận pháp là Vô Đương thánh mẫu, phản linh đại trận đã được bố trí xong. Vô Đương thánh mẫu theo ý của Thông Thiên Giáo Chủ, còn tự mình chủ trì thiết lập mấy phòng hộ trận pháp. Cho dù là đồng môn Bích Du Cung cũng không được phép tới gần. Có phản linh đại trận trợ giúp, Tam Hoàng mỗi ngày giảm thiểu được việc hao phí giai vị lực, lực lượng từng buowcs khôi phục.

Mà tại Tam Sơn Quan, Đặng Thiền Ngọc rốt cục cũng cùng “Tiêu Dao Tử” tới. Trương Tử Tinh không có dấu giếm thân phận, hướng Đặng Cửu Công biểu lộ thân phận. Đặng Cửu Công lúc này mới biết vị quốc sư này chính là “lãnh đạo tối cao” Đại Thương thiên tử. Lúc này kinh sợ, vội vùng dùng đại lễ tham kiến. Trương Tử Tinh biết Đặng Cửu Công yêu thương ái nữ, lại trung thành và tận tâm, bảo hắn tình thế trước mắt vi diệu, không nên lộ ra thân phận bí mật của Tiêu Dao Tử. Cho nên muốn Tiêu Dao Tử bí mật cưới Đặng Thiền Ngọc làm vợ, ngày sau sẽ công bố cho thiên hạ biết. Đặng Cửu Công tất nhiên là thuận theo. Trương Tử Tinh lúc này viết bí chỉ sắc phong Đặng Cửu Công là quốc trượng, đối với việc Tam Sơn Quan thì tùy cơ mà hành động. Đặng Cửu Công đầu tiên là kinh ngạc, lập tức nhìn ánh mắt khẳng định của Trương Tử Tinh, cúi người lĩnh mệnh. Đêm đó Trương Tử Tinh cùng Đặng Thiền Ngọc bí mật cử hành hôn lễ. Một đêm ân ái, ngày thứ hai liền cùng Đặng Thiền Ngọc bí mật trở lại Triều Ca. Ngoại trừ một mình Đặng Cửu Công, không một người nào khác ở Tam Sơn Quan biết được. Từ đó Đặng Thiền NGọc chính thức trở thành một thành viên trong hậu cung của Trương Tử Tinh.

Về phương diện khác, Tây Chu Cơ Phát lấy danh nghĩa đất nước đang trong lúc khó khắn, hướng quý tộc Tây Kỳ cùng nhóm chủ nô mà tăng thu thuế. Đồng thời dưới kiến nghị của Phong Liêm phát hành vô số: “Quốc trái”. Ra lệnh cho chư hầu khu vực phía tây, nam phải mua, với việc hứa hẹn trong tương lai sẽ mua lại với giá gấp mấy lần. Cơ Phát dùng trăm phương nghìn kế, nghĩ hết mọi cách có thể để thu thập vô số tài vật, đem tài chính đầu tư vào việc sản xuất tân vũ khí cùng kiến thiết quân đội. Tuy rằng hao tốn nhiều của cải nhưng hiệu quả cũng thập phần khả quan. Rất nhiều người nhìn ra Tây Chu đang ở thế được ăn cả ngã về không trước trận đại chiến. Về phần Đại Thương không chỉ tăng lực lượng phòng bị địa phương, hơn nữa thái sư Văn Trọng lại tự mình tọa trấn Tỵ Thủy Quan, triệu tập rất nhiều binh mã, có ý xuất thủ ra tay trước.

Ngay lúc nay hai “người quen” đã lâu không xuất hiện tại Triều Ca tới. Có thể nói là ngoài ý liệu của Trương Tử Tinh, nhưng lại trong dự định từ trước của hắn, đó là Tử Hồng và Tử Giao!

Tử Giao cùng Tử Hồng năm đó sau khi trải qua truyện Hỉ Mỉ ở hậu cung, một người bị trục xuất, một người chủ động bỏ đi. Hiện giờ hai người lại tự nhiên cùng về Triều Ca.

Năm đó Tử Hồng đùa giỡn cùng phu nhân Cổ Thị của Hoàng Phi Hổ, khiến cho Hoàng Phi Hổ bị bức phản mà chạy. Tuy rằng so với Tử Giao “giết mẫu thân” tội lớn hơn, Tử Hồng này cũng không tính là gì. Nhưng Trương Tử Tinh lại biết Tử Hồng là bị mị thuật của Hỉ Mị khống chết, bị mất đi bản tính nên mới giết chết thế thân ba người Khương Văn Sắc, cũng là do bị phát thuật điều khiển. Nhưng Tử Giao đố kỵ huynh trưởng, nhân tiện phát sinh sự kiện đùa giỡn Cổ Thị, tuy nói cũng một phần là do Hỉ Mị nhưng phần lớn là do bản tính.

Ở nguyên tác Ân Giao cùng Ân Hồng tuy rằng đều vứt bỏ lời thề, trợ Trụ vi ngược, cuối cùng phải chết. Nhưng hai người vẫn có điều khác nhau. Trước đây hai huynh đệ tình thâm, nhưng từ khi được Xiển Giáo song tiên cứu đi thu làm đệ tử, sau khi trưởng thành tâm tính lại xảy ra thay đổi.

Ân Hồng trước khi xuống núi bị Thân Công Báo dụ hoặc trợ Trụ phạt Chu, cuối cùng bị dẫn vào Thái Cực Đồ mà chết cháy. Lúc đó Thân Công Báo dụ hoặc hắn bằng câu “Sau này tất thành nghiệp lớn”. Mà Ân Hồng sau khi nghe Thân Công Báo nói như vậy liền đem những điều Xích Tinh Tử đã nói vứt đi. Nhắc tới Khương Hậu chi cừu, Thân Công Báo lại nói một câu “ngươi thành thiên hạ”, mặc cho báo thù. Ân Hồng lúc này không chút do dự vứt bỏ lời thề. Có thể thấy được nghiệp lớn cùng thiên hạ là nhân tố lớn nhất khiến Ân Hồng bội tín.

Ân Giao thì ngược lại. Lúc trước Thân Công Báo du thuyết thế nào cũng không lay động được, chỉ duy nói duy nhất một câu “đoạn nan tòng mệnh”, thật là kiên quyết. Nhưng sau đó Thân Công Báo nói việc thân đệ Ân Hồng bị thái cực đồ luyện hóa thành tro bụi mới nói “Ta cùng Khương Thượng thề không đội trời chung. Nhất định vì đệ đệ báo thù.” Về sau phân tích thấy được Ân Giao rất trọng tình người, khác hẳn Ân Hồng chỉ coi trọng lợi lộc.

Ở thế giới này biểu hiện của Tử Giao quả thật cũng mạnh mẽ hơn Tử Hồng. Năm đó Tử Giao tự biết tạo thành đại họa cũng không có dựa vào địa ngọc phù do Quảng Thành Tử ban tặng để đào tẩu mà lưu lại, hướng phụ thân tạ tội. Còn Tử Hồng mới sáng sớm đã bỏ chạy. Sự khác biệt đó không cần nói cũng biết.

Trương Tử Tinh nghe tin Tử Giao, Tử Hồng cầu kiến khi đang ở cửu gian đại điện cùng chư hầu nghị sự, vẻ mặt liền lộ vẻ trầm ngâm.

Tỷ Can liền nói: “Hai vị hoàng tử lúc trước còn trẻ không biết nên mới phạm sai lầm. Nhưng dù sao cũng là cốt nhục của bệ hạ, là tôn thất chính thống. Hiện giờ hai người trở về, chắc là đã tỉnh ngộ chuyện cũ. Bệ hạ sao không cho bọn họ một cơ hội?”

Mai Bá cũng nói: “Bệ hạ mặc dù đang lúc tráng niên. Nhưng ngoài hai vị hoàng tử vẫn chưa có thêm người nào. Bệ hạ sao không tạm tha tội cho hai vị hoàng tử, cẩn thẩn khảo sát một phen. Nếu xác định đã thực sự thay đổi sẽ chọn ra người ưu tú lập làm thái tử.”

Mai Bá nói lời này thập phần lớn mật. Lúc trước Đế Ất cũng là bệnh nặng lúc tuổi già mới lập thái tử. Hiện giờ Trương Tử Tinh thân thể an khang hơn xa tiên đế, Mai Bá lại nói thẳng một cách “phạm thượng” như thế, rất nhiều người đều lo lắng cho hắn đến nỗi đổ mồ hôi. Trương Tử Tinh biết thời đại này mọi người đều coi trọng con nói dõi thừa kế, mà hắn ngoại trừ Tử Giao, Tử Hồng, hai đứa con tiện nghi này thì mấy năm nay hậu cung vẫn chưa cho ra lò thêm đứa nào cả, cho nên địa vị thái tử bỏ trống đã lâu cũng thành tâm bệnh của nhiều thần tử. Trương Tử Tinh không có trách tội Mai Bá. Dù sao hắn cũng muốn nhìn xem Xiển Giáo rốt cục làm cho hai người này “Xuất sơn” là có mục đích gì. Lập tức cho truyền hai người vào điện.

Mai Bá thấy mình không bị hạch tội, thầm khen chủ quân hiện giờ quả nhiên đã khôi phục lại sự anh minh năm đó. Lập tức chủ động cáo tội, lui về chỗ.

Tử Giao cùng Tử Hồng tiến vào cửu gian đại điện, miệng nói tội thần, dùng đại lễ tham bái thiên tử.

Trương Tử Tinh thấy tướng mạo hai người đều có sự thay đổi, trưởng thành không ít, bèn hỏi: “Hai người các ngươi có tội trên người, vì sao không ở nơi hoang vắng mà lại tới Triều Ca làm gì?”

Tử Giao đáp: “Nhi thần cùng đệ đệ năm đó phạm tội lớn, mỗi khi tự nghĩ lại đều hối hận không thôi. Sau lại đắc cơ duyên, bái hai vị dị nhân làm vi sư, học được một thân bổn sự. Hiện giờ nghe được loạn thần Cơ Phát ở Tây Chu muốn làm loạn, hai người nhi thần hạ quyết tâm vội tới Triều Ca, nguyện đem một thân sở học vì nước mà xuất lực, lập công chuộc tội.”

Tử Hồng cũng hô lớn nói: “Phụ hoàng, nhi thần lúc trước trẻ người non dạ mà phạm phải sai lầm. Sau lòng luôn sợ hại, không dám trực tiếp đi gặp phụ hoàng cho nên mới trốn đi. Hiện giờ nhi thần đã vô cùng hối hận, thỉnh phụ hoàng ban cho nhi thần một cơ hội lập công chuộc tội!”

Lúc này quần thần cũng đều khuyên can, Trương Tử Tinh gật đầu nói: “Hai người các ngươi phạm tội lớn, phụ sự kỳ vọng của quả nhân khiến cho quả nhân vô cùng đau đớn. Hôm nay có lòng hối cải, lại nguyện vì nước xuất lực, quả nhân cũng cho các ngươi một cơ hội hối cải để làm một người mới. Tạm thời khôi phục tước vị vương tử cho các ngươi, cho về phủ đệ cũ, cố gắng tu tâm dưỡng tính. Nếu như còn tái phạm quả nhân sẽ nghiêm trị không tha!”

Tử Giao cùng Tử Hồng mừng rỡ, quỳ xuống tạ ơn.

Sau khi tan triều, Trương Tử Tinh đem Thương Dung, Tỷ Can, Mai Bá, Ky Tử tới Chiêu tuyên điện thương thảo việc quân Tây Chu. Lúc này Tử Hồng lại cầu kiến khiến Trương Tử Tinh cảm thấy ngoài ý muốn, cho truyền Tử Hồng đi vào. Tử Hồng nhìn thấy bốn người Thương Dung, Tỷ Can, Mai Bá, Ky Tử ở bên cạnh, con ngươi xoay chuyển, quỳ xuống khóc lớn, gọi phụ hoàng, kể lại sự tình cũng những đau khổ mình đã gặp phải những năm qua.

Trương Tử Tinh không nghĩ tới Tử Hồng cầu kiến là để nhận sai. Cũng không biết ý định thật của hắn như thế nào, bốn người có mặt thuận miệng cũng nói vài câu an ủi.

Tử Hồng đứng dậy, thề thốt hứa hẹn sẽ sửa chữa lỗi lầm, không phụ sự kỳ vọng của phụ thân, cũng cố ý thể hiện pháp thuật mình học được ở “dị nhân”. Trương Tử Tinh liếc mắt một cái đã nhìn ra Tử hồng đã tới cảnh giới chân tiên hạ giai đỉnh, cố ý ra vẻ tò mò, cùng tứ đại trọng thần đi theo hắn ra bãi đất trống ngoài điện.

Tử Hồng xuất ra một thanh chủy thủ, đón gió lay động liền hóa thành trường kiếm, trường kiếm ẩn hiện phát ra ánh sáng hồng bạch. Cả người Tử Hồng dần dần dâng lên, lơ lửng giữa không trung, phóng trường kiếm ra khỏi tay. Trường kiếm kia giống như bị một cánh tay vô hình thao túng, hóa thành một luồng ánh sáng hồng bạch, phi hành ở không trung rồi cuối cùng nhắm vào một pho tượng thạch thú ở phía xa đánh tới. Nhất thời đem thạch điêu thật lớn kia đánh cho dập nát. Đám người Tỷ Can nhìn thấy lớn tiếng hoan hô.

Tử Hồng đem trường kiếm triệu hồi, hóa thành tranh trủy thủ như cũ, đoạn khom người hướng Trương Tử Tinh hành lễ. Trương Tử Tinh lộ ra vẻ mừng rỡ: “Hoàng nhi học được đạo thuật như vậy, phản nghịch Tây Chu nhất định bị diệt. Sau nay thảo phạt Tây Chu tất sẽ thành công!”

Bốn người Tỷ Can đều tán thưởng. Tử Hồng trong lòng vui mừng nhưng trên mặt lại không thể hiện gì, tỏ vẻ nhất định sẽ vì đất nước mà xuất lực, giải tỏa mối lo của phụ hoàng. Trương Tử Tinh khen ngợi một hồi, cuối cùng cho hắn hồi phủ nghỉ ngơi.

Trên thực tế Tử Hồng đâu có biết rằng hắn thi triển kiếm tiên đối với vị “phụ hoàng” này mà nói thật sự quá quen thuộc. Pháp bảo này năm đó ở Nam Hải suýt chút nữa thì lấy mạng Trương Tử Tinh. Đó chính là tiên binh Thủy Hỏa Thần Phong nỏi danh của Xích Tinh Tử! Cũng không biết Xích Tinh Tử có đem Âm Dương Kính cùng Tử Thụ tiên y cho hắn hay không. Tử Hồng lần này đến Triều Ca ắt hắn có ý đồ.

Tử Hồng âm thầm vui mừng cáo lui ra về. Khi ra khỏi cung thì bất ngờ ***ng phải Tử Giao. Tử Giao nhìn thấy Tử Hồng tựa hồ kinh hãi. Tử Hồng chỉ nghĩ Tử Giao cũng giống hắn muốn tới gặp phụ hoàng biểu hiện, thầm nghĩ lần này đã tới trước, lập tức hướng huynh trưởng cười đắc ý, xoay người rời đi.

Tử Giao đợi Tử Hồng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới vào cung cầu kiến. Trương Tử Tinh nghe nói Tử Giao cầu kiến, âm thầm tính toán, nói đang phải cùng bốn vị đại thần thương lượng chuyện quan trọng, lệnh cho Tử Giao tạm chờ ở Long Đức Điện. Bốn người Tỷ Can cũng nghĩ Tử Giao cùng Tử Hồng giống nhau đều muốn biểu hiện một phen, không khỏi nhìn nhau cười. Trương Tử Tinh sau khi kết thúc thương nghị cùng tứ thần liền đi vào Long Đức Điện.

Tử Giao nhìn thấy Trương Tử Tinh liền hành lễ nói: “Con chịu tội trở về, không dám quên lời phụ hoàng dạy bảo năm đó, lần này có việc muốn bẩm báo.”

Trương Tử Tinh đánh giá Tử Giao rồi hỏi: “Lam Ngọc cùng Tôn Du khỏe chứ?”

Tử Giao đáp: “Phụ hoàng từng nói qua, hoạn nạn thấy chân tình. Lam Ngọc mặc dù từng có đố niệm, nhưng đối với nhi thần cũng là tình thâm ý trọng. Mặc dù ở lúc nguy nan nhất cũng không rời đi. Tôn Du tính tình ôn nhu, đối với nhi thần chăm sóc cẩn thận. Hiện giờ nhị nữ đã trở thành bạn cùng chung hoạn nạn, sống hòa hợp với nhau, con coi như là được hưởng phúc. Cuộc đời này được như vậy là rất tốt, quyết không phụ thâm tình của nhị nữ.”

Trương Tử Tinh tựa hồ không nhanh không chậm, từ từ hỏi han. Tử Giao dường như có nội tình nóng lòng muốn nói, có vẻ vô cùng nóng vội. Trương Tử Tinh nhìn thấy, âm thầm gật đầu. Tư Giao dưới tình thế cấp bách, “bùm” quỳ rạp xuống đất nói: “Phụ hoàng. Lúc này đại thương đã đến lúc nguy cấp, lần này nhi thần đến Triều Ca thực ra là có bí mệnh trong người, đối với Đại Thương bất lợi, thỉnh phụ hoàng nghe nhi thần một lời.”

“Ngươi đứng lên rồi nói.”

Nhưng Tử Giao cũng không chịu đứng lên, có ý muốn nói ra bí ẩn.

Trương Tử Tinh nhìn vẻ mặt lo lắng của Tử Giao, thản nhiên hỏi một câu: “Mấy năm nay ngươi ở Cửu Tiên Sơn Đào Nguyên động có tốt không?”

Tử Giao chấn động, lúc này mới biết vị phụ hoàng này đối với sự tình đã sớm hiểu rõ. Lúc này vẻ mặt kinh hỉ đứng lên đáp: “Nhi thần bình thường ngày đêm tu luyện, Lam Ngọc cùng Tôn Du thì xây nhà dưới chân núi Cửu Tiên. Tháng vừa rồi mới đoàn tụ một lần.”

Trương Tử Tinh gật đầu nói: “Quảng Thành Tử đệ nhất kim tiên của Xiển Giáo, không biết truyền cho người pháp thuật cùng pháp bảo gì?”

“Sư tôn đối với nhi thần rất tốt. Không chỉ đem bình sinh sở học, dốc hết túi truyền thụ mà còn cho nhi thần vô số pháp bảo.” Nhắc tới Quảng Thành Tử, trên mặt Tử Giao không khỏi lộ ra kính ý, đem toàn bộ pháp bảo Quảng Thành Tử cho xuất ra, trong điện nhất thời bảo quang lượn lờ. Trương Tử Tinh nhìn kỹ chỉ thấy Phiên Thiên Ấn, Tảo Hà Tiên Y, Thư Hùng Kiếm, Lạc Hồn Chung cùn Huyền Binh Lệnh đều không thiếu món nào cả.

Trương Tử Tinh gật đầu nói: “Quảng Thành Tử ngay cả huyền binh lệnh cũng cho người chắc là đã dốc hết túi. Không biết ngươi cùng Tử Hồng lần này tới Triều Ca là có ý gì?”

Tử Giao tất nhiên là không biết năm đó vị phụ hoàng này cùng Quảng Thành Tử giao thủ, còn bắt giữ qua vị sư tôn kia của hắn, thấy Trương Tử Tinh nhận biết được Huyền Binh Lệnh không khỏi âm thầm kinh ngạc nói: “Nhi thần phụng mệnh sư tôn đến Triều Ca chủ yếu để thúc đẩy một chuyện, việc này đối với Đại Thương ta vô cùng trọng yếu. Nếu thành công Đại Thương ắt hẳn có đại họa. Tử Hồng bái làm môn hạ Thái Hoa Sơn Vân Tiêu Động Xích Tinh Tử sư thúc.

Lần này tới đây cùng việc này có liên quan, chỉ là có sứ mệnh khác. Tử Hồng thưở nhỏ đã thông minh hơn người, lại thiếu trầm ổn, lần này bị sư phụ sai khiến, có điều sai lầm, thỉnh phụ hoàng nể mặt mẫu hậu đã mất cho hắn một cơ hội ăn năn hối lỗi.”

“Việc Tử Hồng ta tự có chủ trương, ngươi không cần nhiều lời.” Trương Tử Tinh trong lòng hồ nghi, lại hỏi: “Quảng Thành Tử cho người thúc đẩy một chuyện? Cuối cùng là sự việc như thế nào?”

Tử Giao nói đến sự kiện kia, Trương Tử Tinh ngẩn người ra, lập tức cười ha hả, khiến Tử Giao như lạc trong mây mù, không rõ làm sao.

Trương Tử Tinh cười xong nhìn Tử Giao nói: “Việc này để đó! Ngươi cứ tuân theo phân phó mà làm việc.”

Tử Giao vội nói: “Phụ hoàng không thể khinh thường kế sách này, nói vậy Tây Chu kia…:

Trương Tử Tinh không đợi hắn nói xong, ngắt lời nói: “Việc này tạm thời không nói đến, ta hỏi ngươi, Quảng Thành Tử đối với ngươi có ân truyền nghệ. Nếu hắn là địch của Đại Thương ta, ngươi sẽ đối xử thế nào?”

Tử Giao nói: “Việc năm đó của mẫu hậu tuy là do yêu nữ kia làm, nhưng theo tình hình ngày đó xem xét thì Xiển Giáo có khả năng cấu kết cùng yêu nữ kia làm ra việc đó. Sau đó nhận hai người nhi thần làm đồ đệ cũng là có mưu đồ khác. Sư tôn đối đãi tuy là ân trọng như núi nhưng trong lòng nhi thần cũng hiểu rõ. Nếu vì công, nhi thần là hoàng tử Đại Thương, tông thất chính tông, tự biết lấy quốc gia làm trọng. Nếu vì tư, sư phụ mặc dù ân trọng như núi, nhưng sư môn lại có tư tâm khác, sao so được với ân cha mẹ đây? Lần này đến đây định đem hết toàn lực bảo vệ giang sơn của phụ hoàng.”

Trương Tử Tinh vừa lòng gật đầu nói: “Quảng Thành Tử đem pháp bảo cho ngươi, có bắt ngươi lập lời thề?”

Tử Giao lơ đễnh nói: “Vì thủ tín với sư tôn, nhi thần từng lập lời thề nếu trái lời sẽ chết. Đến lúc đó dù sao cũng chỉ là chết tạ ơn sư phụ mà thôi.”

“Ngươi có hai người Lam Ngọc cùng Tôn Du, như thế nào có thể xem thường sinh tử?”

Trương Tử Tinh vui mừng vỗ bả vai Tử Giao, “lời thề kia đừng chú ý quá, có phụ hoàng ở đây, đảm bảo ngươi không có việc gì. Ngươi hãy hồi phủ, ngày thường đóng cửa trốn tránh, nhớ không được để hở ra với bất kỳ ai việc luận đàm hôm nay.”

Tử Giao thấy phụ thân tự tin như thế, yên lòng lĩnh mệnh lui ra.

Cuộc sống tiếp theo Tử Giao quả nhiên đóng cửa trốn tránh. Thường ngày chỉ ở tại Vương phủ tu luyện, thỉnh thoảng mang theo Lam Ngọc cùng Tôn Du đi du lịch. Còn Tử Hồng thì lại hoạt động nhiều hơn. Vị nhị hoàng tử này trời sinh tính tình nhanh nhẹn, giỏi nắm chặt thời cơ biểu hiện bản thân. Khi thì cùng Hồng Cẩm, Khương Văn Hoán luận võ học binh thư, khi thì hướng Thái sư Thương Dung, Vương thúc Tỷ Can thỉnh giáo quốc sách, có khi còn có thể đưa ra một ít ý kiến có tính xây dựng. Vô luận là đối đãi với hậu duệ quý tộc hay là quan viên thấp hơn, Tử Hồng đều có thể đối xử bình đẳng, lấy thành tâm đối đãi. Loại thái độ này chiếm được sự khen ngợi của mọi người, Trương Tử Tinh cũng công khai khen ngợi Tử Hồng quả nhiên tốt hơn trước, rất có chí tiến thủ.

Phí Trọng, Vưu Hồn cùng các đại thần cầm đầu quan sát, thấy Tử Hồng tiền đồ vô lượng, cho nên âm thầm có nhiều hảo quan hệ. Trong một lần đi săn ở Đông Giao, Tử Hồng tỏ vẻ nguyện ý vì Đại Thương mà phạt Chu, cũng hào ngôn nói “không phá Tây Kỳ không quay lại”, thiên tử mặt rồng tươi tỉnh đặc biệt phong Tử Hồng làm “Bình Tây Vương”, phong Tử Giao làm “Trung Dũng Vương”, nhưng những người sáng suốt đều biết Bình Tây Vương Tử Hồng mới là hoàng tử chân chính được thiên tử coi trọng. Quả nhiên sau đó không lâu thiên tử liền hạ chiếu đặc biệt cho phép Bình Tây Vương mỗi ngày đều được cùng quần thần vào triều cùng bàn quốc sự.

Tử Hồng đường làm quan rộng mở, sự hoài nghi đối với Tử Giao cũng ít đi, nhiều lần tiến đến Trung Dũng Vương phủ điều tra, hắn thấy huynh trưởng hoặc là đóng cửa, hoặc là phải ôm trái ấp cùng Lam Ngọc, Tôn Du ân ái triền miên, làm như không hề có chí tiến thủ.

Tử Hồng tới Trung Dũng vương phủ vài lần, gặp nhiều lần như thế, sự nghi ngờ trong lòng cũng tan biến, không khỏi cười thầm Tử Giao ở Cửu Tiên sơn tu luyện hồ đồ. Xem ra sau khi hoàn thành sứ mạng sư bá Quảng Thành Tử giao sẽ quay về Xiển Giáo. Bất quá như vậy cũng tốt, tránh cho đến lúc đó tạo thành huy hiếp đối với bản thân.

Cứ như vậy trải qua một đoạn thời gian, chiến thư của Tây Chu cũng được đưa đến trước mặt Trương Tử Tinh.

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 845

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.