Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh nhẹ của Thiên Dao

Phiên bản Dịch · 4353 chữ

Đi vào Nhã Chi Hiên, chỉ thấy Bích Tiêu cùng Triệu Công Minh đang đàm luận, hai người cũng đã cởi mặt nạ xuống. Tướng mạo Triệu Công Minh đích thực anh tuấn bất phàm, thuộc loại máu lai dễ nhìn, nếu đặt ở đời sau, tuyệt đối là khuôn mặt minh tinh.

Lúc đó Vân Tiêu đã nói ra việc ủy thân của Tam tỷ muội và thân phận Trương Tử Tinh, Triệu Công Minh nhìn thấy vị “Muội phu” của ba vị muội muội này, thở dài:

“Không thể tưởng được người lại là bệ hạ! Nhớ rõ năm đó cùng Ứng Long đạo hữu làm mưa, bệ hạ từng cẩn thận dặn về Đinh Đầu Thất Tiến Thư, hiện giờ mới biết bệ hạ đã dự kiến trước! Bệ hạ là nhân hoàng thiên tử chí tôn, liều mình cứu huynh muội ta, đại ân cứu mạng này vĩnh viễn nhớ trong lòng!”

Ân cứu mạng thì đúng vậy, chẳng qua, lúc này ba người muội muội được cứu đều đem lên giường rồi . . . . . . Trương Tử Tinh nghe Triệu Công Minh nói một cách rất chân thật, lại nhìn nhìn biểu tình Vân Tiêu tựa như đang cười e thẹn, không khỏi một trận xấu hổ.

“Công Minh huynh, hiện giờ Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu đã là thê tử ta, chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải nói như vậy?”

Trương Tử Tinh mỉm cười nói:

“Hư vị Thiên Tử chẳng qua chỉ là bụi bặm trần thế, phẩy tay là mất. Nếu Công Minh huynh còn để mắt tới thân phận Tiêu Dao Tử này, liền xưng hô một câu huynh đệ hoặc là đạo hữu, còn tiếp tục nói lời khách khí nữa thì không cần tiếp tục nhiều lời.”

Triệu Công Minh trời sinh tính hào sảng, yêu thích kết bạn, sớm đã có tâm khâm phục và cảm kích đối với Trương Tử Tinh, nghe những lời ấy, hảo cảm trong lòng càng sâu, cũng không khách sáo, lập tức liền xưng hô đạo hữu. Khổng Tuyên cùng Hình Thiên cũng đến bái kiến đại tẩu. Vân Tiêu thấy Trương Tử Tinh cùng huynh trưởng hợp ý như thế, cảm thấy vui mừng, tươi cười càng thêm vẻ động lòng người, Trương Tử Tinh nhìn thấy động lòng không thôi.

Mọi người đàm luận một trận, Trương Tử Tinh cùng Vân Tiêu lại vào đại điện Bích Du Cung, bẩm báo việc kết làm đạo lữ cùng Tam Tiêu cho Thông Thiên Giáo Chủ. Thông Thiên Giáo Chủ nghe được ba vị nữ đệ tử có hi vọng phục hồi như cũ, cũng âm thầm cao hứng, động viên vài câu, ban cho Vân Tiêu một kiện hộ thân bảo y Tử La Khinh Sa. Trương Tử Tinh lấy cớ Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu không tới, xuất hết công phu, lại xin vị thánh nhân này tiếp hai kiện pháp bảo. Vân Tiêu nhìn thấy âm thầm líu lưỡi.

(Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu cảm than : thiên tân vạn khổ dạy ba nữ đệ tử. Không những không có được nửa điểm sính lễ ăn hỏi, còn phải cấp đi ba kiện pháp bảo, thật sự là thói đời bây giờ ngày càng suy sụp.)

Sau đó không lâu, Thần Nông rốt cục hành công hoàn tất, đi ra. Trương Tử Tinh nhanh chóng nghênh đón. Khi Thần Nông nghe được vị Vân Tiêu nương nương cùng hai vị muội muội nổi tiếng Tam Tiên Đảo “Đều” là thê tử hắn, mặc dù xưa nay luôn trấn định, cũng không khỏi lộ ra vẻ cổ quái. Trương Tử Tinh cười gượng hai tiếng, trong mắt cũng là một vẻ đắc ý.

Vân Tiêu là người thông minh, biết Trương Tử Tinh cùng Thần Nông đi tới Tây Côn Lôn có chuyện quan trọng, cũng không bắt buộc cùng đi, đề xuất cùng Khổng Tuyên, Hình Thiên quay về Triều Ca. Trương Tử Tinh hiểu được tâm ý Vân Tiêu, lại càng yêu thích nàng, trong tiên thức nói nhỏ vài câu ân ái, khiến Vân Tiêu vừa vui vừa thẹn, vội vàng bay đi.

Trương Tử Tinh biết thương thế Thần Nông chưa khỏi hẳn, sau khi rời khỏi Bích Du Cung, trên đường cố ý thả chậm tốc độ. Thần Nông tỏ ý bảo không sao, không bao lâu hai người đã tới Tây Côn Lôn. Dao Chân Nhân không nghĩ hắn đến Tây Côn Lôn nhanh như vậy, nhanh chóng cùng Hạm Chi Tiên, Nữ Bạt xuất cung nghênh đón. Nữ Bạt từng ở Hỏa Vân Động một đoạn thời gian, tất nhiên là nhận ra Thần Nông, nhanh chóng hành lễ. Dao Chân Nhân từng nghe nói tới tên của Hỏa Vân Động Tam Thánh Hoàng, nhưng chưa từng gặp. Hiện giờ nghe vị vai rộng, eo báo, lưng hổ này lại chính là Thần Nông, một trong Tam Hoàng thì rất đỗi kinh ngạc, liền mời hai người vào cung.

Khách và chủ sau khi ngồi xuống, Trương Tử Tinh thầm nghĩ Thần Nông từ ngày tìm Đả Thần Tiên quay về, lại cần tu dưỡng khôi phục, không nên ở lâu, nên cũng không quanh co lòng vòng, lập tức nói:

“Ngày trước nhiều lần được nương nương tương trợ luyện chế Tam Sanh Phản Thần Đan, lại được ban thưởng cho Càn Khôn Phản Sinh Đan, nay nghe nương nương có bệnh nhẹ, trong lòng ta vẫn bất an, hiện giờ đặc biệt thỉnh được Thần Nông thánh hoàng đến đây, giải quyết tâm sự của nương nương.”

Dao Chân Nhân vừa nghe Trương Tử Tinh cư nhiên vì nàng thỉnh Thần Nông đến trị “Bệnh”, thần sắc có chút cổ quái hẳn lên, Hạm Chi Tiên cùng Nữ Bạt vẫn là lần đầu nghe nói ngọc thể Dao Chân Nhân có bệnh nhẹ, cũng đều rất ngạc nhiên.

Thần Nông liền xem mạch chẩn trị, ngồi đối diện đánh giá Dao Chân Nhân một trận, sắc mặt nhất thời hõa hoãn hẳn ra, cười nói:

“Hóa ra . . . . . .”

“Thần Nông thánh hoàng!”

Dao Chân nhân cuống quít ngắt lời Thần Nông sắp sửa nói ra, sau đó khôi phục lại vẻ bình thường, nói với đám người Trương Tử Tinh:

“Việc này liên quan đến bí ẩn của cá nhân ta, còn thỉnh bệ hạ cùng hai vị Hạm Chi, Nữ Bạt ngồi ở chỗ này, ta vào nội đình thỉnh giáo Thánh Hoàng bệ hạ.”

Trương Tử Tinh vừa nghe Dao Chân Nhân phải một mình cùng Thần Nông hội chẩn, không biết như thế nào, không hiểu từ đâu dâng lên một nỗi ghen tuông, lập tức thận trọng: như thế nào ta lại có tâm tình như vậy? Nói gì, Thần Nông cũng không có khả năng cùng Dao Chân phát sinh cái gì đặc biêt. . . . . .

Thần Nông đúng là thần y có tâm phụ mẫu, thống khoái đáp ứng. Dao Chân Nhân bỗng nhiên thoáng nhìn trong mắt Trương Tử Tinh chợt lóe ra vẻ không vui, nàng rất thông minh sắc sảo nên cảm giác được tâm tình của hắn, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác vui sướng, quay người, cùng với Thần Nông đi vào trong đình.

Hạm Chi Tiên nhìn thấy Trương Tử Tinh nhìn chằm chằm bóng dáng thướt tha của Dao Chân Nhân, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Trương Tử Tinh nhất thời phản ứng lại, hướng về Hạm Chi Tiên mỉm cười.

Hạm Chi Tiên khẽ hừ một tiếng:

“Mới vừa rồi chàng xem đến nhập thần nhỉ!”

Trương Tử Tinh cười nói:

“Hạm Chi bảo bối, đừng vội ăn lầm dấm chua, phu quân chỉ là kỳ quái Tây Vương Mẫu nương nương mắc bệnh gì. Lần này ta mang Thần Nông thánh hoàng đến đây, chủ yếu là để gặp nàng thôi.”

Hạm Chi Tiên liếc mắt nhìn Nữ Bạt bên cạnh một cái, sẵng giọng:

“Người này là kẻ không đứng đắn, trước mặt tiểu muội còn không nói lời nghiêm chỉnh, làm sao có bộ dáng huynh trưởng?”

Nữ Bạt nhịn không được cười ra thành tiếng:

”Chị dâu đừng vội e dè ta, mấy năm nay, ta cũng là nhìn quen vị huynh trưởng bại hoại này rồi. Mỗi khi như thế , ta sẽ không thể không nhớ tới chỗ tốt của Ứng Long, theo lời vị huynh trưởng này, chính là giáo cụ phản diện.”

Trương Tử Tinh ứ họng không nói gì, Hạm Chi Tiên bật cười:

“Phu quân lần trước cùng Thiền Ngọc muội tử đi đâu? Có phải đã bị chàng thu vào trong phòng hay không? Ta cũng đã lâu ngày chưa có trở về, không biết bên trong hậu cung đã thêm bao nhiêu vị tỷ muội nữa đây.”

“Thiền Ngọc thật còn chưa có . . . . . . . “

Trương Tử Tinh có chút hổ thẹn nói:

“Chẳng qua ba vị nương nương Tam Tiên Đảo kia đã . . . . . . . .”

Hạm Chi Tiên nhớ rõ lúc trước khi Trương Tử Tinh cùng nàng kết giao, từng đưa ra chủ ý muốn động tới Tam Tiêu nương nương ở Tam Tiên Đảo, lúc ấy nàng chỉ cho là truyện cười, còn nói mặc hắn làm. Hiện giờ nghe nói hắn thật sự đã đem Tam Tiêu buộc vào trong tay rồi, đã thành song tu đạo lữ, không khỏi kinh ngạc vô cùng.

Ngay khi Trương Tử Tinh thật thà nói ra quá trình kết giao cùng Tam Tiêu cho Hạm Chi Tiên thì đồng thời, trong nội đình, Thần Nông cùng Dao Chân Nhân đã tiếp tục nói chuyện.

Thần Nông kỳ quái hỏi thăm:

“Nương nương người đang mang thai. Đây là việc đáng mừng. Với tài năng của người, thì có thể dễ dàng biết được, vì sao đối với vị bệ hạ kia lại có là có bệnh nhẹ trong người?”

Mặt Dao Chân Nhân đỏ len, thấp giọng nói:

“Ta cũng không ngờ tới hắn . . . . . . . Hôm nay hắn lại làm phiền thánh hoàng đại giá, đến Tây Côn Lôn của ta. Thực là hổ thẹn trong lòng. Chẳng qua . . . . . . Việc này xin nhờ thánh hoàng giữ kín, tạm thời đừng cho . . . . . . . Hắn biết được.”

“Hắn”?

Thần Nông thấy biểu tình Dao Chân Nhân như thế, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: hóa ra lại là “Hắn”. Không thể tượng được sau Tam Tiên Đảo Tam Tiêu nương nương, ngay cả vị Tây Vương Mẫu nương nương này đều . . . . . . . Xem ra bổn sự thu hoạch trái tim nữ tử của vị thiên tử này quả thực có thể đạt tới Hỗn Nguyên chi cảnh.

Dao Chân Nhân nói vắn tắt các sự tình một lần, Thần Nông nghe được như thế, yên lặng không nói, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần kính trọng đối với vị đứng đầu Tây Côn Lôn này. Vốn tưởng rằng vị Vân Tiêu kia cùng thiên tử cực kỳ tương xứng, hiện giờ xem ra, vị Tây Vương Mẫu nương nương này không chỉ cùng thiên tử có quan hệ vợ chồng, hơn nữa còn mang thai trong người, càng kiêm thân đủ vị giai lực cùng Thái Âm thân, dường như trong tương lai càng thích hợp với vị trí Thiên Hậu, tương lai nhất định phải thúc đẩy việc tốt này mới được.

Thần Nông còn không biết, Dao Chân Nhân ngay cả pháp bảo tối cao ----- tiên thiên chí bảo Côn Lôn Kính cũng đã cho nam tử này, nếu không sẽ càng thêm khâm phục đối với vị nữ tử lựa chọn lặng lẽ trợ giúp phía sau nam tử của mình ( Mình yêu Tây Vương Mẫu rồi đấy –DG :”>)

Không lâu, Dao Chân Nhân dẫn Thần Nông từ trong nội đình đi ra.

Trương Tử Tinh nghênh đón. Hỏi thăm “Bệnh tình” Dao Chân Nhân. Thần Nông sớm đã đáp ứng Dao Chân Nhân giữ kín, tất nhiên là sẽ không nói lời thật, chỉ nói Dao Chân Nhân năm đó Dao Chân Nhân chịu nguyền rủa cùng kịch độc lực, tuy có vị giai lực bảo vệ, nhưng vẫn bị độc tố sót lại chưa an như trước, gần đây thường xuyên phát tác.

Trương Tử Tinh vừa nghe nguyền rủa lực của Kim Mẫu, trong lòng liền động, lấy Vãng Sanh Liên Tử ra:

“Nương nương, hạt sen này là tiên thiên chí bảo được thập nhị phẩm liên thai ngưng tụ, hiện giờ thế gian cũng chỉ còn một viên này mà thôi, có thể trừ hết thảy tà độc trở chú, xin mời nương nương nhận lấy, để giải nạn này.

Dao Chân Nhân vừa nghe tên Vãng Sanh Liên Tử, giật mình không nhỏ, chần chờ nói:

“Bệ hạ, hạt sen này không phải là nhỏ, có tác dụng khởi tử hồi sinh, ta làm sao dám nhận? Huống chi cho dù ta có thể lấy hạt sen này giải trừ hết trở chút lực, miễn trừ hậu hoạn, nhưng trong trăm năm vẫn cần khôi phục nguyên khí như cũ, không thể tham gia trận chiến như lời người nói ngày đó, chẳng phải là lãng phí linh dược trân quý này? Bệ hạ cứ lưu lấy mà dùng, đề phòng lúc bất thường.”

“Nương nương hiểu lầm. Lần này tặng hạt sen, cũng không phải là vì việc Tru Tiên Trận kia, chuyện đó đã chọn người khác, không cần lo lắng. Hạt sen này chỉ vì ta một mảnh thành tâm, tuyệt không có ý khác.”

Trương Tử Tinh thấy Dao Chân Nhân vẫn có ý chối từ, sắc mặt có chút hờn giận,

“Nhớ rõ ngày đó ta đến cầu Tam Sanh Phản Thần Đan, nương nương có đẩy trách nhiệm cho người khác? Lần này Hạm Chi cùng tiểu muội cũng ở đây dông dài, cũng làm phiền nương nương chăm sóc, nếu tiếp tục chối từ, đó là không coi ta là bằng hữu.”

Dao Chân Nhân thấy hắn thực đem vật trân quý vô cùng là Vãng Sanh Liên Tử đưa cho chính mình, âm thầm vui sướng. Bởi vì lúc trước đã dùng cớ là bị Kim Mẫu nguyền rủa, cũng không tiện tiếp tục cự tuyệt, để tránh bị hắn nhìn ra sở hở, lúc này nhận lấy:

“Đã như thế, Thiên Dao vẫn từ chối thì thật bất kính.”

Trương Tử Tinh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:

“Lần này đến đây, còn có một chuyện muốn nhờ, ta ở Triều Ca luyện chế một vật, cần rất nhiều tiên thạch, nhất thời bị thiếu. Chẳng biết có thể mượn nương nương một phần được không?”

Việc tiên thạch quả thật thập phần trọng yếu, trong căn cứ bí mật, nghiên cứu của Pháp Giới cơ bản hoàn thành, có thể đem tiên thạch phối hợp trận pháp làm nguồn sinh lực cung cấp cho “Đồ vật này nọ” sử dụng. Kỹ thuật này một cửa phân đoạn đã giải quyết, nan đề bây giờ là sưu tập tài nguyên, Tây Côn Lôn này nổi danh là tiên sơn thiên giới, tiên thạch tiên thảo cất trong kho cực kỳ phong phú, hôm nay tới đây, vừa lúc thừa dịp này “Mượn” Dao Chân Nhân khẩn cấp.

Dao Chân Nhân còn tưởng chuyện gì, vừa nghe chỉ là tiên thạch mà thôi, sau khi hỏi rõ các loại tiên thạch cần dùng, thống khoái đáp ứng, cũng nói rõ là đưa tặng mà không phải trả lại. Nàng xuất ra một cái hộp vuông nhỏ, phân phó người thân cận là Tam Thanh Điểu:

“Ba người các ngươi nhanh đi đến tiên khố một chuyến, lấy Vạn Bảo Hạp này đựng tiên thạch mà bệ hạ cần, mang tới toàn bộ, phân loại thỏa đáng để đặt trong hộp, rồi đưa cho bệ hạ.”

Tam muội trong Tam Thanh Điểu đều lắp bắp kinh hãi: “Toàn bộ”, nàng tất nhiên là hiểu được bên trong tiên khố của Tây Côn Lôn có bao nhiêu tiên thạch, nghe thấy toàn bộ đều tặng cho thiên tử, nhịn không được lại hỏi một câu.

Lời vừa ra khỏi miệng, đã bị đại tỷ phía sau kéo mạnh một phen, tam muội thấy Dao Chân Nhân nhíu mày, tự biết lỡ lời, nhanh chóng hành lễ nói:

“Xin tuân ngọc chỉ nương nương.”

Tam nữ lập tức cao lui mà ra, Dao Chân Nhân biết “Tam muội” trong lòng nghi vấn. Thầm than : ”Nha đầu kia sao biết được tâm sự trong lòng ta? Cho dù hắn cần toàn bộ Tây Côn Lôn cũng vẫn đưa hắn, huống chi chỉ là tiên thạch kia?

Không lâu, tỷ muội Tam Thanh Điểu mang theo Vạn Bảo Hạp phản hồi đại điện, cung kính giao cho Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh cũng không biết số lượng cụ thể, cũng không tiện mở ra xem xét, thu vào, tạ ơn Dao Chân Nhân. Bởi vì Thần Nông không thể lưu lại quá lâu, Trương Tử Tinh lúc này đứng dậy cáo từ. Dao Chân Nhân lại nhờ Hạm Chi Tiên, nói gần đây luyện chế được một lọ linh thần tinh lộ có thể nháy mắt khôi phục đại lượng nguyên khí, đưa cho Trương Tử Tinh.

Hạm Chi Tiên vốn định đưa ra việc linh thần tinh lộ, thỉnh Dao Chân Nhân thành toàn, không ngờ vị nương nương này lại khẳng khái như thế, không đợi nàng nói, liền chủ động tặng cho phu quân. Hạm Chi Tiên tự nghĩ ở Tây Côn Lôn có thể lợi dụng tư nguyên phong phú để thay phu quân luyện dược nên vẫn chưa cùng hắn phàn hồi mà cùng Nữ Bạt ở lại. Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên vợ chồng một thể, tâm ý tương thông, một hai ánh mắt, là có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương, lập tức cảm động trong lòng, cấp cho nàng một cái ánh mắt chứa đựng thâm tình, rồi lập tức cùng Thần Nông rời đi.

Hạm Chi Tiên tuy rằng hạ quyết tâm lưu lại, nhưng thấy hắn rời đi, cũng không biết lần sau đoàn tụ lại là khi nào, khó tránh khỏi chua xót, nước mắt đã vòng quanh hốc mắt. Dao Chân Nhân ở một bên nhìn thấy, cũng thở dài trong lòng, nhìn theo đạo hồng sắc độn quang đi xa, trong lòng cũng nổi lên tư vị không vui.

Trương Tử Tinh tự thân đưa Thần Nông trở lại Bích Du Cung, rồi mới phản hồi Triều Ca. Hắn không có đi gặp Khổng Tuyên cùng Vân Tiêu, mà lập tức đi vào trong căn cứ bí mật, giao Vạn Bảo Hạp được Dao Chân Nhân tặng cho “Nghiên cứu sở cuồng nhân” Pháp Giới đạo hữu. Pháp Giới vừa mở ra, không khỏi giật mình nhảy dựng lên. Trương Tử Tinh lúc này mới biết được, số lượng tiên thạch bên trong Vạn Bảo Hạp nho nhỏ này rất là kinh người, chỉ một loại tiên thạch trong số đó, cũng nhiều hơn trăm vạn! Quả thực là một lúc cũng không thể đánh giá được giá trị to lớn của số tài nguyên này.

Trách không được lúc trước trước vị tiểu muội trong ba chị em sinh ba kia lại hỏi như vậy, xem ra Dao Chân Nhân quả thật là đem tặng hết tiên thạch trong kho, xem ra còn hào phóng hơn cả viên Vãng Sanh Liên Tử kia? Hay là còn cái gì khác . . . . . . Trong đầu Trương Tử Tinh không hiểu sao lại nghĩ tới cảnh tượng hương diễm ngày đó, khi đến Tây Côn Lôn chế thuốc, trong đó nam nhân vật chính đương nhiên là chính hắn, mà vị nữ diễn viên kia rõ ràng là vị Tây Vương Mẫu nương nương.

Tuy nhất thời chỉ là ý nghĩ trong đầu, nhưng Trương Tử Tinh cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, âm thầm khinh bỉ chính mình: Thiên Dao người ta trượng nghĩa như thế, rõ ràng xem ngươi là bằng hữu, ngươi còn suy nghĩ XYZ như vậy, quả thực là cầm thú.

Hắn đình chỉ nghĩ ngợi lung tung, bắt đàu hạ chỉ lệnh cho Siêu Não, mệnh lệnh máy móc công binh rửa sạch toàn bộ tiên thạch mỗi loại và nhanh chóng triển khai vào sản xuất, sử dụng.

Sau khi hoàn tất quá trình xử lí tiên thạch, Trương Tử Tinh đi vào phòng nghiên cứu, khi vào trong phòng huấn luyện thì nhìn thấy hai thân hình to lớn, tạo hình kỳ lạ hình người nhưng được tạo từ sắt thép đang chiến đấu kịch liệt. Trong sân, người xem duy nhất là tiểu Na Tra, đang quan sát hứng trí bừng bừng, thỉnh thoảng còn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, xem biểu tình kia, hận không thể tự mình tham gia.

Một khối hình người thì lấy màu trắng làm chủ, hồng, lam sắc là phụ, sau lưng còn có mấy cây cột dài màu lam, phân hai bên, giống như những cánh tay to lớn. Bạch sắc nhân hình này tay phải là một cây quang kiếm xích hồng, tay trái là một cái thuẫn (khiên) dài hình thoi, thuẫn kia giống như là một lực lượng nào đó ngưng tụ mà thành, lại gần như trong suốt.

Mà đối diện bạch sắc nhân hình, cũng tương tự là một khối kim sắc nhân hình, hai tay mười ngón là trường câu sắc bén, tỏa ra bạch sắc quang mang. Kim sắc nhân hình này hành động dũng mãnh, mười ngón công kích sắc bén vô cùng, nhưng thế công vẫn bị bạch sắc nhân hình dùng kiếm quang cùng hộ thuẫn trong tay cản lại được. Trương câu sắc bén mang theo năng lượng kỳ dị khi đánh mạnh lên hộ thuẫn hình thoi kia thì tỏa ra một vòng sóng gợn, nhưng vẫn không cách nào công phá phòng ngự.

Kim sắc nhân hình tấn công một vòng, thỉnh thoảng còn thả ra các loại vũ khí kỳ quái, giống như áp chế hoàn toàn bạch sắc nhân hình kia. Nhưng khi nhìn kỹ, bạch sắc nhân hình vẫn đâu vào đấy, nghiêm mật phòng ngự, thỉnh thoảng vào thời điểm mấu chốt phản kích, khiến công kích của đối phương không thể liền mạch được.

Qua một đoạn thời gian, nhuệ khí của kim sắc nhân hình qua đi, bạch sắc nhân hình lập tức triển khai phản công, sau khi một kiếm bức lui đối phương, tấm khiên ở tai trái nhanh chóng tổ hợp thành một khẩu súng, phóng xuất ra quang mang mãnh liệt, bắn tới kim sắc nhân hình.

Kim sắc nhân hình sau cơn nguy hiểm, bỗng nhiên trên người xảy ra biến hóa kỳ lạ, toàn bộ thân thể biến thành hình dạng viên hầu, động tác nhất thời nhanh nhẹn hơn rất nhiều, né qua quang tuyến từ khẩu súng, cũng không vội tiếp cận bạch sắc nhân hình kia.

Bách sắc nhân hình vừa bắn vừa lui về phía sau tận lực kéo giãn cự ly. Lúc này phát sinh kỳ biến, hai cánh tay của kim sắc viên hầu bỗng nhiên dài ra hơn mười thước, ôm chặt lấy bạch sắc nhân hình kia. Ngay sau đó cánh tay co rút lại, vừa khống chế địch nhân, vừa nhanh chóng tiến đến gần.

Bạch sắc nhân hình tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lâm nguy bất loạn, trên trường dực (cánh dài) bắt đầu lóng lánh bạch quang chói mặt, lợi trảo trên cách tay nhất thời bất định, hơn nữa bạch quang còn đi dọc theo cánh tay nhanh chóng lan tràn về viên hầu kia.

Ám kim sắc viên hầu bị bạch quang này trùng kích, thân hình bất động, trên cánh của bạch sắc nhân hình lại phun ra hỏa diễm, tốc độ như thiểm điện hiện ra ngay trước mặt viên hầu kia, kiếm quang chóng tay chém lên cổ đối phương. Viên hầu cũng không tiếp tục ngoan cố chống lại, hồng quang trong mắt dần dần ảm đạm đi.

Trước ngực ám kim sắc viên hầu kia mở ra một cái cửa hình tròn, phát ra một đạo bạch sắc quang mang, trong quang mang hiện ra thân hình một người. Người này thân hình nhỏ gầy, tướng mạo bình thường, có điều hai cánh tay không giống người thường, đó chính là vượn trắng được Bá Ấp Khảo dâng lên năm đó, hiện giờ được ban tên là Viên Phương.

Mà bạch sắc nhân hình thủ thắng kia cũng xảy ra biến hóa tương tự, hiện ra trên mặt đất chính là đương kim Đại Thương Hoàng Hậu nương nương Thương Thanh Quân, lúc này Thương Thanh Quân mặc trang phục chiến đấu, có vẻ tư thế oai hùng hiên ngang, khác hẳn bộ dáng tài nữ hào hoa phong nhã ngày xưa, khiến Trương Tử Tinh nhìn thấy cũng phải thầm khen.

“Sư mẫu, người thật là lợi hại!”

Na Tra chạy tới, thần tình hiện lên vẻ sùng bái. Hắn đích thực thích loại “Trò chơi đối chiến” này, đáng tiếc chính là, trước mắt hắn còn thuộc loại “Học trộm” giai đoạn sơ cấp, ngay cả điều khiển cơ bản còn không hiểu lắm, càng không nói tới loại trình độ thực chiến này.

Thương Thanh Quân mỉm cười với Na Tra, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Trương Tử Tinh, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ, Na Tra cùng Viên Phương cũng nhanh chóng chạy tới làm lễ.

Đôi mắt Na Tra xoay chuyển, nói:

“Đại sư tôn, không biết so sánh giữa người cùng sư mẫu, ai lợi hại hơn ai? Cái gọi là chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là người cùng sư mẫu đối chiến một phen, cũng khiến cho đồ nhi có thêm kiến thức.

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 917

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.