Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trao đổi! Điều kiện xuất thủ

Phiên bản Dịch · 4150 chữ

Trương Tử Tinh không thẹn là có kinh nghiệm thành công lừa gạt tiểu loli, dưới thế tấn công từ món đò chơi của hắn và sự cố gắng nỗ lự của Vân, cô bé kia cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác. Trương Tử Tinh thậm chí còn để Tiêu Thăng đi ra chỗ khác hóng gió còn mình ngồi trên nham thạch kể chuyện đồng thoại.

Sau mấy câu chuyện, không chỉ là cô bé mà cả Vân cũng nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ thầm nhủ không ngờ ca ca còn giấu chiêu này, về sau nhất định phải tận lực bóc lột, bắt hắn đem những câu chuyện thú vị này kể hết ra. Trương Tử Tinh hoàn toàn không biết bản thân đã bị Vân “ghi sổ”, bắt đầu thử tiếp cận cô bé, mặc dù còn mang vẻ sợ hãi nhưng lần này cô bé cũng không lẩn tránh nữa. Trương Tử Tinh thân thiết xoa xoa đầu nàng, cô bé cảm nhận được thiện ý và sự vui thích của Trương Tử Tinh, cuối cùng rụt rè học theo Vân gọi một tiếng “Ca ca”.

Trương Tử Tinh đại hỷ, đang muốn hỏi nàng phải chăng có liên quan đến việc tìm kiếm tuyền linh của mình thì đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng la hét chiến đấu, chính là vị trí của Tiêu Thăng.

Trương Tử Tinh vội vàng dẫn theo Vân và cô bé gái chạy đến, từ xa đã nhìn thấy Tiêu Thăng đang cùng một người chiến đấu, ngoài ra còn có một số người đứng vây quanh, dường như là kẻ địch.

Trương Tử Tinh thoáng thấy Trương Duy cũng đứng trong đám người, còn cùng bọn họ lộ vẻ châm biếm Tiêu Thăng, trong lòng lập tức hiểu ra mấy phần, quát lên: “Dừng tay!”

Tiếng quát vang lên đám người lập tức thấy tai ong ong trong lòng liền biết người đến tu vi không đơn giản, hai người đang chiến đấu cũng dừng lại.

Trương Tử Tinh hỏi: “Tiêu Thăng, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”

Tiêu Thăng căm giận nhìn Trương Duy một cái rồi nói: “Vừa rồi khi đệ tử ở đây đợi thì đám môn nhân của Bạch Vân động này không thèm phân trần liền xông đến hạ độc thủ, hóa ra là tên Trương Duy kia không thèm quan tâm tình cảm trước đây mật báo tin tức, thật là đáng giận!”

Trương Duy cười lạnh nói: “Tiêu Thăng, ngươi đã lâu không quay về Vũ Di sơn đâu biết tình hình ngày nay? Ta từ lâu đã đầu nhập làm môn hạ của Bạch Vân động Kiều chân nhân. Ngươi và trưởng môn có thù cũ nếu thức thời hãy lập tức rời khỏi Vũ Di sơn, ta niệm tình ngươi một thời quen biết còn có thể nói giúp với chư vị đồng môn để cho ngươi bình an rời đi. Nếu vẫn không biết thời thế muốn mạnh mẽ lưu lại vậy thì sẽ lập tức bắt ngươi lại đem đến gặp trưởng môn!”

Trương Tử Tinh hừ lạnh một tiếng: bây giờ Tiêu Thăng đã là đồ đệ của ta, làm sao dễ dàng để bọn ngươi bắt nạt được? Vốn dĩ đến Vũ Di sơn để tìm tuyền linh, còn định nhân tiện thay đồ đệ xả giận một chút, vốn đang băn khoăn chưa biết kiếm cớ thế nào vậy mà bây giờ đã đưa đến tận cửa rồi!

Kẻ dẫn đầu đám môn nhân Bạch Vân động từ tiếng quát vừa rồi phán đoán Trương Tử Tinh tu vi bất phàm liền hành lễ nói: “Vị đạo hữu này, Bạch Vân động chúng tôi được thánh nhân ban ân đã nhập vào Xiển Giáo, thuộc về bàng hệ Ngọc Hư. Lần này cùng với vị Tiêu đạo nhân này cũng là có oán cũ, xin đạo hữu không nhúng tay vào. Nếu như có hứng thú bần đạo có thể thay mặt tiếp đón mời đạo hữu đến Bạch Vân động một lát.”

Người này biểu hiện bên ngoài rất khách sáo nhưng thực chất là ngầm lấy danh tiếng của Xiển Giáo để uy hiếp , nếu đổi là người khác có lẽ còn suy xét một chút nhưng Trương Tử Tinh là ai chứ? Hắn cả đến một trong mười hai kim tiên Xiển Giáo, Linh Bảo đại pháp sư cũng đã giết rồi, lại còn có thể sợ sệt gì cái bàng hệ tiểu phái tí tẹo này?

Trương Tử Tinh lạnh lùng nói: “Kiều Khôn lâu nay ức hiếp đệ tử Tiêu Thăng, Tào Bảo của ta, vốn dĩ hai người chúng vốn niệm tình cùng xuất thân từ Vũ Di sơn nên không muốn truy cứu, không ngờ hôm nay lại bị trèo lên đầu rồi! Đã thế ta trước tiên chăm sóc lũ tiểu nhân các ngươi trước rồi đi Bạch Vân động tìm tên Kiều Khôn kia tính sổ!”

Đám môn hạ Bạch Vân động vừa nghe đây là sư phụ của Tiêu Thăng, Tào Bảo liền biết việc hôm nay không ổn rồi, ào ào rút trường kiếm chuẩn bị vây đánh.

Trương Tử Tinh quát bảo Tiêu Thăng: “Ngươi lùi về sau, bảo vệ ...... vị muội muội này của ta. Xem sư tôn vì ngươi trút giận như thế nào!”

Cô bé gái vừa nghe Trương Tử Tinh gọi mình là muội muội trong đôi mắt long lanh không kìm được lại tăng thêm vài phần thần sắc, đối với Tiêu Thăng cũng không kháng cự, ngoan ngoãn cùng hắn lùi lại. Trương Duy và mấy môn nhân đang đứng bên cạnh chú ý đến hình dáng của vị muội muội này dường như rất kinh ngạc.

Người đầu tiên ra tay không phải là môn nhân Bạch Vân động cũng không phải Trương Tử Tinh mà là tiểu loli Vân vốn hằm hè đã lâu. Vân ỷ vào tiên y Ngũ Sắc Yên Nghê được chính Nữ Oa nương nương ban cho hộ thân, tay trái cầm Trọng Thiên xích, tay phải cầm Xích Hồn kiếm, hét to một tiếng xông thẳng vào trong đám người, như hổ vào bầy dê khiến Tiêu Thăng đứng bên cũng phải trợn mắt. Cô bé gái kia cũng không nghĩ đến vị tỷ muội mới kết giao này lại có lực chiến đấu mạnh như thế, không kìm được lộ ra vẻ hâm mộ.

Tiên y Ngũ Sắc Yên Nghê thần diệu vô cùng, pháp bảo và pháp kiếm của đám môn nhân Bạch Vân động căn bản không thể đến gần nàng được mà Trọng Thiên xích kia uy lực lại càng đáng sợ, tiên kiếm bình thường tiếp xúc với nó liền bị đánh thành hai đoạn, Xích Hồn kiếm tuy có kém hơn nhưng cũng là lợi khí hiếm có. Những môn nhân này tu vi cao nhất cũng chỉ là chân tiên, binh khí pháp bảo lại càng bình thường làm sao địch lại được thế tấn công dữ dội của tiểu loli. May mà Vân bản tính lương thiện, hạ thủ cũng rất có chừng mực, không hề làm tổn thương nhân mạng. Trọng Thiên xích kia cũng chỉ dùng như binh khí mà thôi, nếu nàng phóng thích ra uy lực thực sự của nó chỉ sợ những người này sớm đã phơi xác đương trường.

Do tiểu loli biểu hiện quá dũng mãnh, Trương Tử Tinh mới đánh ngã được hai người thì những kẻ khác nếu không phải là bị đánh ngã thì cũng bị dọa chạy mất, khiến cho chiến đấu hoàn toàn mất đi tính hồi hộp. Trương Duy quả thật rất xảo trá, hắn là kẻ đầu tiên chân như bôi dầu bỏ chạy, thi triển thuật thổ độn chạy được một đoạn đường, vừa mới hiện ra trên mặt đất liền thấy một luồng huyết quang lóe lên, vị sư tôn của Tiêu Thăng kia đã xuất hiện ở trước mắt.

Trương Duy bị dọa đến hồn vía lên mây, đang muốn dùng độn thuật tiếp liền thấy ánh sáng bạc lấp loáng, cả người đã bị một sợi dây thừng trói nghiến lại, không thể ngọ ngoạy. Trương Tử Tinh xách Trương Duy đang bị Phược Long sách trói chặt bay đến trước mặt Tiêu Thăng, ném thứ trong tay xuống đất: “Kẻ này giao cho ngươi xử lý.”

Tiêu Thăng nghiến răng giận dữ nhìn Trương Duy vung chân lên định đạp xuống nhưng nhìn thấy vẻ đáng thương của hắn lại có chút không nỡ hạ độc thủ, quay sang nói với Trương Tử Tinh: “Sư tôn, hay là thả cho hắn đi vây.”

“Kẻ này tiêu nhân bỉ ổi, nếu ngươi tha cho hắn rồi hắn tất trả thù ngươi gấp mười lần.” Trương Tử Tinh lắc đầu nói: “Khoan dung không phải là sai nhưng còn phải tùy người mà làm. Nếu là đối với người trong nhà tất nhiên là phải bao dung rộng rãi, thân như huynh đệ ; nếu là đối với kẻ thù tuyệt đối không được mềm tay nhân từ, phải biết nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân mình, tất sẽ tự làm hại bản than mà thôi.”

Trương Duy vừa nghe thế vội vàng thề thốt xin tha không ngừng. Tiêu Thăng mặc dù hiểu lời của Trương Tử Tinh nhưng vẫn y như cũ không xuống tay.

Trương Tử Tinh biết muốn để Tiêu Thăng trong một lúc triệt để thay đổi quan niệm không phải là việc dễ, lại liếc nhìn Vân và tiểu muội muội ở bên cạnh, cũng không muốn để hai cô bé này nhìn thấy chuyện đẫm máu nên lập tức thu lại Phược Long sách, vận khởi tiên lực đạp Trương Duy bay ra xa quát: “Ngươi đi bảo cho tên Kiều Khôn kia, Tiêu Dao Tử ta chính là thầy của Tiêu Thăng và Tào Bảo, trước kia tại Nam Hải đã có duyên gặp mặt, nếu vẫn không phục cứ đem người đến đây làm trận nữa!”

Một đạp này nhìn có vẻ bình thường nhưng đã làm tiên thể của Trương Duy trọng thương. Trương Duy đằng vân giá vũ bay được một đoạn cuối cùng đập thẳng xuống đất, đau đến mức dường như không bò dậy nổi. Hắn mặc dù trong lòng cực kỳ oán hận nhưng lại sợ nếu không mau chạy chờ cho đối phương thay đổi ý kiến thì muốn chạy cũng không kịp nên phải cố lê lết mà bỏ trốn.

Thấy bộ dạng chạy trối chết của Trương Duy Vân không nén được cười phá lên. Tiểu muội muội đứng một bên rụt rè nói: “Ca ca cẩn thận, những người này vô cùng hung ác, nhất định lần sau còn đến nữa, hay là nhanh đi thôi.”

Trương Tử Tinh vốn muốn thay hai đồ đệ xả giận đang lo Kiều Khôn kia không đến nghe thấy lời này liền bật cười: “Không sao cả! Cho dù Kiều Khôn tự mình đến đây cũng phải khiến hắn đại bại mà về.”

Vẫn cũng không chút xấu hổ học theo Trương Tử Tinh gọi “muội muội”, cũng chẳng quan tâm cô bé này tuổi tác có lớn hơn mình không: “Muội muội, em làm sao biết đám người đó hung ác? Có phải là bị bọn chúng bắt nạt không?”

Gương mặt đáng yêu của cô bé lộ ra vẻ sợ hãi: “Mấy người đó từng mấy lần muốn bắt em nhưng em đều may mắn thoát được, mấy người vừa rồi cũng có trong đó.”

Trương Tử Tinh trong lòng khẽ động hỏi: “Tiểu muội muội, em tên là gì? Nhà ở đâu?”

Cô bé vừa nghe đến tên liền lộ vẻ u ám, lắc lắc đầu nói ra lai lịch của mình, nói ra cũng thật may mắn, chính là linh tuyền mà Trương Tử Tinh lần này muốn tìm. Nàng vốn là một dòng linh tuyền trong Vũ Di sơn, may nhờ cơ duyên trùng hợp, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt có được linh trí mà tu luyện thành hình người nhưng không có họ tên.

Bởi vì tuyền linh có thể khiến suối nước bình thường trở thành linh tuyền, bản thân cũng có công dụng huyền diệu tương đối hiếm thấy đối với người tu luyện mà nói chính là tài liệu và thuốc bổ cao cấp, nếu đã nhìn thấy tuyệt không bỏ qua cho nên tuyền linh bình thường vô cùng thận trọng, không dám hiện thân, một khi bị phát hiện lập tức thay đổi vị trí. Nàng vốn có thể chạy khỏi Vũ Di sơn nhưng do bản tính nhút nhát đối với thế giới bên ngoài lại càng sợ hãi không dám tùy tiện rời khỏi vùng đất quen thuộc này.

Tuyền linh còn có một loại dị năng, có thể dùng ý niệm che giấu linh khí trên người vì thế mới nhiều lần thoát khỏi sự truy bắt của Kiều Khôn và môn nhân Bạch Vân động. Hôm nay nàng nhìn thấy ba người Trương Tử Tinh vốn không dám đến gặp nhưng bởi trên người Vân có một loại khí tức kỳ dị, dường như cùng với tuyền linh hấp dẫn lẫn nhau cho nên mới cảm nhận thấy sự tồn tại của nàng.

Có lẽ bởi vì Vân cũng là do thải vân khai linh trí đắc đạo, vốn cùng loại với tuyền linh cho nên tuyền linh đối với Vân rất có cảm giác thân cận, lại bị phát hiện cho nên mới hiện thân gặp mặt.

Xem ra đem theo cô nhóc Vân này đi Vũ Di sơn quả là chó ngáp phải ruồi rồi!

Trương Tử Tinh cân nhắc một chút rồi cũng không lấp liếm nói ra việc mình lúc trước đến tìm kiếm tuyền linh nhằm lấy linh tuyền để luyện đan xin tuyền linh giúp đỡ. Tuyền linh đối với vị đại ca này có ấn tượng rất tốt, vừa nghe chỉ là như thế mà thôi lập tức vui vẻ đồng ý, chỉ là có một điều kiện, chính là đại ca ca phải mang nàng rời khỏi nơi nguy hiểm này, về sau phải được ở cùng với Vân.

Hình Thiên từng nói về diệu dụng của linh tuyền, chỉ riêng việc có thể biến suối nước bình thường thành linh tuyền đã vô cùng quý giá rồi, điều kiện như thế đối với Trương Tử Tinh mà nói quả thật là cầu còn không được nữa là. Lại nói ngoại hình của cô bé linh tuyền này quả thật rất có lực sát thương, làm người khác yêu mến, tin rằng Hạm Chi Tiên và chư tiên trên Kim Ngao đảo cũng sẽ thích nàng.

Trương Tử Tinh nhìn hình dáng đáng yêu của linh tuyền nhất quyết nhận nàng làm muội muội, còn đặt cho nàng một cái tên là Trương Thanh Nhi. Linh tuyền nghe thấy mình có một cái tên chính thức thì vô cùng thích thú, lập tức hành đại lễ bái kiến ca ca. Vân đối với cô em gái mới có thêm này cũng thập phần yêu thích. Chỉ là nàng có chút “đỏ mắt” với họ “Trương” của Thanh Nhi, nhưng tiểu loli rất nhanh liền điều hòa tốt tâm trạng – nghe người ta nói không phải là có một điều gọi là”xuất giá tòng phu” sao? Nếu sau này có thể gả cho ca ca không phải là thành người của Trương gia rồi hay sao?

Vừa nghĩ đến cái danh xưng “Trương phu nhân” tiểu loli liền có chút đỏ mặt tía tai.

Trương Tử Tinh thấy Vân đột nhiên đỏ mặt đâu có nghĩ đến tiểu loli này người nhỏ nhưng quỷ lớn, giai đoạn này mà đã trưởng thành sớm, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không để trong lòng. Hắn lục lọi trong túi pháp bảo muốn tìm cho muội muội mới này một món đồ hộ thân nhưng trong lúc vội vã không tìm được pháp bảo thuận tay. Tiểu quỷ Vân sát ngôn quan sắc (đoán ý qua sắc mặt và lời nói), vì mục đích muốn làm tốt trước phần “quan hệ của nàng dâu” nên rộng rãi đem thanh Xích Hồn kiếm năm đó Trương Tử Tinh tặng nàng đưa cho Trương Thanh Nhi.

Cùng lúc đó đúng như Trương Tử Tinh lường trước, Trương Duy và đám môn nhân bị đánh bại nhếch nhác chạy về Bạch Vân động lập tức báo với Kiều Khôn chuyện này.

Kiều Khôn vừa nghe kẻ đến lại dám gây sự trong địa bàn của mình, lại còn đánh bị thương môn nhân bản môn, dẫu có khách ở đó nhưng vẫn lập tức lộ ra vẻ tức giận – khi ấy ở Nam Hải, đệ tử tinh anh của Bạch Vân động toàn bộ đều bỏ mạng trong tay Văn đạo nhân, “đồng bọn” của Tiêu Dao Tử, mặc dù sau đó được người của Tây Phương Giáo giải quyết hiểu lầm nhưng hắn dẫu sao cũng vẫn canh cánh trong lòng. Đến nay Tiêu Dao Tử lại thu nhận hai người Tiêu Thăng và Tào Bảo, còn đến Vũ Di sơn tìm hắn gây phiền phức, quả là đáng ghét đến cùng cực!

Còn không đợi Kiều Khôn hạ lệnh triệu tập môn nhân phản kích thì vị “khách” đang ngồi trên bồ đoàn kia đã mở miệng trước, giọng nói lộ ra vài phần uy nghiêm: “Tiêu Dao Tử?”

Kiều Khôn vừa nghe thế vội hỏi: “Đạo huynh lẽ nào quen biết người này?”

Vị khách này vóc người thấp bé, đầu đội Ngư Vĩ quan, mặc một bộ đạo bào đỏ thẫm, tướng mạo thanh kỳ. Hắn không hề trả lời câu hỏi Kiều Khôn nêu ra mà quay qua hỏi Trương Duy: “Bên cạnh Tiêu Dao Tử kia có những ai?”

Trương Duy biết đạo nhân lùn này là khách quý của Kiều Khôn liền vội vã cung kính đáp lời: “Còn có một nam hai nữ. Hai nữ kia không quá bẩy tám tuổi, nam tử tên là Tiêu Thăng, vốn là tán tu của Vũ Di sơn.”

Đạo nhân lùn không yên tâm lại hỏi thêm một câu: “Có một nam tử thân hình trung bình mặc thanh tú trường bào không?”

Trương Duy lắc đầu, chắc giọng khẳng định: “Hồi bẩm đạo trưởng, chỉ có ba người này.”

Đạo nhân lùn trong mắt lộ ra một tia sắc bén, tỉnh bơ nói với Kiều Khôn: “Kiều đạo hữu tạm thời hãy bình tĩnh đừng nóng nảy. Người này lai lịch cực lớn, thủ đoạn cũng thập phần cao minh, cho dù là huyền tiên bình thường cũng vị tất đã làm gì được hắn. Nếu hắn đã dám đến tìm ngài gây phiền phức thì chỉ sợ ngài nên chịu khó tránh đi là hơn.”

Kiều Khôn khinh ngạc: “Dẫu là huyền tiên đều không thắng được? Năm đó bần đạo từng gặp hắn ở Nam Hải, tựa như tu vi rất bình thường, vì cớ gì đột nhiên trở nên lợi hại như thế?”

Đạo nhân lùn than: “Người này tâm cơ thâm trầm tất nhiên sẽ không thể dễ dàng bộc lộ tu vi thật, mà hắn còn có một sư đệ huyền tiên, tu vi tinh thâm vô bì, cho dù là bần đạo cũng khó mà địch lại ...... Khi ở Đông Hải, trên Đại Dư tiên sơn bần đạo từng ***ng phải hai người này, thiếu chút nữa đã mất mạng trong tay huyền tiên kia.”

Kiều Khôn vừa nghe đến cả đạo nhân lùn cũng tự nhận không địch lại, trong lòng kinh hãi lửa giận như gặp phải mưa đá liền tắt ngóm đâu còn dám đi tìm Trương Tử Tinh gây chuyện nữa, ngược lại bây giờ hắn chỉ sợ người ta tìm đến tận cửa rồi, vội nói: “Xin đạo huynh cứu trợ, giúp ta giải quyết tai họa này!”

Đạo nhân lùn da cười thịt không cười nói: “Hôm nay hắn không có sư đệ bên người, bần đạo có thể nắm chắc phần thắng nhưng bần đạo bỗng dưng mạo phạm cường địch như thế này, chỉ sợ ......”

Kiều Khôn biết tên lùn này là loại người không thấy lợi thì không làm đành nghiến răng rút ra một viên tinh ngọc màu xanh nước biển nói: “Đây là Côn Luân tinh ngọc, chính là gần đây ta tình cờ có được vốn định dâng lên thánh nhân Ngọc Hư Cung hôm nay vừa hay gặp dịp tiện đây tặng cho đạo hữu, xin đạo hữu chớ khước từ! Chỉ là việc của Tiêu Dao Tử đành phải trông vào đạo huynh giúp ta giải quyết hậu hoạn vậy.”

Đạo nhân lùn đến Vũ Di sơn chính là vì tinh ngọc này, thấy thế cặp mắt ti hí lập tức sáng lên: “Sao có thể thế được, bần đạo chẳng lẽ lại là kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khắn hay sao?”

Tên khốn này miệng thì nói như thế nhưng tay so với cái gì cũng đều nhanh hơn lập tức đưa ra nhận lấy. Kiều Khôn thầm đau xót, trong lòng mắng tên lùn này còn thích làm bộ. Côn Luân tinh ngọc này nghe nói vốn là bảo vật mà Nguyên Giác động Nhiên Đăng đạo nhân đoạt được ở Nam Hải, không biết bằng cách nào lại lưu lạc ra bên ngoài, gần đây vừa vặn bị đệ tử Bạch Vân động lấy được dâng lên cho Kiều Khôn. Năm đó Kiều Khôn cũng từng đi Nam Hải một chuyến, nhận ra tinh ngọc liền không kìm được đại hỉ, có lòng chiếm đoạt nên lập tức hạ lệnh cho đệ tử giữ kín việc này.

Thế nhưng không biết làm sao lại bị đạo nhân lùn này thu được tin tức, lập tức đến Bạch Vân động đòi lấy. Kiều Khôn biết rõ đạo nhân lùn này lai lịch bất phàm, lại có tu vi huyền tiên bản thân mình tất nhiên không thể địch lại đành phải dựa vào danh nghĩa của thánh nhân Xiển Giáo để đối phó, nói rằng muốn đem Côn Luân tinh ngọc dâng lên cho Nguyên Thủy Thiên Tôn. Thanh danh của thánh nhân quả nhiên khiến đạo nhân lùn này có điểm kiêng dè nhưng Kiều Khôn cũng là đâm lao phải theo lao, nếu muốn hắn thưc sự đem tinh ngọc này dâng lên quả thật không cam lòng, nhưng nếu không dâng lên chắc chắn sẽ đắc tội lớn với đạo nhân lùn này.

Đang lúc còn phân vân bỗng nghe thấy Tiêu Dao Tử đem Tiêu Thăng đến Vũ Di sơn gây chuyện lại uy hiếp đến an nguy nền móng Bạch Vân động của mình, Kiều Khôn đành nghiến răng đem tinh ngọc cho đạo nhân lùn, ít nhất cũng bớt đi một mối họa lớn.

Đạo nhân lùn thu lấy Côn Luân tinh ngọc tròng mắt khẽ đảo, lấy ra một thanh bảo kiếm màu đỏ tặng lại cho Kiều Khôn rồi nói: “Hôm nay được đạo hữu hậu đãi bần đạo trong lòng cũng thấy áy náy, vốn có một thanh Li Hỏa kiếm này là do bần đạo hao tốn tâm huyết luyện chế ra, có thể dẫn phát lực Li Hỏa, uy lực vô cùng bây giờ chuyển tặng cho đạo hữu để cảm tạ mối thịnh tình này.”

Chiêu này của đạo nhân lùn cũng là để đề phòng Xiển Giáo đến gây phiền phức – đã là hai bên tình nguyện trao đổi thì dù là thánh nhân cũng khó mà trách cứ. Thanh Li Hỏa kiếm kia mặc dù cũng là một thanh tiên kiếm hiếm có nhưng đem so với giá trị của Côn Luân tinh ngọc thì còn cách rất xa.

Kiều Khôn cảm thấy năng lượng mạnh mẽ trên Li Hỏa kiếm biết đây là một pháp bảo có uy lực cực đại trong lòng cũng cân bằng lại không ít. Chỉ nghe đạo nhân lùn nói: “Kiều đạo hữu, bây giờ bần đạo cùng ngài đi tìm tên Tiêu Dao Tử kia, nhân tiện vì đạo hữu mà trừ tận gốc mối họa này!”

Kiều Khôn đại hỉ nói: “Đã là như thế đành phiền Lục đạo huynh đi với ta một chuyến rồi!”

Đạo nhân lùn gật đầu đứng dậy, trong lòng thầm đắc ý: không nghĩ đến lần này kẻ thù xuất hiện lại giúp cho bản thân thuận lợi lấy được Côn Luân tinh ngọc mà còn có thể rửa sạch sỉ nhục trước, đúng là trời giúp ta rồi!

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 846

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.