Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam vấn Thông Thiên luận sát kiếp

Phiên bản Dịch · 3144 chữ

Thông Thiên giáo chủ nói: “Bệ hạ có ơn với Triệt giáo ta, là chuyện riêng gì? Không ngại cứ nói rõ, ta sẽ nhất định tận lực”.

Trương Tử Tinh nghe ông ta dùng hai chữ “chuyện riệng”, còn cố nhấn mạnh ngữ điệu, cũng không giải thích, đứng lên hành lễ nói: “đa tạ giáo chủ. Tử Tân to gan, trước khi nhắc tới chuyện này có ba vấn đề muốn hỏi giáo chủ”.

“Bệ hạ, mời nói”.

“Đã là như vậy, xin thứ cho Tử Tân thất lễ…”, Trương Tử Tinh sắc mặt nghiêm túc, vấn đề đầu tiên hắn nói ra đã lập tức khiến Thông Thiên giáo chủ nhíu mày: “xin hỏi giáo chủ, có phải thánh nhân đã tính ra Tây Chu tất sẽ diệt được Đại Thương ta, hưởng quốc vận 800 năm không?”

Thông Thiên giáo chủ trong lòng giật mình: lần trước gặp mặt, Thiên tử Đại Thương này đả ẩn ẩn cảm giác được Tây Kỳ là uy hiếp lớn nhất của Đại Thương ngày sau, tới giờ càng là nói rõ, thậm chí ngay cả số năm quốc vận của Tây Chu cũng có thể nói ra! Phải biết, con số 800 này là mấy thánh nhân hợp lực thôi toán mới tính ra được, chẳng nhẽ lần trước tại Đông Hải, đại sư huynh đã nói cả chuyện này cho Tiêu Dao tử?”

Trương Tử Tinh thấy Thông Thiên giáo chủ không nói, lại hỏi thêm một câu: “giáo chủ có biết, nếu án theo thiên số này, sau 800 Tây Chu sẽ thế nào không?”

Thông Thiên giáo chủ không ngờ hắn hỏi vậy, từ từ lắc đầu.

Trương Tử Tinh cười nhẹ một tiếng, nói: “chuyện ngoại tộc không nói, Tử Tân đây chỉ nhắc tới khí vận Trung Thổ. Trong hơn 800 năm nhà Chu, 270 năm sau bây giờ quân chủ vô đạo, mắc hoạ sất thân,cuối tới lúc đó phải hạ lệnh rời đô, trở thành Đông Chu. Tới lúc đó, nhà Chu suy sụp không khống chế nổi đại quyền, chư hầu khắp nơi nổi lên tranh đoạt, chiến sự không ngừng. Trong 300 năm sau, tổng cộng có ngũ bá xuất thế. Lại thêm hai trăm năm nữa, nhà Chu không còn, Thiên hạ hình thành bảy nước tranh hùng, cuối cùng có một nước tên Tần diệt được sáu nước kia thống nhất thiên hạ. Nhưng Thiên hạ vừa định được hơn hai mươi năm, chiến sự lại một lần nữa nổi lên, nước Tần bị diệt, có Hán Sở hai nước tranh hùng, cuối cùng Sở thua Hán thắng, Thiên hạ thái bình, Đại Hán hưởng quốc vận 400 năm”.

Cho dù Thông Thiên giáo chủ có tu vi Hỗn nguyên thánh nhân, nghe vậy cũng không khỏi giật mình. Trương Tử Tinh không đem tiếp chuyện Tam quốc lưỡng Tấn ra nói nữa, bởi hắn thấy biểu tình lcus này của Thông Thiên giáo chủ đã đúng hiệu quả mục đích trong lòng mình rồi.

Nếu đổi làm một người khác, tất bảo Trương Tử Tinh là một tên điên, ăn nói hàm hồ vô cớ. Nhưng Thông Thiên giáo chủ là hạng người nào, ông ta năm đó cũng từng tính ra Tây Chu diệt Thương, rồi 800 năm sau chiến sự lại nổi, tiếp đó tan tan hợp hợp lại nhất thống lần nữa. Nhưng những sự kiện và số năm trong đó loạn hết vào nhau, càng về sau lại càng mơ hồ, không thể toán ra rõ ràng như Đại Thương Thiên tử này được.

Sắc mặt Thông Thiên giáo chủ đầy vẻ kinh ngạc, tinh quang trong mắt lại sáng lên, nhìn Trương Tử Tinh từ trên xuống dưới một lượt, trầm giọng nói: “đấy là Thiên số vị lai, dù là thánh nhân cũng không thế toán chuẩn như vậy được, huống gì là người phàm như ngươi…Ngươi rốt cuộc là người nào?”

Trương Tử Tinh hết sức trấn định: “Tử Tân là Thiên tử Đại Thương, huyết mạch của Thành Thang, chúng nhân đều biết, giáo chủ sao lại hỏi vậy? Tử Tân tuy liên tiếp gặp kỳ ngộ, tu vi tăng tiến, song cũng chỉ là Kim tiên trung giai mà thôi, còn kém cả đệ tử của giáo chủ, sao dám so sánh cùng thần thông của thánh nhân?”.

Thông Thiên giáo chủ gật gật đầu, quang mang trong mắt vẫn không hề giảm xuống: “tiến cảnh tu vi của Bệ hạ thực kinh người, lần trước tới Bích Du cung của ta mới là Chân tiên, khi tới Đông Hải đã thành Kim tiên hạ giai, vài hôm không gặp đã lại thành Kim tiên trung giai. Tốc độ thần tốc như vậy, chỉ sợ vài năm sau ngay tứ đại đệ tử của ta đều bị Bệ hạ đuổi kịp rồi…chỉ là, sao Bệ hạ lại có thể toán được như vậy?”

Trương Tử Tinh than nói: “xin giáo chủ lượng thứ, chuyện này là bí mật lớn nhất của ta, không người nào được rõ…không phải Tử Tân có thần thông thôi toán gì, mà là….mấy chuyện đó đều là Tử Tân tự thân trải qua!”.

Thông Thiên giáo chủ lại là giật mình, Trương Tử Tinh bèn đem chuyện mình năm đó còn là Thọ Vương, bệnh nặng một hồi nói ra, lần “bệnh nặng” này lại có bí ẩn, bề ngoài Thọ Vương hôn mê, nhưng bên trong lại trải qua một giấc mộng thật dài, tất cả những gì “vị lai” đều xuất hiện trong óc hắn, tuần tự mà qua, chính là hệ liệt thế sự đời sau.

Tại lúc Thọ Vương chìm trong mộng mị, một khoả tinh cầu đột nhiên giáng từ trên trời xuống đem theo quang mang chói loà đánh trúng người hắn. Tại lúc hắn bị tinh cầu đánh trúng, mấy chuyện biến đổi triều đại kia đột nhiên thấy điên đảo vặn loạn, cuối cùng hội tụ thành một biến hoá mới, tiếc là không nhìn rõ ra là thứ gì. Đồng thời, một cỗ lực lượng kỳ dị dung nhập vào trong ý thức của hắn, giúp hắn trong nháy mắt hiểu được rất nhiều điều huyền diệu. Cũng không biết qua bao lâu Thọ Vương mới dần tỉnh lại.

Sau khi hắn tỉnh lại, thấy vẫn nhớ rõ những thứ đồ kỳ dị trong não kia, nhưng lại không nhớ được bao nhiêu thế giới nguyên bổn, phải mất một đoạn thời gian sau mới dần khôi phục ký ức. Chính vì nguyên nhân đó mới giúp hắn thoát thai hoán cốt, sau mới có chuyện lập tam thư, sáng tạo vô số kỳ vật, danh vang thiên hạ.

Thông Thiên giáo chủ tử tế nghe, vẻ lăng lệ trong mắt dần chuyển thành kinh ngạc, lập tức nhận ra lúc hắn “phát bệnh” kia chính là lúc Thiên cơ đột nhiên văn loạn, trong lòng càng thêm kinh hãi: “nếu như theo lời Thiên tử, “bệnh phát” kỳ dị kia chính là sự cải biến của mệnh vận, phải chăng chính trong lúc đó hắn ta đã trở thành người ngoài số mệnh? Mà Thiên số cũng vì biến số khổng lồ phát sinh này mà trở nên vặn loạn? Trong mộng cảnh của hắn, vốn triều đại hưng suy trong “nguyên bổn” đột nhiên vặn loạn mơ hồ, chẳng nhẽ là nói mệnh vận tương lai sẽ chệnh khỏi quỹ tích ban đầu?

Đoạn thoại này của Trương Tử Tinh nửa thực nửa giả, nhất là mấy thứ kể chuẩn xác sự việc xảy ra ngàn năm sau khiến cho Thông Thiên giáo chủ cơ hồ không tìm nổi nguyên nhân nào hoài nghi. Sau một phen thêm mắm thêm muối, ngay bản thân Trương Tử Tinh cũng không khỏi có chút loạn đầu, chẳng nhẽ chính mình có số mệnh xoay chuyển càn không, thay đổi sát kiếp?

Chuyện này thực quá kinh người, mà giờ lại đang trong sát kiếp, cho dù Thông Thiên giáo chủ có tu vi Hỗn nguyên thánh nhân cũng không khỏi lộ vẻ trầm tư. Trương Tử Tinh không cho ông ta thời gian ngẫm nghĩ, lập tức nói tiếp: “vừa rồi là ta định hỏi giáo chủ, nhưng lại là tự hỏi tự trả lời…thôi, cũng coi như một câu. Tử Tân xin hỏi giáo chủ câu thứ hai, thế của sát kiếp giờ thế nào?”. Thông Thiên giáo chủ trầm ngâm giây lát, vẻ mặt không chút động đậy hỏi lại: “như Bệ hạ xem, ‘thế’ giờ thế nào?”

“Đây là ta hỏi giáo chủ hay giáo chủ hỏi ta?”, Trương Tử Tinh biết lão này “không chịu suy nghĩ”, có cái tính hay hỏi lại, cố ý lắc đầu ra vẻ chán nản, thở dài một tiếng: “đã là giáo chủ có lời hỏi, Tử Tân cũng xin to gan trả lời: theo ngu ý của ta, “Thiên đạo giả, thế dã!”. Thế phân làm ba loại, là thiên, địa, nhân, tức thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Sau lần sát kiếp này Thiên đạo sẽ thay đổi, trừ Nhân giáo thì hai phái Xiển, Triệt cùng Tây Phương giáo cũng sẽ đều dính vào. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hẳn sẽ dựa theo thiên số vốn có, ngầm ra tay trước bắt tay với Tây Kỳ Cơ Phát. Như Khương Tử Nha vốn xuất thân thuật sĩ, được ta trọng kỳ tài mới đề bạt làm Á thừa tướng Đại Thương, nhưng hắn lại phản bội quân ân, chạy tới Tây Kỳ, được Cơ Phát trọng dụng. Xiển giáo cũng sai không ít tới hỗ trợ Tây Kỳ, đó rõ ràng là ý muốn chiếm lấy thiên thời của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn”.

“Thế lực Tây Phương giáo yếu ớt, lại tổn thất không ít môn nhân trong lúc Đại Thương chinh Tây, vốn không cách nào đọ với hai giáo Xiển, Triệt. Nhưng Tây Phương giáo vẫn không từ bỏ ý đồ ngầm tiến vào trung thổ, nếu thành thì có thể đoạt được khí vận Trung Thổ, lui có thể lùi về Cực lạc tịnh thổ, không nhiễm sát kiếp, coi như chiếm được địa lợi. Hai vị đại giáo chủ Tây Phương giáo đều là hạng tâm cơ thâm trầm, cái này từ chuyện đoạt bảo ở Nam Hải là có thể thấy được. Sau thất bại Khuyển Nhung, sách lược của họ đã có chút thay đổi, môn hạ đệ tử lợi dụng vị trí địa lí, ở trong Cực lạc thế giới tu luyện không ra ngoài, chỉ có Chuẩn Đề đạo nhân kia thường qua lại, hoặc dùng các loại thủ đoạn, hoặc lừa gạt, hoặc ép buộc người ta nhập giáo tăng cường thực lực, ba vị Kim Linh đạo hữu lần trước cũng vì nguyên nhân này mà bị bắt”.

Thông Thiên giáo chủ còn là lần đầu tiên nghe thấy cách nói Thiên thời, Địa lợi, Nhân hoà này, trong lòng cũng không thể không thừa nhận Trương Tử Tinh phân tích có lý, khen ngợi nói: “kiến thức của Bệ hạ quả thực phi phàm. Như ý Bệ hạ nói, Triệt giáo ta có được nhân hoà phải không?”

Trương Tử Tinh nhìn thẳng vào mắt Thông Thiên giáo chủ, chậm rãi lắc đầu: “xin thứ cho Tử Tân nói thẳng, quý giáo giờ còn chưa có được nhân hoà”.

Ánh mắt Thông Thiên giáo chủ chớp động: “chuyện này phải hiểu ra sao?”

“Người có được nhân hoà, tức lấy nhân làm gốc, được lòng người mới được nhân hoà. Mất lòng người thì bị thân thích phản bội, được lòng người thiên hạ đều theo..”

Thông Thiên giáo chủ cắt lời nói: “như ý Bệ hạ, thế lực có nhân hoà bây giờ là Nhân giáo, cũng là thế của Bệ hạ. Nói như vậy, Triệt giáo ta đã không có thiên thời địa lợi, cũng không có nhân hoà, chẳng phải không có gì sao? Trong sát kiếp vậy nhất định thất bại?”

Vốn trong nguyên tác, Xiển giáo chiếm được thiên thời, Tây Phương giáo có địa lợi, Tây Kỳ chiếm được nhân hoà, Trụ Vương ba thứ đều mất, chỉ có thể liều mạng chống cự, dù có binh hùng tướng mạnh song cũng không thoát khỏi hoạ mất nước. Triệt giáo cũng vậy, môn nhân rất nhiều, thực lực cực mạnh, nhưng do không hợp với Thiên đạo, cũng khó lòng tránh được thất bại.

Nhưng, giờ thì thế nào?”

“Giáo chủ nhầm rồi! Giáo chủ chịu giáo muôn loài, bất kể xuất thân, hễ là môn nhân thì đều đối xử bình đẳng, có tu sĩ khắp nơi tới đầu nhập, cho nên môn nhân vừa đông vừa mạnh. Xét tương quan với thế bây giờ, có thể xưng là nhân hoà. Còn ta là Thiên tử nhân giới, cai trị tứ hại, được lòng thiên hạ, cũng là nhân hoà. Thế nhân hoà này phải tính là ta ngài cùng hưởng mới đúng”, Trương Tử Tinh thần sắc như thường, bình tĩnh nói ra tình thế hiện nay.

“Chỉ có điều, nhân hoà của giáo chủ là tính riêng trong Triệt giáo, còn không đủ so với thiên thời, địa lợi của hai giáo kia trong sát kiếp. Nhân hoà của ta tuy rộng khắp thiên hạ, nhưng rốt cuộc cũng là nhân gian phàm tục, cũng không bằng nổi thế của Xiển giáo và Tây Phương giáo. Nếu có thể hợp hai thành một, nương tựa vào nhau, liền có thể đứng ngang với thiên thời, địa lợi kia không rơi xuống hạ phong”.

Khoé miệng Thông Thiên giáo chủ tạo một nét cười: “Bệ ạh kiến thức hơn người, khẩu tài xuất chúng, nãy giờ vòng vo như vậy, thì ra là muốn nhắc tới chuyện lấy hai hợp một này!. Tâm ý của Bệ hạ bần đạo xin tâm lĩnh. Chỉ có điều Triệt giáo ta đều là tu sĩ thế ngoại, cho dù sát kiếp tới cũng đành nghe theo số mệnh, không muốn nhiễm thế phàm trần. Lần này chỉ sợ Bệ hạ phải thất vọng mà về rồi”.

Trương Tử Tinh thấy Thông Thiên giáo chủ điểm ra ý tới đây của hắn, cũng không chán nản: “năm trước khi ta lần đầu gặp giáo chủ đã từng nói qua, song phương quan hệ vô cùng, môi hở ắt răng lạnh. Giáo chủ chớ vội cự tuyệt, xin cẩn thận ngẫm nghĩ thuyết thiên thời này, có lý hay không giáo chủ tự rõ”.

Thông Thiên giáo chủ nhìn kỹ hắn hồi lâu, lại hỏi: “vấn đề thứ ba của Bệ hạ là gì?”

Trương Tử Tinh thấy ông ta chủ động hỏi, cũng không cố nhắc lại chuyện “tam thế” kia nữa, nói: “xin hỏi giáo chủ, ngài có từng toán qua vận mệnh của quý giáo?”

Thông Thiên giáo chủ nhàn nhạt đáp: “môn nhân giáo ta đông đảo, dù gặp tai ách lên bảng Phong thần cuốn vào sát kiếp cũng đều là do kiếp số, khó lòng tránh được, chỉ có thể thuận theo mà thôi”.

Trương Tử Tinh gật đầu: “ý của giáo chủ Tử Tân cũng hiểu được một hai. Giáo chủ môn hạ đông đảo, cao thấp không đồng, chính có thể mượn sát kiếp này giữ lại tinh anh, tuyển được người có căn tính, khí vận thâm hậu ngày sau làm trụ cột của Triệt giáo, những người còn lại cũng có thể phong thần…kể cũng rất hay”.

Vẻ mặt Thông Thiên giáo chủ không đổi chút nào, nhưng ánh mắt đã có chút biến ảo, tựa hồ bị đoán trúng. Trương Tử Tinh lại hỏi thêm một câu: “sát kiếp là không thể nghịch chuyển, nhưng khí vận các giáo lại giờ không phải theo thiên số mà đều theo tính toán của mỗi bên. Giáo chủ tuy tính kế chu toàn, nhưng người khác không tính toán sao? Sao có thể để giáo chủ được như ý? Tại lúc chinh Tây ta từng chứng kiến qua Tru Tiên Tứ Kiếm của giáo chủ, uy lực kinh người, ngay thánh nhân Tây Phương giáo Chuẩn Đề đạo nhân cũng đành chịu hạ phong. Tử Tân to gan hỏi một câu, nếu giáo chủ dùng Tru tiên trận đồ lập Tru tiên trận, có thể ngăn được mấy vị thánh nhân?

Thông Thiên giáo chủ nghe tới “Tru tiên trận đồ” thì không khỏi giật mình: Tru tiên trận đồ này là mình năm đó được sư tôn phân cho bốn thanh Tru tiên kiếm đồng thời có được, ngay cả tứ đại đệ tử dưới tay cũng không biết, sao Thiên tử này lại nắm được?”

Trương Tử Tinh thấy ông ta nghi hoặc bèn nói: “vừa rồi ta nhắc tới mộng cảnh kỳ dị kia với giáo chủ, thực hết sức huyền diệu, nhắc tới đủ Thái cực đồ của Bát Cảnh Cung thánh nhân, Bàn Cổ Phiến của Ngọc Hư cung thánh nhân, Thất Bảo diệu thụ của Chuẩn Đề thánh nhân và Thập nhị phẩm liên thai của Tiếp dẫn đạo nhân”.

Thông Thiên giáo chủ nghe hắn kể đủ tên các loại chí bảo này, trong lòng cũng tin thêm vài phần, không dấu diếm nữa, nói: “Tru Tiên Tứ Kiếm này của ta là do bốn khí Tru, Lục, Hãm, Tuyệt trong tiên thiên ngưng tụ thành, nuôi dưỡng vạn ức năm mới thành kiếm thế. Bốn kiếm này sát khí cực nặng, bá đạo vô cùng. Khí sinh ra đó lại hợp thành một trận đồ, ẩn hàm đạo sinh khắc của trời đất. nếu bố trí Tru tiên trận, dù là Đại la thần tiên, Hỗn nguyên thánh nhân cũng khó tránh tổn thương. Tru tiên kiếm trận huyền diệu vô cùng, nếu đem tứ kiếm đặt ở bốn cửa huyền vu, một tiếng chấn động, kiếm quang bay lên, vậy dù là thần tiên vạn kiếp cũng khó thoát nạn. Nhưng Hỗn nguyên thánh nhân không chỉ thần thông quả đại, mà mỗi người đều có dị bảo. Nếu dùng bốn người Huyền tiên thượng giai trấn ở bốn cửa, có thể lấy một địch hai. Còn nếu lấy một địch ba thì không có đường thắng nào”.

Trương Tử Tinh than nói: “Lấy một địch ba đã không có đường thắng, vậy lấy một địch bốn chỉ sợ…”

“Nếu lấy sức một người đấu với tứ thánh, tất nhiên sẽ thất bại, ngay tứ kiếm cũng không giữ nổi”, Thông Thiên giáo chủ rất kỳ quái sao Trương Tử Tinh lại hỏi tới chuyện này, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sắc mặt không khỏi đại biến, truy hỏi một câu: “Chẳng nhẽ…Bệ hạ trong mộng cảnh kia chứng kiến được điều gì?”

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 958

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.