Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục Tiêu! Đại Dư Tiên Sơn

Phiên bản Dịch · 3287 chữ

Nghe câu hỏi này của Trương Tử Tinh, Huyền Đô đại pháp sư không chút thay đổi thần sắc, hỏi ngược lại: “đạo hữu tự cho rằng mình biết sao?”

Trương Tử Tinh thầm nghĩ, hẳn không thể nào nói ta từ đầu đến cuối đều huyên thuyên bịp bợm ngươi chứ? kỳ thật ta chỉ là kẻ gà mờ, thuần túy mượn chút lý luận của đồng chí Trang Chu thời hậu thế a.

Tâm tư hắn xoay chuyển cực nhanh, nghĩ đến một cố sự, lập tức lộ một nụ cười giảo hoạt, đáp: “đạo hữu không phải là ta , sao biết ta không biết?”

Trương Tử Tinh không chờ Huyền Đô đại pháp sư trả lời, lại bắn ra một câu: “ta không phải đạo hữu, sao biết đạo hữu không biết ta có biết hay không?”

Câu này đồng dạng dựa theo câu biện luận trứ danh giữa Trang Tử và Huệ tử bàn chuyện “ta không phải là cá, sao biết cá vui”. Huyền Đô đại pháp sư nghe vậy cũng giật mình, than nói: “đạo hữu thực không thẹn với tên Tiêu Dao tử! lời này thật diệu!”.

Trương Tử Tinh thấy nói vậy đã ổn, không cố gắng lưu lại nữa, hướng Huyền Đô đại pháp sư thi một lễ, trở về bên người Hạm Chi Tiên. Hạm Chi Tiên cũng hướng Huyền Đô đại pháp sư chắp tay một cái, hai người cùng lên Long Mã đi xa dần.

Huyền Đô đại pháp sư yên lặng nhìn bóng lưng hai người, đôi mày trắng giật giật, lại than một câu: “hay một câu đạo đều khác biệt, hành động tự nhiên theo thiên số, có người ngoài số mệnh như thế này, thực có thể thấy đại đạo vô thường….”

Một lời nói xong, thân hình đã biến mất không thấy, chỉ còn lại mảnh núi lạnh lẽo, trống trải như cũ.

Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên cưỡi Long Mã chậm rãi đi, nhìn ngắm phong cảnh bên đường, nói cười thân mật, thẳng cho tới hai ngày sau mới trở lại Triều Ca. Lúc này, Khổng Tuyên và vợ chồng Ứng Long dưới tác dụng của Cửu chuyển thiên nguyên đan đã hoàn toàn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Nhất là phần Khổng Tuyên, lĩnh ngộ được diệu dụng mới của Ngũ Sắc Thần Quang sau khi được Trương Tử Tinh gợi ý, thực lực càng hơn xa trước đây.

Lúc này thời gian Đại Dư tiên sơn xuất hiện còn chưa tới một tháng, nghiên cứu thiết bị cách âm của Siêu Não cũng tiến hành rất thuận lợi, sớm đã tiến vào giai đoạn thử nghiệm, Khổng Tuyên lại hết sức bình tĩnh, giữ vững tâm cảnh, tăng cường cảm ngộ diệu dụng của Ngũ Sắc Thần Quang.

Trong Thọ Tiên Cung, do Cửu đầu Trĩ Kê Tinh đã sử dụng Bích Huyết Ngưng Diệt với chính mình, sống không bằng chết, nên kế hoạch dựa vào Hỉ Mị bài trừ Thương Thanh Quân, giành ngôi hoàng hậu của Đát Kỷ hoàn toàn thất bại, còn cùng Tiêu Dao tử trở mặt thành thù, trong lòng vẫn canh cánh tới nay.

Giờ trong cung chỉ có hai vị phi tử, chính là thời kỳ thích hợp nhất để tranh đoạt chức hoàng hậu. Nhưng đằng sau Thương Thanh Quân có dạng tam triều nguyên lão như Thương Dung, bản thân nàng ta cũng thông tuệ vô cùng, Đát Kỷ tuy muốn lật đổ kẻ cạnh tranh này, nhưng trong thời gian ngắn cũng hữu tâm mà vô lực.

Đoạn thời gian này, do Hạm Chi Tiên trở lại, ngay số lần Trương Tử Tinh ban ngày tới Thanh Vân cung cũng dần tăng lên. Tuy dưới tác dụng của Huyễn Thủy châu, Đát Kỷ vẫn cho rằng mình được Thiên tử sủng ái hơn, số lần tới Thọ tiên cung cũng nhiều hơn, nhưng từ bản năng, nàng cảm giác được nguy cơ càng ngày càng mạnh.

Một ngày này, cung nữ Cổn Quyên bên người thấy Đát Kỷ luôn lo lắng uể oải, không ngừng than vãn, bèn hỏi: “sao nương nương mấy ngày nay thường thở vắn than dài vậy?”

Đát Kỷ đáp: “ngươi cũng biết đây, gần đây Bệ hạ liên tục tới Thanh vân cung của Duệ phi. Thương Thanh Quân kia tâm kế đa đoan, lại có Thương Dung hỗ trợ, nếu cứ thế này, chỉ sợ Thọ tiên cung của ta đây sẽ ngày càng giá lạnh”.

Cổn Quyển trong lòng chợt động, an ủi nói: “nương nương không cần lo lăng, nô tỳ xem Bệ hạ vẫn sủng ái nương nương hơn”.

Đát Kỷ biết rõ ưu thế dung mạo mình giống một người nào đó, nhưng nàng cũng hiểu, dù mỹ lệ đến nhường nào, người ta nhìn mãi cũng chán, chẳng phải thường nói “một đời quân vương, một đêm sủng ái” sao? Thiên tử tuy si mê nàng, nhưng khó đảm bảo sẽ mãi mãi trầm mê. Mà dung nhan Thương Thanh Quân kia cũng không kém gì mình, tâm tư cũng rất không đơn giản, khó đảm bảo không có một ngày “đi sau tới trước”, một bước tiến lên ngôi bảo tọa quốc mẫu Đại Thương, lúc đó Diễm phi mình đây chỉ sợ từng bước khó khăn, thậm chí còn có thể một lần nữa bị đày lại vào lãnh cung.

Đát Kỷ nhìn thần sắc quan tâm của Cổn Quyên, trầm ngâm nói: “ngươi là thị nữ tâm phúc nhất bên người ta, ngày thường hầu hạ chu đáo, cũng ta có chút tình tỷ muội. Ta cũng không muốn dấu ngươi, ta muốn tìm cách lật đổ Duệ phi, ngồi lên ngôi hoàng hậu, ngươi có kế sách nào không?”

Cổn Quyên vội vàng quỳ xuống: “nô tỳ thân phận đê tiện, sao dám được nương nương yêu quý như vậy, cho dù Cổn Quyên tan xương nát thịt cũng nhất định xin báo đáp ân tình này!”.

Đát Kỷ mỉm cười đỡ Cổn Quyên dậy, nói: “ở lâu mới biết lòng người, ngươi trung thành với ta, ta tất nhiên rõ ràng trong lòng. Lần này nếu thành sự, ta lên ngôi hoàng hậu, cũng sẽ không để ngươi thua thiệt chút nào”.

Con mắt Cổn Quyên đảo một vòng, nói: “chúng ta đều là hạng nữ lưu, huống chi nô tỳ chỉ là một kẻ tỳ nữ, lấy đâu ra mưu kế thâm sâu nào? Như ý nô tỳ, Phương Mạt, Phí Trọng từng nhận ân sâu của nương nương, giờ hai người đó chức cao cực phẩm, được Thiên tử trọng dụng, có thể mời họ tới cùng thương nghị kế sách”.

Đát Kỷ suy tư hồi lâu mới nói: “ta ngày thường đều qua lại tin tức với hai người đó, nhưng lại rất ít gặp mặt, huống chi chuyện này bí mật vô cùng, nếu không phải người tâm phúc sao có thể yên tâm được!”.

Cổn Quyên nói: “Phí Trọng cùng Phương Mạt vốn có bất đồng, lần này hắn chỉ được phong chức Hữu thừa tướng, đi trước về sau nên trong lòng không phục. Nương nương không nên đồng thời gọi cả hai người tới, có thể gửi trước một đạo ý chỉ, thừa lúc Thiên tử tới Thanh vân cung, triệu Phí Trọng vào cung, chờ nô tỳ phân phó ông ta cùng nghĩ ra diệu kế. Nếu lật đổ được Duệ phi, lên ngôi quốc mẫu, có thể cho ông ta thăng quan tiến chức. Với Phương Mạt kia cũng vậy, hai người này đều ham mê quyền lực, hẳn sẽ có cách làm của mình, nhất định có thể nghĩ ra diệu kế cho nương nương, mười phần ổn thỏa”.

Đát Kỷ vui mừng: “kế này rất được, nếu như thành sự, ngươi ắt lập công đầu!”.

Ngày thứ hai, Cổn Quyên thừa lúc Thiên tử tới cung Thanh Vân của Duệ phi, ngầm truyền ý chỉ, tuyên Phí Trọng tới Thọ Tiên Cung. Phi Trọng tới ngoài cung, chỉ thấy Cổn Quyên bước ra nói: “Phí thừa tướng, đây có một tờ mật chỉ của nương nương, ngài hãy tự xem đi, nhất định phải giữ bí mật, không được lộ ra ngoài. Nếu chuyện này thành, Tô nương nương nương nhất định không phụ Phí thừa tướng, chuyện này phải tức tốc tiến hành, không nên trì hoãn”.

Không lâu sau, Phương Mạt cũng tới Thọ Tiên Cung, đồng dạng nhận được một tờ mật chỉ.

Nhưng hai tờ mật chỉ này không bao lâu đã rơi vào tay Trương Tử Tinh, Phí Trọng nhìn Phương Mạt đứng bên cạnh, trong lòng không khỏi thầm may mắn, nếu mình dám có chút bạo gan, dấu tờ mật chỉ này đi, giờ ắt đã gặp đại họa chết người rồi. Qua chuyện này, Phí Trọng càng thêm kính sợ Thiên tử, không còn dám có nửa chút tâm tư nào.

Phương Mạt lại không hề sợ hãi, bởi hắn chính là tâm phúc chân chánh của Thiên tử, bất kể là vì bổn mạng nguyên hồn nằm trong tay Thiên tử hay là cảm ân truyền thụ quỷ đạo, đều không có tư tưởng trái nghịch bao giờ.

Trương Tử Tinh gật đầu khen: “Phí khanh, Phương khanh, các ngươi lần này làm tốt lắm. Trước mắt các người phải tiếp tụcgiữ vẻ tranh đấu bề ngoài, còn về phần chuyện này, quả nhân sẽ tự có chủ trương, các ngươi cứ lui xuống trước đi!”.

Phí Trọng và Phương Mạt cáo từ lui xuống, Thương Thanh Quân bên cạnh cười nói: “Đát Kỷ kể cũng vội vàng, chưa gì đã có ý muốn hại thiếp chiếm lấy ngôi hoàng hậu. Phu quân sao không đáp ứng tâm nguyện của nàng, đánh Thanh nhi vào lãnh cung?”

Hạm Chi Tiên mắt lộ sát khí, cười lạnh nói: “yêu hồ kia độc ác như vậy, dám cấu kết đại thần, thi độc kế hãm hại Thanh Quân, nếu theo cách làm của thiếp, lập tức khiến ả hình thần câu diệt, miễn đi hậu hoạn sau này!”.

“Tỷ tỷ yêu mến như vậy, muội muội cảm kích không ngừng. Nhưng Đát Kỷ kia kỳ thực cũng không phải loại ham mê phú quý, thực tế là làm theo lệnh của Nữ Oa Nương Nương mà thôi”, Thương Thanh Quân nói xong, cố ý liếc Trương Tử Tinh một cái: “nghe nói Đát Kỷ thầm mếm Tiêu Dao tử quốc sư đại nhân, sao không dùng một cái mỹ nam kế, biến Đát Kỷ thành nô thiếp dưới chân phu quân đại nhân?”

“Tiểu Thanh nhi nàng giỏi a, dám trêu chọc phu quân hả?”

Trương Tử Tinh làm ra vẻ định dùng tới “gia pháp”, dọa cho Thương Thanh Quân vội vàng chạy tới núp sau lưng Hạm Chi, lại không chút nghĩa khí đẩy Hạm Chi Tiên tới trước mặt Trương Tử Tinh “chịu tội”. Trương Tử Tinh tất nhiên thừa cơ tóm lấy Hạm Chi Tiên, cố ý dùng chút lực đánh vài cái lên mông nàng, lại sờ soạng cảm thụ vẻ mềm mại kia hồi lâu mới tiếc nuối thu tay: “vẫn là Hạm Chi tỷ muội tình thâm, nguyện ý thay Thanh nhi tới chịu tội”.

Khuôn mặt cười của Hạm Chi Tiên đỏ bừng như trái táo, sát khí vừa rồi đã biến mất tự bao giờ.

Trương Tử Tinh mỗi tay một nàng, ôm lấy Hạm Chi Tiên và Thương Thanh Quân, nói: “ả ta bất quá chỉ là một quân cờ của Nữ Oa mà thôi, ả muốn làm hoàng hậu, vậy cho ả làm, chẳng nhẽ ta còn sợ bị ả mê hoặc sao?”

Thương Thanh Quân tâm tư linh mẫn, lập tức nghĩ tới một khả năng, nói: “phu quân không cần dùng kế thế thân như đối với mấy vị tỷ tỷ, thiếp đủ khả năng bảo vệ bản thân, muốn cùng phu quân đồng lòng tác chiến, tuyệt không chịu rời khỏi Triều Ca”.

Trương Tử Tinh hôn nhẹ lên mai tóc mượt mà của nàng, nói: “Thanh nhi, nàng cũng biết, kế hoạch của ta to lớn, chỉ sợ có lúc khó lòng bảo vệ được nàng. Nếu nàng như bị làm sao, cả đời này ta tuyệt không thể tha thứ cho mình. Nếu nàng cùng mấy người Văn Sắc được an toàn, ta mới có thể an tâm tiếp tục chiến đấu. Chờ ta cùng Khổng hiền đệ tới Đại Dư tiên sơn tìm bảo trở về xong, nàng nhất định phải nghe ta, tới Đông Tề tụ họp cùng mấy nàng Nguyệt Cơ, Văn Sắc. Chờ khi nào hành cung nơi Đông Hải hoàn thành, ta sẽ đưa các nàng tới đó, cả Hạm Chi cũng phải đi”.

Hạm Chi Tiên nghe vậy giật mình: “thiếp sao cũng phải đi? Nếu cả thiếp cũng đi, ai sẽ ở bên hỗ trợ chàng?”

“Có mấy vị hiền đệ ở đây là được rồi. Sát kiếp đã tới, không cách nào tránh được, chuyện ta phải công nhiên đối kháng với thánh nhân cũng là sớm muộn mà thôi. Giờ thực lực và thời cơ chưa tới, còn phải tiếp tục giả làm hôn quân, kéo dài thế cục này. Ta tuy là chí tôn nhân gian, nhưng nếu luận về lực lượng, cho dù thêm mấy người Khổng Tuyên cũng không phải là đối thủ của thánh nhân. Ta định dùng kế mưu lấy thánh nhân chống thánh nhân, lại lấy vai trò Thiên tử dẹp tan phản loạn, yên thiên hạ, vượt qua sát kiếp. Khi đó sát kiếp đã kết thúc, khí vận trong thiên hạ định xong, trừ khi thánh nhân bất chấp nhân quả ra tay với ta, nếu không phu quân của các nàng sẽ bình an vô sự thôi”.

Hạm Chi Tiên chau mày nói: “với thần thông của thánh nhân, chỉ sợ chàng khó lòng toán kế bọn họ”.

Trương Tử Tinh đáp: “cho dù thánh nhân dùng thần thông có thể phát giác ra chỗ đáng nghi trong đó, nhưng giờ thiên cơ điên đảo, không cách nào toán nổi cho chính xác, thậm chí không ai có thể biết được mưu kế của ta lớn đến mức nào. Chỉ có điều, chuyện này hết sức hung hiểm, liên quan đến toàn khí số Đại Thương, ta cũng không chút nào nắm chắc, một chút không cẩn thận liền hồn phi phách tán tan thành tro bụi…”

Thương Thanh Quân thâm tình ôn nhu nhìn hắn: “bất kể thành hay bại, chúng ta đều nhất định sẽ ở bên phu quân”.

Hạm Chi Tiên cũng kiên định gật đầu: “chàng không phải từng nói trước lăng mộ sư tôn, nghèo hèn cũng không rời, sinh tử không lìa xa hay sao? Dù thế nào chúng thiếp cũng đi theo chàng đến tận cuối con đường này”.

Trương Tử Tinh hết sức cảm động, ôm chặt hai nàng: “vì các nàng, cho dù chỉ có một tia sinh cơ, phu quân cũng tuyệt không buông tha cho cơ hội đó!”.

Ba người dựa vào nhau, thâm tình mật ý, dù không ai nói gì nhưng đều nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt nhau.

Vài ngày sau, thời điểm phải đi Đại Dư tiên sơn rốt cuộc đã tới. Trương Tử Tinh tính rằng có Khổng Tuyên và Siêu Não, lại mang theo không ít pháp bảo và vũ khí, hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn nào, cho nên đề xuất muốn đi cùng Khổng Tuyên, coi như tăng trưởng kiến thực một lần. Khổng Tuyên sợ lần đi này nhiều nguy hiểm, nhất thời không dám đồng ý, nhưng thiết bị cách âm kia chỉ có Trương Tử Tinh mới có thể điều khiển được, cho nên đành phải đồng ý. Trương Tử Tinh dặn dò Ứng Long, Phương Mạt và Thương Thanh Quân xong, nhấc mình cùng Khổng Tuyên bay về phía Đông Hải.

Theo kinh nghiệm của Khổng Tuyên, thời gian Đại Dư tiên sơn xuất hiện ước chừng một ngày, thời gian vừa hết, Đại Dư tiên sơn lập tức nháy mắt di động, biến mất khỏi vị trí vốn có, lần xuất hiện sau cũng không biết phải chờ mấy trăm hay mấy ngàn năm sau.

Hỗn Độn chung rất có linh tính, nhiều năm qua đã hợp với tiên sơn thành một thể, có thể cảm ứng được sự xâm nhập từ bên ngoài, sẽ phát ra công kích thanh âm cực mạnh. Mà tại lúc tiên sơn sắp biến mất, loại công kích này càng thêm mãnh liệt, cho dù là dạng cường giả như Khổng Tuyên cũng không thế kháng cự, nếu không mau mau rời đi, ở lại chỉ có đường chết mà thôi.

Có thể giải thích thế này, thời gian Đại Dư tiên sơn xuất hiện hẳn trùng vào lúc uy lực của Hỗn Độn chung là yếu nhất, chỉ trong thời gian đó mới có thể lên được tiên sơn và hi vọng lấy được Hỗn Độn chung. Nếu thời gian dần qua, Hỗn Độn chung bắt đầu phát uy, không ai chống cự nổi, chỉ đành cúp đuôi trở về thôi.

Khổng Tuyên biết sự lợi hại của Hỗn Độn chung, cũng không mong Trương Tử Tinh có thể chế ra thứ gì hoàn toàn khắc chế được tiếng chuông, cho dù chỉ có thể chống cự được một tiếng thời gian đã là rất tốt rồi. Giờ Hỗn Độn chung là vật vô chủ, uy lực nó phát ra dù sao vẫn là hữu hạn, chứ nếu để bị người bắt được, luyện hóa thành công, vậy uy lực của nó thực khó lòng tưởng tượng, nghe nói có thể dùng âm thanh xé rách không gian, đáng sợ vô cùng, thiết bị cách âm nào có thể đỡ nổi? Nếu Hỗn Độn chung quả là vật có chủ, Khổng Tuyên đâu dám nhờ vả Trương Tử Tinh, thậm chí đi tới Đại Dư tiên sơn cũng còn không dám.

Qua lời Khổng Tuyên, Trương Tử Tinh còn biết được: không chỉ một mình hắn có thể tính ra vị trí tiên sơn xuất hiện. Cách đây 600 năm, hắn từng gặp qua hai gã tiên nhân cũng lên tiên sơn đoạt bảo, vì thế còn hỗn chiến cùng Khổng Tuyên một trận, sau đó hai tên kia không chịu nổi uy lực của Hỗn Độn chung, bại trận trở về. Hai kẻ đó đều là cảnh giới Huyền tiên, mình mang diệu pháp, tu vi rất mạnh, nếu lần này gặp phải bọn chúng nhất định phải cẩn thận.

Khổng Tuyên tính ra nơi Đại Dư tiên sơn xuất hiện là ở trên Đông Hải, thời gian hẳn là trong ba ngày sẽ thấy. Vì đề phòng vạn nhất, hai người đặc ý tới hải vực trước vài ngày.

Hai người một đường ngự độn quang, mắt thấy sắp tới vị trí dự tính xuất hiện của tiên sơn, đột nhiên Khổng Tuyên kéo Trương Tử Tinh qua một bên, dừng độn quang lại. Trương Tử Tinh ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một đạo trường hồng từ phía sau như điện bay lại, nháy mắt đã tới trước mặt hai người, dáng vẻ như muốn chặn đường họ.

Ánh sáng trường hồng rút đi, một tên lùn quen mắt hiện ra trước mặt Trương Tử Tinh.

“Tiêu Dao đạo hữu, thực là ‘nhân sinh hà xử bất tương phùng a!”.

Câu này, mang theo một loại căm hận cay cú vô cùng.

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 954

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.