Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dũ Lý Chi Chiến! Ứng Long Đối Tam Tiên

Phiên bản Dịch · 3341 chữ

Như lời Bá Giám, tại lúc Trương Tử Tinh lặn xuống không lâu, trên mặt biển liền xuất hiện rất nhiều dị trạng, chừng nửa ngày thời gian sau, mặt biển biến thành một cơn lốc xoáy khổng lồ.

Thân ảnh Trương Tử Tinh xuất hiện nơi trung tâm lốc xoáy, từ từ bay lên, hai mắt nhắm chặt, tựa như mất đi ý thức, mà hỏa khí của Xi Vưu liền theo bên người. Tại lúc này, trên người Trương Tử Tinh bỗng xuất hiện một con dị thú, một ngụm nuốt lấy đoàn hỏa khí kia, sau lại biến mất không tung tích. Biển lặng sóng lui, Bá Giám vui mừng phát hiện sát khí trói buộc hồn phách mình ngàn năm đã hoàn toàn tiêu biến. Đồng thời, Trương Tử Tinh lúc này cũng tỉnh lại.

Không phải Thao Thiết chỉ thôn phệ sinh linh sống ư? Sao ngay cả loại pháp bảo như hỏa khí vừa rồi cũng có thể “ăn được”?, Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ ra một chuyện, không khỏi động tâm – Thao Thiết sau khi thôn phệ loài sinh linh nào đó, liền có được vài phần năng lực đặc dị của sinh linh: năm đó thôn phệ Bách vạn yêu hồn, liền có thể đoạt được dị năng của yêu hồn; nay thôn phệ Văn đạo nhân xong, chẳng nhẽ cũng có được năng lực thôn phệ pháp bảo của Văn đạo nhân? Nếu là thực, Thao Thiết quả là một kiện vũ khí và pháp môn cực kỳ lợi hại, bất luận lớn nhỏ, sinh tử bất chấp, loại nào ta cũng chiến được!.

Trương Tử Tinh càng nghĩ càng cao hứng, không khỏi cất giọng cười lớn. Bá Giám đứng bên này không hiểu gì, thành thật bẩm báo: “tuy chủ công đã giải trừ đoàn hỏa khí kia, song do hồn thể tôi bị trấn nghìn năm, nguyên khí vẫn chưa khôi phục, ít ra còn cần vài tháng nữa mới được. Không biết chủ nhân muốn tới nơi nào? Lúc đó tôi cũng xin theo cung phụng”.

Để Bá Giám đi hay ở đúng là vấn đề, Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ hồi lâu nói: “ta có một việc, muốn giao cho ngươi, ngươi cứ tiếp tục ở lại nơi này, làm ra vẻ chưa thoát nạn, tự hành tu luyện. Tương lại sẽ có người trong Xiển giáo tới đây gặp, lệnh ngươi chờ một người, ngươi cứ theo lời hắn, làm thế này, thế này…”

Bá Giám gật đầu lia lịa, tỏ ý đã hiểu. Trương Tử Tinh lại lấy ra một túi pháp bảo đưa cho hắn: “ngươi là linh thể, trong này có một chiếc hộp đá, là vật thời thượng cổ, có khí Huyền thanh cực mạnh, rất tốt cho tu luyện của ngươi. Vật này tạm thời cho ngươi mượn, nhớ ngày thường chớ để lộ ra cho ai”.

Chiếc hộp này chính là hộp đựng Huyền Khuê năm xưa Trương Tử Tinh lấy được ở Tống gia trang, rất thích hợp cho loại linh thể như Bá Giám tu luyện. Do hộp đá từng nhận máu của Trương Tử Tinh, nên không thể thay đổi chủ nhân, chỉ có thể tạm thời cho Bá Giám sử dụng. Bá Giám mở túi pháp bảo, lập tức cảm nhận được khí Huyền Thanh cường đại. Tu vi của hắn dù sao cũng không phải loại như Ngũ lộ thần có thể so sánh được, không chỉ không sợ khí Huyền Thanh dày nông nặc, mà ngược lại rất thích hợp tu luyện, trong lòng không khỏi mừng rỡ như điên, tựa như một kẻ gần chết đói bỗng được cho một bàn tiệc thịnh soạn, hận không thể ngay lập tức “ngấu nghiến” một phen.

Bá Giám thấy chủ công không chỉ cứu mình, còn lập tức tặng cho bảo vật, trong lòng liền cảm kích không thôi, lập tức tuân lệnh chui xuống Đông Hải tu luyện để khôi phục, đồng thời cũng chờ “tình tiết” tương lai kia phát sinh.

Thành công lưu lại một quân bài cho tương lai xong, Trương Tử Tinh tâm tình rất tốt, ngự cương nha bay đi, tới thẳng dãy đảo lừa được của Ngao Quảng. hải vực ở gần quần đảo quả nhiên có binh tôm tướng cá thủy tộc canh gác, hắn vừa bước chân lên, liền bị bao vậy lại. Trương Tử Tinh lấy ra lệnh bài thân phận quốc sư Đại Thương, lại nói mình nghe lệnh Thiên tử tới tiếp quản quần đảo, binh lính thủy tộc bán tín bán nghi, có kẻ lập tức chạy tới Thủy tinh cung bẩm báo Long vương Ngao Quảng. Ngao Quảng không dám chậm trễ, phái tam thái tử Ngao Bính tới tìm hiểu rõ.

Do bây giờ Trương Tử Tinh đang dùng thân phận Tiêu Dao tử, cho nên cũng không dám nhận tên ký danh đệ tử này, chỉ là “thay” thiên tử kiểm tra tình huống tu luyện của hắn, lại giống như đối với Viên Hồng, lấy ra một kiện pháp bảo cho Ngao Bính. Ngao Bính thấy hắn giảng giải liên miên, lại thay sư tôn chuyển tặng pháp bảo, tức thì không còn nửa phần hoài nghi, thái độ trở nên hết sức nhiệt tình, lại tặng hắn một khối ngọc bài thông hành cấp tối cao long cung, sau này có thể tùy ý đi lại trong hải vực.

Chờ Ngao Bính rời đi, Trương Tử Tinh tử tế đi dạo trên đảo một vòng, quả nhiên phát hiện nơi này tư nguyên thập phần phong phú. Hắn chọn một tòa đảo lớn nhất làm cơ địa trung tâm, lại từ Cương Nha thả ra Ngũ quỷ, đưa cho bọn chúng bản thiết kế, dặn theo đó mà kiến thiết cơ địa, tất nhiên là phần hạ tầng thôi, những kiến trúc phức tạp và cao cấp thì giao cho robot tự động tiến hành. Ngũ Quỷ đã theo Trương Tử Tinh nhiều năm, lại được Khổng Tuyên chỉ điểm, tu vi tăng tiến không ít, ngoài ra còn học được chút kỹ năng về kiến trúc, lúc xây dựng lầu Trích Tinh trước đây cũng đã ra lực không ít.

Tại lúc Trương Tử Tinh tính toán thiết kế cơ địa, thì nơi Triều Ca đã có chuyện lớn phát sinh.

Ngày đó, Khương Tử Nha từ Côn Lôn sơn trở về tới phủ đệ nơi Triều Ca, Mã thị mừng rỡ ra đón: “chúc mừng thừa tướng của ta trở về”.

Khương Tử Nha kéo Mã thị vào nội sảnh, lệnh lui tả hữu, thấp giọng nói: “hiền thê, tôi có một chuyện cần thương lượng với bà: Thiên tử Trụ gần đây mông muội, không còn đáng làm chủ tốt, tôi với bà cùng đi Tây Kỳ, trước là giữ lấy tính mệnh, sau là nếu thời vận may mắn, tất sẽ được phong quan nhận tước, công danh vô tận, vậy mới không thẹn với tài học của ta”.

Mã thị ngạc nhiên nói: “ông bất quá là giang hồ thuật sĩ mà thôi, nhờ ơn Thiên tử, một bước lên trời, làm tới chức Á thừa tướng, đã là hiển quý lắm rồi. Ông vì sao còn đại nghịch bất đạo, muốn phản chủ chạy trốn là sao?”

Khương Tử Nha nghe vậy, trong bụng thầm xấu hổ, chỉ đành ra vẻ nói Mã thị là phận đàn bà đầu óc thiển cận, trời đã có thiên số, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày mở mặt, nếu Mã thị chịu cùng theo đến Tây Kỳ, phú quý tất nhiên không thiếu.

Vốn Mã thị từ lúc lấy Khương Tử Nha đã chịu nhiều bất mãn, may sau này hắn lằm quan, hai người mới dần hòa hợp; nay nghe hắn muốn từ quan bỏ trốn tới Tây Kỳ, không chỉ vinh hoa phú quý bằng không, còn mang chữ phản thần trên đầu, đâu chịu đồng ý! Hai người tranh cãi một trận, Khương Tử Nha quyết ý bỏ đi, thấy Mã thị như vậy, biết nếu ép buộc rời đi, lúc đó sẽ thành gánh nặng, lập tức viết một phong thư từ hôn, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Mã thị vốn tưởng là số đỏ đã tới, lấy được lão già gàn bướng này, không ngờ lại làm tới chức Á thừa tướng, thân mình cũng thành nhất phẩm phu nhân, danh giá vô cùng; giờ thấy hắn chấp mê như vậy, bỏ cả chức quan, từ cả thê tử cũng muốn tới Tây Kỳ, hận tới nghiến răng méo mặt. Khương Tử Nha để lại thư từ quan cùng ấn ký trong thư phòng, đợi ngày sau có người phát giác, bẩm với triều đình, ngõ hầu kiếm thêm thời gian bỏ trốn.

Kể ra hắn cũng còn chút lương tâm, chờ Mã thị thu dọn đồ đạc, dùng pháp thuật đưa Mã thị tới Tống gia trang, tiện đó từ biệt nghĩa huynh Tống Dị Nhân. Tống Dị Nhân vốn người nghĩa khí, thấy hắn từ quan bỏ đi, cũng không vòng vo dò hỏi, sai người đưa Mã thị về nhà, cũng Khương Tử Nha uống rượu tiễn đưa, rượu xong, lại tự thân tiễn đi một quãng đường xa. Khương Tử Nha cảm kích nghĩa huynh vô cùng, hai người gạt lệ hồi lâu rồi từ biệt.

Làm xong mấy chuyện này, Khương Tử Nha lập tức dùng thổ độn bỏ trốn, thẳng tới một tòa thành nhỏ cách Triều Ca khá xa. Sở dĩ gọi là “thành”, vì xung quanh bốn phía đều là cây cối mọc ngay ngắn, có chút như tường thành. Trong thành nhân khẩu không nhiều, kiến trúc cũng tương đối thô sơ, bất quá đối với kẻ “hiềm nghi phản thần” như Cơ Xương, cũng là ưu đãi rồi.

Khương Tử Nha mắt thấy sắc trời dần tối, liền ở lại rừng cây bên ngoài chờ đợi, ý đồ đợi khi trời tối hắn, lẻn vào trong cứu Cơ Xương cùng bỏ chạy về Tây Kỳ.

Ý đồ từ quan bỏ chạy của Khương Tử Nha không qua được mắt thành viên Thiên Ảnh phục trong Tống gia trang, Tôn Ngao lập tức sai người đem tin tình báo trọng yếu này tới hoàng cung bẩm báo.

Lúc này Trương Tử Tinh không ở đây, người phụ trách tạm thời là Thương Thanh Quân, biết được tin tức, nàng không khỏi kinh hãi.

Thương Thanh Quân tính tới Khương Tử Nha am hiểu pháp thuật, một bên sai Băng Tuyết giả ý chỉ của Thiên tử, tức tốc thông báo năm ải, nghiêm tra dân chúng vào ra, nếu phát hiện Khương Thượng, lập tức bắt lấy; một bên sai Phương Mạt cùng Viên Hồng mới trở lại, phối hợp cùng Thiên Ảnh truy lùng tung tích Khương Tử Nha, mong cách này có thể sớm bắt được phản thần.

Thương Thanh Quân nghĩ đến Khương Tử Nha muốn đầu nhập thế lực là Tây Kỳ, nàng tâm tư tinh tế còn nghĩ tới phía Cơ Xương sợ rằng cũng có biến, vì đề phòng vạn nhất, nàng mời Ứng Long hỏa tốc chạy tới tiểu thành, giám thị hành động của Cơ Xương.

Trời đã vào đêm, Tây Bá Hầu Cơ Xương dùng xong cơm tối đơn giản, đặt kim tiền, mai rùa trên bàn. Từ lúc Cơ Xương bị tù đến này, cả người như uể oải rất nhiều, ngày thường trầm mặt ít nói, chỉ chăm chỉ luyện tập tiên thiên thôi toán.

“Thiên cơ điên đảo, như thực như ảo…”, Cơ Xương thôi toán một trận, cảm thấy mơ hồ như trước, không thể toán ra, không khỏi chán nản dẹp kim tiền và xác rùa qua một bên, đứng dậ thở dài.

“Hiền bá, đã là thiên số, tất có thiên định, đâu cần thêm phiền não?”

Một thanh âm cất lên từ đằng sau khiến cho Cơ Xương kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thì ra là một đạo nhân trông đã lớn tuổi, Cơ Xương hỏi: “đạo nhân là người phương nào? Vì sao tới đây?”.

Người kia đáp: “Bần đạo là môn hạ Côn Lôn sơn, Ngọc Hư cung Khương Thượng, đặc biệt tới cứu hiền bá thoát thân”.

Cơ Xương nghe vậy không khỏi chau mày: “thì ra là đương kim Á thừa tướng, vì sao cất lời đùa cợt? Cơ Xương vâng ý chỉ của Bệ hạ, ở đây tĩnh tâm luyện tài, sao lại nói cái gì bỏ trốn?”

Một năm nay, Cơ Xương cả ngày chỉ tĩnh tư, rất nhiều chuyện, gồm cả thích khách Khương Hoàn ngày đó, hắn cũng đã đoán ra được đại khái, càng thêm kinh sợ thủ đoạn của Thiên tử. Hắn tuy ở nơi này, song cũng nghe Thiên tử trọng dụng thuật sĩ Côn Lôn Khương Thượng, còn phong làm Á thừa tướng; thấy lần này Khương Tử Nha tới đây, không ngờ muốn dẫn mình bỏ trốn, còn cho rằng Thiên tử lại muốn thi triển kế mưu gì, trong lòng tức thì hết sức cảnh giác, đâu dễ dàng chịu tin?

“Hiền bá chớ đa nghi, ta đã không còn là Á thừa tướng…”, Khương Tử Nha thấy Cơ Xương không tin, không khỏi gấp gáp nóng ruột, nhưng hắn giải thích thế nào Cơ Xương cũng không nghe. Khương Tử Nha không ngờ hành động lần này lại rách việc như vậy, không biết làm sao chỉ đành thi triển đạo thuật làm bất tỉnh Cơ Xương, lại lấy ra mộc nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn ban tặng, hóa thành hình dạng Cơ Xương.

Khương Tử Nha không dễ dàng tránh thoát thủ vệ, đem Cơ Xương chạy ra ngoài thành, bỗng nhiên một người xuất hiện phía trước, quát lớn: “tặc nhân to gan, dám lừa gạt Tây Bá Hầu Cơ Xương! Mau mau thúc thủ chịu trói, tránh một kiếp rơi đầu!”.

Khương Tử Nha nhờ ánh trăng nhìn kĩ, người tới là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, tướng mạo thập phần uy vũ, vội vàng hỏi: “bần đạo là Khương Thượng, môn hạ Ngọc Hư cung, xin hỏi đạo hữu là người nào? Vì sao muốn ngăn cản đường ta?”

Nam tử cười lạnh nói: “thì ra ngươi là tên vong ân bội nghĩa, từ quan bỏ trốn, nghịch thần Khương Thượng kia! Ngươi cùng Cơ Xương, kẻ nào cũng đừng mong chạy thoát!”.

Khương Tử Nha kinh sợ thất sắc, không ngờ mình từ quan bỏ chạy nhanh vậy đã bị người này phát hiện, còn không chờ hắn kịp thi triển độn thuật, đã thấy trong lòng lạnh lẽo, cả thân thể như bị một loại băng tinh nhó bé vậy bọc, tức thì không cách nào động đậy, cả người nháy mắt đã bị đông cứng.

“môn hạ Ngọc Hư, không dè cũng có loại phế vật như này..”, thanh niên nam tử này chính là Ứng Long, nhận lời của Thương Thanh Quân, vội chạy tới nơi này tra khán.

Ứng Long không nghĩ tới Khương Tử Nha xuất thân danh môn mà lại có tu vi yếu kém nhường này, thấy mình dễ dàng đắc thủ như vậy cũng không khỏi có chút bát ngờ. Ứng Long nhấc tay, băng tinh trên người Khương Tử Nha nhanh chóng đông lại, tức thì hóa thành một băng điêu hình người, còn Cơ Xương từ từ bị bay lại, rơi xuống bên người.

Tại lúc Ứng Long đang tính đem Cơ Xương nhốt về trước, sau sẽ bắt Khương Tử Nha về Triều Ca, thì đột nhiên thấy không trung có ba đạo quang hoa rất nhanh bay tới, hạ xuống trước mặt, hóa thành ba gã đạo nhân. Ba người thấy Khương Tử Nha hóa thành băng điêu, nhất tề lộ vẻ kinh hãi, một người trong đó hươ phất trần trong tay về phía Khương Tử Nha, không khí xung quanh tức thì trở nên nóng rực, khối băng trên người Khương Tử Nha dễ dàng tan ra, hóa thành giọt nước lạc trên mặt đất.

Khương Tử Nha thanh tỉnh lại, cả người lạnh lẽo, hắt hơi vài cái, thấy ba người đạo nhân, tức thì lộ vẻ mừng rỡ, hành lễ nói: “đa tạ ba vị sư huynh giải cứu! người này là trảo nha của Triều Ca, xin chư sư huynh bắt lấy người này, cứu lấy Tây bá hầu”.

Ứng Long phát hiện ba đạo nhân này tu vi cao thâm, đều đã tới mức Kim tiên, không người nào kém mình, sắc mạt không khỏi chợt biến. Hắn nghe Khương Tử Nha xưng hô, biết ba người cũng là môn nhân Xiển giáo, tất là tới hỗ trợ Khương Tử Nha cứu Cơ Xương, trong lòng liền hạ ý ‘tiên hạ thủ vi cường’, cũng không nói nhiều, hai tay giơ lên, không trung tức thì xuất hiện vô số băng trùy sắc bén như dao, nhắm ba người bay tới.

Đạo nhân cầm phất trần kia chính là núi Thanh Phong, động Tử Dương, Thanh Hư Đạo Đức chân quân, lúc tranh bảo ở Nam Hải, từng dùng pháp bảo Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến sát hại không ít môn nhân Triệt giáo, thực lực cũng ở mức khá trong 12 Kim tiên Xiển giáo; thấy Ứng Long hung hãn đánh tới, vội vàng lấy ra Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến, nhắm băng trùy đầy trời bay tới kia quạt một cái.

Gọi là Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiên, là vì có Không trung hỏa, Thạch trung hỏa, Mộc trung hỏa, Tam muội hỏa, Nhân gian hỏa, năm loại lửa trời kết hợp thành, tuyệt không phải là loại lửa ngũ hành tầm thường; trên quạt có cánh Phượng Hoàng, cánh Thanh Loan, cánh Đại Bàng, cánh Khổng Tước, cánh Bạch Hạc, cánh Hồng Hạc, cánh chim Kiêu, tổng cộng bảy loại linh cầm; ngoài ra còn có phù ấn bí quyết, ngay cả Lữ Nhạc mà Trương Tử Tinh mới gặp gần đây, trong nguyên tác cũng mất mạng dưới pháp bảo này. Băng trùy sao có thể đỡ được quạt này, ngay giọt nước cũng chưa kịp rơi, đã hóa thàn hơi nhẹ tan đi.

Ứng Long thấy quạt này lợi hại như vậy, không dám chậm trễ, lập tức lộ ra Bích Lan Khải, dị bảo của Long tộc chuyên hộ thân, lấy ra Thiên Hạo Tinh Kính, nhắm Thanh Hư Đạo Đức chân quân chiếu tới. Đạo Đức chân quân biết thanh niên này là bực cường địch, dưới chân liền hiện ra hộ thể liên chu, trên đầu phát mây lành bao bọc, chuẩn bị ứng phó cẩn thận. Thiên Hạo Tinh Kính kia là được Hoàng Đế ban tặng, uy lực rất lớn, Đạo Đức chân quân tuy dựa vào Liên chu và đám mây ngăn cản, song cũng thấy khó khăn vô cùng. Tại lúc này, một đạo kim quang bỗng nhắm phía sau Ứng Long tập kích tới. Ứng Long lập tức đầu hoa mắt váng, lảo đảo lui lại vài bước, may nhờ có Bích Lan Khải bảo hộ, tuy chưa thụ thương, song cũng không có cách nào tiếp tục khống chế kính quang đối phó Đạo Đức chân quân.

Kim quang bay trở về trên tay một gã đạo nhân áo xanh, thì ra là một chiếc vòng vàng. Đạo nhân này thấy đánh trộm không hiệu quả, lại lấy ra một vật, là một chiếc dây lụa hồng, tựa như thân rắn, uốn éo kì dị, tức thì trói lấy Ứng Long.

Đạo Đức chân quân thừa lúc Thái Ất chân nhân dùng Hỗn Thiên Lăng khóa chặt Ứng Long, lập tức dùng Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến quạt lia lịa về phía Ứng Long. Quạt này lợi hại vô cùng, chớ nói cỏ dại dưới chân bị đốt cháy, ngay cả mảnh đất cũng hồng rực lên.

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1099

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.