Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hữu Tình Khách Xuyến! Triệu Công Minh Sơ Thứ Đăng Tràng

Phiên bản Dịch · 2382 chữ

Trương Tử Tinh hành động vậy là đã suy ngẫm cẩn thận: Ứng Long và Nữ Bạt từ quen biết tại thiên giới tới giờ đã vài ngàn năm mà vẫn không quên nhau, tất là những người rất nặng tình nặng nghĩa, mình có ân thành toàn với bọn họ, cho nên hai người rất khả năng là nhất thời xúc động, giao ra bổn mệnh nguyên hồn. Nếu thu lấy, tức là đại biểu quan hệ chủ tớ giữa hai bên thành lập, còn là ý thi ân đòi báo; huống chi hai người đều đã tới tu vi Kim tiên, vượt xa bản thân Luyện hư kỳ, nếu ngày sau phát sinh biến cố, chưa chắc đã không có thủ đoạn thoát khỏi chú thệ nguyên hồn này, không bằng lấy tình cảm động, khiến bọn họ triệt để quy phục, thề không hối hận.

Tự giác, tất nhiên là hơn tự phát rất nhiều lần.

Tất nhiên, sách lược này cũng phải xem đối tượng muốn thi triển là ai, Nữ Bạt và Ứng Long là người tình nghĩa, chỉ cần ngươi đem ra chân thành và tín nhiệm, tất được báo đáp gấp bội; nhưng đổi là vị Phi Liêm kia, tất không thể làm như vậy, nếu Phi Liêm giao ra bổn mệnh nguyên hồn, Trương Tử Tinh tuyệt không do dự mà thu lấy.

Tại thế kỷ XXIV, Trương Tử Tinh có một chị, một em gái, cảm tình rất được; thế giới này hôm nay lại thu được một muội muội, trong lòng cũng hết sức cao hứng: “muội tử yên tâm, nếu sau này Ứng Long dám khi phụ muội, hoàng huynh nhất định không tha cho hắn!”

Nữ Bạt ngượng ngùng gật đầu, Ứng Long cười nói: “chủ công đâu cần nói vậy, tôi và vị công chúa điện hạ này đều là lấy lễ tương kiến, sao dám khi dễ?”

Trương Tử Tinh kéo hắn sang một bên, thì thầm nói: “lúc nãy quả nhân cố ý ly khai là muốn tạo cơ hội cho ngươi, vừa rồi thời gian lâu vậy, ắt hai người đã thành hảo sự…”

Ứng Long cuống quýt xua tay: “chủ công xin chớ hiểu nhầm, chúng tôi phân cách ngàn năm, hôm nay trùng phùng mới tâm sự lâu vậy, tuyệt không có hành động nào quá mức”.

Trương Tử Tinh lộ ra bộ dạng hết sức đau lòng: “Ứng Long ngươi giỏi lắm, đầu óc có bị làm sao không vậy? đối phó phụ nữ, lúc cần “khi phụ” là phải ra tay a, chẳng nhẽ còn muốn con gái nhà người ta chủ động mới được? làm người không thể quá scoopy doo a!”

Mấy lời thì thầm này không thoát khỏi tai Nữ Bạt, không khỏi sắc mặt quẫn bách, tim đập thình thịch. Ứng Long giờ mới minh bạch ý tứ hắn, cũng đỏ bừng mặt già, chỉ là không biết vị Scoopy Doo trong miệng chủ công kia là vị tiên nhân nào?

Trương Tử Tinh đùa bỡn một hồi, hai người đã dần dần bớt đi thái độ cung kính, không khí cũng trở nên thoải mái hơn. Trương Tử Tinh thầm gật đầu, trở lại chánh đề: “Ứng Long, vừa rồi chuyện trừ hạn kia có biện pháp không?”

Ứng Long nghiêm mặt nói: “khởi bẩm chủ công, Ứng Long có thể hút nước, hóa nước trong tứ hải phun mưa rơi xuống nên mới có tên Vũ thần, nếu là mượn sóng thi bão thực dễ như trở bàn tay. Nhưng giờ thiên hạ đại hạn, sông suối cạn khô, nếu muốn phun mưa đầu tiên phải tích trữ được nước, sau đó mới thi triển thuật ngưng tụ vân vũ, lúc đó có thể làm mưa tùy ý. Thuật này rất tổn hao nguyên khí, mỗi lần thi triển đều gần như cạn kiệt, phải tu luyện nhiều ngày mới có thể khôi phục, nếu chỉ là một huyện, một thành có thể cố gắng làm được, nhưng nơi đại hạn bây giờ quá nhiều, đâu chỉ có vài ngàn dặm. Chỉ bằng sức mình tôi, không thể ngưng tụ được nhiều nguồn nước như vậy, nếu chỗ nào cũng chia ra cứu thì thời gian lại quá dài, không cách nào giải trừ mối họa cấp bách”.

Trương Tử Tinh vội vàng hỏi: “nhưng giờ bách tính gặp tao nạn, sinh hoạt gian nan vô cùng, có biện pháp giải quyết gì không?”

Ứng Long lộ vẻ khó khăn: “tôi từng có một pháp bảo gọi là Ngưng Ba Hồ, có thể giúp tôi ngưng tụ lực lượng thủy nguyên, đáng tiếc năm xưa chiến cùng Xi Vưu đã bị hủy. Chỉ là…lấy diện tích bị hạn bây giờ, dù có Ngưng Ba Hồ cũng không đủ sức thi triển, giờ chỉ còn cách là chọn lấy vài nơi trọng yếu chia ra thi pháp thôi”.

Trương Tử Tinh thở dài một hơi, không dè thân là Vũ thần Ứng Long cũng không thể hoàn toàn giải trừ hạn tai trong thiên hạ: “cũng chỉ cách này! Ứng Long, đây có hai khỏa Thiên Địa Tạo Hóa Đan, tuy không thể bổ sung nguyên khí, song có thể nháy mắt khôi phục pháp lực, tiếc là ta cũng chỉ có hai khỏa thôi, ngươi hãy cầm lấy đi”.

Ứng Long biết luyện chế đan này không dễ, tạ ơn chủ công nhận lấy.

Lúc này có nội thị vào báo: “Văn thái sư dẫn đạo nhân Triệu Công Minh tới ngoài điện chờ chỉ”.

Triệu Công Minh đến ư? Trương Tử Tinh thiếu chút giật mình ngã nhào xuống long y.

Triệu Công Minh: đại huynh của Tam Tiêu nương nương, đệ tử tinh anh của Thông Thiên Giáo Chủ, thân mang bảo bối Định Hải Châu, làm người rất trọng nghĩa khí, thực lực cực mạnh, từng dùng Định Hải Châu liên tiếp đánh bại kim tiên Xiển giáo, tiếc là cuối cùng bị tên Lục Áp (trong PTDN tên là Lục Yểm) âm độc kia thi triển Thất Tiễn Thư giết chết.

Đối với vị tiên nhân thực lực cao cường, lại cũng là ca ca của Tam Tiêu này, Trương Tử Tinh tất nhiên là để ý đã lâu, vốn còn tưởng lợi dụng quan hệ với Tam Tiêu tiếp xúc với Triệu Công Minh, không ngờ hôm nay đã được Văn Trọng mời đến.

Trương Tử Tinh nghĩ ra điều gì, quay sang Ứng Long hỏi: “Ứng Long, ngươi có từng nghe tới Định Hải Châu?”

“Từng nghe châu này là chí bảo trấn hải thời thượng cổ, tổng cộng 24 khỏa, không chỉ có thể định hải, mà uy lực cũng rất mạnh”, Ứng Long lộ vẻ tiếc rẻ: “tiếc là bảo châu này đã thất lạc không rõ, nếu giờ có bảo bối trong tay, chuyện giải hạn cho thiên hạ không còn gì khó khăn!”

Ánh mắt Trương Tử Tinh sáng bừng: “như ngươi nói, nếu có Định Hải Châu thì có thể giải trừ được hạn tai?”

Nghe câu trả lời khẳng định của Ứng Long, Trương Tử Tinh cười lớn ba tiếng: thực là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!

Ứng Long và Nữ Bạt bị hắn cười đến hồ đồ, Trương Tử Tinh cũng không giải thích, hướng thái giám nói: “mau mời Văn thái sư và Triệu đạo trưởng vào điện”.

Không bao lâu liền thấy Văn Trọng dẫn Triệu Công Minh vào điện, Triệu Công Minh thân hình cao ráo, mặc một chiếc đạo bào màu vàng nhạt, tay cầm phất trần, rất kỳ quái là trên mặt Triệu Công Minh cũng đeo mặt nạ như Tam Tiêu, giấu đi diện mục thật.

Văn Trọng bước lại tấu: “lão thần phụng chỉ ý của Bệ hạ đi tìm cao nhân giải hạn, hôm nay may gặp được Triệu Công Minh đạo hữu, đạo pháp tinh thâm, làm người trượng nghĩa, nguyện tới giúp Đại Thương ta giải trừ khổ nạn”.

“Có phải là Triệu tiên trưởng ở động La Phù, núi Nga Mi?”, Trương Tử Tinh lộ ra vẻ mừng rỡ: “người đâu, mau mau đem ghế lại đây!”

“Bệ hạ quả nhiên kiến văn quảng bác, bần đạo là người sơn dã mà thôi, không ngờ cũng được Bệ hạ biết tới”, Triệu Công Minh chắp tay nói: “hai chữ tiên trưởng thẹn không dám nhận, đạo thuật của bần đạo cũng tầm thường, thực xấu hổ với lòng yêu của Văn đạo hữu”.

Đạo thuật của ngươi còn tầm thường? là tầm thường thì chắc mười hai kim tiên Xiển giáo chỉ có nước đi theo Khương Tử Nha bán bột mì thôi a…Trương Tử Tinh bước xuống long y, tự thân hướng Triệu Công Minh hành lễ: “quả nhân thay mặt thiên hạ bách tính đa tạ Triệu tiên trưởng trợ giúp”.

Triệu Công Minh đứng dậy hoàn lễ: “Bệ hạ là vị vua nhân từ, lòng thương muôn dân, bần đạo sao dám nhận đại lễ như vậy? huống chi bần đạo tu vi hạn chế, lần này tới đây cũng không biết giúp gì được Bệ hạ hay không”.

Trương Tử Tinh biết hắn khiêm tốn, vội vàng hỏi có biện pháp gì không. Triệu Công Minh biết thiên tử cũng hiểu đạo thuật, liền không dấu diếm nói ra ý kiến của mình. Thì ra, biện pháp của Triệu Công Minh là nghiêng nước bốn biển, chuyển tới phía trên tầng không của Đại Thương rồi thi thuật làm mưa. Nhưng phương pháp này cũng có tính mạo hiểm rất lớn, không chỉ cần thi thuật nhiều ngày, lực lượng tiêu hao rất lớn, mà chẳng may nếu khống chế có sai lầm gì, hoặc nước biển trên không bị lực lượng bên ngoài tác động mất đi tính thăng bằng, rất có thể sẽ bị lật, tạo thành cơn hồng thủy đáng sợ.

Biện pháp này nghe rất được, nhưng Trương Tử Tinh vẫn nghe ra tính khó khăn trong đó, nhất là thời gian cần dài, hoặc có thể bị người quấy nhiễu; hai vấn đề này khiến hắn hết sức lo lắng: thi thuật làm mưa vốn là hành động nghịch thiên, thêm lần trước làm mưa nhân tạo đã vơ cả Hạo Thiên thượng đế vào, khó đảm bảo thiên giới không phái người xuống phá hoại. Hơn nữa đằng sau còn có vị thánh nhân nương nương kia, lần trước làm mưa không phải còn đem cả linh phù ra ngăn chặn hay sao? Nhưng lần trước nếu không dùng mưa nhân tạo, sợ rằng Đại Thương hôm nay đã mất dân tâm, nguy cơ trùng trùng, Trương Tử Tinh ngẫm lại vẫn còn thấy sợ hãi không thôi.

Nếu tại lúc Triệu Công Minh nghiêng biển làm mưa, Nữ Oa kia xuất hiện thi triển pháp thuật gì đó, biến phúc thành họa, hậu quả thực khó dám tưởng tượng, Trương Tử Tinh không nghĩ tới khéo quá hóa vụng, đem lại cho Đại Thương một tai nạn kinh hoàng hơn.

Ứng Long đứng một bên đột nhiên mở miệng hỏi: “xin hỏi Triệu đạo trưởng, ngài định thi triển đạo thuật gì nghiêng nước bốn biển?”

Triệu Công Minh đưa mắt nhìn Ứng Long và Nữ bạt một cái, nói: “hai vị kim tiên cũng là người động đạo, xin bỏ đi chữ tiên trưởng, chúng ta xưng hô đạo hữu là được”.

Văn Trọng kinh ngạc không thôi, một nam một nữ bên người thiên tử cũng là tu vi Kim tiên? Vội vàng cất lời hỏi: “Bệ hạ, xin hỏi hai vị đạo hữu này là cao nhân phương nào?”

Trương Tử Tinh mỉm cười đáp: “vừa rồi quả nhân thấy Triệu đạo trưởng liền quá kích động, quên cả giới thiệu cho mấy người, đây là ngự muội của quả nhân….Thanh Lam công chúa cùng vị hôn phu Long Ứng”.

Văn Trọng vừa mừng vừa sợ, không ngờ Thiên tử lại có thêm hai vị kim tiên hỗ trợ, Nữ Bạt nghe thấy hai chữ “hôn phu” không khỏi xấu hổ, còn Ứng Long cười toe toét vui mừng.

Mấy người quay sang nhau chào hỏi xong, Triệu Công Minh trả lời vấn đề của Ứng Long: “không dấu Long đạo hữu, ta có một pháp bảo hộ thân tên là Định Hải Châu, là thượng cổ pháp bảo, uy lực tuyệt luân, nghiêng nước tứ hải thực dễ như trở bàn tay”.

Ứng Long cùng Nữ Bạt run người kinh hãi, kinh hãi không phải vì Triệu Công Minh có chí bảo thế này, mà là vì tài tiên đoán của Thiên tử, bọn họ ruốt cuộc hiểu được vì sao khi nãy Trương Tử Tinh cười luôn ba tiếng như vậy.

Chuyện tiếp theo có thể coi là dễ xử lí, cái Ứng Long thiếu là pháp bảo ngưng tụ nguồn nước, mà đạo thuật của Triệu Công Minh cũng cần có Ứng Long bảo hiểm an toàn, hai biện pháp hợp một, chính thành biện pháp giải quyết hạn tai tốt nhất. Tuy Ứng Long phải dùng Định Hải Châu thi triển thuật hàng mưa trên bình diện toàn quốc, lực lượng tiêu hao sẽ rất lớn, nhưng may có hai khỏa Thiên Địa Tạo Hóa Đan hỗ trợ, kịp thời bổ sung nguyên khí, cho nên kế này tuyệt đối có thể thực hiện được.

Triệu Công Minh nghe Ứng Long có thuật làm mưa lợi hại như vậy, không khỏi kinh ngạc: “Long đạo hữu chẳng lẽ…là vị Vũ thần dưới trướng Hiên Viên Hoàng Đế kia?”

Ánh mắt Ứng Long giật giật, đang định đáp lời thì Trương Tử Tinh đã mở miệng trước: “Triệu đạo trưởng không phải người ngoài, quả nhân cũng không dấu diếm, Long Ứng chính là Vũ thần Ứng Long”.

Ánh mắt Triệu Công Minh chuyển lên người Nữ Bạt: “Ứng Long si tình ngàn năm chỉ vì Nữ Bạt, tam giới đều biết, vậy vị Thanh lam công chúa này tất là…”

Văn Trọng ngây người, thất thanh nói: “không phải Bệ hạ đã ban chiếu thiên hạ rằng đã trừ đi Hạn thần Hạn Bạt sao?”

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1308

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.