Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 2274 chữ

Lần đầu tiên Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm thì đã bị người kia hấp dẫn rồi, khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ thanh cao, tao nhã cùng với cách ăn mặc thời trang, sành điệu.

Lúc ấy, Hứa Ngôn Tâm ngồi một mình ở bàn ăn, ưu nhã cầm dao nĩa ăn beefsteak, thỉnh thoảng nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, thu hút mọi ánh nhìn, nhìn thế nào cũng khiến trái tim người ta rung động.

Đó là lần đầu tiên Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm, chỉ cần cái liếc nhìn lơ đãng cũng đủ khiến cho hắn khắc sâu con người kia vào lòng, không thể nào quên được.

Nhưng ngày đó Hàn Trình Quang không được tiếp xúc gì với Hứa Ngôn Tâm, bởi vì nhà hàng mà Hứa Ngôn Tâm ngồi là nhà hàng cao cấp nhất, xa hoa nhất thành phố, mà Hàn Trình Quang chỉ là sinh viên nghèo còn một năm nữa mới tốt nghiệp đại học, không đồ vest, hắn ngay cả tư cách bước vào nhà hàng còn không có, bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đứng bên ngoài nhà hàng nhìn người kia dùng cơm xong rồi rời đi.

Hàn Trình Quang chưa từng nghĩ tới việc hắn sẽ lại nhìn thấy người kia, cái người khiến hắn chỉ nhìn thoáng qua đã không cách nào quên được, lại càng không nghĩ tới hắn cùng người kia có lần gặp mặt thứ hai, lần gặp mà hắn không hề nghĩ tới.

Đó là vào năm đầu tiên công tác sau khi Hàn Trình Quang tốt nghiệp, ngày đó hắn tan tầm sớm, vì không phải tăng ca như mọi lần mà cảm thấy vui vẻ, ngân nga vài câu, bước chân nhẹ nhàng trở lại căn nhà thuê. Hắn không thể ngờ ngay lúc hắn vừa mở cửa ra, đột nhiên từ góc khuất của tường nhảy ra một người, đoạt lấy tay cầm cửa, đến khi Hàn Trình Quang trấn tĩnh lại thì thấy một người nhanh chóng chui tọt vào nhà hắn.

Đứng ở ngoài cửa trợn mắt nhìn, Hàn Trình Quang nghi ngờ vừa rồi mình có hoa mắt hay không, chẳng lẽ bây giờ trộm cướp đã đạt tới cảnh giới cao cường như thế, ung dung vọt vào nhà hắn ngay trước mặt hắn sao.

Dù vậy bất ngờ, nhưng Hàn Trình Quang vẫn không quá hoảng loạn, một phút ma xui quỷ khiến hắn bước vào trong nhà.

“Cậu!!!” Quay ngược ra cửa sau khi Hàn Trình Quang nhìn người đang đứng trong phòng khách, hắn kinh ngạc vô cùng không biết nói gì, vì người đứng chỗ kia lại là người mà hắn tâm tâm niệm niệm suốt hai năm trời.

“Đây là nhà anh?” Người đang đứng trong phòng khách nhìn Hàn Trình Quang, trong mắt ngập tràn đề phòng cùng kinh hoảng, khiến hắn vốn đang vui sướng lập tức sững sờ.

Không phải vừa rồi còn đoạt cửa từ tay hắn chạy vào sao?

“Đương nhiên là nhà tôi.” Hàn Trình Quang khó hiểu nói, lúc này tâm tình vui sướng khi nhìn thấy người mà mình mong nhớ ngày đêm đã dần tan đi, ngược lại có chút nghi ngờ.

“Giúp tôi, tôi đang bị người ta đuổi giết, có thể trốn ở nơi này vài ngày không?”

Miệng hơi há to, Hàn Trình Quang nhìn người mang thần sắc cảnh giác với ngữ khí vô cùng kinh hoảng đứng trước mặt mình, sững người, vừa rồi là hắn nghe nhầm đúng không! Đuổi giết? Sống cuộc sống bình thường hơn hai mươi năm, Hàn Trình Quang ngoại trừ trên TV ra thì trước giờ chưa từng được nghe hai chữ này.

“Cậu nói có người đuổi giết cậu?” Ngữ khí có chút trầm trọng, Hàn Trình Quang nhìn người trước mặt, từ vui vẻ ban đầu chuyển thành kinh ngạc đến bây giờ thì chỉ là hoảng loạn.

“Không sai, có người đuổi giết tôi, tôi không thể bị bọn họ bắt được, có thể cho tôi trốn ở chỗ anh vài ngày không? Chỉ vài ngày mà thôi!” Nói tới đây đối phương như nghĩ tới cái gì, giọng nói có chút run rẩy, hơn nữa vẻ mặt có chút kinh hoảng nhìn Hàn Trình Quang.

Cảm giác tim đập có chút nhanh hơn, đương nhiên là vì sợ, bất quá khi Hàn Trình Quang nhìn đối phương lộ ra biểu cảm như một động vật nhỏ đang hoảng loạn thì trong lòng nhất thời sinh ra lòng chính nghĩa.

“Là loại người nào đuổi giết cậu, không thể báo nguy sao?” Nhanh chóng đến và đóng cửa lại hơn nữa còn cài khóa, Hàn Trình Quang lần nữa đến trước mặt đối phương, nhỏ giọng hỏi.

“Không thể báo nguy, cảnh sát sẽ giúp bọn chúng, anh để cho tôi trốn ở chỗ anh vài ngày nha, tôi nhất định không mang thêm rắc rối đến đâu.” Vừa nghe đến tìm cảnh sát, Hàn Trình Quang thấy vẻ mặt đối phương càng thêm hoảng sợ, dường như chuyện tìm cảnh sát từng xảy ra cái gì đó, nhất thời trong đầu chợt lóe ra một ý nghĩ, Hàn Trình Quang suy đoán kẻ đuổi giết đối phương có lẽ có quan hệ với cảnh sát.

“Thật sự, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu, chỉ cần cho tôi trốn vài ngày là được, anh không cần phải để ý tới tôi, không cho ăn cơm không cho uống nước cũng được, chỉ cần cho tôi trốn vài ngày, nếu bọn họ tìm thấy tôi, bọn họ sẽ giết tôi.” Trong giọng nói mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, Hàn Trình Quang nhìn người trước mặt có chút đáng thương, lúc này trong đầu chợt nghĩ đến một câu: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Cứ cho là người mà mỹ nhân đắc tội là đại ca xã hội đen đi chăng nữa, hôm nay hắn cũng muốn cứu mỹ nhân.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu, cậu không cần lo lắng.” Thấy bộ dạng đối phương kinh hoảng tới phát run, gương mặt Hàn Trình Quang tràn đầy chính nghĩa nói.

……

Chờ trong phòng bếp, Hàn Trình Quang vừa nấu mì vừa nhìn người đang ngồi trên sô pha, trong lòng hắn rối bời, căn cứ theo lời Hứa Ngôn Tâm [ vừa rồi hai người đã giới thiệu tên với nhau ], kẻ đuổi giết y có lẻ là một băng xã hội đen thế lực rất lớn, hiện tại Hứa Ngôn Tâm trốn ở chỗ hắn, cũng chỉ tránh được nhất thời chứ không trốn không được cả đời, chỗ của hắn nhỏ như vậy, phỏng chừng chỉ một chút cũng bị tìm thấy, lúc chúng bắt Hứa Ngôn Tâm thì hắn cũng mang họa, nhưng bảo hắn bỏ mặc Hứa Ngôn Tâm, hắn làm không được, khoan nói tới việc Hứa Ngôn Tâm lại đáng thương như vậy, chỉ cần vì khoảnh khắc nhất kiến chung tình lúc trước cũng đủ để Hàn Trình Quang không thể buông bỏ đối phương.

“Mì nấu xong rồi, đến ăn đi!” Đặt hai bát mì lên bàn, Hàn Trình Quang nói với Hứa Ngôn Tâm vẫn luôn đầy cảnh giác ngồi trên sô pha bên kia.

Ngồi vào bàn, Hứa Ngôn Tâm nhìn nhìn bát mì trước mặt, sau đó dùng chiếc đũa lật mì lên, trước sau xem một chút, sau đó mới nhìn Hàn Trình Quang nói một tiếng cám ơn.

“Đồ ăn có chút đơn sơ, hôm nay trong nhà không có gì ăn, cậu ăn tạm đi.” Cho rằng Hứa Ngôn Tâm lật xem mì vì đồ ăn quá đơn giản, Hàn Trình Quang có chút ngượng ngùng.

Đã nuốt vào một ngụm mì sợi, Hứa Ngôn Tâm nghe được Hàn Trình Quang nói, lập tức buông đũa mặt đầy cảm kích nhìn Hàn Trình Quang. “Không đơn giản, mì ăn rất ngon, Trình Quang, cám ơn anh, anh thật sự là người tốt.”

Bởi vì hai chữ Trình Quang kia, hắn cảm thấy có chút lâng lâng, rồi nhìn qua, chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm đã ăn xong, tuy rằng chỉ ăn một chén mì, nhưng Hàn Trình Quang vẫn nhìn ra động tác cầm đũa và tư thế ngồi của Hứa Ngôn Tâm rất tao nhã, cao quý, nhất thời nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy y, khi đó Hứa Ngôn Tâm ngồi trong nhà hàng cao cấp cũng khiến người ta có cảm cảm giác như bây giờ, cứ như một vương tử vậy.

“Đợi đã, đợi đã, đây là cái gì?” Đột nhiên, Hàn Trình Quang nhướn mày, nắm lấy cổ tay đang cầm đũa của Hứa Ngôn Tâm làm y hoảng sợ, chiếc đũa từ trong tay trượt xuống rơi xuống đất.

Nhìn thấy mình đã dọa Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang vội vàng thả lỏng lực tay, nhưng vẫn nắm lấy cổ tay Hứa Ngôn Tâm kéo đến trước mắt.

Cổ tay Hứa Ngôn Tâm có mấy vết hằn, chúng xanh tím, sưng đỏ khiến Hàn Trình Quang chỉ cần nghĩ một chút đã đoán ra chúng từ đâu mà có, trong lòng càng thêm lo sợ, không ngờ Hứa Ngôn Tâm lại bị đối phương đối đãi như thế.

“Bọn họ trói cậu, vậy còn quá đáng như vậy!!!” Sắc mặt có chút phẫn nộ, Hàn Trình Quang lấy tay sờ sờ mấy dấu vết kia, có thể cảm giác được nó hằn sâu thế nào.

“Bởi vì tôi phản kháng, cho nên bọn họ cột tôi lại.” Giọng nói có chút run rẩy, Hứa Ngôn Tâm nhìn cổ tay bản thân, thần sắc có chút kinh hoảng, khổ sở.

“Sao lại có thể như vậy, thật là vô pháp vô thiên.” Trong lòng nổi giận, Hàn Trình Quang cắn răng căm giận nói, trong lòng cũng là đau lòng không thôi.

Cúi đầu, Hứa Ngôn Tâm không nói gì thêm, mà Hàn Trình Quang lại kéo tay còn lại của y qua xem, phía trên cổ tay cũng sưng đỏ như vậy.

“Tôi bôi thuốc cho cậu.” Vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, Hàn Trình Quang kéo Hứa Ngôn Tâm ngồi lại trên sô pha, từ trong phòng lấy chai rượu thuốc, nắm lấy cổ tay Hứa Ngôn Tâm muốn thoa lên.

“Đây, đây là cái gì?” Nhìn rượu thuốc trên tay Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm có chút run rẩy, giãy dụa không để Hàn Trình Quang thoa thuốc cho mình.

Kinh ngạc trước thái độ của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang nhìn y kinh hoảng, bài xích như thế, liền suy đoán có lẽ đám người kia đã từng dùng thuốc gì đó với Hứa Ngôn Tâm, cho nên y mới lo sợ đến vậy.

“Đây là rượu thuốc, có thể chữa trị vết thương trên cổ tay của cậu, là dùng để chữa bệnh.” Vội vàng đưa chai rượu thuốc qua, Hàn Trình Quang ôn hòa nói cho Hứa Ngôn Tâm nghe, chỉ thấy y cảnh giác nhìn hắn một cái sau đó nhận chai rượu thuốc, hơn nữa còn cầm trong tay tới tới lui lui nhìn mấy lần, ngay cả bản hướng dẫn sử dụng cũng nhìn hai lần.

“Đúng chứ, tôi không lừa cậu, đây thật sự là thuốc.”

Đợi cho Hứa Ngôn Tâm gật đầu, Hàn Trình Quang liền lấy rượu thuốc lại, nắm cổ tay Hứa Ngôn Tâm thoa lên. Động tác của hắn nhẹ nhàng, sợ lại làm đau Hứa Ngôn Tâm.

Đến khi thoa rượu thuốc lên tay xong, Hàn Trình Quang buông chai rượu xuống, nghĩ nghĩ lại kéo tay Hứa Ngôn Tâm qua.“Trên người còn có vết thương gì không?” Vừa nói hắn vừa kéo tay áo của Hứa Ngôn Tâm lên cao, xem thử.

Khi Hàn Trình Quang thấy cánh tay của y, trong lòng càng thêm khiếp sợ và phẫn nộ, trên cánh tay Hứa Ngôn Tâm có rất nhiều lỗ kim, thậm chí có một chỗ chi chít lỗ kim nhìn như mới vừa tiêm.

“Bọn họ tiêm gì cho cậu?” Đôi tay đang nắm lấy tay Hứa Ngôn Tâm hơi run lên, giọng Hàn Trình Quang cũng trầm xuống mang theo run rẩy.

“Có thể là kim gây mê, chỉ cần tôi tỉnh lại, bọn họ liền chích tôi, sau đó tôi sẽ ngủ ngay.” Có lẽ nhìn ra Hàn Trình Quang sẽ không hại y, hơn nữa cũng vì y mà tức giận, lần này khi Hứa Ngôn Tâm nói chuyện với Hàn Trình Quang không còn vẻ cảnh giác nữa, hơn nữa lúc Hàn Trình Quang kéo tay áo lên, y cũng không tránh né.

Lời y nói khiến Hàn Trình Quang yên lòng, chỉ cần không phải thuốc phiện linh tinh thì tốt rồi, hắn nghĩ có lẽ đối phương tiêm cho y là thuốc mê hay an thần gì đó, có thể là muốn Hứa Ngôn Tâm mê man không thể chạy trốn.

Vết thương trên cánh tay không cần thoa thuốc, hắn giúp Hứa Ngôn Tâm xả tay áo xuống, một lần nữa cùng y ngồi vào bàn ăn, ăn cho xong bữa cơm, sau khi Hàn Trình Quang dọn dẹp bát đũa, trở lại phòng khách liền nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm vẫn như cũ vô cùng cảnh giác ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa phóng vẫn không hề nhúc nhích.

Bạn đang đọc Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng ) của Nhất phiến phù vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.