Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 906 chữ

Thứ hai, Tô Dần Chính tới công ty, Trần Uyển Chi lại một lần nữa bước vào văn phòng, đứng ở trước bàn làm việc của hắn: “Tô tổng, anh thật sự phải cho tôi một lí do, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Đột nhiên lại bị điều đến công việc bên ngoài, tôi thực sự không hiểu.”

Tô Dần Chính đem văn kiện trên tay thả xuống, đứng lên đối diện với Trần Uyển Chi: “Cô đã nài nỉ như vậy, tôi liền cho cô một lí do.” Nói xong, Tô Dần Chính mở ngăn bàn lấy một chồng tài liệu đầy những bức ảnh cắt dán, ném tới trước mặt Trần Uyển Chi. “Cái này giải thích thế nào?”

Trần Uyển Chi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy khuôn mặt liền đỏ lên. Cô nhìn Tô Dần Chính, mắt hạnh mở to, trong mắt có kinh hoảng, có xấu hổ, cũng có oán hận cùng một tia ngoan lệ xẹt qua.

Những tấm hình này đều là về Tô Dần Chính. Tin tức về hắn mỗi lần đăng báo, ảnh chụp hắn bắt tay hợp tác với ai, tất cả đều là Trần Uyển Chi thu thập. Cô không phải là một người lãng mạn nhưng đối với Tô Dần Chính, cô quả thực dùng hết tâm tư ôm theo một chút tình cảm thiếu nữ. Kết quả là, hắn không những không nhìn những việc cô làm mà còn đem nó xem như một chuyện cười quăng trước mặt cô. Điều này so với việc hung hăng cho cô một cái tát còn muốn đau hơn.

Tô Dần Chính nhìn Trần Uyển Chi: “Cứ như vậy đi, còn có vấn đề gì không?”

“Không” Trần Uyển Chi cười, quay đầu bỏ đi.

Ngày thứ hai, Trần Uyển Chi viết đơn từ chức đưa cho Tô Dần Chính, hắn ký tên đồng ý: “Tới phòng tài vụ kết toán lương đi.”

Trần Uyển Chi vốn đã rời đi, đột nhiên quay đầu, do dự mở miệng: “Sếp, tôi thực sự thích anh.”

Tô Dần Chính sắc mặt bình tĩnh, cũng không ngẩng đầu: “Cô thích nhầm đối tượng rồi.”

Trần Uyển Chi cúi đầu, cái gì cũng không nói, rời khỏi văn phòng.

Tô Dần Chính tựa lưng vào ghế, xoa nhẹ cái trán. Trước kia Tô Dần Chính cũng biết việc Trần Uyển Chi ở trong văn phòng cắt dán ảnh, bởi vì khi đó hắn cần cô giúp, lại rất hưởng thụ cảm giác được người sùng bái. Hắn biết tâm tư Trần Uyển Chi không chỉ dừng lại tại đó nhưng lại càng hưởng thụ cảm giác được cô yêu thích.

Sau này, sự tình bị Chu Thương Thương phát hiện, Thương Thương nhường hắn giải thích. Có cái gì mà giải thích đâu, chẳng lẽ rạch bụng cho cô xem khắp lục phủ ngũ tạng của hắn đã dơ bẩn từ lâu rồi sao?

Thời điểm Tô Dần Chính trở về nhà, Chu Thương Thương đã mang tạp đệ ở trong bếp lượn qua lượn lại, Tô Dần Chính xắn tay áo muốn giúp lại bị Chu Thương Thương một chưởng đẩy ra ngoài: “Tốt hơn hết là anh đừng giúp có được không?”

Tô Dần Chính cười cười, nâng mũi ngửi ngửi: “Em mua cua à?”

Chu Thương Thương mở nắp nồi, tùy ý trả lời: “Thập Nhất đưa đến đấy. Anh xem, đầu mấy con này thật lớn nha.”

Tô Dần Chính nhìn mấy đầu cua lớn, ra vẻ thoải mái hỏi: “Hôm nay Thập Nhất tới sao?”

Chu Thương Thương “ừ” một tiếng: “Đến một chút rồi đi, chắc chỉ đến đưa cua cho chúng ta thôi.”

Bưng lên mấy con cua lớn, Chu Thương Thương lại ở phòng bếp chuẩn bị gia vị. Lúc ăn, cô cầm một con lớn đưa cho Tô Dần Chính, một bên vừa đập vỏ cua vừa hỏi: “Hôm nay còn việc không?”

“Không có.” Đối diện với một bàn cua, Tô Dần Chính thực sự một chút khẩu vị cũng không có, hắn nhìn Chu Thương Thương, muốn nói lại thôi: “Thương Thương?”

Chu Thương Thương giương mắt nhìn: “Anh muốn nói gì?”

Tô Dần Chính lắc đầu, lại cúi đầu lột vỏ cua: “Lần tới chúng ta mời Thập Nhất một bữa cơm đi. Lần trước ở Bắc Kinh cậu ấy chiếu cố chúng ta nhiều lắm.”

Chu Thương Thương gật đầu “Đúng vậy.”

Buổi tối sau khi Chu Thương Thương ngủ say, Tô Dần Chính một lần nữa mất ngủ. Thời điểm ăn cua hắn muốn nói gì với Thương Thương, nói với cô ấy đề phòng Hàn Tranh sao? Kỳ thực đây không phải vấn đề cốt lõi.

Trước kia bởi vì hắn để mất Thương Thương nên Thập Nhất mới giành phần thắng. Lúc này đây, tay Thương Thương đã bị hắn cầm không buông, hắn cần gì tăng thêm phiền não cho cô nữa.

Tô Dần Chính lẳng lặng nhìn Chu Thương Thương say giấc, cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng: “Thương Thương, chúng ta kết hôn nhé.”

Ngày 10 tháng 9, Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương tới cục dân chính lĩnh chứng, nhìn ảnh đôi bên trên, Chu Thương Thương mỉm cười, Tô Dần Chính khóe mắt cong cong.

Cùng một ngày, ngày 10 tháng 9 cũng là ngày mà Tô Dần Chính và Chu Thương Thương ly hôn.

Bạn đang đọc Nếu Yêu Em Là Ý Trời của Tuỳ Hầu Châu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.