Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ôm tôi một lần thật chặt!

Phiên bản Dịch · 3217 chữ

Sáng hôm sau, Duyệt Tâm gọi điện cho Viên Nhược Hồng xin nghỉ phép rồi đến bệnh viện.

Mẹ Cố Nam nhìn thấy Duyệt Tâm giống như nhìn thấy quỷ, ngạc nhiên hồi lâu rồi mới lấy lại được bình tĩnh.

Duyệt Tâm không chào bà vì cảm thấy không cần thiết. Người cô không để tâm, cho dù thế nào cũng không thể làm tổn thương đến cô.

Duyệt Tâm hỏi Cố Nám: “Cố Nam vẫn ổn chứ?”

Cố Nám sợ mình sẽ bật khóc.

Lúc đêm, bác sĩ đã nghĩ Cố Nam thật sự không sống được nữa. Cố Nám không dám tin vào sự thật em trai mình từ bỏ cuộc sống khi còn rất trẻ, cô cùng mẹ khóc suốt đêm.

Duyệt Tâm cầu xin bác sĩ cho cô gặp Cố Nam, cô chỉ muốn nhìn thấy anh một lát.

Mẹ Cố Nam không đồng ý: “Cô là người ngoài, căn cứ vào đâu mà đòi gặp con trai tôi? Muốn gặp cho vui sao? Nói cho cô biết, không có chuyện đó.”

Cố Nám ngăn mẹ: “Mẹ, mẹ không thể nói Duyệt Tâm như vậy. Lẽ ra cô ấy là người ở bên Cố Nam suốt đời, cô ấy là người gần gũi nhất…Chúng ta mới là người ngoài.”

Tinh thần của bà không tốt, bị con gái nói thế nên bà giống như một quả bóng da xịt hơi, suy sụp: “Rốt cuộc là tôi nợ ai? Nợ ai? Trời ơi…”

Bác sĩ hỏi Duyệt Tâm: “Cô là gì của bệnh nhân?”

Duyệt Tâm từ tốn nói: “Vợ, không lâu trước đây là thế.”

Bác sĩ gật đầu rồi để cô thay trang phục vào phòng ICU.

“Những người bị bỏng nặng sợ nhất là bị nhiễm trùng, vì thế, cô không được ở trong đó quá lâu.” Bác sĩ dặn dò Duyệt Tâm.

Duyệt Tâm gật đầu ra hiệu với bác sĩ, chắc chắn mình sẽ tuân thủ quy định.

Nhìn thấy Cố Nam nằm trên giường bệnh, Duyệt Tâm chỉ nói một câu: “Xin lỗi!”

Toàn thân Cố Nam bó băng trắng toát, anh nằm yên lặng và bất động. Lúc cô nói xin lỗi anh, anh cũng không có phản ứng gì.

Nếu trước đây, Duyệt Tâm làm điều gì đó sai và xin lỗi anh, cho dù đang ngủ Cố Nam cũng tỉnh dậy trách cô.

Nhưng bây giờ, anh chỉ nằm yên lặng trên giường bệnh, đợi chờ số phận quyết định.

Duyệt Tâm giống như một người bạn cũ nhẹ nhàng nói chuyện với anh: “Vì sao anh lại uống nhiều rượu thế, làm mình bị thương! Anh biết không? Em luôn lo lắng cho anh ngày nào đó uống nhiều rượu quá sẽ hại dạ dày. Trước đây em không dám khuyên anh vì sợ anh nổi nóng mà cáu giận em. Bây giờ anh nằm đây không nói gì, em mới dám nói như thế…Thật ra rèm cửa trong nhà đều có móc treo, chỉ cần tháo ra là được, thật không ngờ anh cũng nghĩ đến việc giặt rèm cửa…”

Cô nói chuyện, nước mắt chảy khắp mặt.

Lúc cô bước ra khỏi bệnh viện, Viên Nhược Hồng gọi điện cho cô, giọng anh lo lắng, chan chứa tình cảm chân thành và quan tâm: “Duyệt Tâm, Cố Nam…Cậu ấy khỏe hơn chưa?”

Duyệt Tâm thở một hơi thật sâu rồi dịu dàng nói: “Vâng, khá hơn rồi.”

Viên Nhược Hồng thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục hỏi: “Có cần anh đến đón em về công ty không?”

Duyệt Tâm thông cảm cho anh mấy ngày nay bận rộn nên từ chối để anh yên tâm làm việc.

Viên Nhược Hồng khuyên cô vài câu rồi nói: “Nếu Cố Nam có việc gì cần giúp đỡ, hãy nói với anh.”

Duyệt Tâm không thể lý giải hành động của anh, dù sao anh và Cố Nam trước đây cũng đã từng xảy ra nhiều khúc mắc. Cô hỏi Viên Nhược Hồng: “Anh không để ý đến chuyện em đến bệnh viện thăm Cố Nam sao?”

Nếu Duyệt Tâm không thể hiện tình cảm của cô đối với anh, Viên Nhược Hồng nghĩ anh sẽ để ý. Với lòng tốt của Duyệt Tâm, anh sợ hai người sẽ nhân cơ hội này duyên cũ lại lành. Nhưng bây giờ anh đã hiểu tình cảm của Duyệt Tâm nên thấy yên tâm, anh tin lúc này Duyệt Tâm đi thăm Cố Nam chẳng qua vì muốn lòng mình được yên tĩnh.

Vì thế, anh không do dự lắc đầu: “Nói không để ý là giả dối, nhưng anh tin em và cũng ủng hộ em.”

Có điều gì quan trọng hơn tin tưởng một người một cách vô điều kiện? Chỉ một câu nói nhưng khiến Duyệt Tâm hài lòng, cô cảm thấy sau nhiều năm, tâm hồn của Viên Nhược Hồng trở nên cao thượng hơn, đây là phẩm chất tốt một người đàn ông trưởng thành cần có.

Trước khi tắt điện thoại, Duyệt Tâm ngại ngùng nói một câu: “Cảm ơn anh, Nhược Hồng!”

Không phải là tổng giám đốc Viên hay ông Viên mà là gọi tên một cách thân mật và gần gũi: Nhược Hồng. Viên Nhược Hồng đắm chìm trong cảm giác vui mừng và ấm áp.

Anh trai Lưu Bảo hàng ngày đến gây sự ở bệnh viện, sau đó còn đến nhà Cố Nam khiến hàng xóm xì xào bàn tán.

Bạn thân từ nhỏ của Cố Nam là Vệ Đông khuyên nhủ ông Cố lúc đó đã về nhà dưỡng bệnh: “Bác, chúng ta đưa cho họ ít tiền để họ khỏi làm phiền suốt ngày đêm như thế.”

Ông Cố không quản lý tiền bạc trong nhà, bàn với bà Cố, bà không đồng ý, liên miệng nói không có tiền.

Ông Cố nói: “Số tiền di dời nhà dùng để làm gì?”

Bà nói cứng phải cho Cố Nám mua nhà, ông Cố trách: “Con gái đã gả đi rồi, đâu cần bà phải mua nhà. Hơn nữa, nhà chồng nó cũng không cần chút tiền mọn của chúng ta.”

Bà Cố ngụy biện: “Vậy để tiền cho Cố Nam lấy vợ.”

Lời nói này càng khiến ông Cố bực bội: “Hai vợ chồng Cố Nam vốn sống với nhau rất tốt, bà làm ầm ĩ khiến hai đứa bỏ nhau, bây giờ ảnh hưởng đến cả tính mạng. Bà còn nói là lấy vợ cho con trai được sao?”

Vệ Đông không khuyên gì nữa, yên lặng thở dài.

Cuối cùng vẫn là vợ chồng Cố Nám ra mặt, lấy tiền bồi thường di dời nhà đến nhà Lưu Bảo, tranh luận hồi lâu mới giải quyết ổn thỏa.

Buổi chiều hôm Duyệt Tâm đến thăm Cố Nam, Cố Nám gọi điện thoại cho cô thông báo Cố Nam đã tỉnh, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, Duyệt Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Vài ngày sau Duyệt Thanh về quê.

Đã hẹn trước, Viên Nhược Hồng muốn đích thân đưa cậu đi, nhưng vì bận công tác nên không kịp về, chỉ có thể gọi điện nhờ Duyệt Tâm mang giúp cho em trai mấy quyển sách lập trình.

Duyệt Tâm ngạc nhiên, em trai cô chỉ học tới phổ thông trung học bỗng nhiên có thể đọc hiểu sách lập trình.

Duyệt Thanh ngại ngùng cười, nói với Duyệt Tâm: “Đều nhờ anh Viên dạy em, bình thường gặp vấn đề khó hiểu, em đều gọi điện cho anh ấy!”

Ở bến tàu, lần đầu tiên Duyệt Thanh tâm sự với Duyệt Tâm: “Thật ra, em chưa bao giờ hy vọng Cố Nam trở thành anh rể em. Trong mắt anh ấy có chị nhưng không có người khác. Bây giờ, hai người đã chia tay, em rất vui. Anh Viên thật sự là người không tồi, không chỉ đối xử tốt với chị mà còn rất tốt với bố mẹ và em. Lần trước anh ấy giấu chị gửi cho nhà mình ba mươi ngàn, nói là tiền thưởng của chị, có thể dùng để giúp em điều trị. Nhưng bố mẹ và em đều biết, không thể có chuyện gửi tiền thưởng cho người nhà. Hơn nữa, anh ấy còn nói không được cho chị biết.”

Thấy em trai kể như vậy, Duyệt Tâm rất ngạc nhiên. Cô không bao giờ nghĩ Viên Nhược Hồng lại giấu cô làm những chuyện như vậy. Chẳng trách lần trước Duyệt Thanh đến Bắc Kinh, bảo cô không cần lo lắng chuyện tiền nong nữa.

Bắt đầu đến giờ soát vé, ở cửa kiểm soát, Duyệt Thanh hỏi chị: “Nếu chị kết hôn với anh Viên, có thể để bố mẹ và em đến Bắc Kinh dự lễ không?”

Duyệt Tâm vỗ nhẹ lên má cậu, giả vờ nghiêm mặt: “Chuyện chưa đến đâu, kết hôn gì?”

Duyệt Thanh bĩu môi, làm mặt quỷ rồi nói: “Hà Duyệt Tâm, em rất tin tưởng vào chị!”

Duyệt Tâm dở khóc dở cười, chỉ có thể nhắc cậu lên tàu.

Lúc tàu xuất phát, Duyệt Tâm nhìn thấy em trai đứng dậy vẫy tay với cô và mỉm cười. Cô nhìn cậu hét to: “Nếu chị kết hôn, nhất định sẽ đón cả nhà đến dự lễ!”

Mọi người ở bến tàu nhìn cô, cô không để ý đến ánh mắt của họ, cười một cách tự tin.

Lúc Cố Nam tỉnh lại, anh cảm thấy khắp người đau rát, anh thử gọi tên Lưu Bảo nhưng nhận ra cổ họng mình không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Anh dần dần nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó.

Tâm trạng của anh không tốt, Lưu Bảo hình như cũng không vui, hai người ngồi với nhau uống hết mười chai bia, rượu trắng và cả bình rượu vang. Hôm đó, hai người uống đến tận đêm, nói là vì nhàm chán cô đơn cũng đúng, nói là uống rượu tiêu sầu cũng không sai, dù sao hai người cũng giống như đang thi uống rượu, không ai muốn dừng.

Sau đó, Cố Nam mơ màng leo lên ban công muốn kéo rèm cửa, kéo mãi không được bèn dựa vào lan can, nói với Lưu Bảo: “Chiếc rèm cửa này là lúc chúng tôi kết hôn, Duyệt Tâm đích thân chọn, cô ấy thích hoa văn hình gấu nhỏ trên đó…”

Lúc nói như vậy, anh nghĩ rằng Lưu Bảo không nghe thấy bởi vì cô đang nằm trên nền nhà cười ngốc ngếch. Nhưng một lát sau, Cố Nam thấy vai cô không ngừng run rẩy. Anh nhận ra cô không cười mà đang khóc.

Anh hỏi Lưu Bảo: “Sao thế?”

Lưu Bảo thổn thức một hồi, thẫn thờ nhìn Cố Nam rồi nói: “Không…Không có gì!”

Cố Nam nói: “Nếu tôi khiến cô không vui, cô hãy đến đấm cho tôi hai quả, tôi sẽ không đánh lại…không đánh lại!”

Lưu Bảo lảo đảo đứng dậy, bước lại gần Cố Nam, giơ tay lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng, cô lao vào lòng anh và nói: “Sao chúng ta lại khổ như thế?” Cô lau khô nước mắt rồi bật cười.

Cố Nam cảm thấy lòng mình vô cùng khó chịu, anh cầm cốc rượu lên uống tiếp.

Sau đó, Lưu Bảo uống đến mức không còn nhận thức được gì nữa, cô nằm ngủ trên ghế sô pha.

Cố Nam dựa vào ban công hút thuốc, một điếu, hai điếu…Anh không nhớ rõ mình hút bao nhiêu, sau đó phát hiện ra phòng khách mù mịt khói khiến anh bị sặc không sao thở được.

Trước khi ngủ, Cố Nam cảm thấy cuộc sống quả thật không dễ dàng. Khổ sở chuyện tình cảm, hôn nhân không hạnh phúc, gia đình không hòa thuận, công việc vất vả. Tóm lại, anh không tìm được lý do gì để vui vẻ.

Anh còn nói với Lưu Bảo lúc đó vẫn đang ngủ say: “Sống như thế này thật không có ý nghĩa!”

Lưu Bảo không để ý gì đến anh.

Sau đó, Cố Nam cẩm thấy xung quanh mình rất nóng, anh mở mắt nhận ra mình đã ở trong biển lửa. Lúc đó, điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là bỏ chạy. Nhưng bốn phía đều là lửa, quần áo anh bị cháy, sợ rằng chạy cũng không thoát.

Tiếng thét của Lưu Bảo khiến Cố Nam đang hoảng loạn tỉnh táo lại, nhớ ra trong nhà còn có người khác.

Cách vài mét, Cố Nam hét lên với Lưu Bảo: “Cô mau tìm cách chạy ra ngoài!”

Dù sao vị trí của cô cũng gần cửa hơn, muốn thoát ra cũng dễ hơn. Nhưng Lưu Bảo bất chấp tất cả lao về phía Cố Nam, lấy cơ thể mình để dập lửa trên người anh rồi đẩy anh ra ngoài cửa.

Khắp người Cố Nam là lửa, anh chỉ có thể nén đau chạy ra giữa phòng khách rồi vừa lăn vừa bò ra ngoài. Lúc đó, anh đã không còn sức để mở cửa nữa…

Hàng xóm nhìn thấy nhà anh bị cháy nên báo cảnh sát.

Những điều xảy ra sau đó Cố Nam không nhớ được nữa, anh nhớ đến cảnh tượng cuối cùng bèn gọi tên Lưu Bảo, đây là câu đầu tiên của Cố Nam sau khi tỉnh lại.

Cố Nam biết mình bị bỏng nặng, diện mạo bị hủy hoại, anh không muốn điều trị mà nghĩ đến chuyện tự sát.

Sau đó, Duyệt Tâm đến thăm anh vài lần, nói chuyện với anh và khuyên nhủ anh.

Cuối cùng, Cố Nam bình tâm trở lại, anh tích cực chủ động phối hợp cùng bác sĩ để trị liệu.

Ba tháng sau, Vĩ Vĩ đến Thâm Quyến làm việc, Duyệt Tâm ra sân bay tiễn cô.

Nhìn những đám mây trắng bay trên bầu trời, Vĩ Vĩ than thở: “Bay đi bay lại, không biết bao giờ cuộc sống tự do như thế này mới kết thúc? Thật ngưỡng mộ hai người, không phải trôi nổi suốt ngày như thế.”

Duyệt Tâm nhìn thời tiết đẹp đến kỳ lạ rồi an ủi cô: “Công việc của cậu là điều mà rất nhiều người mơ ước, phải biết thế nào là đủ mới có thế sống vui vẻ được.”

Viên Nhược Hồng đứng phía sau Duyệt Tâm, bắt tay Vĩ Vĩ, lịch sự nói lời tạm biệt.

Vĩ Vĩ giận thái độ lạnh lùng của anh, chủ động yêu cầu: “Tổng giám đốc Viên, bây giờ đến lượt bà mối phải ra điều kiện rồi.” Giới thiệu Duyệt Tâm với anh, đúng là cô đã làm bà mối một lần.

Viên Nhược Hồng bật cười, vui vẻ hỏi: “Được, cô muốn gì?”

“Ôm! Ôm tôi một lần thật chặt!” Vĩ Vĩ ranh mãnh nói.

Viên Nhược Hồng nhìn Duyệt Tâm, hơi do dự.

Duyệt Tâm giả vờ như không nhìn thấy thái độ kỳ lạ của anh, chau mày nói: “Đã đồng ý với người ta thì phải thực hiện!”

Trước mặt Duyệt Tâm, Viên Nhược Hồng dang rộng tay ôm Vĩ Vĩ.

Có lẽ chỉ có Duyệt Tâm nhìn thấy, lúc Vĩ Vĩ quay người đi, khóe mắt cô long lanh nước mắt.

Bệnh của tổng giám đốc Hàn đã được điều trị, hai tháng trước ông đã quay về công ty tiếp tục làm việc.

Viên Nhược Hồng cũng chính thức từ chức, anh trở thành người nhàn rỗi, hàng ngày không đưa đón Duyệt Tâm đi làm thì giúp cô nấu cơm. Anh không chỉ một lần nhắc Duyệt Tâm, anh muốn đưa cô sang Singapore định cư, Duyệt Tâm không yên tâm với sức khỏe của bố mẹ và em trai tàn tật nên khéo léo từ chối.

Viên Nhược Hồng tôn trọng quyết định của cô, dần dần chuyển toàn bộ công việc của anh về Bắc Kinh, hơn nữa còn bàn với cô sau này sẽ đón bố mẹ cô và Duyệt Thanh đến ở cùng.

Lúc Hàn Hiên biết tin Duyệt Tâm và Viên Nhược Hồng yêu nhau, Hàn Hiên hét lên: “Vì sao em lại chậm hơn anh Viên nửa bước?”

Thư ký Vu an ủi cậu: “Thôi nào, Duyệt Tâm trở thành chị dâu cậu cũng không phải người ngoài, dù sao cũng là người một nhà.”

Hàn Hiên vẫn không cam lòng, giận dữ: “Em phải cạnh tranh công bằng với anh Viên.”

Một hôm, đón Duyệt Tâm đi làm về, Viên Nhược Hồng lái xe đưa cô đến khu vườn gần suối nước nóng. Trước đó, anh đã cho người đến dọn dẹp.

Mấy năm trước trong vườn trồng rất nhiều hoa loa kèn, hoa nở rực rỡ, Duyệt Tâm vẫn nhớ loài hoa này còn có tên là hoa thủy vu.

Cô tiện tay ngắt một bông cài lên tóc, trông cô rất xinh đệp và hiền dịu, khiến người khác luôn cảm thấy bình yên trong lòng.

Viên Nhược Hồng đứng bên không kiềm chế được tiến lại gần, hôn lên má cô: “Đẹp quá!”

Duyệt Tâm xấu hổ cúi đầu, cười không nói gì.

Viên Nhược Hồng ôm lấy vai cô, chỉ tay về thảm cỏ phía xa, phong cảnh vô cùng tươi đẹp: “Mùa xuân sang năm mình sẽ làm xích đu ở đó để sau này con chúng ta có thể vui chơi.”

Đoạn kết: Nếu tình yêu của cô và Cố Nam nhiều hơn một chút, liệu có thể có một kết cục khác không?

Lần cuối cùng Duyệt Tâm gặp Cố Nam ở bãi đỗ xe của Hằng Trí.

Cô đi cùng tổng giám đốc Hàn đến đàm phán một dự án mới, thấy Cố Nam đang ôm một thùng giấy to vội vàng chạy ra bãi đỗ xe.

Anh đội một chiếc mũ rộng và một đôi kính rất to che hết già nửa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu được hết những vết sẹo dưới cằm. Lớp da non trên mặt anh ngoằn ngoèo trông rất đáng sợ.

Hôm đó, gió hơi to, chiếc mũ của Cố Nam bị gió thổi bay để lộ lớp da bị cháy của anh. Anh vội vàng đặt thùng giấy xuống đuổi theo chiếc mũ.

Tổng giám đốc Hàn nhìn thấy chàng trai trẻ trạc tuổi con trai mình từ xa, nói với giọng tiếc nuối: “Sao lại bỏng đến mức độ như thế? Thật là đáng thương.”

Cố Nam nhặt mũ rồi từ từ đội lên đầu, vô tình nhìn về phía xe của họ. Có lẽ anh nhìn thấy Duyệt Tâm, có lẽ không, chỉ hơi cong khóe miệng.

Duyệt Tâm cắn chặt môi, không dám chớp mắt. Cô sợ mình không cẩn thận sẽ bật khóc trước mặt người khác.

Sau đó, Cố Nam lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Duyệt Tâm nhìn thấy sau cốp xe của anh có dán poster của một quán rượu nào đó, cô gái trên ảnh trông rất giống Lưu Bảo.

Cho đến khi vào Hằng Trí, Duyệt Tâm vẫn nghĩ tới Cố Nam. Cô nghĩ, nếu tình yêu của cô và Cố Nam nhiều hơn một chút, liệu có thể có một kết cục khác không?

THE END

Bạn đang đọc Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút của Nhân Gian Tiểu Khả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.