Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 630 chữ

"Oa...oa...oa..."

"Chúc mừng phu nhân. Là một cặp long phụng. Hai đứa trẻ này vô cùng đẹp đẽ"

Người phụ nữ vừa mới trải qua thập tử nhất sinh, khuôn mặt trắng bệch nhưng ánh mắt đầy hạnh phúc.

"Cho tôi nhìn hai con một chút..." người phụ nữ yếu ớt cười

"Được." Y tá cười nhẹ, bế hai đứa bé đến gần

Người phụ nữ mờ mờ nhìn hai khuôn mặt đỏ hỏn không rõ mặt trong khăn, một giọt nước mắt chảy ra...

"Chào mừng con chào đời, hai bảo bối của mẹ..." vừa nói xong bà bất tỉnh

Đêm tối, hành lang bệnh viện vắng bóng người. Trong một căn phòng vip đầy đủ tiện nghi, người phụ nữ đang thiếp đi bên chiếc nôi đôi...

Một thân ảnh nhẹ nhàng bước vào, trên tay bồng một đứa bé mới sinh...

"Hứa Khiết Châu, có trách thì hãy trách người chồng ác độc của bà. Chính hắn đã khiến mẹ con tôi phải rời xa nhau... mẹ con bà cũng thế!"

.

6 năm sau... một hoa viên rộng lớn bên trong căn biệt thự phong cách Tây Âu, hai đứa bé một trai một gái đang vui đùa. Đứa bé trai có khuôn mặt như điêu khắc, đẹp đẽ và yêu nghiệt, Đứa bé gái có khuôn mặt thiên sứ, thanh tú động lòng người.

"Cao Lãnh, anh lại dành đồ chơi của em. Em muốn mách cha!" đứa bé khuôn mặt đầy giận dữ nhìn đứa bé trai yêu nghiệt, giọng nói như muốn lao đến dành đồ

"Cao Tử Văn, em mách đi. Em dám mách thì lần sau đừng hòng anh làm bài tập cho em." đứa bé trai tên Cao Lãnh cười đểu, giọng thách thức

"Anh...anh... Huhu, cha ơi!" bé gái tên Cao Tử Văn ấm ức khóc to lên

"Này, này! Đừng khóc nữa... Sao em cứ suốt ngày khóc thế hả? Phiền chết được!" Cao Lãnh dù sao vẫn là đứa bé 6t, thấy em gái khóc liền hoảng hốt, vụng về dỗ dành

"Hức... hức... Trả đồ chơi cho em... Còn nữa... hức hức... giúp em làm bài tập..." Cao Tử Văn sở hữu khuôn mặt thanh tú, đáng yêu nên khi khóc nhìn rất đáng thương, khiến người ta không nỡ

"Rồi. Anh biết rồi. Nín đi, xấu chết được!" bé trai lau nước mắt trên mặt cô bé

"Hừ! Anh mới xấu! Đại xấu!"

"Chiều em hết, tiểu tổ tông của anh."

"Tiểu Lãnh, Tử Tử, mau đến đây ăn bánh nào!" hai thân ảnh từ trong nhà đi ra, đó là cha và mẹ của Cao Lãnh và Cao Tử Văn, Cao Trình và Hứa Khiết Châu

"Cha...mẹ..." Cao Tử Văn chạy nhanh vùi vào lòng Cao Trình, khuôn mặt cười rạng rỡ.

"Tử Tử của cha... Ngoan, đến ăn bánh ngọt!" Cao Trình cười haha, bế Cao Tử Văn lên, cưng chiều nói

"Anh bớt chiều con bé đi" Hứa Khiết Châu trách mắng nhưng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc

"Cha mẹ, hai người đều thiên vị em gái" Cao Lãnh an tĩnh đi đến, khuôn mặt ngây ngô đầy bất mãn

"Haha, không có nha. Cả hai đều là bảo bối của cha mẹ!"

Xung quanh tràn ngập niềm vui...

Ở phía xa xa, ngoài bờ rào có một thân ảnh của người phụ nữ. Bà ta có khuôn mặt xạm đen, bị biến dạng. Bên cạnh là một đứa bé gái nhơ nhuốt đang đứng, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn người mẹ của mình

"Mẹ ơi, con đói... Con muốn ăn bánh ngọt."

"Cút đi." Bà ta giận dữ đá mạnh đứa bé ấy ngã xuống đất, ánh mắt đầy giận dữ quay phắt đi

"Mẹ ơi... chờ con với..."

Bạn đang đọc Nếu Anh Là Biển... Em Sẽ Là Cá! sáng tác bởi QuyenVuongDaoTon234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuyenVuongDaoTon234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.