Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái tử ngốc

Tiểu thuyết gốc · 2424 chữ

Cuộc sống trong cung cũng không thể nói là khá hơn bên ngoài bao nhiêu, chỉ là không lo bị đói và có chỗ để ngủ thôi. Tuy ốm yếu nhưng vị không có được vẻ kiều diễm dễ nhìn như các cung nữ khác nên Linh Nhi được xếp vào hàng cung nữ phải đi sai vặt cho các cung khác. Linh Nhi phải làm rất nhiều việc, quét dọn, lau chùi từng ngóc ngách trong cung, chịu sai vặt từ các cung nữ của các phi tần. Có lúc Lin Nhi còn phụ việc cho nhà bếp, học viện, thái y viện... chủ yếu phụ nhũng việc nặng nhọc, làm từ sáng cho tới tối mịt vẫn chưa hết việc. Nhưng dù sao cũng không quá buồn chán vì có nhiều người làm cùng nhau, công việc cũng đỡ được đôi chút. Mọi người ở đây cũng rất ôn hoà, không đanh đá, chua ngoa như các cung nữ ở chỗ khác. Dù sao cũng vì xấu xí, khó nhìn nên mới tập hợp ở đây, không ai nâng đỡ, không ai hậu ái thì cần gì phải chua ngoa, mưu toan làm gì, cứ hoà thuận sống qua ngày là tốt rồi.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua, mới đó đã vào cung được hơn một năm, cũng vừa tròn mười bốn tuổi. Cũng hơn một năm qua Linh Nhi chưa hề nghe tin gì từ A Khang chứ đừng nói là gặp, đúng là lừa người mà. Chẳng phải nói là nhất định sẽ tới tìm sao, vậy tại sao tới giờ vẫn chưa thấy, A Khang có biết nàng đã mong chờ nhiều tới mức nào không. A Khang giờ cũng được mười bảy rồi, Linh Nhi thực sự muốn biết hắn có thay đổi gì không, liệu còn nhớ tới nàng không. Sợ rằng không nhìn thấy nhau lâu như vậy A Khang quên nàng mất rồi, cứ nghĩ tới điều đó nàng lại tủi thân đén phát khóc.

-Linh Nhi à, ta mới lấy hoa về rồi đó, mau ra lấy vào trồng đi.

Hoàng hậu vốn rất thích hoa nên người có cả một khuôn viên đầy hoa vô cùng rộng lớn, vậy nên ngày nào cũng cần có người tới chăm sóc, dọn dẹp sạch sẽ phòng khi hoang hậu tới bất ngờ. Hôm nay tới phiên Linh Nhi tới đây dọn dẹp, dù sao cũng là con gái, cũng thích hoa nên nàng rất thích thú khi tới đây, làm mãi mà không thấy mệt.

-Ôi trời, chỗ hoa hồng ta mới trồng ai làm tan nát thế này.

Nghe thấy tiếng than thở Linh Nhi liền chạy tới xem. Đúng là đáng tiếc, chỗ hoa hồng kia một vài ngày nữa là nở hoa rồi lại bị ai dẫm nát hết.

-Thôi bỏ chúng đi, lấy chỗ hoa mới lấp vào vậy - Linh Nhi đem vài khóm hoa mới lại.

-Vậy ngươi trồng lại nhé, ta đem bỏ chỗ hoa hỏng này.

-Ừ.

Linh Nhi cặm cụi, cẩn thận trồng những khóm hoa. Trồng xong nàng lật đật chạy đi lấy nước tưới cho chúng.

‘'Loạt soạt”

Nghe thấy tiếng động, Linh Nhi quay lại. Không có ai cả, nàng tiếp tục lấy nước.

‘'Loạt soạt...loạt soạt’'

Tiếng động càng lúc càng to càng liên tục hơn và hình như là tiến lại gần Linh Nhi. Nàng quay sang thì bất ngờ cái gì đó lao tới.

-Á.

Linh Nhi la lên. Có ai đó lao tới nàng, xô nàng té và còn đang đè lên người nàng. Linh Nhi hoảng sợ đấm đá túi bụi, đẩy người đang đè mình ra. Là nam nhân, nàng tức tối tát vào mặt hắn một cái mạnh.

-A, sao lại đánh ta? Đau quá. - Nam nhân kia la lớn.

Linh Nhi ngạc nhiên lẫn tức giận. Sao có thể làm vậy với nàng rồi lại làm như mình oan ức vậy chứ, chả khác nào nói nàng sai. Linh Nhi vung tay định tát cho hắn một cái nữa.

-A...a đừng đánh...đau lắm.

Nam nhân kia lấy tay che mặt mình, bộ dạng sợ sệt. Nhìn vậy Linh Nhi có chút bất ngờ. Nam nhân có chút... không bình thường, hắn hình như là kẻ ngốc.

-Ngươi... sao vậy? - Linh Nhi e dè hỏi.

-Mặt ta đau... ngực ta đau... bụng cũng đau. - Nam nhân kia nói như sắp khóc tới nơi.

Đúng là hắn ngốc thật rồi tự dưng Linh Nhi thấy có lỗi quá. Thì ra nãy giờ nàng đang trút giận lên một tên ngốc, hắn ngốc nên không cố ý làm vậy.

-Ta...ta xin lỗi, ta không biết ngươi ngốc, ta tưởng ngươi có ý xấu nên mới đánh ngươi.

-Ta không có ý xấu, ta chỉ muốn chơi thôi mà.

Giờ thì hắn khóc thật rồi. Linh Nhi hoảng sợ, làm sao để dỗ dành một nam nhân ngốc đây.

-Đừng khóc, ta chơi cùng ngươi nhé - Linh Nhi lau nước mắt trên mặt hắn.

-Ngươi chơi cùng ta sao? - Nam nhân kia ngừng khóc, mắt có chút sáng.

-Ừ, chúng ta cùng trồng cây nhé. - Linh Nhi cười.

Nhìn Linh Nhi cười, nam nhân kia cũng rạng rỡ hẳn.

-Được, được, trồng cây.

Nam nhân kia đã hết dỗi, Linh Nhi cũng yên tâm. Nàng cầm tay hắn, dắt hắn đến một chỗ đát trống, cho hắn chơi một lúc.

-Ngươi ở đây đào vài cái hố nhé. Ta sẽ mang cây lại.

-Ừ.

Vậy là cả hai cùng nhau trồng cây, rất vui vẻ, nam nhân kia cũng cười rất nhiều. Linh Nhi nhìn kĩ nam nhân này cũng không tệ nha, mặt mũi rất sáng sủa, khôi ngô. Tướng tá cũng không tệ, nói chung là một nam nhân khoẻ mạnh. Nam nhân tốt vậy chỉ đáng tiếc là bị ngốc, thật đáng tiếc.

-Này... ngươi tên gì vậy?

-Người gọi ta là tiểu Vinh.

Linh Nhi nghĩ hắn đang nói tới mẫu thân hắn.

-Sao ngươi vào đây được?

-Người kêu ta vào đây chơi.

Dám kêu con mình tới hoa viên của hoàng hậu chơi sao, rốt cuộc là phu nhân của đại quan nào mà lớn gan vậy.

-Ngươi cứ ở đây đào đất tiếp đi nhé, ta đi lấy thêm hoa.

Linh Nhi vừa đi được vài bước thì thấy phía trước mình là một đoàn cung nữ và thái giám. Quan trọng hơn cả là người được đoàn cung nữ và thái giám đó bao quanh. Linh Nhi tròn mắt nhìn người đó.

-Nô tài to gan, nhìn thấy hoàng hậu sao không mau quỳ xuống.

Linh Nhi vừa nghe thấy hai từ hoàng hậu đã kinh hồn bạt vía, nhanh chóng quỳ rạp xuống.

-Nô tì khấu kiến hoàng hậu nương nương.

Ngay khi Linh Nhi vừa ngẩng mặt lên thì có một nữ quan tiến tới gần nàng và... cho nàng một cái tát như trời giáng.

-Tên tì nữ to gan, sao ngươi dám để thái tử làm nhũng việc thấp kém như vậy hả? - Nữ quan đó nói lớn.

Linh Nhi bị cái tát đó làm cho thất kinh. Thái tử!!! Nàng có nghe nhầm không.

Nữ quan đó lại cho Linh Nhi thêm một cái bạt tai và có lẽ bà ta cũng không định dừng lại.

Thái tử nghe thấy tiếng chan chát cứ lặp lại cũng để ý. Hắn quay ra thì thấy Linh Nhi bị đánh liền vội vàng đứng dậy, chạy tới can ngăn.

-Sao ngươi lại đánh nàng ấy?

-Khấu kiến thái tử. - Nữ quan kia cúi đầu chào. - Ả tì nữ này to gan, dám để ngài làm những chuyện thấp kém như vậy, ả ta đáng bị trừng phạt.

-Nàng ta không sai, nàng ấy đang chơi với ta, không được làm đau nàng ấy.

-Thái tử, đừng quan tâm đến chuyện của bọn nô tài, mau lại đây. - Hoàng hậu lên tiếng.

Nữ qua kia thấy hoang hậu bênh mình lại tiếp tục đánh Linh Nhi

-Không được đánh nàng ấy nữa, mặt nàng ấy đó hết rồi. - Thái tử đẩy nữ quan kia ra.

-Nhật Vinh. - Hoàng hậu tỏ vẻ tức giận. - Mau lại đây cho ta.

Nhật Vinh cuống quá hoá giận, nắm lấy tay Linh Nhi, la lớn.

-Con muốn nàng ấy chơi với con, không ai được bắt nạt nàng ấy.

Rồi hắn kéo Linh Nhi chạy đi. Hắn cứ vậy mà chạy, chẳng nói lời nào. Linh Nhi thấy chạy một lúc lâu như vậy cũng mỏi chân rồi.

-Thái tử... đừng chạy nữa, người sẽ mệt đó.

Nhật Vinh dừng lại ngay, đúng là hắn thấy mệt rồi.

Nhìn Nhật Vinh thở hồng hộc Linh Nhi thấy hắn thực sự rất dễ thương, y như một đứa trẻ. Nhưng nàng chợt nhớ ra hắn là thái tử, không phải là tên ngốc tầm thường, nàng quỳ rạp xuống.

-Nô tì không biết người là thái tử nên đã vô lễ với người, mong người tha tội.

-Không... không cần mà, mau đứng dậy đi, đi chơi với ta.

Nhật Vinh đưa tay định kéo Linh Nhi đứng dậy, nhưng chưa kịp đụng vào thì nàng đã cúi rạp mình xuống đất.

-Nô tì không dám.

Linh Nhi nhớ lại khi nãy mình bị ăn tát như thế nào, thật sự rất đau, mặt nàng vẫn còn đau rát vì mấy cái tát hồi nãy. Hồi nãy nàng cố sức nhẫn nhịn để không khóc, giờ nghĩ lại thấy tủi thân nên lại bật khóc mất rồi.

Thấy Linh Nhi khóc, Nhật Vinh bối rối không biết phải làm sao.

-Đừng... đừng khóc mà, chúng ta đi chơi nhé.

-Nô tì... hức... không dám... hức. - Linh Nhi khóc nấc.

Càng dỗ, Linh Nhi càng khóc lớn hơn. Nhật Vinh nghe tiếng khóc càng lúc càng hoảng, tay chân luống cuống. Không biết làm gì để Linh Nhi hết khóc, hắn liền ôm lấy nàng. Bị ôm bất ngờ như vậy Linh Nhi nín khóc ngay, nàng đẩy hắn ra.

-Ngài... ngài làm gì vậy?

-Ta không muốn ngươi khóc, ngươi ngừng khóc rồi kìa.

Nhật Vinh ngây ngô cười, Linh Nhi thấy hắn cười cũng bất giác cười theo. Vì người này mà nàng tủi thân tới phát khóc, giờ cũng nhờ người này mà nàng vui lên, thật chẳng ra làm sao. Nhưng dù sao đi nữa thì ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy có chút không an toàn, nàng sợ chuyện vừa nãy sẽ xảy ra một lần nữa.

-Thái tử, người nên về đi, để hoàng hậu nổi giận lại trách phạt nô tì.

Nói xong Linh Nhi nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu hành lễ rồi quay lưng đi. Chuyện hôm nay là đủ sóng gió rồi, gan nàng bé lắm, nàng chỉ muốn sống yên ổn qua ngày thôi.

Nhưng tên ngốc kia nào có biết gì, hắn chỉ biết chơi vui thôi. Thấy Linh Nhi đi, hắn liền đứng dậy đi theo nàng. Dù im lặng đi đi theo nhưng từng bước chân của hắn thật khiến người khác phân tâm. Hắn cố tình dậm chân thật mạnh để Linh Nhi để ý tới hắn, để nàng nhìn thấy gương mặt nũng nịu của hắn lúc này. Từ trước tới giờ, không một ai chơi với hắn vì hắn là thái tử, sợ sẽ đắc tội ngoài ý muốn. Hắn thì không biết điều đó, chỉ là đơn thuần muốn có người chơi cùng nhưng lại không có. Ngày hôm nay có thể nói là lần đầu có người cười vui, chơi đùa cùng hắn, với hắn cảm giác có người chơi cùng thật sự rất thích. Giờ thâý nàng như vậy hắn có chút sợ, sợ nàng không chơi cùng hắn, hắn sẽ buồn chán lắm.

Nghe tiếng bước chân sau lưng cứ vang hoài không dứt. Linh Nhi cố đi nhanh hơn, tiếng bước chân cũng ngắt quãng. Mãi rồi cũng thấy phiền, Linh Nhi dừng bước, quay lại nhìn hắn.

-Thái tử, ngài đừng vậy. Hoàng hậu mà thấy sẽ trách phạt nô tì.

-Mẫu...mẫu hậu...sẽ...không trách phạt đâu. - Hắn ấp úng nói, có lẽ vừa suy nghĩ vừa nói.

-Sẽ trách. - Linh Nhi kiên định, giọng có chút nghiêm.

-Sẽ không. - Thái tử nói, môi hơi chì ra nũng nịu.

Linh Nhi thấy vậy thở dài, đầu cúi thấp tỏ vẻ bất lực.

-Thái tử, nô tì chỉ muốn sống yên ổn trong cung thôi. Vừa nãy người cũng thấy rồi đó, nếu để hoàng hậu thấy nô tì ở cạnh người nô tì sợ cái mạng này cũng không giữ được.

-Không... không đâu mà. Ta... ta sẽ bảo vệ ngươi.

-Ngài bảo vệ nô tì? - Linh Nhi ngạc nhiên nhìn hắn.

-Phải, ta sẽ bảo vệ ngươi. - Nhật Vinh nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó của Nhật Vinh, Linh Nhi nửa tin nửa ngờ. Nhưng rồi nàng cười nhạt, nàng quên mất hắn chỉ là tên ngốc, sao có thể lời một tên ngốc nói chứ.

-Thái tử... người đừng đùa vậy nữa, người không biết mình đang nói gì đâu.

Nhìn Linh Nhi cười, Nhật Vinh ngơ người ra, đây là nụ cười chế nhạo hắn. Những lời hắn nói đâu phải nói đùa, tại sao ai cũng luôn nghĩ hắn nói đùa. Sao không một ai tin lời hắn nói, lời nào hắn nói ra đều là thật mà, tất cả đang coi thường hắn sao. Suy nghĩ tới đấy, mặt Nhật Vinh có chút tức giận. Hắn nắm lấy tay Linh Nhi, lôi nàng đứng dậy hết sức bạo lực rồi kéo nàng lại gần mình, mặt đối mặt với hắn.

Hành động thô bạo của Nhật Vinh làm Linh Nhi hoảng sợ. Nhìn ánh mắt hung tợn của hắn, nàng sợ tới nỗi run bần bật.

-Thái... thái tử? - Linh Nhi run rẩy nói.

-Tại sao không ai tin ta? Những gì ta nói đều là thật mà, tại sao ngươi không tin ta? Tại sao chứ?

Nhật Vinh nói như đang gào thét, rồi hắn bật khóc. Linh Nhi không thấy sợ nữa mà nàng thương cảm cho hắn, rồi nàng khóc, vì thương hắn.

-Thái tử...

Linh Nhi đưa tay lau nước mắt cho hắn. Thấy Linh Nhi lại khóc, Nhật Vinh có chút rối, hắn lại ôm nàng, mong nàng đừng khóc nữa. Linh Nhi cũng không đẩy hắn ra nữa, cứ vậy mà khóc trong lòng hằn.

Bạn đang đọc Nên Yêu Hay Nên Hận Đây, Bệ Hạ Của Ta. sáng tác bởi pomme
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pomme
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.