Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 56 - 57

Phiên bản Dịch · 4305 chữ

Chương 56: Trúng kế

Doãn Tắc cười đắc ý, chăm chú nhìn Cao Ngữ Lam, như kiểu đợi xem màn kịch hay. Cao Ngữ Lam nghiến răng nói: “Dáng người anh cao vượt trội”.

“Em làm việc rất chăm chỉ nghiêm túc”.

“Anh cũng là một người rất nỗ lực”.

Doãn Tắc cười nói tiếp: “Tính em sạch sẽ, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp”.

“Tài nghệ nấu nướng của anh rất tuyệt, anh nấu ăn rất ngon”.

“Em rất lương thiện”.

“Anh rất hài hước”. Từ “hài hước” được rít ra từ kẽ răng.

“Em ân cần chu đáo”.

“Anh hiểu biết rộng, có đầu óc”.

Hừm, cô cũng đối đáp trôi chảy thật. Doãn Tắc nhíu mày nói: “Em thông minh lanh lợi”.

“Anh mồm mép điêu ngoa, đầu óc phản ứng nhanh”.

“Mồm mép điêu ngoa cũng là lời khen sao?”

Cao Ngữ Lam ưỡn ngực ngẩng cao đầu: “Người khác thì em không biết, nhưng đối với anh thì nhất định là một ưu điểm”.

Doãn Tắc nheo mắt: “Được rồi, anh miễn cưỡng coi như em có thành ý. Tính cách đó cũng trở thành ưu điểm trong lòng em, chứng tỏ em vô cùng yêu anh, anh cảm động quá”.

Cao Ngữ Lam đen mặt, Doãn Tắc véo mũi cô: “Ánh mắt của em có nghĩa là gì hả?”

“Có nghĩa là anh nói những lời mặt dầy như vậy mà không ôm tim để tăng thêm hiệu quả, em cảm thấy không quen chút nào”.

Doãn Tắc kéo cô lại gần, cắn lên má cô: “Em đúng là đồ xấu xa, dám cười nhạo chồng em”.

“Đâu có đâu có”. Cô không cẩn thận nói ra lời thành thực từ đáy lòng, không biết có bị anh trả thù?

Doãn Tắc ôm Cao Ngữ Lam vào lòng, cọ trán anh lên trán cô: “Không được thầm nghĩ xấu về anh”.

“Em đâu có”. Cao Ngữ Lam vuốt trán: “Anh có đấu nữa không, nếu không coi như anh chịu thua đấy nhé”.

“Chuyến này anh thắng chắc. Tiếp tục nào, em thật thà đáng tin cậy”.

“Bắt đầu nhanh như vậy sao?” Cao Ngữ Lam vội tiếp lời: “Anh cơ trí dũng cảm”.

Doãn Tắc ôm chặt cô, cắn vào môi cô: “Đôi môi em rất thơm tho, hôn rất thích”.

Chiêu này quá lợi hại, Cao Ngữ Lam ngây người, theo phản ứng lắp bắp: “Anh... anh... hôn anh cũng rất thích... ”

“Thế thì chúng ta phải hôn nhiều vào mới được”. Doãn Tắc cúi đầu bịt miệng cô bằng một nụ hôn mãnh liệt. Cao Ngữ Lam không thở nổi, cô thầm nghĩ quả nhiên cô bị báo thù. Anh chàng này gi­an manh quá, ai lại đột ngột tấn công người ta trong quá trình thi đấu chứ.

Doãn Tắc hôn đã đời mới chịu thả cô ra, anh lại nói: “Đầu lưỡi em rất mềm mại”. Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Cao Ngữ Lam, anh nhắc nhở: “Đến lượt em rồi”.

“Hả?” Cao Ngữ Lam vẫn chưa định thần.

Doãn Tắc mỉm cười xoa mặt cô: “Da em vừa trắng vừa mềm, sờ rất sướng tay”.

Cao Ngữ Lam vẫn ngây người. Da anh chắc chắn không thể bằng cô, da anh không mềm cũng không trắng, có lẽ thời kỳ đầu khi mới mở nông trường anh phơi nắng nhiều nên da mới bị đen.

Doãn Tắc nâng cằm cô, lại hôn lên môi cô và nói: “Tiếng kêu của em nghe tuyệt lắm, anh rất thích”. Anh vừa nói vừa nháy mắt đầy mờ ám, khiến mặt Cao Ngữ Lam càng đỏ hơn. Sau đó bắt gặp nụ cười đắc ý và gi­an tà của Doãn Tắc, cô đột nhiên tỉnh ngộ. Nhưng khi Cao Ngữ Lam mở miệng muốn nói điều gì đó, cô phát hiện không thể đối đáp được nữa.

“Anh... Anh... ”. Cao Ngữ Lam cố nghĩ, vừa rồi anh nói cô có ưu điểm gì ấy nhỉ?

Doãn Tắc cười ha hả, ôm chặt cô vào lòng tuyên bố: “Em thua rồi!”

“Chưa, chưa đâu, câu vừa rồi không tính. Vừa rồi là anh tự nhiên ngắt lời, chúng ta bắt đầu lại đi”.

Bắt đầu lại? Cô đừng mơ. Doãn Tắc mỉm cười cốc vào trán cô: “Đã đánh cược thua thì phải chịu”. Nói xong anh buông người cô, quay sang làm món cá của anh.

Cao Ngữ Lam bĩu môi, trong lòng không phục. Cô bám riết lấy anh: “Doãn Tắc, chúng ta đấu một ván nữa đi”.

“Không được”.

“Đấu một ván nữa thôi mà”

“Một lần phân thắng bại?”.

“Thế thì đấu thứ khác?”

“Được thôi, đọ xem ai nấu ăn ngon hơn”. Doãn Tắc trả lời rất sảng khoái. Cao Ngữ Lam trừng mắt với anh, đề nghị của anh đúng là chẳng có thành ý gì cả.

Doãn Tắc đặt chảo lên bếp, đổ dầu vào bên trong, anh bảo Cao Ngữ Lam đứng tránh xa ra một chút. Cao Ngữ Lam lùi lại phía sau, nhìn Doãn Tắc gắp từng lát cá vào một cái bát nông lòng, đợi dầu sôi sùng sục, anh liền dùng thìa múc dầu tưới lên những lát cá. Chỉ nghe một tiếng “xèo” rất nhẹ, mùi cá thơm lừng tỏa ra không khí, khiến Cao Ngữ Lam nuốt nước bọt ừng ực.

Làm xong một món cá, Doãn Tắc lại lấy một cái nồi khác, đổ canh đã điều chế đầy đủ gia vị vào trong nồi. Sau khi nước canh sôi, anh nhúng cá vào nồi rồi vớt ra ngay.

Cao Ngữ Lam chăm chú theo dõi động tác thành thục của Doãn Tắc, mũi ngửi thấy mùi thơm lừng, cô bất giác lại nuốt nước bọt, bụng bắt đầu cảm thấy đói. Doãn Tắc làm món cá xong với lấy một cái đĩa, anh đứng quay lưng lại phía Cao Ngữ Lam nên cô không nhìn rõ anh làm gì. Một lúc sau, Doãn Tắc quay người lại, cô mở to mắt nhìn. Trước mắt Cao Ngữ Lam là một đĩa cá gồm hai loại cá khác nhau, được bày thành hình cỏ 4 lá, ở giữa để một ít gia vị. Đĩa cá trông rất tao nhã đồng thời khiến con người ta thèm rỏ dãi.

Doãn Tắc cầm đĩa thức ăn đến trước mặt Cao Ngữ Lam: “Em có muốn nếm thử không?”

Cao Ngữ Lam gật đầu, Doãn Tắc đưa đôi đũa cho cô: “Anh vất vả làm ra, em muốn ăn phải hôn anh trước đã”.

Cao Ngữ Lam không nói lời nào, nhận đôi đũa rồi lập tức kiễng chân thơm vào má Doãn Tắc, sau đó cô tự giác gắp cá bỏ vào miệng. Doãn Tắc lẩm bẩm: “Tự nhiên chơi trò cá cược làm gì chứ, làm một đĩa thức ăn còn có tác dụng hơn bất cứ thứ gì khác”.

Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa hàm hồ quay sang hỏi anh: “Anh nói gì cơ?”

Doãn Tắc thở dài, sán đến ôm cô từ đằng sau: “Ngon không em?”

Cao Ngữ Lam gật mạnh đầu: “Rất ngon”.

“Em thích ăn vị nào nhất?”

Câu hỏi này khiến Cao Ngữ Lam trầm tư trong giây lát: “Em không thể phân biệt, cả hai loại đều thích như nhau thì phải làm sao?”

Doãn Tắc ôm eo Cao Ngữ Lam, giơ tay cầm lấy đôi đũa của cô: “Chẳng sao cả, em khiến anh vui, anh sẽ làm nhiều cho em ăn”. Anh gắp mỗi thứ một miếng, chấm gia vị rồi từ từ thưởng thức. Sau đó anh gật đầu và trả lại đôi đũa cho Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam vừa tiếp tục ăn vừa cằn nhằn: “Cả ngày anh không thèm để ý đến người ta, lại không nhận lời người ta làm thầy giáo, sau đó còn thử trí óc người ta và bắt người ta làm thế này thế kia nữa chứ”.

Nghe lời oán trách như của trẻ con, Doãn Tắc không nhịn được cười: “Dù sao em cũng thua rồi, sau này chuyện của hai chúng ta, anh là người quyết định”.

Câu trả lời của Cao Ngữ Lam là tiếp tục nhét cá vào miệng.

Doãn Tắc ôm cô nói: “Được thôi, ban nãy là anh trêu em, tất nhiên anh sẽ lên lớp giúp em, còn về việc tuyên truyền tùy em tiến hành”.

“Thật không?” Cao Ngữ Lam ngoảnh đầu nhìn anh, Doãn Tắc gật đầu. Cao Ngữ Lam cắn môi, giơ ngón tay út ra: “Ngoéo tay nào”. Hai người ngoắc tay, Cao Ngữ Lam hài lòng ăn tiếp. Lúc này, Doãn Tắc cúi sát người, thì thầm vào tai cô vài câu. Cao Ngữ Lam nhảy dựng lên, mặt đỏ ửng: “Không được, không được”.

“Sao không được? Đã nói em thua thì phải nghe lời anh mà”.

“Không được, không được”. Cao Ngữ Lam buông đũa, chui qua người Doãn Tắc chạy mất. Doãn Tắc lao theo như tên bắn, túm Cao Ngữ Lam đẩy đến sát cánh cửa tủ lạnh. Cao Ngữ Lam kêu lên: “Không được, em muốn làm ở trên giường, em muốn ở trên giường”.

Doãn Tắc cười ngoác miệng, tỏ rõ thái độ hài lòng: “Được, anh nghe em, anh sẽ phối hợp cùng em”.

Đến lúc này Cao Ngữ Lam mới tỉnh ngộ, cô hình như lại bị trúng kế rồi.

Chuyện “chăn gối” đã đạt được thỏa thuận chung, nhưng tiểu thư Bánh bao không muốn về nhà ngay lập tức, cô vẫn thòm thèm mấy miếng cá trên đĩa. Thế là cô chậm rãi ăn sạch đĩa cá dưới con mắt bất mãn của Dâm tặc tiên sinh. Sau đó cô còn chén một hộp thạch rau câu mới hài lòng cùng anh về nhà.

Về đến nhà, Cao Ngữ Lam bị trừng phạt do có hành vi thách thức cố ý kéo dài thời gi­an. Đồng chí Doãn Tắc rất nhẫn nại lột từng cái áo cái quần của cô như lột da cá. Sau đó anh dịu dàng vuốt ve trêu đùa, khiến Cao Ngữ Lam một lát cảm thấy toàn thân nóng bỏng như bị rơi vào nồi canh nóng, một lát lại cảm thấy cả người sắp bùng nổ như rơi vào chảo dầu.

Đồng chí Doãn Tắc bình tĩnh tấn công, liên tục xâm nhập vào người cô, Cao Ngữ Lam toàn thân run rẩy không ngừng kêu rên. Sau khi bị lật ngang lật ngửa bày vài tư thế, cô thực sự không chống đỡ nổi nên mở miệng cầu xin: “Doãn Tắc, Doãn Tắc! Anh bình thường thử món ăn là được rồi, đừng thử em như thế này nữa, mệt quá đi!”.

Doãn Tắc toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đang ra sức lắc eo chiếm hữu cô. Nghe câu này, anh phát vào mông cô: “Anh mệt hơn em nhiều, em phản đối gì chứ?”

“Em không phản đối, anh có thể không cần mệt như vậy mà. Mệt mỏi quá không tốt đâu, em sẽ đau lòng lắm. Anh hãy nghỉ ngơi đi có được không?” Tiểu thư Bánh bao cố tìm cách khuyên giải. Trong đầu cô còn đang nghĩ câu tiếp theo nên nói thế nào, ai ngờ Dâm tặc tiên sinh hồ hởi nhận lời ngay: “Được”.

Tiểu thư Bánh bao chưa kịp vui mừng, chỉ thấy thân thể xoay một vòng, đến khi dừng lại, cô phát hiện Doãn Tắc nằm ở dưới giường, còn cô đang ngồi trên người anh.

Bộ phận đàn ông của anh vẫn ở trong người cô. Ở tư thế và góc độ này, Cao Ngữ Lam cảm thấy anh càng vào sâu và lấp đầy cô một cách dị thường. Cô đỏ bừng mặt không dám động đậy. Doãn Tắc lên tiếng: “Bây giờ nghe em, anh nghỉ ngơi, đến lượt em vận động”.

Cao Ngữ Lam cứng người, không phải đấy chứ? Cô không muốn chủ động, cô thích bị động hơn.

Không đúng, cô cũng muốn nghỉ ngơi, đây mới là cốt lõi vấn đề.

“Đại cuộc gi­ao cho em đấy. Bảo bối, em phải biểu hiện tốt một chút”. Doãn Tắc ngước nhìn Cao Ngữ Lam, miệng nở nụ cười gi­an tà. Cao Ngữ Lam cảm thấy vẻ mặt của anh như muốn nói: em thử không động đậy xem? em thử làm không tốt xem?

Cao Ngữ Lam ngồi hóa đá ngay tại trận.

Quan hệ nguy hiểm- Khiêu nhược hỏa diễm

Chương 58: Nữ hoàng Bánh bao

Doãn Tắc đợi mãi cũng không thấy Cao Ngữ Lam động đậy. Cô ngồi yên ở đó, nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ đáng thương.

Doãn Tắc cố nhịn cười, anh giữ eo cô lắc mạnh một cái, khiến Cao Ngữ Lam kêu oa oa. Cô chống tay xuống ngực Doãn Tắc hét: “Xin đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng... ”

Doãn Tắc không kìm chế nổi bật cười ha hả. Cười xong anh bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Không thể tha cho em, đối xử với em tốt một chút là em định tạo phản”.

“Em không dám, không dám”. Cao Ngữ Lam lắc đầu, cô định nhấc người ra khỏi cơ thể Doãn Tắc liền bị anh giữ chặt và tấn công tới tấp, làm cô lại kêu lớn tiếng. Doãn Tắc ngừng vận động mở miệng nói: “Đến lượt em rồi”.

“Em không biết thật mà”. Giọng nói của Cao Ngữ Lam yếu ớt lộ vẻ trách móc vô hạn, cô cảm thấy bản thân rất đáng thương.

Nhưng cô càng thể hiện vẻ đáng thương, cô lại càng trở nên đáng yêu trong con mắt Doãn Tắc, anh càng muốn bắt nạt cô: “Em không biết sao? Để anh dạy em”.

Anh giữ eo cô giật mạnh. Thật ra tư thế này đối với anh mà nói tương đối tốn sức, cũng không hẳn dễ chịu hơn. Chỉ là dáng vẻ thẹn thùng và động tình của Cao Ngữ Lam khiến ham muốn của anh càng tăng cao.

“Được rồi, em đã rõ chưa? Đến lượt em đấy?”

Cao Ngữ Lam cảm thấy bây giờ cô như đang ở trong chảo dầu, toàn thân nóng bỏng đỏ bừng bừng. Cô ngượng chết đi được, lấy đâu ra tâm trí động với chả đậy. Nhưng bị Doãn Tắc ép đến mức này, cô không tỏ thái độ là không xong. Thế là Cao Ngữ Lam nghiến răng, ra sức kháng cự: “Không động, em không động đấy”. Nói xong cô nằm phủ phục xuống người Doãn Tắc.

“Này... ” Doãn Tắc không nhịn được cười, anh đẩy đẩy người Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam nhắm tịt mắt, vận động thì cô chịu, cô chỉ biết giả chết thôi.

Doãn Tắc lật người, đè cô xuống dưới thân: “Em chẳng ngoan chút nào”.

“Đâu có?” Cao Ngữ Lam mở mắt nhìn anh: “Em ngoan nhất, là anh đáng ghét thì có!”

“Đúng, anh đáng ghét, anh đáng ghét nhất”. Doãn Tắc cười ngoác miệng, hai từ “đáng ghét” kéo dài âm điệu khiến Cao Ngữ Lam đỏ mặt. Sau đó anh bắt đầu lắc mạnh thân dưới, khiến Cao Ngữ Lam không kìm được tiếng rên khẽ. Cô ngượng ngùng giơ tay che mắt mình nhưng Doãn Tắc không cho, anh kéo tay cô rồi cúi xuống hôn lên mắt cô.

Cao Ngữ Lam không phục, kéo cánh tay anh cắn một miếng rõ mạnh, Doãn Tắc bị đau hít một hơi rồi ngừng động tác nhìn cô chằm chằm, cô cũng nhìn lại anh. Doãn Tắc vừa định ra oai, Cao Ngữ Lam đột ngột thay đổi thái độ, cô ôm vai anh cất giọng yếu ớt: “Doãn Tắc, người ta đau mà”.

Anh mới là người vừa bị cắn đúng không? Doãn Tắc nhìn xuống cánh tay mình, trên đó có hai hàng vết răng rõ mồn một, vừa rồi cô chẳng nể nang gì cắn rất mạnh. Nhưng bây giờ cô vừa làm nũng vừa dịu dàng nói với anh là cô đau, đầu cô kê trước ngực anh, những sợi tóc tơ của cô mơn man trên da thịt anh, khiến anh hận đến mức không thể nuốt cô vào bụng, động tác ở thân dưới bất giác nhẹ nhàng hẳn.

Cử động của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam thở hổn hển, trong lòng cô hơi cảm thấy đắc ý khi có thể ảnh hưởng đến anh. Cao Ngữ Lam thưởng một nụ hôn lên cằm anh, nhưng Doãn Tắc không hài lòng với nụ hôn ngoài lề đó, anh cúi đầu ngậm môi cô, hai người tiếp tục dây dưa đến tận nửa đêm.

Ngày hôm sau, Cao Ngữ Lam nhận được một cuộc điện thoại của ông Cao, nhưng không phải ông gọi vào điện thoại của cô mà là của Doãn Tắc.

Doãn Tắc đi làm từ sáng sớm, anh phải đến nông trường một chuyến. Vì đêm hôm trước hai người thức rất khuya nên sáng hôm sau cả anh và Cao Ngữ Lam đều dậy muộn. Tỉnh dậy nhìn đồng hồ, Doãn Tắc vội đi rửa đánh răng rửa mặt. Sau đó anh nhận được điện thoại từ nông trường, nói là nhà cung cấp đang đợi anh. Do đó Doãn Tắc vội vội vàng rời khỏi nhà, đến bữa sáng cũng không kịp ăn.

Doãn Tắc đi một lúc, Cao Ngữ Lam mới phát hiện anh quên không mang theo điện thoại. Thế là cô cầm điện thoại của anh đến Tùy Tâm Uyển, định khi nào anh trở về sẽ đưa cho anh. Đợi suốt buổi sáng không thấy tăm hơi Doãn Tắc, trong thời gi­an này có mấy cuộc điện thoại gọi vào máy của Doãn Tắc, mỗi cuộc điện thoại Cao Ngữ Lam đều giải thích, hỏi rõ ngọn ngành và ghi chép lại như một người thư ký thật sự.

Đến buổi trưa, điện thoại Doãn Tắc lại đổ chuông. Cao Ngữ Lam cầm lên xem, tên người gọi đến chỉ hiện một chữ “Bố”.

Cao Ngữ Lam sững người, bố Doãn Tắc chẳng phải không còn sống hay sao, chẳng lẽ là hồn ma gọi điện?

Cao Ngữ Lam bắt máy, không ngờ ở đầu bên kia truyền đến giọng nói của bố cô: “Doãn Tắc à, bố đây, bây giờ con có bận không?”

Cao Ngữ Lam đen mặt, câu “bố đây” lần nào gọi điện thoại cho cô bố cô cũng nói, ngữ khí cũng giống hệt, xem ra ông già nhà cô đã coi Doãn Tắc như con đẻ thật sự.

Cao Ngữ Lam hắng giọng trả lời: “Bố, là con ạ”.

“Lam Lam?” Ông Cao hơi ngạc nhiên: “Doãn Tắc đâu rồi?”

“Doãn Tắc không có ở đây ạ, anh ấy quên mang điện thoại”.

“Thế hả? Vậy Doãn Tắc bao giờ mới về?”

“Chắc là sắp rồi ạ, buổi chiều anh ấy thường ở nhà hàng”.

“Được rồi, lát nữa bố sẽ gọi cho nó sau”. Ông Cao định cúp điện thoại.

“Khoan đã”. Cao Ngữ Lam ngăn ông: “Bố tìm Doãn Tắc có việc gì ạ?”

“Có chuyện muốn hỏi nó”.

“Chuyện gì ạ”. Cao Ngữ Lam tiếp tục truy vấn. Ba cô và Doãn Tắc phát triển đến trao đổi điện thoại riêng ư?

“Nói với con cũng vô dụng”.

Cao Ngữ Lam hít một hơi sâu: “Sao lại vô dụng, bố thử nói cho con nghe xem nào”.

Ông Cao nói: “Bố muốn hỏi Doãn Tắc, cơm tất nhiên nó sẽ tự làm hay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn. Còn hai tháng nữa là đến Tết rồi, nếu chúng ta ăn ở ngoài thì phải đặt chỗ trước”.

Cao Ngữ Lam hết nói nổi, chuyện này cũng phải hỏi Doãn Tắc sao?

Ông Cao giải thích: “Lần trước Doãn Tắc gọi điện nói là để nó làm, nhưng bố và mẹ đã thương lượng rồi, làm cơm tất niên rất mệt, bố mẹ không muốn nó vất vả quá, chúng ta có thể tìm một nhà hàng tử tế là được rồi. Nhưng tay nghề nấu nướng của Doãn Tắc lợi hại như vậy, yêu cầu và tiêu chuẩn chắc là cao hơn bố mẹ, bố mẹ sợ đặt nhầm chỗ, vì vậy muốn hỏi Doãn Tắc xem cuối cùng nó định như thế nào?”

Cao Ngữ Lam muốn thở dài, bố mẹ cô nhập vai nhạc phụ nhạc mẫu nhanh quá, bây giờ còn thương Doãn Tắc, sợ Doãn Tắc vất vả và muốn xin ý kiến của Doãn Tắc nữa chứ.

Ông Cao lại nói: “Thế nào? Con nói con cũng có thể quyết định, vậy thì cuối cùng định thế nào đây?”

“À... .”. Tuy nói với ông Cao như vậy nhưng Cao Ngữ Lam cũng cảm thấy nên hỏi ý kiến Doãn Tắc. Ông Cao thấy cô ậm ờ biết ngay con gái giống mình, ông lên tiếng: “Con thấy chưa, bố đã nói cho con biết cũng vô dụng thôi”.

“Sao lại vô dụng? Con sẽ nói trước với Doãn Tắc, khi nào anh nghĩ xong rồi gọi điện cho bố sau”.

Ông Cao cười ha ha: “Con gái à, Doãn Tắc là người tốt, con phải đối xử với người ta tốt một chút”.

Cao Ngữ Lam khóc không ra nước mắt, cô bị Doãn Tắc chèn ép đủ đường, vậy mà bố mẹ ruột của cô còn nói cô phải đối xử tốt với anh một chút, cứ như là từ trước đến nay cô luôn bắt nạt anh. Oan ức quá đi!

Cao Ngữ Lam còn chưa lên tiếng, ông Cao nói tiếp: “Thằng đó rất chu đáo. Mẹ con nói muốn học nấu ăn, nó liền nhờ người đưa thực đơn và nguyên liệu đến, hôm hai đứa quay về họ đã mang đến nhà mình rồi, chắc chắn nó sắp xếp từ lúc còn ở đây. Doãn Tắc còn gọi điện về nhà nói chuyện với bố mẹ, hỏi con thích ăn món gì, nó sẽ thường xuyên nấu cho con ăn. Bố liền cho Doãn Tắc biết sở thích của con, bố còn nói con thích ăn cá nhưng bình thường con rất lười, ngại nhặt xương cá, vì vậy có món cá là con không động đũa, nhưng không phải con không thích món đó, mà là con chê nhằn xương phiền phức”. Ông Cao nói xong tỏ ra đắc ý: “Thế nào, con gái, bố con đã đạt tiêu chuẩn chưa, hiểu con thế còn gì?”

Hiểu, bố hiểu quá đi chứ.

Nhưng trong lòng Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, hóa ra bố cô đã bán đứng cô.

Có điều nói đi nói lại, bố mẹ cô thích Doãn Tắc như vậy cũng là một chuyện tốt lành.

Buổi chiều Doãn Tắc mới trở về, Cao Ngữ Lam đưa ghi chép điện thoại cho anh, bảo anh gọi điện lại cho những người này. Doãn Tắc khen cô là người vợ đảm đang. Sau khi gọi hết điện thoại công việc, anh lại gần cô hỏi: “Anh thấy số điện thoại của bố gọi đến”.

Cao Ngữ Lam nói cho anh biết vụ cơm tất nhiên, Doãn Tắc nói: “Tất nhiên là làm ở nhà rồi, anh và chị gái anh bao nhiêu năm nay chưa ăn một cái Tết náo nhiệt, làm ở nhà vui hơn”. Nói xong anh cầm điện thoại gọi cho ông Cao.

Cao Ngữ Lam ngồi ở bên cạnh nghe lén, thấy Doãn Tắc và bố cô nhắc đến kết hôn gì đó trong điện thoại. Doãn Tắc tố cáo với ông Cao, Cao Ngữ Lam đã nhận nhẫn nhưng chưa đồng ý làm đám cưới, không biết ở đầu kia ông Cao nói gì, chỉ nghe Doãn Tắc nói: “Không sao đâu bố, con tùy cô ấy. Bố đừng sốt ruột, con sẽ dỗ ngọt cô ấy”.

Cao Ngữ Lam nghe mà toát mồ hôi lạnh. Đồng chí Doãn Tắc nói dịu dàng dễ nghe thế, nhưng trên thực thế thủ đoạn của anh đâu phải là dỗ ngọt, nếu anh lại đối phó cô nữa thì cô phải làm sao?

Thật ra ở trong lòng Cao Ngữ Lam, ngoài gả cho anh không còn người nào khác, nhưng anh càng tỏ ra “nắm chắc phần thắng”, cô càng không muốn dễ dàng nhận lời. Cô cũng muốn mở mày mở mặt, làm nữ hoàng một lần.

Ờ, nữ hoàng Bánh bao, tên kêu đấy chứ! �X*e P�Plor:black'>

“Em rất hiếu thảo”.

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ, bố mẹ anh không còn, khen anh hiếu thuận không thích hợp lắm, nhưng như vậy cô sẽ thua anh một câu. Doãn Tắc hình như không có nhiều ưu điểm lắm, ít hơn một câu cô sẽ chịu thiệt. “À... anh đối xử tốt với chị và cháu gái thì nói thế nào nhỉ?”

“Em không trả lời được nhé, đã chịu thua chưa?”

“Em nghĩ ra rồi, anh hòa nhã tốt bụng”. Cao Ngữ Lam gấp đến mức nhảy lên, cuối cùng đã tìm ra từ.

“Nghe qua chẳng thấy có thành ý gì cả”

“Đầy thành ý, làm gì có chuyện không thành ý chứ?” Cao Ngữ Lam xắn tay áo: “Đừng làm mất thời giờ nữa, anh nói tiếp đi”. Cô không tin là cô sẽ thua. Sớm biết có ngày hôm nay, bình thường cô đã chịu khó xem từ điển rồi.

“Anh rất thích thân hình em, ôm em rất dễ chịu”.

Bùng, đầu óc Cao Ngữ Lam nổ tung, mặt cô đỏ bừng, ai ngờ anh lại nghĩ ra câu kinh khủng này. Nếu cô tiếp chiêu, cô sẽ phải nói thân hình anh cũng rất tuyệt, em cũng rất hưởng thụ?

Bạn đang đọc Này, chớ làm loạn! của Minh Nguyệt Thính Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.