Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 29

Phiên bản Dịch · 924 chữ

Về đến nhà, Quân bực bội đạp mạnh cửa phòng rồi chạy vào trong. Nhớ tới nụ cười tươi rói của em rùa với thằng nhóc kia, hắn lại thấy máu nóng dồn lên não. Điện thoại reo, là Hạnh Dung

-"Quân hả, đi đâu rồi, sao lại về trước, bắt dung đứng chờ mệt muốn chết nè"

Thầm nhíu mày, trách phiền phức, hắn mở lời:

-Tớ mệt, cậu đi cùng ai về đi.

-Ờ này, Quân sao thế, giận gì Dung hả.

Giọng nũng nịu phát ngấy, Quân lấy điện thoại ra, nhíu mày rồi dập máy luôn. Không thèm đôi co thêm từ nào nữa. Quẳng điện thoại xuống giường. hắn nằm dài, nhắm mắt. Hình ảnh của Vy cứ xuất hiện trước mắt. Hắn ngồi bật dậy, đi vào nhà tắm vuốt nước lên mặt. Nhìn bản thân trong gương, hắn thấy mình thật thảm hại, đã biết rõ mình thích ai đó, nhưng lại cứ tự dối lòng, phủ nhận sử thật. Haiz, không còn gì để nói.

Vy đi vào phòng, lúc chiều gặp Quân hai lần khiến tim cô chỉ muộn rơi rụng ngay ra ngoài. Đấm đấm vào ngực mình, cô cố nuốt nước mắt vào trong. Quân không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, rõ ràng là hắn rất ghét cô. Rất rất ghét. Không được rồi, cô lại khóc, nước mắt chảy dài, thấm đẫm cả gối.


Nó ngồi trước màn hình máy tính, đăng nhập facebook. Từ ngày nói chuyện với anh đến giờ, nó khóa facebook, tính ra thì cũng cả tháng trời rồi còn gì, ít ỏi gì đâu. Đây là lần anh và nó cạch mặt nhau lâu đến thế, mấy lần trước có lâu nhất cũng chỉ hai ngày thôi. Nó nhớ anh muốn chết mất, hichic. Đang thầm mặc niệm thì bảng chát nhảy lên, có tin nhắn mới:

Đùa thôi: Onl rồi hả con, nghĩ thông suốt rồi à.

Thật luôn: hichic, tao nhớ anh muốn chết mày ơi.

Đùa thôi: Biết ngay mà, haiz, cái đồ lập trường không vững, hứ

Thật luôn: ja, cái con shit kia, ai khuyên tao không nên giận anh nhở.

Đùa thôi: ai thế, là đứa nào.

Thật luôn: gru, mày được lắm.

Đùa thôi: không được mà xử được mày à con điên.

Thật luôn: kệ mày, mà con Vy đâu? không onl mà rủ vào chát nhóm nhở.

Đùa thôi: ù uôi, cái con điên kia, mày chết đi, ăn gì mà thiêng thế. con hâm kia onl rồi kìa.

Thật luôn: chẹp chẹp, có khi mở phòng lên đồng mất mày ạ, haha.

Đùa thôi: dẹp đê, xuống không vướng dây điện chết ccmm giờ.

Thật luôn: aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. con tó.

Đùa thôi: haha, thôi chát nhóm chát nhóm.

Chúng nó lập nhóm chát, chém đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, chỉ có thể ôm bụng mà cười thôi. Đang loay hoay gõ chữ để phản pháo hai con bạn thì nó thấy tên Nguyen Anh Duy sáng lên, nó vừa mừng vừa lo, di chuột xuống tên anh. Chần chừ rồi gõ:

Thật luôn: anh, :D.

Chờ mãi nhưng cũng không thấy anh trả lời, nó lại mặc niệm, bên chỗ chát nhóm nhảy khung lên:

Cỏ dại: con Nhi điên kia đi đâu rồi

Đùa thôi: nó đi ỉa rồi, haha

Cỏ dại: haha, chết chưa con, ăn gì mà bị tào tháo đuổi thế.

Vứt nỗi buồn riêng sang một bên, nó lao vào chiến đấu với hai con bạn mình:

Thật luôn: tao chém chết hai đứa mày, ỉa con khỉ ấy, gru

Đùa thôi: thôi cứ nhận đi, có gì mà phải ngại, haha

Cỏ dại: đúng rồi, đúng rồi, haha

Chém linh tinh một hồi, nhìn vào tin nhắn gửi anh, đã 30p rồi còn gì, nick anh sáng từ lúc đó tới giờ mà vẫn không thèm xem, anh ghét nó thật rồi ư?

Đang định thoát máy thì màn hình giật lên một cái, tin nhắn mới:

Nguyen Anh Duy: ừ, nãy h anh phải gọi video cho thầy.

Nó mừng, đôi bàn tay run rẩy đánh từng chữ.

Thật luôn: hi, anh làm em cứ sợ mãi. tưởng anh ghét em thật.

Nguyen Anh Duy: làm gì giờ mới liên lạc với anh.?

Thật luôn: em sợ, anh đang giận, sẽ không trả lời, :D.

Nguyen Anh Duy: hâm. gọi video nhé.

Thật luôn: Vâng, ^^.

Chát trực tiếp, nhìn mặt anh trên màn hình máy tính, nó thấy xót quá. anh ốm hơn thì phải, cả hai nhìn nhau qua máy tính chỉ im lặng. lát sau anh mới lên tiếng:

-Học hành tốt chứ.

-Vâng, cũng bình thường, khi nào thì anh về ạ?

-Ừ. Cũng 10 11 ngày nữa thôi.

-Anh ốm đi rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe.

-Ừ, anh biết rồi. Em cũng nhớ học hành, sắp thi rồi.

-Vâng, em nhớ anh.

Nói xong mắt nó rưng rưng. tự nhiên anh thấy xót, trong lòng cũng thấy ấm áp hẳn:

-Anh xin lỗi, chủ nhật anh đến nhà.

-Vâng.

-Muộn rồi, em thoát máy tính đi ngủ đi.

-Vâng, anh cũng nghỉ đi.

Nói rồi nó nằm xuống giường, ôm con gấu bông anh tặng vào lòng, nó mỉm cười hạnh phúc. Điện thoại reo, có tin nhắn, của anh.

"Xin lỗi, đừng giận anh nữa, anh sai rồi"

"Hi, em rất vui, em nhớ anh lắm"

"ừ, ngủ ngon, người yêu, :D"

"hehe, anh cũng nhanh mà ngủ đi, ^^"


Bạn đang đọc Này Anh! Yêu Em Đi của Giodongamap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.