Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đài cao Huyết Trì (Đại kết cục) (1)

Phiên bản Dịch · 2369 chữ

“Nếu ta muốn vương triều Hiên Viên?” Cổ Nhược Phong cười nhẹ nhàng, giống như vương triều Hiên Viên chỉ là một món hàng giá rẻ buôn bán trong quán nhỏ ven đường!

Chỉ có điều ba người đều hiểu lời Cổ Nhược Phong nói, nàng, không phải đang nói đùa! Phong Huyết Lân hiểu, Hiên Viên Dật Vân cũng hiểu! Nghiêm túc nơi đáy mắt Cổ Nhược Phong nói cho Hiên Viên Dật Vân, hắn muốn bọn họ giúp cũng chỉ có một con đường! Chọn, hay là không chọn, quyền lựa chọn đều nằm trong tay Hiên Viên Dật Vân!

Khổ sở nơi khóe miệng Hiên Viên Dật Vân càng sâu, vương triều Hiên Viên sao? Cổ Nhược Phong đúng là cho hắn một vấn đề khó khăn!

Nếu so sánh với vương triều Hiên Viên, nàng ấy quan trọng hơn đối với hắn, đó là rõ ràng! Hắn vốn làm vương gia vô tâm, chỉ vì sự hiện hữu của nàng ấy mà lưu lại kinh thành Hiên Viên lạnh lẽo, trải qua cuộc sống giẫm lên băng mỏng!

Chỉ có điều, dân chúng vương triều Hiên Viên… Nghĩ đến đế vương vô năng, Hiên Viên Dật Vân có một kích động muốn xông tới giết hắn ta! Nhưng mà, hắn không thể!

Có lẽ, vương triều Hiên Viên qua tay Cổ Nhược Phong sẽ rất tốt!

Hiên Viên Dật Vân ngẩng đầu lên, đáy mắt nhìn Cổ Nhược Phong có thận trọng dứt khoát: “Ngươi sẽ đối xử ngang hàng với dân chúng vương triều Hiên Viên sao?” Đây là điểm hắn có lỗi nhất với vương triều Hiên Viên! Mà bây giờ, cái hắn muốn chính là câu cam kết của Cổ Nhược Phong!

Hắn tin tưởng Cổ Nhược Phong không phải là một nữ tử nuốt lời hứa, chỉ cần nàng gật đầu, vậy trong lòng hắn cũng sẽ không hổ thẹn! Dù sao thì người kia vẫn có lỗi với hắn trước!

“Nếu là điều kiện trao đổi, ta không muốn Cửu vương gia xen vào sâu như vậy.” Cổ Nhược Phong không hứa hẹn, vốn lời hứa của Cổ Nhược Phong cũng không phải tốt như vậy!

Đang lúc Hiên Viên Dật Vân rơi vào trầm tư một lần nữa thì Cổ Nhược Phong lại mở miệng: “Vương triều Hiên Viên này do chính ngươi quản đi. Ta muốn hoàng ngọc trên người ngươi và nàng cùng với … máu của các ngươi. Mặt khác, đêm trăng tròn nửa tháng sau không cho bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy.”

Hiên Viên Dật Vân trợn to hai mắt, còn không nghĩ điều kiện vô cùng kỳ quặc của Cổ Nhược Phong chuyển ngược trở lại!

Hắn biết chuyện trăng tròn, sợ rằng đêm hôm đó không phải bình thường! Điều này hắn hiểu.

Chỉ có điều, hoàng ngọc trên người hắn… đó là đại biểu cho thân phận của hắn, là thái thượng hoàng ban cho hắn, trên đời này chỉ có một! Ban đầu hắn chia hoàng ngọc ra làm hai, đưa cho nàng ấy một nửa!

Nhưng mà nghĩ đến mình khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, Hiên Viên Dật Vân thản nhiên gật đầu, cũng chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, mặc dù bên trong cất giấu ngàn vạn bảo tàng, hắn cũng không thèm khát! Về phần máu này, chỉ cần hắn có thể sống, cũng không tính là gì, chỉ có điều phải để cho nàng ấy khổ sở một chút.

Điều kiện đã thỏa thuận xong, kế tiếp chính là làm việc.

Hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nào phải người chịu thua thiệt! Mặc dù bọn họ không biết cụ thể điều kiện của Hiên Viên Dật Vân, nhưng tuyệt đối là tám chín phần mười! Vậy mà có vài thứ, thời gian lâu dài, cũng phải hai ba ngày mới có thể tra ra, cho dù là Si!

“Cửu vương gia, bằng bản lãnh của ngươi, Hiên Viên Thương Minh còn có thể nén can thiệp chuyện của ngươi không?” Cổ Nhược Phong vừa nói vừa bảo Si bên ngoài đánh xe ngựa chạy vòng quanh kinh thành, nhìn cảnh tượng của vương triều Hiên Viên.

Hiên Viên Dật Vân cũng không ngăn cản, bây giờ bọn hắn đang đứng trên một chiến tuyến, mặc dù không tính là bằng hữu, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ địch!

Nghe được câu hỏi của Cổ Nhược Phong, ánh ắt Hiên Viên Dật Vân hơi mơ màng, căm hận chán ghét bên trong khiến Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cũng hơi tò mò. Bình thường Hiên Viên Dật Vân là người như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể làm vẻ mặt không đổi sắc, mặc dù có cảm xúc cũng chỉ lóe lên rồi mất! Nhưng bây giờ Hiên Viên Dật Vân không che giấu chút nào! Rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho hắn đến mức độ này?!

“Chuyện bắt đầu từ khi thái thượng hoàng băng hà.”

“Ta chính là hoàng tử nhỏ nhất của thái thượng hoàng, cũng là trái tim của thái thượng hoàng. Năm đó di chiếu vốn muốn ta thừa kế ngôi vị hoàng đế. Khi đó tuổi ta còn nhỏ, chỉ mới bảy tuổi. Đại hoàng tử Hiên Viên Dật Diệp liên thủ với quan viên dưới tay hắn lén thay đổi di chiếu, đi lên ngôi vị hoàng đế hơn nữa còn muốn trừ ta đi như thế nào. Sau mười năm như vậy, Hiên Viên Dật Diệp chết rồi, truyền ngôi cho hoàng tử duy nhất của hắn là Hiên Viên Thương Minh.”

“Có lẽ chính bởi vì hắn biết Hiên Viên Thương Minh hết ăn lại nằm, hoang dâm vô độ, không ngờ trước khi chết lại hạ độc tình trên người Nhu nhi và Hiên Viên Thương Minh, ban Nhu nhi cho Hiên Viên Thương Minh!” Nói tới đây, trong mắt Hiên Viên Dật Vân lại hiện sắc đỏ, tức giận dồn nén đến nay mặc dù đã qua bảy năm nhưng không hề giảm bớt, ngược lại đã nâng đến ranh giới sắp bộc phát!

Cổ Nhược Phong biết, Nhu nhi trong miệng Hiên Viên Dật Vân là Đổng Nhu, cũng là quý phi Nhu nhi của Hiên Viên Thương Minh! Hai người Đổng Nhu và Hiên Viên Dật Vân đã quen biết từ nhỏ, chung tình với nhau, bảy năm trước hai người vốn chuẩn bị đại hôn, lại bị Hiên Viên Dật Diệp cắt đứt như vậy!

Hiên Viên Dật Vân có thể dễ dàng tha thứ cho Hiên Viên Dật Diệp và Hiên Viên Thương Minh, sợ rằng bởi vì độc tình này! Độc tình này có tác dụng với nữ tử. Hai người bị hạ độc tình không thể tách ra trên mười ngàn dặm, nếu không nữ tử sẽ chảy máu dữ dội toàn thân mà chết, lúc chết vô cùng khổ sở! Còn nếu nam tử chết rồi, nữ tử cũng sẽ chết theo!

Hiên Viên Dật Diệp cũng điên rồi, đoạt ngôi vị hoàng đế của Hiên Viên Dật Vân thì không nói lại còn uy hiếp Hiên Viên Dật Vân làm việc cho nhi tử hắn! Người như vậy không trách được lên ngôi chỉ mười năm liền chết!

Cũng may mặc dù Hiên Viên Thương Minh hết ăn lại nằm, dốt đặc cán mai với chính sự, nhưng vẫn coi như thấu đáo chuyện của Hiên Viên Dật Vân, cho đến nay Đổng Nhu vẫn toàn bích (nguyên vẹn). Sợ rằng trong đó yếu tố uy hiếp của Hiên Viên Dật Vân cũng không ít!

Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, đều không nói được gì với tình trạng khó khăn của hai người Hiên Viên Dật Vân và Đổng Nhu. Gặp phải đại ca và cháu trai như vậy, cuộc sống này đúng là bi kịch. May mà Hiên Viên Dật Vân tình sâu với Đổng Nhu, Hiên Viên Dật Diệp và Hiên Viên Thương Minh mới có thể kiềm chế tư chất của Hiên Viên Dật Vân, nếu không hai người đó chết thế nào cũng không biết!

Đợi cho đến lúc Hiên Viên Dật Vân tỉnh táo lại, xe ngựa đã đi vòng quanh kinh thành Hiên Viên một đoạn đường rồi, mỗi một con phố đều rất hào hoa. Hai mươi tám tháng mười hai, cách lễ mừng năm mới không xa…

“Người ngoài không biết bí mật của Khinh Vũ cầm, chỉ cần có thể gẩy ra Khinh Vũ cầm, nó sẽ cho ngươi một nguyện vọng.” Hiên Viên Dật Vân nhìn Khinh Vũ cầm trước mắt, mong đợi thấp thỏm.

Chỉ có điều… “Phụt…” Cổ Nhược Phong không nhịn được phun một ngụm nước ra ngoài.

Nhìn Khinh Vũ cầm nằm yên ổn trên bàn, Cổ Nhược Phong rất phách lối hỏi một câu: “Ngươi sẽ giúp người ta thực hiện nguyện vọng?”

Những lời này không giống đang hỏi Khinh Vũ cầm…

Khinh Vũ cầm cứ nằm yên lặng trên bàn như vậy, hồi lâu không trả lời, dĩ nhiên đã trả lời rất hoàn mỹ câu hỏi của Cổ Nhược Phong!

Cổ Nhược Phong lau nước trà trên khóe miệng, đối diện với nét mặt hơi sững sờ của Hiên Viên Dật Vân: “Ta không biết có phải lời đồn đại bí mật này của ngươi sai không, chỉ có điều… Ta có thể giải quyết.”

Về phần có thể giải quyết cái gì, ba người bao gồm cả Khinh Vũ cầm đều hiểu – độc tình.

Hơn nhiều năm về sau, lúc Hiên Viên Dật Vân gảy đàn cũng sẽ nghỉ, thật ra lời đồn đại kia không sai, chỉ có điều, người có thể đạt thành nguyện vọng không phải cây đàn, mà là người có thể kích thích dây đàn.

Một năm nay, mọi người trôi qua rất vui vẻ.

Cổ Nhược Phong rất vui vẻ, Phong Huyết lân cũng rất vui vẻ.

Mà hai người Hiên Viên Dật Vân và Đổng Nhu càng không phải nói, nhiều năm chịu thiệt rốt cuộc gần ngay trước mắt!

Về phần hoàng đế trong hoàng cung Hiên Viên cũng rất vui vẻ hơn bất kỳ kẻ nào, bởi vì thủ hạ chính là đại thần lại tiến cống cho hắn một nhóm mỹ nhân, mỗi người đều vô cùng quyến rũ, mười phần ý vị!

Mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.

Kinh thành Hiên Viên càng thêm náo nhiệt! Từng ngọn đèn hoa đăng nhỏ, thơ đố chữ, người đầy đường, tràn đầy say mê.

Lúc này Hiên Viên Dật Vân đang mang theo nhóm người Cổ Nhược Phong đến tẩm cung của Đổng Nhu.

Rốt cuộc Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đã gặp được diện mạo của nữ chính trong sự kiện lần này.

Đổng Nhu, nhìn lần đầu không tính là mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ có điều, khi ngươi nhìn lần thứ hai lần thứ ba, sẽ cảm thấy càng hứng thú với nàng. Trên người nàng có khí chất tĩnh lặng và tinh thần phấn chấn cùng tồn tại, cao quý mà không mất đi hoạt bát, thiếu phần đáng yêu, nhiều thêm phần chững chạc. Nữ tử như vậy, có lẽ đúng là xứng nhất với Hiên Viên Dật Vân!

Cổ Nhược Phong lấy ra một chai máu, đó là hỗn hợp máu của Đổng Nhu và Hiên Viên Thương Minh cùng với máu của Cổ Nhược Phong!

Có lẽ, trên đời này, không ai biết thật ra có thể giải trừ độc tình!

Cổ Nhược Phong nhẹ nhàng tạo một lỗ hổng trên cổ tay Đổng Nhu, không sâu, nhưng có đủ máu rỉ ra.

Lại từ từ đổ hỗn hợp máu của ba người đã đặc chế riêng biệt suốt nửa tháng vào miệng vết thương, từ trên cổ tay lan tràn đến mạch máu, mãi cho đến khi nghiêng chai.

Đổng Nhu cảm giác ngực mình có một thứ gì đó nho nhỏ đang ngọ nguậy, thông qua kinh mạch dần nhúc nhích!

Dần Dần, mọi người ben cạnh nhìn thấy trên cánh tay Đổng Nhu lộ ra bên ngoài có vết mạch máu nổi lên, một thứ gì đó đang từ từ đi về phía cổ tay!

Cổ Nhược Phong nhìn chằm chằm vào cổ tay Đổng Nhu, thứ này đã đi tới chỗ đó!

“Phụt…” Nhẹ nhàng một tiếng, nhưng tất cả mọi người đều nghe được! Đó là tiếng cổ trùng giãy giụa ra ngoài từ trong kinh mạc! Xem ra máu của Cổ Nhược Phong có lực hút không phải tầm thường với cổ trùng!

Cổ trùng chậm rãi bò theo mạnh máu, Đổng Nhu nghe theo lời dặn dò lúc trước của Cổ Nhược Phong, cho dù cổ trùng đi ra cũng không được động, nếu không cổ trùng sẽ lui ngược trở lại kinh mạch, muốn dẫn nó ra thêm lần nữa, độ khó không phải lớn bình thường!

Cho đến khi cổ trùng bò vào chai máu hỗn hợp của ba người, Cổ Nhược Phong nhét chặt miệng bình! Đổng Nhu chỉ cảm thấy ít đi ràng buộc đè nén trên người!

Đúng, nàng tự do!

Mà lúc này Hiên Viên Thương Minh đang nhìn vũ điệu của các vũ cơ nhảy múa trong điện cảm thấy trong lòng chợt đau nhói! Đó là đau đớn do cổ trùng cắn nuốt! Cùng với cảm giác cao cao tại thượng đột nhiên biến mất!

Hắn hiểu ra trong nháy mắt! Độc tình xảy ra vấn đề!

Chẳng lẽ Đổng Nhu chết?

Hiên Viên Thương Minh cảm thấy luống cuống! Dù sao, Đổng Nhu tồn tại hắn mới có thể an nhàn xa xỉ và tùy ý sử dụng Hiên Viên Dật Vân giống như cẩu! Nếu Đổng Nhu chết, hắn thật sự không biết bây giờ nen làm sao! Hắn muốn đối mắt với trả thù điên cuồng của Hiên Viên Dật Vân sao?!

Mặc dù Hiên Viên Thương Minh không muốn đi tẩm cung Đổng Nhu, nhưng hắn đi rồi!

Chỉ có điều lần thứ hai hắn thấy Đổng Nhu.

Bạn đang đọc Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu của Vong Xuyên Tứ Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.