Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 15: Đáng thương không do phản bội mà do sự ngu ngốc của bản thân

Tiểu thuyết gốc · 1077 chữ

"Két, két" Bóng tối mờ mịt đột nhiên xuất hiện tia sáng,nữ nhân không kịp thích ứng lùi thân thể về phía sau, đập lưng vào mặt tường lạnh lẽo. Thân thể bị siết chặt, không thể cựa quậy nhiều.

"Các ngươi liền lui hết ra cho trẫm!" Giọng nam nhân như ẩn như hiện vang bên tai nữ nhân. Nữ nhân he hé mắt nhìn, là chàng. Chàng, có lẽ hận ta, hận ta vì làm ô nhục hoàng tộc chàng.

"Hoàng hậu, nàng có biết nàng đã làm sai điều gì không?"

"Ta có lỗi với chàng! Nhưng mà, ta không hề chung đụng với nam nhân nào cả, điều này Tiểu Hoa có thể chắc chắn!"

"Vậy cái thai đó là sao?" Giọng nam nhân vẫn lạnh băng nhưng ẩn sâu trông đó là một con thú dữ lúc nào cũng có thể bùng phát cơn tức giận.

"Ta...Có kẻ đã hãm hại ta, ta không làm gì cả!" Nữ nhân mệt mỏi, gắng gượng đáp lại.

"Thì ra là vậy! Thì ra là vậy à!" Nam nhân chợt cười, vươn tay tới bức tường, khởi động công tắc. Mặt đất bỗng nhiên rung rung, những dây xích sắt tựa như con trăn khổng lồ thức dậy, bắt đầu tìm kiếm con mồi. Chỗ nàng đang bị trói là một địa thế vô cùng thuận lợi để sợi xích quấn quanh thành một vòng tròn lớn.

Nàng sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng không thể, sợi dây thừng sẽ càng siết chặt nàng hơn. Hắn lại gần nàng, đôi mắt đỏ như muốn xuyên thấu qua thân thể nàng.

Thân thể nàng bị nhấc bổng trên cao, sự đau đớn dữ dội từ vùng bụng dưới tăng mạnh. Nàng như một con mồi yếu ớt mặc người ta xử trí.

"Họa Ảnh, nàng biết vì sao ta lại đối xử với nàng như vậy không?"

"Tại sao?"

"Nàng hãy hỏi cha mẹ nàng rằng năm đó..."

"Hoàng thượng!" Vừa lúc, một tên lính canh gác chạy tới.

"Có chuyện gì?" Tên lính canh gác nhìn nàng một cái rồi thì thầm vào tai hắn.

"Ta biết rồi! Họa Ảnh, nàng hãy ở đây mà tự hối lỗi đi!"

Hắn đi rồi, để lại nàng cô độc một mình. Từ nhỏ đến lớn, việc duy nhất khiến nàng bận tâm là chàng. Nàng yêu chàng bao nhiêu thì càng hận chàng bấy nhiêu.

"Cốc, cốc" Tiếng gõ nhẹ vào tường chợt vang lên từ ngoài của sổ duy nhất trên đỉnh tường. Một giọng nữ nhân nhỏ nhẹ hỏi:

"Họa Ảnh, muội ổn chứ?"

"Hồng tỷ? Sao tỷ lại ở đây?" Họa Ảnh vừa nghe đã nhận ra giọng nói quen thuộc. Là Hồng tỷ tỷ. Kể ra, sự quen biết của hai người họ đúng là bất thường.

Hôm ấy, là ngày diễn ra hôn sự của nàng và hắn. Nàng đang ngồi trong phòng trang điểm thì một bóng đen chạy vào. Nàng ta giữ chặt vai nàng "Nàng, tuyệt đối không được lấy hắn!" Lúc ấy nàng cũng chỉ nghĩ là có kẻ phá đám, ai ngờ, hóa ra lại là một lời cảnh báo.

Hồng tỷ là một người rất kì lạ, tỷ ấy luôn gửi cho nàng mấy mẩu giấy nhỏ nhắc nhở nàng một số việc mà ngay ngày hôm sau nó liền xảy ra. Tuy vậy, nàng có thể cảm nhận được, tỷ ấy không có ý xấu với nàng.

"Vì sao ta ở đây không quan trọng. Ta có chuyện muốn hỏi muội!"

"Tỷ...nói đi!"

"Họa Ảnh, nàng có hối hận không?"

"Muội...Muội...Hối hận thật rồi! Muội thực sự hối hận rồi, tất cả là sự ngu dại của muội!" Từng giọt, từng rơi lã chã trên khuôn mặt tái nhợt của nàng.

"Đừng khóc! Ta sẽ cố nghĩ cách giúp muội! Hãy bảo trọng!"

"Đa tạ tỷ!" Nàng vừa dứt lời, vạt áo hồng nơi của sổ liền vụt qua trong chớp mắt. Diễm Hồng chưa đi được bao lâu, một ảnh vệ xuất hiện chắn trước mắt nàng.

"Diễm cô nương, chủ nhân của ta muốn gặp ngươi!"

"Nói với hắn, ta đã tìm thấy thứ hắn cần! Đừng đối xử như vậy với nàng nữa!"

"Ta hiểu rồi! Vậy mong Diễm cô nương sẽ dành chút thời gian đến gặp chủ nhân ta! Vẫn thời điểm cũ."


Lại nói đến Tiểu Hoa, đêm đó, Tiểu Hoa bị ném vào trong phòng, chân tay bị bị trói thành một đống. Mấy tên hán tử vừa vào đã thô lỗ vuốt ve mặt nàng. Đôi mắt nhuốm đây dục vọng khiến người ta kinh tởm "Khà khà, không ngờ có ngày ta lại gặp được một tiểu cô nương xinh đẹp như thế này!"

Tiểu Hoa lắc đầu giãy giụa, cố tránh thoát khỏi bàn tay thô ráp kia. Nàng, thực sự không muốn như vậy. Nhưng nếu không làm, Nương nương sẽ không thể thoát tội.

"Nữ nhân thật xinh đẹp, nàng hát cho ta vài bài đi nào!" Một tên cởi khăn buộc miệng cô ra, Tiểu Hoa liền cắn một cái vào tay hắn. Tên này hơi tức giận nhưng cho đó là tình thú liền không để ý tới.

"Nữ nhân xinh đẹp, không biết tư vị của nàng có tuyệt vời như khuôn mặt của nàng không nhỉ?"

"Câm miệng! Tất cả đều câm miệng cho ta!"

Tới mức này, Tiểu Hoa đều không chịu được nữa. Tuy nàng không phải tiểu thư nhà giàu sang nhưng cũng được giáo dưỡng tốt. Mấy lời thô tục như vậy cũng là lần đầu nghe được, thực sự quá bẩn thỉu.

"Chát"

"Con tiện nhân này, mày cũng chỉ là một kĩ nữ mà dám quát ông đây sao?"

"Cút! Mất hết cả hứng!"

Tiểu Hoa chật vật bò ra ngoài, vừa tới cửa liền bị đánh ngất đi.

"Lâm Phi, người muốn xử trí con tiện tì này như thế nào ạ?"

"Giết, à không, đánh què chân đi! Để nó hưởng thụ một chút nỗi đau thể xác!"

"Nương nương nói phải, người đâu, đem con nô tì này đánh hai 200 tượng cho ta!"

"Chát, Chát, Chát...."

Tiếng gập gộc đập liên hồi cùng tiếng gào khóc và tiếng cười thỏa thuê tạo thành một khung cảnh bi thương.


Diệp Phi lao vào trong hầm ngục, hét lớn "Tiểu thư, có chuyện rồi!"

  -------------------------------------------------------------------------------------

Hoàn thành ngày: 24/03/2019

                                                                               ~Ps~
Bạn đang đọc Nàng Là Hoàng Hậu Của Trẫm sáng tác bởi UyểnNghi1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UyểnNghi1234
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.